Tháng chín, chính là mùa hoa quế nở rộ, Lạc Thư Nhan nện bước chân ngắn nhỏ lên lầu, vừa mới đi đến tầng ba tầng bốn, đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.
Cô nuốt một ngụm nước bọt.
Mọi người đều nói tháng chín là mùa thu vàng, nhưng tại thành phố Ninh Thành nhỏ bé này, trời tháng chín vẫn nóng bức như thường, cho dù hiện tại cũng đã sắp đến năm giờ chiều, mặt trời cay độc kia vẫn treo trên trời rất cao, cũng không có ý định xuống núi.
Làn da Lạc Thư Nhan cực trắng, đừng nhìn cô hiện tại mới có sáu tuổi, có thể thấy mặt mày đã hiện nét của một tiểu mỹ nhân, cười một tiếng liền có hai cái lúm đồng tiền nhỏ nhỏ đáng yêu, một đôi mắt to càng là trong sáng long lanh. Đều nói con trai lớn lên giống ma ma, con gái lớn lên giống ba ba, lời này không sai, ba ba Lạc Thiên Viễn của Lạc Thư Nhan vẻ ngoài soái khí tuấn tú, dáng người thẳng tắp, dù là mang theo một rắc rối nhỏ, cha mẹ trong nhà lần lượt qua đời, vẫn có một lượng lớn người đẹp thích anh ta.
Bà nội đã qua đời kia của Lạc Thư Nhan đã từng nói qua lúc cô ba tuổi, ba của cô có vẻ ngoài soái khí, mẹ của cô có làn da như tuyết trắng, Lạc Thư Nhan kế thừa toàn bộ gen tốt của hai bố mẹ, khi đó giống đứa bé mang may mắn trong tranh tết, ai gặp cũng thích.
Vì sao cô lại có thể nhớ rõ ràng lời bà nội đã nói lúc ba tuổi như vậy?
Bởi vì cô là một người xuyên không. Cô đoán rằng, có thể là do lúc đầu thai không uống canh Mạnh Bà, cho nên khi cô còn rất nhỏ, cô đã bắt đầu biết mọi việc từ rất sớm, nghe hiểu được lời nói của người lớn, truyện cũ bên trong radio cũng có vẻ quen thuộc, thẳng đến lúc hai tuổi, cô mới nhận ra, cô có khả năng đã mang theo ký ức đầu thai, chỉ là chuyện của đời trước cô lại không nhớ nổi, cho dù chỉ có như vậy, cũng đã rất nghịch thiên.
Một tuổi mở miệng nói chuyện, từ gập ghềnh đến càng ngày càng trôi chảy, lúc hai tuổi đã có thể đọc thơ cổ, người trong nhà đều nói cô là tiểu thần đồng tiểu thiên tài, nghe qua một lần thì đã có thể đọc lại, thực tế loại khích lệ này cô nhận lấy sẽ rất ngại, bởi vì cô biết, cô tuyệt đối không chỉ nghe qua có một lần. . .
Từ lúc cô hiểu chuyện cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới mẹ đẻ, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu chuyện cũ của bậc cha chú.
Bất quá người lớn coi cô như một đứa trẻ con, có đôi khi cũng sẽ hạ giọng, châu đầu ghé tai nói mấy câu về mẹ của cô.
Cuối cùng sau khi loại trừ những lời đồn không đúng sự thật, cô tổng kết ra được chuyện giữa cha mẹ: Mẹ ruột của cô mười chín tuổi mang thai, khi đó ba ba của cô hai mươi mốt tuổi, mẹ ruột của cô sau khi sinh xong, liền đem cô để lại cho ba ba của cô, đi theo nhà cô ruột ra nước ngoài định cư.
Tại thập niên 90, bên trong thị trấn các cô gai trẻ 18, 19 tuổi kết hôn sinh con cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng khi nghe mẹ ruột sinh mình lúc hai mươi tuổi, Lạc Thư Nhan có nhìn về phía ba ba Lạc Thiên Viễn một lúc, nhịn không được lắc đầu.
Lạc Thư Nhan vẫn còn nhớ, tầng bốn có hai hộ gia đình, có một cô gái trẻ tuổi thăm dò nói: “Thư Nhan, trở về rồi à?”
Lạc Thư Nhan ngũ quan tinh xảo đáng yêu, dáng người lại không tinh tế bằng các cô bé cùng lớp, ngược lại còn có hướng phát triển như em gái nhỏ mập mạp.
Còn tốt làn da của cô trắng, dưới loại tình huống này, người lớn đều nói cô giống như một viên ngọc.
Lạc Thư Nhan cuối cùng cũng lên tầng bốn, không có đến nhà mình, ngược lại lại đeo cặp sách bước vào nhà hàng xóm.
Người phụ nữ trẻ tuổi đang nói chuyện tên là Thẩm Thanh Nhược, ở sát vách với nhà cô.
Cô gọi cô ấy là “cô Thẩm”.
Thẩm Thanh Nhược vội vàng đỡ cặp sách của cô xuống, trong phòng mát mẻ hơn rất nhiều, đôi tay mang theo một lớp chai mỏng nắm tay cô dắt vào phòng bếp, “Vừa vặn, vừa nghĩ tới có thể bọn cháu được tan học sớm, đã lấy bánh đúc đậu ra từ sớm, lúc này ăn vừa vặn, không quá lạnh.”
Lạc Thư Nhan mím môi cười một tiếng, lộ ra núm đồng tiền nho nhỏ, “Vừa mới vào phòng đã ngửi thấy mùi hoa quế, cô Thẩm, cháu muốn ăn một bát lớn!”
Mùa hè mồi năm Thẩm Thanh Nhược đều là rượu hoa quế ủ bánh đúc đậu.
Bánh đúc đậu không phải là loại dùng đá bào để làm, mà là dùng tay vò ra, so bên ngoài bán ăn ngon hơn, rót lên một muôi nước đường đỏ, một muôi mứt hoa quế, lại thêm một chút rượu ủ cùng nho khô, là yêu thích lớn nhất của cha con Lạc gia vào mùa hè.
Thẩm Thanh Nhược cũng cười cười, cô lấy từ ống đũa ra một cái thìa riêng của Lạc Thư Nhan, lấy thêm một bát bánh đúc đậu cho cô.
Lạc Thư Nhan bưng chén nhỏ đi vào phòng khách, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế salon chất gỗ, uống hết ngụm này tới ngụm khác.
Thấy Thẩm Thanh Nhược vừa lau tay vừa nhìn về phía chuông trong phòng khách, Lạc Thư Nhan còn nói: “Lúc cháu tan học nhìn thấy Thẩm Yên với bạn của cậu ấy đi đến tiệm sách, có lẽ một lúc nữa mới về nhà.”
Thẩm Thanh Nhược hơi chau mày, “Chẳng trách.”
Bên khu dân cư nhỏ này là hộ gia đình hai tầng, hình dạng của hộ lại không giống nhau, Thẩm Thanh Nhược ở một hộ có hai phòng ngủ một phòng khách. Nơi này coi là khu phòng học, là ký túc xá của trường học, bà nội Lạc là giáo viên tiểu học, trường học chia cho một phòng ở, hiện tại liền để cho con trai Lạc Thiên Viễn cùng cháu gái ở, căn phòng này của Thẩm Thanh Nhược cũng là Lạc Thiên Viễn hai năm trước mua lại.
Lúc ấy có một giáo viên kia muốn dọn nhà chuyển đến Bắc Kinh, căn phòng này để lại không có người ở cũng không tốt, Ninh Thành là một thành thị nhỏ, cơ hồ mọi nhà đều có chỗ ở, cũng không có phổ biến phòng cho thuê, nếu như muốn thuê, cũng chỉ có thể lấy giá tiền rất thấp, vị giáo viên kia tính toán, còn không bằng bán đi. Lạc Thiên Viễn lúc ấy lợi dụng mua lại với giá cả rất thấp.
Lạc Thiên Viễn làm người trượng nghĩa, tất cả mọi người cảm thấy anh ta là muốn giải quyết vấn đề nan giải của giáo viên kia nên mới mua lại.
Chỉ có Lạc Thư Nhan lúc ấy sau khi nghe ba ba quyết định hai mắt tỏa sáng.
Cô mặc dù không có ký ức quá rõ ràng, nhưng cũng mơ hồ biết, phòng ở về sau sẽ tăng giá trị, mảnh đất này lại ở khu vực tốt, có tiểu học cấp hai, cách cấp ba cũng không xa, gần đấy còn có bệnh viện, thành phố kiểu gì cũng sẽ phát triển, nếu như phải di dời, thì cũng sẽ kiếm lời!
Từ khi trong nhà có hai căn phòng ở, Lạc Thư Nhan đi ngủ cũng càng ngon hơn.
Lạc Thiên Viễn chân trước mua phòng, chân sau liền đem phòng này cho Thẩm Thanh Nhược thuê, Thẩm Thanh Nhược thích sạch sẽ, làm người ôn nhu dễ nói chuyện, phòng này bị cô trang trí hết sức ấm áp.
Trước kia Lạc Thư Nhan luôn cảm thấy Lạc Thiên Viễn sẽ cùng với Thẩm Thanh Nhược, dù sao trai đẹp, nữ xinh, ai cũng không lỗ, đều mang một rắc rối nhỏ, không riêng cô nghĩ như vậy, hàng xóm láng giềng cũng nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Nhược bị không ít đồng chí nữ khuyên nhủ, có thể đã qua hai năm, hai người này lại không có ý tứ muốn xử đối phương, trái lại lại giống như bạn bè hơn.
Khiến quần chúng ăn dưa Lạc Thư Nhan có chút thất vọng.
Cô còn rất thích Thẩm Thanh Nhược, nấu cơm ăn ngon, tính tình ôn nhu, cũng không thích làm dáng, nếu như cho làm mẹ kế của cô, tuyệt đối sẽ không giống như hoàng hậu trong truyện Bạch Tuyết.
“Hôm nay ở trường học có vui không?” Thẩm Thanh Nhược lại hỏi.
Lạc Thư Nhan nhớ lại một chút, nghiêng đầu một chút, làm trẻ nhỏ sáu năm, cô lúc bán manh đã không còn áp lực, ngoại trừ việc thông minh hiểu chuyện hơn các bạn nhỏ bên ngoài, cũng không có gì khác, “Vẫn như cũ ạ, cô Thẩm, hôm nay cháu đến quầy bán quà vặt mua nhiều hơn một bình oa ha ha*, cho Thẩm Yến uống cậu ta còn không muốn!” (giống sữa yakult bên mình á)
Cô không có chút gánh nặng trong lòng nào mà cáo trạng.
Hai năm trước lúc Thẩm Yến chuyển tới, Lạc Thư Nhan nhìn thấy cậu ta, mặc dù cảm thấy vẻ ngoài đứa bé này rất đẹp trai, lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng cũng không có phát rồ mà nghĩ đến bốn chữ thanh mai trúc mã này, dù sao cô luôn có cảm giác mình so với Thẩm Yến lớn hơn nhiều, mặc dù tuổi thật của cậu ta so với cô còn lớn hơn cô nửa tuổi.
Trước đó không lâu có một bạn học đáng ghét thấy hai người bọn họ cùng đi học, sau đó còn nói cô là cô vợ nhỏ của Thẩm Yến, Thẩm Yến liền không thích đợi cô, ở trường học cũng không thích để ý đến cô.
Đáng ghét, cô còn chưa tức giận với người mở miệng là nói linh tinh kia thì thôi, cậu ta vậy mà còn nhăn nhăn nhó nhó, làm như cô là mãnh thú, quá tổn thương lòng tự tôn, cô tốt gì cũng được coi là một tiểu mỹ nhân mà~
Thẩm Thanh Nhược sau khi nghe xong, đầu tiên là sửng sốt một chút, vừa cười nói: “Có thể là thằng bé ngại thôi.”
Lạc Thư Nhan: “. . .”
Cô khịt mũi nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu một cái, “Cậu ấy càng ngày càng không đáng yêu.”
Thẩm Thanh Nhược nhìn cô bé mập mạp trước mặt, lại ra vẻ người lớn nói lời, không khỏi nở nụ cười.
Sau khi cười xong, cũng là một trận buồn vô cớ.
“Tiểu Yến thằng bé. . . Chỉ là không hiểu được cách đáp lại.”
Lạc Thư Nhan rất tán đồng gật đầu nhẹ nhàng, nếu như không có giá trị nhan sắc duy trì, với tính tình của tên nhóc Thẩm Yến kia, cô còn lâu mới để ý đến cậu ta.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên một mặt tường toàn là giấy khen, Lạc Thư Nhan lại thở dài một hơi.
So với thần đồng giả là cô, Thẩm Yến mới thật sự là tiểu thiên tài. Ngày đó cô với cậu ta ngồi chung một chỗ làm bài tập, thấy cậu ta đọc sách của lớp ba, quả thực kinh ngạc rất lâu, rõ ràng bọn họ mới vừa vặn lên lớp một tiểu học!
Cậu ta thật sự rất thông minh, cũng trưởng thành rất sớm.
Vô cùng lanh khốc, lúc thấy cô lén lút xem Bạch nương tử truyền kỳ mới ra, còn lộ ra phương thức trào phúng của bá đạo tổng tài, cậu ta cái gì cũng chưa nói, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất như viết hai chữ “thiểu năng”.
Thẩm Yến cái gì cũng biết, cậu ta rất ít khi xem phim truyền hình, nhưng rất thích xem phim tiếng Anh.
Cô nghe thấy mà đau cả đầu, cậu ta lại hết sức chăm chú. . . Chỗ ૮ɦếƭ người nhất chính là, cậu ta mấy ngày nay không biết mượn được sách tiếng anh sơ trung từ chỗ nào còn đang chuẩn bị bài.
Bọn họ hiện tại mới vào lớp một mà! Môm tiếng Anh này tại Ninh Thành mới được thêm vào năm đầu của cấp hai, cậu ta không phải đi trước thời hạn một năm, mà là đi trước thời hạn ròng rã sáu năm.
Thật là đáng sợ.
Cô không thể chấp nhận trúc mã thông minh hơn mình, cho nên đã đơn phương ở trong lòng phủ nhận chuyện xấu kia.
Đang cùng Thẩm Thanh Nhược trò chuyện về bảo bối nhỏ Thẩm Yến, người trong cuộc liền về nhà, cáo trạng bị người bắt tại trận, thật sự là có chưt lúng túng, nhất là Lạc Thư Nhan thường xuyên tự xưng là hiểu chuyện thành thục. . .
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Yến, cậu ta so với cô còn cao hơn rất nhiều, trong nhóm bạn cùng lứa cũng là người cao, cặp sách rất nặng, nhưng cậu ta không có thuận thế lưng còng khom lưng, mà là lưng thẳng tắp.
Rõ ràng còn chưa tới bảy tuổi, trên thân đã có khí chất học bá thậm chí là khí chất của học thần.
Khi tất cả các đứa con trai khác ngoan ngoãn chịu thua cái nóng, mặc vào quần đùi quá gối, cậu ta vẫn là mặc áo ngắn tay, quần dài, dù sao Lạc Thư Nhan cũng quen biết cậu ta lâu như vậy, chưa từng thấy cậu ta mặc quần đùi lúc ở ngoài nha, có thể nói là vỏ bọc thần tượng so với cô còn nặng hơn.
Cậu ta một chút cũng không giống như là học sinh tiểu học lớp một.
Thẩm Thanh Nhược vẫn theo lệ cũ đi qua, nhẹ giọng hỏi cậu ta: “Muốn uống bánh đúc đậu không?”
Thẩm Yến cũng ttrả lời như lúc trước: “Không cần đâu ạ.”
Cậu ta không thích uống bánh đúc đậu, không thích ăn kem kem cây, không thích ăn kẹo sữa không thích ăn bánh ngọt, khát thì uống nước lọc.
Lạc Thư Nhan sờ lên cằm, có đầy đủ lý do hoài nghi tên nhóc này ghét đường, bỏ đường. . .
Chẳng lẽ cậu ta đã thông minh đến mức bảy tuổi đã bắt đầu kế hoạch bảo dưỡng à?
Thẩm Yến chú ý tới ánh mắt thăm dò của Lạc Thư Nhan, mặc dù cậu không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng khẳng định không phải chuyện gì tốt, chỉ lườm cô một chút liền thu hồi ánh mắt.