“Ba!” Mới sáng sớm, Trần Hiểu Quân đã khó khăn mở mắt dậy, đi tới cửa nhà bếp, “Hôm nay lớp bọn con tổ chức đi dã ngoại, ba có thể gọi cho thầy chủ nhiệm lớp con báo rằng nhà ta có việc nên không đi được không ạ?”
Ba Trần đang bưng đồ ăn sáng từ nhà bếp ra, đặt hết thức ăn lên bàn: “Không phải con đã đăng kí rồi à, tại sao bây giờ lại tự nhiên đổi ý, hơn nữa, lừa gạt thầy giáo là không đúng đâu.”
Trần Hiểu Quân ngồi vào bàn ăn, khó xử khuấy khuấy cốc sữa tươi: “Nếu con sớm biết phải chung tổ với cậu ta, nhất định sẽ không đăng kí.”
“Với ai? Ai bị con ghét tới mức không cả muốn đi dã ngoại?” Ba Trần mơ hồ đoán được đó là ai rồi, nhưng ông vẫn không rõ tại sao con gái mình phải ghét Trình Hiểu Quân đến như vậy.
“Còn có thể là ai, tên chán quỷ kia, con thực sự không muốn ở chung một chỗ với cậu ta?” Tại sao ghét ư, thời gian qua lâu như vậy Trần Hiểu Quân cũng không còn nhớ rõ, chỉ biết một điều duy nhất là cô ghét cậu ta.
Trần Hiểu Quân nói xong tự nhiên muốn uống sữa tươi, nhưng lại bị ba Trần ngăn cản: “Đi rửa mặt đánh răng đã thì mới được ăn sáng.”
Trần Hiểu Quân biết điều hơn, đặt cốc sữa xuống chạy đến bên người ba Trần: “Ba à, ba gọi cho thầy chủ nhiệm xin cho con nghỉ đi, con thật sự không muốn đi…” Vừa nói vừa làm nũng phe phẩy ống tay áo của ông.
“Không được!” Ba Trần dứt khoát cự tuyệt, “Nhanh đi rửa mặt đánh răng rồi dùng cơm.”
“Ba à…!” Trần Hiểu Quân vẫn cố tranh thủ sự ủng hộ của ba mình.
Ba Trần nghiêm túc nhìn đứa con gái luôn luôn ăn quỵt làm nũng mình: “Là tự con quyết định muốn đi, hẳn con phải tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình chứ. Ba có thể dạy con làm bài tập, mua cho con những thứ mà con muốn, nhưng chuyện của mình thì con nhất định phải tự mình giải quyết, nếu như con không muốn đi?” Ba Trần hiếm khi nghiêm túc với con gái như thế, “Được thôi, nhưng con tự nói với thầy, ba sẽ không giúp con lừa gạt thầy giáo đâu, con cũng không thể bắt người khác vì con mà đi lừa gạt bất cứ kẻ nào cả.”
“Ba à…” Trần Hiểu Quân một lần nữa buồn bực kêu lên, cô vẫn không tài nào hiểu được lời dặn của ba, nhưng cô biết lần này ba sẽ không giúp mình, hơn nữa cô cũng biết nếu tự mình bảo với thầy Hướng là mình muốn đi, nhất định thầy giáo sẽ không đồng ý.
Ba Trần không nói gì bắt đầu ăn bữa sáng, giằng co chỉ trong chốc lát, Trần Hiểu Quân biết mình không còn hy vọng gì, đành phải nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Ăn bữa sáng xong, Trần Hiểu Quân cùng ba đi đến cửa, đi xuống tầng dưới, không cách nhà Tần Uyển Linh nhiều lắm. Ba Trần gõ cửa, chỉ vài giây sau Tần Uyển Linh đã mở cửa: “Anh muốn đưa Quân Quân đến trường học ạ?”
“Ừ, thuận tiện ghé qua nhà cô rủ Hiểu Quân cùng đi.” Ba Trần kéo con gái ra trước mặt mình, cười đùa: “Cũng bồi dưỡng thêm tình cảm giữa hai đứa nó luôn.”
Tần Uyển Linh nghe xong cũng cười nói: “Được vậy thì tốt quá. Chúng ta lập tức đi luôn, để tôi đi gọi Hiểu Quân, hai người chờ một lát nhé.”
“Tốt, vậy chúng tôi đi xuống trước, đứng ở bãi đỗ xe chờ hai người.” Ba Trần nắm tay con gái dắt xuống tầng dưới.
Tâm trạng Trần Hiểu Quân không tốt lắm nên hôm nay không giống bình thường, nhiệt tình nói chuyện với Tần Uyển Linh, cùng lắm cũng chỉ vô cùng miễn cưỡng nói với Tần Uyển Linh trước khi đi: “Dì, bọn con đi!”
Tần Uyển Linh cười nói biết rồi, sau đó đi vào nhà gọi con trai dậy.
Ba Trần và Tần Uyển Linh đưa hai đứa bé tới trường học, vừa vặn gặp được chủ nhiệm lớp hai đứa nên cùng thầy chủ nhiệm đến phòng làm việc để “Hiểu rõ tình huống”. Chỉ để lại Trần Hiểu Quân trừng mắt lên như con cá vàng nhìn Trình Hiểu Quân.
“Này, chính cậu đã lén báo cáo với dì là hôm đó tôi và cậu không về nhà cùng nhau hả?” Giọng nói biểu đạt rõ ràng tâm trạng của cô lúc này. Sau hôm chán quỷ bị ςướק ấy, Trần Hiểu Quân giữa đêm nhận được điện thoại của dì, hỏi cô về trước thì có bị thương gì không…, cô dĩ nhiên sẽ không nói ra chẳng qua mình tức giận quá nên đã bỏ lại chán quỷ. Hôm sau vốn đang muốn tìm chán quỷ tính sổ, nhưng lại phải tạm thời gác chuyện này sang một bên lo vấn đề dã ngoại, giờ thì vấn đề này hoàn toàn trở thành vấn đề chính rồi.
“Tớ không làm thế.” Trình Hiểu Quân ngẩng đầu lên khẳng định, “Tớ kể cho mẹ nghe là giờ tan học cậu đã cứu tớ.”
“Hừ!” Trần Hiểu Quân không tin lời cậu nói, “Cậu không mách mới là lạ, bằng không làm sao dì biết tôi về nhà trước cậu được? Chẳng lẽ do tôi nói? Đừng tưởng rằng dì khen tôi đã cứu tôi và cậu là cậu có thể báo cáo lung tung về tôi đấy.”
“Tớ thật sự không như thế, thật mà..” Hôm ấy cậu đang trên đường về nhà thì gặp phải mẹ, mẹ cậu mới biết là cô về nhà trước đấy chứ. Trình Hiểu Quân rất muốn nói như vậy, nhưng có nói Quân Quân cũng sẽ không tin…
“Không cần nói nữa, không thể tin được cậu lại là một tên tiểu nhân mách lẻo, sau này tốt nhất đừng để tôi biết cậu bán đứng tôi, nếu không tôi sẽ…” Trần Hiểu Quân nhất thời không nghĩ ra mình muốn làm như thế nào, nghĩ một lúc lâu mới bổ sung thêm một câu rất không có lực uy Hi*p: “Tôi sẽ đánh cậu!”
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Trình Hiểu Quân kiên quyết lắc đầu nói: “Không đâu, tớ sẽ không mách lẻo chuyện về cậu đâu, cậu hãy tin tưởng tớ.” Trình Hiểu Quân cũng không biết tại sao cậu luôn trở nên kém cỏi khi đứng trước mặt Quân Quân như vậy, không biết nên nói như thế nào mới có thể khiến Quân Quân tin tưởng lời nói của cậu…, tình trạng này sẽ không còn tái diễn nữa, cậu chỉ cần nói một lời đơn giản trực tiếp là được.
Trần Hiểu Quân không quan tâm chán quỷ nói gì cả, cô đã quyết định lần sau nếu chán quỷ tố cáo cô đánh cậu một lần nữa… Cô sẽ đánh cậu đến khi cậu không dám mách lẻo nữa mới thôi.
Hai người một trước một sau vào phòng học chưa được bao lâu, thầy giáo đã bước đến thông báo mọi người lên xe chuẩn bị đến hồ Thái Tử. Buổi dã ngoại lần này cả lớp tổng cộng chia làm năm tổ, mỗi tổ tám người, thầy tiện tay chia Trần Hiểu Quân, Xà Âm, Trình Hiểu Quân, còn có năm người khác nữa vào chung một tổ. Hồ Thái Tử vốn là hồ tự nhiên lớn nhất trong cả thành phố, cái tên bắt nguồn từ một câu chuyện: Có một vị thái tử thời Đường đạt được nhiều thành tựu văn học, một lần đi ngang qua chốn này, cảm thấy nơi đây vô cùng thanh bình, lại rất thích sự yên lặng ở đây nên đã ngồi bên bờ hồ ngâm thơ. Giờ đây hồ Thái Tử nhờ có diện tích lớn nên cây cối cổ thụ đều may mắn được bảo tồn, giữ gìn được chút hơi thở thiên nhiên, là một danh lam thắng cảnh không tệ. Một dòng xe đi dọc theo đường lớn, mọi người trong xe vừa thưởng thức phong cảnh hai bên vừa nói cười, không khí vô cùng hòa hợp, chỉ có một nơi: chỗ ngoại lệ, đó chính là nơi Trần Hiểu Quân ngồi cạnh Trình Hiểu Quân gần đó.
Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân ngồi ở xe chính giữa, những bạn học ở giữa, phía trước lẫn phía sau đều vui vẻ hàn huyên một chút về nơi này nơi nọ, đang ngồi bên này chòi qua bên kia, tạo thành từng nhóm lớn nhỏ, chỉ có một mình Trần Hiểu Quân bất hòa: không nói chuyện với chán quỷ, cũng không có ý đổi vị trí ngồi để Xà Âm nói chuyện với cậu, coi cậu như ‘người vô hình’.
Trình Hiểu Quân vốn không thể nào nói chuyện tình yêu, một loại người mà người khác không thể nói chuyện cùng như cậu, chắc là cậu cũng không biết chủ động nói chuyện với người ta, vậy nên cuối cùng cả chiếc xe chỉ còn lại mỗi mình Trình Hiểu Quân ngồi trong xe tay cầm bọc sách “Không người nào hỏi thăm”.
Đại khái 45′ phút sau đoàn người mới đến hồ Thái Tử, thầy giáo dẫn mọi người đến địa điểm hoạt động xong thì sẽ để các tổ tự do hoạt động, hơn nữa còn nhắc nhở trước khi nấu cơm trưa đừng quên sưu tầm những hòn đá cảnh. Năm tổ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền lập tức hấp tấp mặc kệ các tổ viên của mình, vứt sự phân công hợp tác của thầy giáo sang một bên.
Trần Hiểu Quân ở trong tổ một, tổ trưởng là Xà Âm, Xà Âm sẽ để tổ viên trong tổ mình tự do hoạt động và tập hợp lúc mười giờ để chuẩn bị nấu cơm trưa. Tất cả mọi người đều hoan hỉ đồng ý với đề nghị của Xà Âm, rồi tự mình đi chơi. Trần Hiểu Quân và Xà Âm tương đương với mức đồng đảng, đương nhiên sẽ chơi chung với nhau rồi, nhưng vấn đề là Trình Hiểu Quân.
Tính cách Trình Hiểu Quân giống hệt con gái, thậm chí còn dịu dàng hơn cả con gái, từ sau khi tới đây mặc dù bạn học không giống như trước kia không muốn chơi cùng cậu, nhưng cậu vẫn không có nhiều bạn bè lắm, gần đây đi cùng cậu chỉ có đúng Xà Âm, chỉ có điều trong lòng Trình Hiểu Quân vẫn mong Quân Quân chơi với cậu, đó là ước muốn lớn nhất của cậu. Trình Hiểu Quân sẽ không chủ động rủ người khác chơi cùng, cho nên khi Xà Âm để tất cả các tổ viên của mình đi chơi riêng thì chỉ còn dư lại ba người Trần Hiểu Quân, Xà Âm và Trình Hiểu Quân.
“Hiểu Quân, cậu cùng bọn tớ đến bờ hồ tìm vỏ sò đi, tớ nghe mẹ nói nơi này có rất nhiều vỏ sò đẹp.” Xà Âm cũng có cá tính riêng, cô rất thích chơi chung với Hiểu Quân, nhưng có một người khác lại không trùng ý kiến với cô.
“Âm Âm!” Trần Hiểu Quân kháng nghị, “Tại sao muốn cùng chơi chung với cậu ta, tớ không thích!”
“Cậu không thích thì tớ và Hiểu Quân sẽ tự đi tìm vỏ sò cùng nhau.” Âm Âm cũng hơi tức giận rồi, thái độ luôn luôn chán ghét của Quân Quân đối với Hiểu Quân rất không hợp mắt cô. Bất kể cô có phải là bạn thân của Quân Quân hay không, cô có thích Hiểu Quân hay không, là tổ trưởng cô không thể để mặc Hiểu Quân chơi một mình được, “Cậu không đi cũng được, Hiểu Quân chúng ta đi!”
“Xà Âm.” Trình Hiểu Quân do dự một hồi mới nói: “Cậu và Quân Quân đi tìm vỏ sò đi, tớ ở lại chỗ này trông đồ.”
“Không được! ” “Tốt!” Trần Hiểu Quân và Xà Âm nói ra ý kiến cùng một lúc, hai đáp áp hoàn toàn không giống nhau..
“Âm Âm, bản thân cậu ta bảo không đi rồi, chuyện không liên quan đến ta, chúng ta đi tìm vỏ sò nào.” Trần Hiểu Quân vội vàng nói, như vậy là tốt nhất, có thể không cần cùng chơi đùa với cậu ta mà.
“Quân Quân, cậu thật quá đáng, tớ không chơi với cậu được đâu, Hiểu Quân, đi, qua bên kia tìm vỏ sò.” Xà Âm nổi nóng, tức giận lôi Trình Hiểu Quân đi.
“Xà Âm, Quân Quân chỉ có một mình…” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân chưa đi tới bèn dừng lại gọi Xà Âm, quay đầu đi đến bên cạnh Trần Hiểu Quân, “Quân Quân, cậu cùng đi với chúng tớ chứ, tớ sẽ tìm thật nhiều vỏ sò, rồi tặng tất cả vỏ sò tớ tìm được cho cậu hết, được không?”
“Ai thèm vỏ sò của cậu chứ?” Trần Hiểu Quân không nhịn được liếc chán quỷ một cái rồi chạy về phía Xà Âm, cô chỉ muốn cùng chơi chung với Xà Âm thôi, chứ cô không cần vỏ sò của cậu ta, “Chúng ta đi tìm vỏ sò nào.”
Mạnh miệng! Xà Âm nói thầm trong lòng, rõ ràng lúc nghe Hiểu Quân nói sẽ tặng hết vỏ sò cho cô, cô liền lập tức mở to hai mắt nhìn, còn không chịu thừa nhận: “Nếu cậu vẫn tiếp tục bắt nạt Hiểu Quân, chúng tớ sẽ đi một mình mặc kệ cậu.”
Trần Hiểu Quân mất mặt không trả lời được, đành giả lơ thúc giục: “Đi thôi đi thôi, nếu không không tìm không được vỏ sò bây giờ.”
Xà Âm bỏ qua cho cô, gọi Trình Hiểu Quân đứng ở phía sau cùng đi.
Trình Hiểu Quân biết Quân Quân đáp ứng cùng đi chơi với cậu rồi, trên mặt bỗng triển khai một nụ cười mỉm rất thản nhiên, đi theo hai người phía trước tìm vỏ sò vì Quân Quân.
Ba người tập hợp ở một nơi khá xa, chuyên tâm tìm những vỏ sò nhỏ. Khi Xà Âm mang gần 10 cái vỏ sò xinh xắn đến cho Trần Hiểu Quân, cô kiêu ngạo đưa Trần Hiểu Quân xem: “Quân Quân, nhìn đi, tớ tìm được rất nhiều vỏ sò nhé, mẹ không hề gạt tớ, khi trở về, tớ sẽ đưa cho mẹ những vỏ sò này, mẹ nhất định sẽ làm cho tớ một chiếc lắc tay thật đẹp!”
Trần Hiểu Quân nhìn đống vỏ sò trong tay Âm Âm, lại nhìn một con sò nhỏ nhoi trong tay tớ, cảm thấy không vui: “Tớ cũng tìm được nhiều vỏ sò mà, còn nhiều hơn cả cậu đấy!” Nói xong, cô xoay người đi tiếp tục tìm vỏ sò, cô cũng muốn có một sợi lắc tay bằng vỏ sò.
Trình Hiểu Quân cũng nhặt được gần 10 cái vỏ sò, đi tới gần Quân Quân cũng hiểu được cô không vui, nhưng cậu không gọi Quân Quân lại mà bước đến bên cạnh Xà Âm: “Quân Quân bị làm sao vậy?”
Xà Âm thở dài: “Tức giận đấy, nó chỉ tìm được một cái vỏ sò thôi.”
“Tớ cho cậu ấy phần của tớ, như vậy chẳng phải sẽ có nhiều hơn sao?” Trình Hiểu Quân cứ nghĩ rằng Quân Quân vì không tìm được vỏ sò nên mới tức giận.
Xà Âm trừng mắt liếc Trần Hiểu Quân: “Quân Quân không phải tức giận vì không có vỏ sò, nó tức giận vì tớ không tìm được vỏ sò.” Xà Âm và Quân Quân có thể coi như là thanh mai trúc mã, dĩ nhiên hiểu được phần nào tính cách của Quân Quân, đó cũng là nguyên nhân khiến những năm nay Trần Hiểu Quân ít khi nổi giận với Xà Âm, bởi vì cô biết nên làm thế nào để có thể thoát được cơn thịnh nộ của Quân Quân, “Thôi, tớ đi tìm vỏ sò tiếp đây, nhờ mẹ làm cho cả Quân Quân một sợi lắc tay vậy.”
“Lắc tay? Cái đó thì liên quan gì đến chuyện Quân Quân tức giận?” Trình Hiểu Quân tò mò hỏi.
Xà Âm nhìn đống vỏ sò trong tay nói: “Hôm qua mẹ đã hứa, nếu tớ tìm được nhiều vỏ sò thì sẽ làm một sợi lắc tay tặng cho tớ.”
“Lắc tay…” Trình Hiểu Quân dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn đóng vỏ sò trong tay, “Quân Quân đi nhặt vỏ sò, tớ cũng đi!” Nói xong liền lập tức chạy về phía bờ hồ.
Xà Âm nhìn hai người, tuy có những suy nghĩ khác nhau, nhưng hành động thì lại giống hệt nhau, thầm than thở trong lòng, đến lúc nào hai người đó mới có thể tiến xa hơn đây? Thôi, vẫn nên đi nhặt vỏ sò tiếp thì hơn …
Đã gần 10 giờ, Xà Âm chạy đi gọi Trần Hiểu Quân, đúng lúc cô đang đào được một hố vỏ sò rất lớn ở ven hồ.
“Quân Quân, đến giờ rồi, đừng đào nữa, chúng ta đi nấu cơm đi.” Xà Âm ngồi chồm hỗm xuống, thấy Trần Hiểu Quân đã nhặt được năm, sáu chiếc vỏ.
“Không được!” Trần Hiểu Quân không ngẩng đầu, vẫn lấy tay xới đất lên.”Tớ nhất định phải đào những cái vỏ sò này cho bằng được.”
Vỏ sò? Xà Âm nhìn thoáng qua số “vỏ sò” mà Quân Quân đã đào được một nửa, đây rõ ràng là vỏ trai mà, “Quân Quân, đừng đào nữa, đây không phải là vỏ sò đâu.”
Trần Hiểu Quân ngẩng đầu lên, cau mày: “Cái đó và vỏ sò tớ tìm thấy đều như nhau thôi, còn lớn hơn rất nhiều nữa, không phải vỏ sò thì là gì?” Hoàn toàn không tin.
Nhưng mấy cái vỏ nhỏ cậu tìm được cũng là vỏ trai đấy thôi! Xà Âm không dám nói thẳng rằng tất cả những thứ này đều không phải vỏ sò, nếu không nhất định Trần Hiểu Quân sẽ không chịu ngừng: “Cái này trưởng thành rồi, không còn là vỏ sò nữa.” Đành lừa gạt Quân Quân vậy.
“Trưởng thành rồi, không còn là vỏ sò nữa?” Trần Hiểu Quân không hiểu, chẳng lẽ vỏ sò trưởng thành rồi sẽ biến thành một thứ khác sao? Mãi nghĩ, Trần Hiểu Quân không chú ý đến một chiếc gai nhọn đang vươn lên trong cát, đâm thẳng vào tay cô: “Á… Đau quá!”
“Sao vậy?” Xà Âm lập tức kéo tay cô ra, nhìn thấy tay cô chảy rất nhiều máu, “Làm sao bây giờ, chảy máu rồi? Thôi, để tớ đi tìm thầy.”
Xà Âm đứng lên, nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy thầy giáo đâu: “Cậu đợi ở đây đi, không được rồi, thôi, để tớ nhờ Hiểu Quân đi tìm thầy giáo vậy.” Cô nhanh chóng tìm được bóng dáng của Hiểu Quân ở phía xa xa: “Hiểu Quân!”
Trình Hiểu Quân nghe thấy tiếng Xà Âm gọi cậu, lập tức nhìn sang phía giọng nói vang lên, nhanh chóng chú ý thấy Quân Quân đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trông không thoải mái lắm, cậu không thèm quan tâm đến Xà Âm, lập tức chạy đến.
“Quân Quân, cậu bị làm sao vậy?” Trình Hiểu Quân nhìn đôi lông mày của Quân Quân nhíu chặt lại, cả gương mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
“Tay của Quân Quân bị gai đâm chảy máu, cậu ở lại đây trông chừng Quân Quân đi, tớ đi tìm thầy.” Xà Âm nói xong liền lập tức chạy đi tìm thầy giáo.
Trình Hiểu Quân cẩn thận đến gần Quân Quân: “Quân Quân, đau không? Tớ thổi cho cậu nhé?”
“Cậu thử nói xem có đau hay không?” Trần Hiểu Quân đau đến mức rơm rớm nước mắt: “Tôi không cần cậu thổi…” Nhưng sao máu càng chảy lại càng nhiều vậy, thật sự rất đau mà! Trần Hiểu Quân quật cường tự thổi vào tay mình.
Trình Hiểu Quân không đành lòng nhìn Quân Quân đau như vậy, bèn lấy khăn tay của mình ra, không để ý đến cái nhìn chằm chằm của Quân Quân, cậu kéo tay cô, lau máu trên tay giúp cô, còn cẩn thận lau sạch sẽ bùn đất dính xung quanh, “Còn đau không?”
Hết rồi! Nhưng Trần Hiểu Quân không muốn thừa nhận, cô không nói gì, rụt tay về, nhưng ánh nhìn chằm chằm Hiểu Quân đã không còn hung ác như lúc ban nãy.
Trình Hiểu Quân rất vui vẻ, bởi vì Quân Quân vừa không đánh cậu, vừa không đẩy cậu ra, cậu tiếp tục nói: “Mẹ nói, bị thương thì phải rửa vết thương thật sạch sẽ, nếu không sẽ bị nhiễm trùng, còn rất đau nữa…” Trình Hiểu Quân bỗng nhiên hưng phấn nói: “Trong cặp tớ có băng OK và thuốc sát trùng, Quân Quân, để tớ rửa sạch vết thương cho cậu, trước kia khi còn ở trong bệnh viện, tớ cũng hay làm sạch vết thương giúp mẹ mà.”
Trần Hiểu Quân không cam lòng, nhưng cô không muốn đau thêm, đành chịu yếu thế trước tên chán quỷ này: “Tốt nhất cậu nên rửa vết thương cho tôi được như dì, nếu cậu dám làm tôi đau thêm, tôi nhất định sẽ về “méc” với dì cậu làm đau tôi đó.” Đây là uy Hi*p trắng trợn…
Trình Hiểu Quân hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo đầy ác ý của Quân Quân, kéo tay Quân Quân đi đến chỗ tập hợp ban nãy: “Không đâu, tớ sẽ không làm cho Quân Quân đau thêm đâu!”
Trần Hiểu Quân hừ lạnh, để mặc Trình Hiểu Quân kéo mình đi.
Trình Hiểu Quân dùng nước khoáng rửa sạch vết thương cho Quân Quân, sau đó lấy băng dán OK ra, buộc xung quanh miệng vết thương giúp cô, “Còn đau không?”
Trần Hiểu Quân nhìn vết thương vừa được băng bó tốt, bất đắc dĩ nói: “Lần này coi như cậu thoát được!”
Trình Hiểu Quân nghe giọng Quân Quân không còn ý trách tớ nữa, cười rạng rỡ: “Quân Quân không đau nữa rồi, tốt quá!”
“Cười cái gì chứ!” Trần Hiểu Quân bị nụ cười của tên chán quỷ kia kích thích, có cần vui vẻ đến thế không, chẳng phải chỉ mới băng bó một vết thương thôi sao? Vừa rồi vì vết thương này mà cô còn suýt khóc, “Cậu còn dám cười nữa …. hừ, thì cút ngay cho tôi!”
Trình Hiểu Quân nghe lời, không cười nữa, nhẹ nhàng nói: “Quân Quân, cậu đừng giận, tớ cười nữa đâu.”
“Hừ!” Trần Hiểu Quân khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn tên chán quỷ này.
Hai người bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh.
Chừng mười phút sau, cuối cùng Xà Âm cũng đưa thầy giáo đến: “Quân Quân, thầy giáo đến rồi, để thầy xem tay cậu đi!”
Trần Hiểu Quân đưa tay ra cho thầy giáo xem, “Thầy, con không sao nữa, hết đau rồi ạ.”
Thầy giáo nhìn tay Trần Hiểu Quân, “Rửa sạch rồi, sơ cứu rất tốt, sao con làm được vậy?” Thầy giáo không thể không hỏi.
“Không phải ạ…” Trần Hiểu Quân không nói gì, là do tên chán quỷ này rửa sạch giúp cô.
Xà Âm và thầy giáo vừa nghe đã đoán được phần nào chuyện xảy ra.
“Trình Hiểu Quân, con làm rất tốt!” Thầy giáo sờ sờ đầu Trình Hiểu Quân, “Trình Hiểu Quân, thầy tin chắc rằng trong tương lai, con nhất định sẽ trở thành một người vô cùng ưu tú.”
Trình Hiểu Quân cúi đầu nhỏ nhẹ đáp: “Cảm ơn thầy ạ!”
Thầy giáo cười cười: “Mặc dù Trần Hiểu Quân không sao, nhưng để tránh cho vết thương nặng thêm, phải làm thêm vài chuyện nữa.” Thầy giáo suy nghĩ trong chốc lát, “Xà Âm, lần này lại bắt con phải khổ cực rồi, con có thể chia sẻ nhiệm vụ lần này của Quân Quân không?”
Xà Âm không do dự đồng ý: “Chúng con sẽ giúp Quân Quân hoàn thành nhiệm vụ, thầy không cần lo đâu ạ!”
“Được, thầy tin con nhất định làm được.” Thầy giáo không tiếc lời khen ngợi Xà Âm, “Thầy sang các tổ khác đây, các con mau nấu cơm đi!”
“Vâng ạ! Lát nữa gặp lại thầy ạ!” Thấy thầy giáo cất bước đi rồi, Xà Âm mới gọi các tổ viên đến, cùng nhau chuẩn bị nấu cơm.
Chờ tổ viên đến đông đủ rồi, Xà Âm bắt đầu phân công nhiệm vụ cho mọi người một lần nữa, không ai có ý kiến gì, sau khi phân chia công việc xong hết, Xà Âm mới nhận ra, lúc nãy nhẽ ra Quân Quân và bạn học phải đi tìm củi, nhưng không có cách nào bắt các bạn khác đi cùng. Sau đó thấy việc tìm củi này làm khó các bạn học, Trình Hiểu Quân đứng dậy nhẹ giọng nói.
“Để tớ đi tìm củi giúp Quân Quân.” Trình Hiểu Quân xung phong nhận gánh vác phần việc này.
Xà Âm mất hứng nhìn Hiểu Quân: “Biết là cậu muốn giúp đỡ cậu ấy, nhưng cậu vừa phải khiêng nồi vừa phải rửa rau, làm sao đi nhặt củi được?”
“Tớ sẽ rửa rau thật nhanh rồi chạy đi tìm củi, nhặt xong rồi sẽ lập tức trở lại khiêng nồi, như vậy nhất định sẽ kịp thời gian.”
Một bạn khác cũng đi tìm củi nghe thấy có người muốn giúp mình liền nhanh chóng đồng ý: “Tớ khẳng định như vậy sẽ kịp.”
Xà Âm vừa nhìn bạn tổ viên đấy, vừa liếc về phía Quân Quân một chút, Quân Quân quay mặt đi không nói gì, xem ra cô không phản đối: “Được rồi, bất công cho Hiểu Quân quá, cậu chỉ có thể lấy một ít củi thôi, nếu không sẽ không đủ thời gian khiêng nồi đâu.”
Trình Hiểu Quân thích thú gật đầu.
“Được rồi, bây giờ chúng ta ai nấy chia nhau đi làm việc của mình, nhất định phải nhanh nhẹn không được lười biếng.” Xá Âm như một vị đại nhân nhỏ trịnh trọng tuyên bố.
Chỉ một lát sau, tám người chỉ còn lại Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân ở “căn cứ địa”.
“À?” Trình Hiểu Quân mải rửa đồ không để ý đến Quân Quân đang trừng mắt nhìn mình, mãi sau mới kịp phản ứng: “Quân Quân, không cần cảm ơn tớ đâu, tớ có thể thoải mái giúp Quân Quân mà.”
Trần Hiểu Quân xoay người không để tên chán quỷ này nhìn thấy cô: “Cậu nghĩ tôi sẽ cảm ơn cậu chắc, kể cả thế tôi cũng sẽ không tạ ơn cậu đâu.” Ngón tay của cô Trình Hiểu Quân không nhìn thấy: chúng đang quấn chặt lấy nhau.
Trình Hiểu Quân không nói gì thêm, tiếp tục tăng tốc độ rửa thức ăn.
Rất nhanh, Trình Hiểu Quân rửa xong đồ ăn rồi mang đi cất kĩ, quay sang bảo Quân Quân: “Quân Quân, tớ đi tìm củi đây, cậu đứng ở đây trông chừng những thứ đồ này, tớ sẽ quay lại ngay.”
Trần Hiểu Quân trong chốc lát trừng mắt lườm tên chán quỷ: “Không cần cậu nói tôi cũng biết, muốn làm sao thì làm, cậu muốn đi làm cái gì tùy cậu, không cần báo cáo với tôi.” Sau đó lờ tên chán quỷ đi.
Trình Hiểu Quân biết Quân Quân đã nghe rõ câu nói của mình: “Tớ đi, cậu gặp chuyện gì hãy báo với tớ…” Gọi tớ tới hỗ trợ. Trình Hiểu Quân biết Quân Quân có việc cũng không nhờ mình nên đành bỏ ngay ý định đó.
Trải qua chừng một canh giờ cố gắng, mọi người căn bản đều đã hoàn thành xong công việc của mình rồi trở lại địa điểm tụ tập. Người cuối cùng trở lại là Trình Hiểu Quân, trong tay cậu chỉ có mấy cành củi.
“Hiểu Quân, sao cậu giờ này mới về?” Xà Âm bước đến nhận lấy mấy que củi trong tay Trình Hiểu Quân. Vô tình liếc thấy tay của cậu bị thương. “Tay của cậu bị làm sao thế?”
“Không có gì đâu.” Trình Hiểu Quân nhanh chóng kéo tay áo xuống, không để cho Xà Âm nhìn xem vết thương thế nào. “Chẳng qua chỉ bị mấy nhánh cây quẹt vào một chút thôi.”
“Thật sự không gặp chuyện gì chứ?” Xà Âm hoài nghi tiến tới muốn xem xét cánh tay bị thương.
“Thật mà, không có chuyện gì.” Trình Hiểu Quân kiên trì không cho Xà Âm nhìn thấy, cũng không dám nhìn Quân Quân đang đứng ở phía sau, để Xà Âm không truy cứu thêm, cậu lấy những người khác làm cớ: “Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu không mau đi nấu thì chúng ta không được ăn cơm trưa đâu.”
Xà Âm nhìn thấu Hiểu Quân, nghĩ thầm có nên nghiêm trọng hóa vấn đề như thế không: “Vây cũng tốt, chúng ta đi nấu cơm thôi.”
Một tổ tám người, chính xác là bảy người bận rộn làm việc cực nhọc. Vì tốc độ bình thường Trình Hiểu Quân vốn đã chậm rồi, giờ cộng thêm bị thương nên tốc độ làm việc lại càng chậm hơn.
Ngồi một bên chịu trách nhiệm nhặt đồ, Trần Hiểu Quân nhìn cậu chậm chạp, tự nhiên bốc hỏa trong lòng. Cái tên chán quỷ này trở về làm trì hoãn tốc độ hiện tại vốn đã chậm, vóc dáng càng nhỏ thì bé tốc độ càng chậm sao? Trần Hiểu Quân càng không hài lòng, hình ảnh cậu cặm cụi chậm chạp không hề vừa mắt cô, cô bỗng tàn bạo quát: “Này, chán quỷ, cái gì cũng không biết thì đừng có đứng đó cản trở người khác nữa.”
Đang dọn bàn ăn, Trình Hiểu Quân nghe được lời nói không có thiện cảm của Trần Hiểu Quân, bàn tay bất giác run run một chút nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường, xoay người nhìn Quân Quân chậm rãi nói: “Tớ bày biện bàn ăn xong hết rồi…” Sau đó không nhìn Quân Quân, tốc độ có phần nhanh hơn bê đồ đến bàn ăn đã dọn.
Trần Hiểu Quân thấy tên chán quỷ này làm việc chậm quá, nhưng cô chỉ có thể ngồi một chỗ, hừ, bây giờ không có thời gian giáo huấn cậu, cứ chờ coi!
Quả nhiên, không để Trình Hiểu Quân chờ lâu, Trần Hiểu Quân đã tìm thấy cơ hội.
Tám người không mắc nhiều sai phạm lắm, nửa giờ là đủ chuẩn bị xong bữa trưa, sau đó cùng nhau vây quanh bên cạnh bàn bắt đầu ăn. Thật ra, lần dã ngoại nấu cơm này không khiến họ tốn nhiều công sức lắm, người nào cũng có đem theo bánh bao rồi. Chẳng qua thầy giáo muốn học sinh biết tự làm việc nên mới mua một chút rau dưa và nguyên liệu để bọn trẻ có thể thử sức mình nấu món ăn. Mọi người nhìn thành quả lao động trước mặt rồi bắt đầu ăn bữa trưa. Ăn được một lát, có một bạn học gọi Trình Hiểu Quân, đưa rau đến trước mặt cậu, cô nói muốn cậu nếm thử thành quả của mình.
Trình Hiểu Quân nghe vậy liền nhận lấy đĩa rau từ tay cô, nhưng chưa đầy một giây sau đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tay Trình Hiểu Quân bị thương, trên mâm cơm lại dính nước nên không cẩn thận để trơn, tay cũng bởi bị thương mà không bắt được cái mâm kịp thời. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, món ăn vẩy vào chân Trình Hiểu Quân, còn dính một ít trên người cậu.
Mọi người chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng Trần Hiểu Quân mắng lớn: “Cậu, rõ ràng dở! Một cái mâm cũng không bắt được, đần ૮ɦếƭ.”
Tiếng mắng của Trần Hiểu Quân khiến mọi người thức tỉnh.
“Quân Quân, Hiểu Quân lúc nãy không cố ý, sao cậu lại mắng cậu ấy?” Xà Âm bất bình trách cứ.
“Trình Hiểu Quân, cậu có sao không?” Vội vàng bê cái mâm ra.
“Đồ của cậu bẩn rồi, cho cậu nè, mau lau đi.” Đưa khăn giấy cho cậu.
“Tớ có khăn tay này, tớ đưa cậu đến bên hồ rửa sạch.” Tìm một lúc mới thấy khăn tay, cô mừng rỡ nói.
….
Năm sáu người rối rít tranh nhau vì Trình Hiểu Quân, chỉ có Trần Hiểu Quân ngồi một mình bất động nhìn những thứ bạn bè đưa cho tên chán quỷ kia. Cô cũng thấy cái mâm nện vào chân tên chán quỷ, cả trên người nữa, nhưng những thứ này có thể trách cô sao, cũng tại tên chán quỷ không có bản lĩnh không làm được gì ra hồn. Hừ! Đáng đời!
Trình Hiểu Quân cúi đầu, tay đau chân cũng đau, mà lời của Quân Quân càng làm cậu đau hơn: “Quân Quân, xin lỗi nhiều lắm, tớ không cố ý đâu, sau này tớ nhất định thay đổi, cậu đừng ghét tớ nữa…”
Trần Hiểu Quân còn chưa kịp đáp lời Xà Âm đã bực bội, tức giận đứng lên: “Quân Quân, cho Hiểu Quân một lời xin lỗi đi, tay cậu ấy khi đi nhặt củi đã bị thương còn muốn giúp đỡ mọi người làm việc, cậu bị thương thì yên vị ngồi một bên chẳng làm gì, lại còn mắng chửi người khác nữa, mau xin lỗi Hiểu Quân đi nếu không tớ mách thầy cậu mắng mỏ Hiểu Quân đấy.” Xà Âm lần này giận thật sự, Quân Quân thật quá đáng, Hiểu Quân giúp cô tìm vỏ sò, giúp cô băng bó vết thương, còn giúp cô làm việc, làm nhiều việc như vậy mà lại còn bị cô mắng, không thể để cho Quân Quân “Lấy oán báo ơn” như vậy được.
Trần Hiểu Quân nghe Xà Âm lần đầu tiên lớn giọng trách mắmg mình, sửng sốt đợi nghe rõ Xà Âm nói xong lại ngẩn người. Chán quỷ bị thương? Bị thương ở đâu, tại sao cô lại không nhìn ra cậu ta bị thương.
“Quân Quân, mau xin lỗi Hiểu Quân đi.” Xà Âm lại một lần nữa lấy danh nghĩa tổ trưởng ra lệnh.
“Tớ…” Không muốn đâu! Ba chữ đằng sau còn chưa kịp nói ra đã bị một giọng nói có chút run rẩy tiếp lời.
“Xà Âm, không cần, Quân Quân, cậu không cần phải nói xin lỗi tớ đâu.”
Trình Hiểu Quân kéo Xà Âm đang tức giận ra nói giúp Quân Quân.
“Hiểu Quân!” Vẻ mặt Xà Âm bất đắc dĩ như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Chính vì cậu cứ như vậy nên Quân Quân mới được thể bắt nạt cậu, như vậy không phải là giúp mà là đang hại cậu ấy, làm cậu ấy vĩnh viễn cũng không thể bỏ được tật xấu này.”
“Tớ đâu có…” Giọng nói nhỏ đến mức muỗi cũng không nghe thấy.
“Âm Âm, tại sao tớ phải bắt nạt tên chán quỷ này? Tại sao tớ lại hư như thế? Chẳng phải do cậu ta quá đần độn, không làm nên được chuyện gì sao?”
Tròng mắt Trần Hiểu Quân nhanh chóng đỏ hoe, tại sao Âm Âm lại nói giúp tên chán quỷ này, hung dữ với cô, rõ ràng cô không làm sai điều gì cả, chỉ có tên chán quỷ này là phiền toái, lúc giúp dì cũng phiền, lúc giúp bạn cũng phiền… Giúp cô? Lúc giúp cô cũng không làm được chuyện gì tốt! Cô hoàn toàn quên sạch hành động băng bó vết thương giúp cô của Trình Hiểu Quân lúc ban đầu.
Xà Âm kiên trì bắt Trần Hiểu Quân phải xin lỗi, Trần Hiểu Quân không thèm mở miệng cũng không muốn nói lời xin lỗi, hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi Trình Hiểu Quân lại một lần nữa lên tiếng vì Trần Hiểu Quân.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân thấy phiếm mắt Quân Quân hồng hồng, lo lắng nói.
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu, thật đấy, tớ không sao mà, là tại tớ ngốc, cậu đừng tức giận nữa.”
“Hiểu Quân!” Xà Âm bị Trình Hiểu Quân khiến cho tức ૮ɦếƭ, tức giận hét lớn.
“Không cần cậu lên tiếng thay tôi! Tôi không sai! Cậu là tên chán quỷ, đồ ngu ngốc!”
Nói xong, Trần Hiểu Quân chạy đến đầu chiếc xe ô tô, hoàn toàn không để ý đến Trình Hiểu Quân đang hô to phía sau.
Chán quỷ, chán quỷ, sau này tôi sẽ không bao giờ… để ý đến cậu nữa, đừng tưởng rằng có dì thì tôi sẽ không ghét cậu, sau này tôi sẽ càng ghét cậu hơn, đồ ngốc như cậu, làm chuyện gì cũng ngốc cả!
Buổi dã ngoại này ai cũng rất vui vẻ, chỉ có tổ của Xà Âm là tồi tệ, vì bị lửa giận vô cớ của Trần Hiểu Quân phá hỏng. Trên đường trở về rất nhiều bạn học vẫn rất vui, những bạn học cùng tổ của Xà Âm cũng vui vẻ cười theo. Chỉ có Trần Hiểu Quân và Xà Âm, Trình Hiểu Quân là yên lặng.
Sau mười phút trên xe, Xà Âm mới nói với Trần Hiểu Quân được một câu: “Cái này để phần cho cậu!” Sau đó đặt thức ăn lên đùi Trần Hiểu Quân rồi xoay người nhìn ra cửa sổ, không nói gì thêm.
Trần Hiểu Quân cầm lấy thức ăn Xà Âm vừa đưa, chừng ba phút sau mới quyết định bỏ vào miệng ăn.
Trình Hiểu Quân ngồi bên cạnh, nhìn Trần Hiểu Quân ăn mà âm thầm nhướng mày.
【 Nhật ký ngày 】 Quyết định
Hôm nay lớp chúng tôi tổ chức nấu cơm dã ngoại, tôi vô cùng vui vẻ, bởi vì trước kia chưa từng được tham gia, hơn nữa lần này tôi và Quân Quân được xếp vào chung một tổ, như thế tôi có thể chơi đùa với Quân Quân. Trước khi đi tôi cũng biết, có tôi Quân Quân nhất định sẽ thấy không vui, cho nên hôm nay đi cùng, tôi biết điều không nói chuyện, cũng không nhìn Quân Quân. Tôi biết mỗi lần tôi cẩn thận lén nhìn Quân Quân, bị cô ấy phát hiện thì cô ấy sẽ giận dữ mà mắng tôi. Thật ra thì tôi rất sợ Quân Quân tức giận, cô ấy tức giận sẽ ghét tôi, còn mắng tôi nữa, nhưng tôi lại không hiểu mình đã làm gì khiến Quân Quân tức giận đến như vậy, vì vậy mỗi khi ở cùng Quân Quân, thỉnh thoảng tôi lại phải lén chú ý xem tôi có vô tình làm Quân Quân tức giận hay không, nhưng lần nào cũng không tìm hiểu được nguyên nhân Quân Quân giận tôi.
Sự kiện ςướק bóc kia đã qua lâu, hôm nay Quân Quân lại nhắc tới chuyện này, nói vậy tức là cô ấy đang rất tức giận. Theo lời nói của Quân Quân, tôi biết Quân Quân đã hiểu lầm tôi, tôi vốn định giải thích, nhưng nhớ đến việc lần trước tôi cũng giải thích nhưng lại khiến Quân Quân tức giận bỏ đi, tôi lại không nói gì, có lẽ làm vậy thì Quân Quân sẽ nguôi giận. Quả nhiên, Quân Quân chỉ trợn mắt nhìn tôi như bình thường, dọa nạt mấy tiếng rồi không truy cứu nữa. Mấy năm nay, Quân Quân “uy Hi*p” tôi rất nhiều, nhưng cô ấy luôn không làm theo lời mình đã nói. Tôi biết cô ấy chưa từng mách tội tôi trước mắt cô, chú, cũng chưa bao giờ thật sự đánh tôi… Quân Quân, thật ra rất dễ mềm lòng!
Đến hồ Thái Tử, Xà Âm muốn cả ba người cùng đi tìm vỏ sò, Quân Quân không muốn tôi đi cùng nên không đồng ý với quyết định này của Xà Âm, nhưng sau đó vẫn mềm lòng chấp thuận. Tôi cảm thấy vui vẻ, cuối cùng cũng có thể được ở cùng Quân Quân, tôi muốn tìm cho Quân Quân thật nhiều vỏ sò, thế nên tôi mang hết những vỏ sò tìm được đưa cho Quân Quân, có lẽ như vậy có thể làm cho Quân Quân bớt ghét tôi một chút, thích tôi nhiều hơn một chút. Nhưng cuối cùng, vỏ sò của tôi cũng không đưa được cho cô ấy.
Quân Quân bị thương, tay cô ấy bị vỏ trai cắt một vết khá sâu, chảy rất nhiều máu. Chắc là rất đau, nếu không người kiên cường mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất như Quân Quân sẽ không cần rơm rớm nước mắt như vậy. Tôi không muốn thấy Quân Quân đau, tuy từ nhỏ tới giờ bị thương rất nhiều lần, lần nào Quân Quân cũng cầm cự được, nhưng lần này lại không thể…
Tôi giúp Quân Quân cầm máu, đột nhiên nhớ đến hình ảnh mà mẹ tôi sát trùng cho các bệnh nhân trong bệnh viện, mẹ từng dạy tôi cách rửa sạch vết thương như thế nào, mặc dù nơi này không có thuốc khử trùng cũng không có bông băng, nhưng cặp sách của tôi luôn có chai nước khoáng và băng OK. Tôi nói với Quân Quân rằng tôi sẽ giúp cô rửa sạch vết thương, lúc đầu, Quân Quân không đồng ý nhưng sau đó, cô cũng miễn cưỡng chấp thuận. Tôi nghĩ, có lẽ do Quân Quân không tin tôi có thể giúp cô ấy rửa sạch vết thương, nhưng vì quá đau nên đành miễn cưỡng đồng ý. Thôi, không sao, dù Quân Quân nghĩ như thế nào, chỉ cần có thể giúp Quân Quân, tôi đã rất vui rồi, ít nhất tôi cũng có cơ hội chứng minh mình không phải là một kẻ vô dụng, không làm được gì.
Giúp Quân Quân băng bó vết thương kỹ lưỡng rồi, lần này Quân Quân không mắng tôi nữa, tuy cô tức giận bảo tôi cút ngay, nhưng tôi biết Quân Quân nói như vậy không phải chửi tôi, chỉ là không thích tôi cười, tôi đành ngồi thật lâu, suy nghĩ thật cẩn thận …
Tay của Quân Quân bị thương làm cô ấy không thể hoàn thành được nhiệm vụ của mình, tôi nói tôi muốn giúp Quân Quân, Xà Âm không đồng ý nhưng với sự kiên trì của tôi, cuối cùng Xà Âm đành phải thỏa hiệp. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để rửa hết các món ăn, sau đó tôi nói với Quân Quân, tôi sẽ đi tìm gỗ làm củi, Quân Quân nghe hết lời tôi nói, đây là lần đầu tiên, Quân Quân nghe hết lời tôi nói, còn tỏ vẻ đồng ý… Quân Quân ngồi yên, có lẽ là đã đồng ý rồi.
Tôi cứ nghĩ là có thể nhanh chóng tìm được gỗ nhưng tốc độ của tôi quá chậm, mấy bạn học kia đã sớm giành hết trước khi tôi đến. Các bạn học lấy được rất nhiều trong khi tôi vẫn chưa tìm được cây gỗ nào, không được, tôi nhất định phải tìm cho bằng được. Tôi nhìn sang hướng rừng cây, các bạn học không vào đó, có lẽ trong đó còn rất nhiều, tôi quyết định vào đó lấy. Tôi đi vào, quả nhiên còn rất nhiều gỗ, tôi lập tức ngồi chồm hổm xuống, nhặt từng cây gỗ một, những cành gỗ này lớn hơn nhiều so với các bạn khác nhặt được. Khi tôi nhặt cây gỗ thứ ba lên, vô tình không để ý đến dây gai bên cạnh, khi tôi kéo cành gỗ, dây gai đó đột nhiên xẹt qua ống tay áo của tôi. Đau quá, đau đến mức ngay cả sức lực để cầm cành gỗ tôi cũng không có, tôi ngồi thổi một hồi, lúc lâu sau mới cảm thấy khá hơn một chút, nhưng cánh tay vẫn rất đau rát.
Không còn nhiều thời gian, tôi phải đi rồi, tôi ráng chịu đau, cầm mấy cành gỗ ra ngoài, tôi nhặt được rất nhiều. Tôi vui vẻ nhìn đống gỗ tôi đã nhặt được, như vậy hẳn là đủ rồi. Lần này tôi lại thấy thất vọng, mặc dù nhặt được nhiều gỗ nhưng sức lực lại không cho phép tôi cầm chúng lên, phải mất một lúc lâu, tôi mới cầm được năm cành gỗ. Không còn cách nào, nếu không làm vậy thì sẽ không kịp nữa, tôi đành mang năm cành gỗ này trở về nơi tập hợp.
Cũng may Quân Quân không mắng tôi về muộn, tôi sợ Quân Quân nhìn thấy nên cố tình cách xa Quân Quân một chút. Tôi không xắn tay áo lên, nhưng vết thương thật sự rất đau, quần áo ma sát với vết thương giống như ngọn lửa đang nướng thịt vậy, vừa cay vừa đau…
Khi ăn trưa, Quân Quân quả nhiên tức giận, tôi lại làm cho Quân Quân tức giận. Tôi không cẩn thận làm đổ mâm, Quân Quân mắng tôi ngốc, trái tim tôi cảm thấy đau đớn, tôi cũng không muốn, nhưng cánh tay đau đớn làm tôi không làm cách nào nhận cái mâm đó được. Lần này Xà Âm giải thích giúp tôi cho Quân Quân hiểu, cô ấy trách mắng Quân Quân không chịu hiểu cho tôi, còn muốn Quân Quân phải xin lỗi tôi. Thật ra thì tôi không cần Quân Quân phải xin lỗi, tôi nói như vậy với Xà Âm. Nhưng Quân Quân chẳng những không nghe lời của Xà Âm mà còn tức giận với tôi, trở về xe. Đôi khi, Quân Quân quá kiên cường bá đạo, đến mức không chịu nghe người ta nói gì…, nhưng cô ấy không phải là người không biết đạo lý, sau khi biết tôi bị thương, cô ấy không mắng tôi nữa, cũng không uy Hi*p tôi mà tức giận một mình…
Quân Quân không ăn gì đã chạy đi, nhất định sẽ rất đói nên trước khi trở về xe, tôi giao thức ăn cho Xà Âm nhờ cô bạn đưa lại cho Quân Quân giúp, Quân Quân không ăn gì, hẳn sẽ đói bụng lắm… Tôi nghĩ, nếu tôi đưa đồ ăn cho Quân Quân, nhất định sẽ càng làm cô bực mình hơn. Lúc trở về, tôi thấy Quân Quân thật sự có ăn đồ ăn, thật tốt quá, cơn giận của Quân Quân hẳn là đã tiêu tan đi nhiều.Tôi vui vẻ lén liếc nhìn Quân Quân, dù vẻ mặt cô ấy vẫn còn không vui một chút, nhưng cô chịu ăn đồ mà Xà Âm đưa cho, chứng tỏ cô ấy đã hết giận rồi, có lẽ cô cũng hết giận tôi, sẽ để ý đến tôi chứ? Tôi mở cặp ra nhìn vỏ sò trong túi, lúc nào mới có thể đưa cho Quân Quân đây… Chẳng lẽ phải chờ đến lúc Quân Quân không ghét tôi nữa sao? Không biết chừng nào Quân Quân mới hết ghét tôi đây. Đúng rồi, hôm nay Quân Quân nói tôi chẳng biết làm gì cả, vậy tôi nhất định phải làm được mọi thứ để gây ấn tượng với Quân Quân. Tôi quyết định phải học nhiều thứ hơn, học sơ cứu vết thương, học làm việc nhà, sau này còn có thể nấu cơm cho Quân Quân ăn nữa. Còn phải tập luyện thể thao mỗi ngày nữa, Quân Quân bảo tôi chậm chạp lề mề, tôi nhất định phải để Quân Quân yên lòng về tôi mới được.
Buổi tối về đến nhà, Quân Quân chỉ liếc tôi một cái rồi quay sang một hướng, chẳng thèm để ý đến tôi, có lẽ Quân Quân vẫn còn giận tôi, tôi cũng không dám bắt chuyện nữa.
Tính tình Quân Quân không tốt lại nóng nảy, nhưng chẳng qua cô ấy không tìm được nơi phát tiết nên mới bắt nạt tôi thôi, cô ấy chưa từng thật sự gây tổn thương cho tôi, nếu như có thể giúp tâm trạng của Quân Quân tốt hơn, tôi không ngần ngại để cô bắt nạt, nói không chừng, sau này mỗi khi tức giận, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến sẽ là tôi…