Mạch Kỳ làm việc nhà đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cái bát cô đang cầm trong tay đột nhiên rơi “choang” xuống đất, vỡ vụn.
Châu Vũ Mân vừa vặn khoác túi đồ nghề đi vào thấy vậy vô cùng kinh hãi, vội lao đến đỡ cô.
Anh nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, cuống quýt hỏi:
- Sao vậy? Trong người cảm thấy không khoẻ à? Có phải anh ta lại đánh cô không?
- Không, không, chỉ cảm thấy trong dạ dày nôn nao. – Mạch Kỳ ấn vào vị trí dạ dày – Có thể chỉ là bị cảm lạnh.
Anh đỡ cô ngồi xuống, rồi vội rót cho cô một cốc trà nóng, đặt vào tay cô:
- Nào, cô hãy cầm nó để làm ấm tay.
Cô giữ chặt lấy cốc trà nóng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông hiền lành chất phác này. Nếu như chồng của mình mà có được một nửa sự dịu dàng chu đáo của anh thì tốt biết mấy.
Chân Vũ Mân quay người đi vào trong bếp, không lâu sau, bê ra một bát nước gừng:
- Nhân lúc còn nóng, hãy uống cái này đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.
Mạch Kỳ vô cùng cảm kích nói:
- Cảm ơn!
Cô đang định uống, thì Trần Hạo uống rượu say khướt, mặt đỏ tưng bừng, tay hất mạnh cái bát cô đang cầm trong tay xuống đất:
- Làm gì thế, nhân lúc tao không có nhà lại định chăm sóc vợ tao đấy à?
Châu Vũ Mân cố gắng kìm nén sự căm ghét ở trong lòng, nói:
- Anh nói bừa gì thế, cô ấy không được khoẻ, tôi chỉ nấu hộ cô ấy chút nước gừng để uống thôi.
- Cô ta không được khoẻ sao tao lại không biết chứ? – Trần Hạo trừng mắt liếc nhìn Mạch Kỳ – Cô thấy không khoẻ sao lại không nói cho tôi mà lại nói cho người ngoài biết, cô có ý đồ gì vậy?
Mạch Kỳ tức giận đến độ toàn thân run rẩy:
- Tôi làm thế nào để nói cho anh đây? Anh cả ngày không về nhà cứ ở bên ngoài chè chén cờ bạc, nếu không thua hết tiền thì cũng sẽ không về nhà…
- Á à, thảo nào tao lại cứ thua hết, thì ra mày ở đây để nguyền rủa tao. Được rồi, Châu Vũ Mân, đừng nói tao keo kiệt, chẳng phải là mày muốn ăn nằm với vợ tao sao? Được, ăn nằm một lần thì đưa cho tao 5000 tệ, ông mày đây mắt nhắm mắt mở cho qua.
- Anh…
Mạch Kỳ tức giận đứng giận muốn tát vào mặt Trần Hạo, nhưng lại bị hắn nắm chặt tay, rồi đẩy sang bên cạnh. Châu Vũ Mân tức đến tím tái mặt, đang định lao lên dạy dỗ cho Trần Hạo một bài học, nhưng lại phát hiện ra Mạch Kỳ đã mệt nhoài cuộn tròn dưới đất.
Mạch Kỳ đã ngất lịm rồi.
Mạch Khiết đến bệnh viện nhìn chị gái không bị làm sao, trong lòng bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô vuốt vào bụng chị gái, cười hi hi nói:
- Chị gái, bác sĩ nói được mấy tháng rồi?
Mạch Kỳ hơi thẹn thùng, nhưng trong đáy mắt lại không che giấu nổi niềm vui:
- Bác sĩ nói hơn hai tháng rồi… thật không ngờ chị lại không biết.
- Bây giờ chẳng phải đã biết rồi sao. Chị à, hay là chị đến chỗ em đi, em thuê người chăm sóc chị, bây giờ chị không thể lại làm việc vất vả được nữa.
Trần Hạo ngồi bên cạnh đang ngân nga bài hát chợt nói:
- Vậy không được, làm gì có chuyện không ở nhà mình lại đi ở nhà em gái được.
Mạch Khiết trừng mắt nhìn Trần Hạo một cái:
- Được rồi, tôi không tranh giành gì với anh cả, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của anh, anh đã sắp làm bố rồi đấy, xin anh hãy nghiêm chỉnh một chút, chăm sóc chị gái tôi, để chị ấy được bình an sinh ra đứa con này.
Nhân lúc Mạch Khiết rót nước cho chị gái, Trần Hạo đến gần Mạch Khiết nói:
- Tiểu Khiết, anh định thuê một người giúp việc cho chị gái em, em cũng biết là ban ngày anh bận thường không ở nhà, chị gái em lại một mình ở nhà nhỡ may bị ngã thì cũng chẳng ai biết thì như vậy cũng nguy hiểm lắm.
Mạch Khiết nói:
- Anh bận gì, chẳng phải là bận đánh bạc sao?
- Sau này sẽ không thế nữa đâu, anh phải nuôi cả gia đình chứ. Chỉ có điều, em cũng biết đấy, anh rể dạo này khó khăn, sợ rằng không có đủ tiền thuê người giúp việc…
Mạch Khiết trừng mắt nhìn anh ta với vẻ vô cùng chán ghét, ghét anh ta dám giơ thẳng tay ra xin tiền mình, nhưng nghĩ đến số tiền đấy cũng tiêu cho chị gái, cho nên cô cũng bằng lòng.
Cô nói:
- Lát nữa em sẽ đưa cho anh một vạn tệ, trả tiền thuê người giúp việc thuê hai, ba tháng, như vậy là đủ chứ gì?
- Đủ rồi, đủ rồi, cho nên đúng là chị em các em vẫn là tình sâu nghĩa nặng!
Trần Hạo vui sướng cười tít mắt. Mảnh giấy ghi nợ ở trong túi hắn xem ra đã có chỗ rồi, đứa bé này đến thật đúng lúc.
Ngày hôm sau, Mạch Khiết đưa tiền đến nhà chị gái, nói với chị gái:
- Bình thường em cũng không quản chị điều gì, nhưng bây giờ đã có em bé, thì cần phải học cách chăm sóc bản thân, đừng để cho đứa bé vừa sinh ra đã bị suy dinh dưỡng.
Mạch Kỳ nói:
- Lại làm em phải mất tiền rồi, chị thật là… cảm thấy mình rất có lỗi với em. Tiểu Khiết, em cũng đừng chỉ biết nói chị, cũng cần phải lo lắng cho hôn nhân đại sự của mình, em cũng 25 tuổi rồi, đừng có kén chọn quá, hãy tìm cho mình một người đàn ông tốt và ổn định đi, đừng có tìm loại người giống như anh rể em, như vậy chị cũng yên tâm được rồi.
Mạch Khiết gật đầu. Trong lòng cô cũng tràn ngập niềm vui, chị gái vui mừng thì cô còn vui hơn bất kỳ ai.
Cô không hề biết, khi cô vừa rời khỏi đó, Trần Hạo đã lao vào, ςướק tiền từ trong tay Mạch Kỳ.
- Tôi đi thuê người giúp việc cho cô.
- Anh tốt bụng như vậy sao? – Mạch Kỳ vốn không tin.
Trần Hạo thề thốt:
- Đứa bé này tôi cũng có phần chứ! Lúc này mà không chăm sóc cho cô, tôi có còn là người không. Bây giờ tôi sẽ đi đến chỗ thuê người giúp việc để tìm.
Nói xong bèn cầm tiền lao thẳng đi.
Đợi sau khi anh ta đi khỏi, Mạch Kỳ nghe thấy ở bên ngoài cửa phòng ngủ có tiếng động, vội hỏi:
- Ai đấy?
Nhưng không có ai lên tiếng trả lời.
Cô xuống giường, mở cửa ra, nhìn thấy ở dưới đất đặt rất nhiều hoa quả.
Cô nghe thấy tiếng bước chân ở trong phòng của Châu Vũ Mân truyền tới.
Là anh ấy, anh ấy lặng lẽ mua rất nhiều hoa quả cho mình. Cô khẽ mỉm cười, vuốt bụng mình nói:
- Con ơi, con phải được bình an đến với thề giới này, con xem, bao nhiêu người đang chào đón con.
Mạch Khiết đến văn phòng làm việc, nhìn thấy Lâm Mạnh đang sắp xếp bàn làm việc cho mình.
- Tiểu Lâm, những việc này có lao công làm.
- Lao công tay châm vụng về, em lo làm lộn xộn tài liệu của chị.
- Được rồi, em hãy đi làm việc chính của mình đi! Để chị tự thu dọn.
Lâm Mạnh dạ một tiếng rồi bước ra ngoài.
Mạch Khiết nhìn theo bóng lưng cô, nghĩ thầm, cô gái trẻ này khá thật đấy, chịu khó chăm chỉ làm việc, không nông nổi giống như những sinh viên vừa mới tốt nghiệp, khả năng nhìn người của mình cũng không tệ.
Cô bật vi tính lên, nhìn thấy trong hòm thư của mình đã nhận được bài viết chuyên đề của Kha Đậu: “Nếu như nữ giới hiện đại đều bó chân”. Cô nhíu mày, mặc dù đã biết rất rõ về phong cách văn chương của Kha Đậu, nhưng mỗi khi nhìn thấy những tiêu đề như vậy đều khiến cô cảm thấy kinh ngạc. Qua cửa sổ kính trong suốt, cô nhìn thấy Lý Mộng Long đang bận rộn, trước đây cứ mỗi lần nhận được bài viết của Kha Đậu, là anh ta đều chạy vào văn phòng làm việc của mình để khoe công trạng, nhưng hôm nay trở nên vô cùng trầm mặc.
Dạo này anh ta đến văn phòng làm việc của mình càng ngày càng ít, có lẽ là bởi vì anh ta đi đến văn phòng làm việc của người khác nhiều hơn! Cô nhớ đến cảnh tượng Lâm Đại và anh ta ôm ấp nhau hôm đó, với phong cách phóng khoáng cuồng nhiệt của Lâm Đại, chắc là họ đã lên giường với nhau rồi. Trong chốn đô thành đều thịnh hành thứ tình yêu mì ăn liền, mình là người duy nhất từ chối kiểu tình yêu mì ăn liền này, nhưng mối tình yêu thầm của mình mười mấy nắm, kết quả lại chính là sự xa cách của Tiêu Ly đối với mình.
Đã khá nhiều ngày không liên lạc với Tiêu Ly, cuối cùng thì anh vẫn cứ căm ghét sự lừa dối của mình đối với anh.
Buổi trưa, một mình Mạch Khiết đi đến quán ăn Tây ở gần công ty. Cô vừa xem tờ tạp chí thời trang, vừa ăn miếng bánh mì và uống sữa tươi. Đột nhiên có một người bước đến bên cạnh cô, hỏi:
- Có thể mời cô uống một cốc café được không?
Người đó đặt một cốc café Latte xuống trước mặt cô. Người đó thân hình cao lớn, có một khuôn mặt của người Hoa, nhưng từng cử chỉ lại mang theo phong độ ngời ngời của thân sĩ người Anh.
Là Mark, tổng giám chế của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc ở thành phố S.
Mạch Khiết lịch sự mời anh ta ngồi xuống đối diện, tinh thần cảnh giác cao độ. Đối phương đã chú ý đến hành tung của mình, xem ra là đã chuẩn bị từ trước.
Mark nói:
- Ở đây tôi có đem theo một bản hợp đồng chi tiết, nhưng tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô hơn.
Mạch Khiết niềm nở chăm chú nhìn anh ta:
- Là hợp đồng gì vậy?
- Liên quan đến Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, tôi nghĩ cô Mạch ít nhiều cũng đã biết, khi chúng tôi mua lại một công ty thì sẽ tiến hành điều tra toàn diện đối với tình hình của công ty đó. Và tình hình cá nhân của cô Mạch đây, chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng. Trong M Beautiful không thiếu nhân tài, nhưng cô Mạch đây tuyệt đối là người xuất sắc trong số đó. M Beautiful phiên bản mới phát hành rất tốt. Tập đoàn tài chính chúng tôi rất có thành ý mời cô Mạch gia nhập.
Mạch Khiết khẽ ngoáy cốc sữa tươi:
- Cảm ơn ngài Mark đây đã quá lời khen ngợi tôi.
Mặc dù được người khác khen ngợi tuyệt đối là một việc khiến người ta rất đỗi vui mừng, nhưng Mạch Khiết đã trải qua trăm trận, đã không còn phải là một nhân viên non nớt, được người ta khen ngợi mấy câu đã ngây ngất bay lên chín tầng mây không tìm được phương hướng nữa, càng là người tự tin mạnh mẽ thì bề ngoài càng phải thể hiện ra sự điềm tĩnh. Lúc này đây, thần sắc của cô vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt điềm đạm, không hề sợ hãi trước Mark có thế lực mạnh.
Mark nói:
- Chức vụ là tổng biên tập, mức lương một năm 30 vạn tệ, có xe đưa đón. Còn có rất nhiều phúc lợi, bao gồm cả việc ra nước ngoài du lịch và đào tạo thêm nghiệp vụ, cô thấy sao?
Trong lòng Mạch Khiết vẫn thoáng kinh ngạc. Mức lương cao như thế, thực sự có sức hấp dẫn rất lớn.
Làm việc ở M Beautiful vất vả cực nhọc, lương còn chưa bằng một nửa số lương này.
Nhưng phía sau của đồng lương cao và phúc lợi cao là áp lực cao. Mặc dù Mạch Khiết không đánh giá thấp năng lực của mình, nhưng cũng quyết không đánh giá cao hơn, đối phương đưa ra mức lương hấp dẫn như vậy chắc chắn là còn có thêm yêu cầu gì khác.
Cô cười nhạt:
- Các anh muốn tôi phụ trách cái gì?
Ánh mắt sắc nhọn của Mark nhìn thẳng vào cô:
- Chúng tôi muốn cô làm tổng biên tập của M Beautiful.
Quả nhiên như vậy, mục tiêu của họ chính là mua lại M Beautiful. Trước khi kế hoạch thu mua hoàn thành, cần phải gài người của mình ở trong đội ngũ nhân viên cao cấp của M Beautiful.
Bên cạnh không có ai, nhưng giọng Mark vẫn hạ xuống:
- Sẽ không lâu đâu, M Beautiful sẽ trở thành một phần của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, và bây gờ chẳng qua chỉ là muốn cô Mạch trở thành nhân viên cao cấp chỗ chúng tôi trước mà thôi.
Mạch Khiết lạnh lùng nói:
- Nếu như kế hoạch mua lại tiến triển thuận lợi, các anh cũng không cần thiết phải gài “nội gián” trước làm gì. Kế hoạch thu mua không hề thuận lợi, có phải vậy không?
Mark ngẩn người, anh ta nhún vai, nói rất thẳng thắn:
- Tôi thừa nhận, sếp của các cô đòi giá quá cao, cao quá dự kiến của chúng tôi, cao hơn cả đánh giá thị trường của chúng tôi. Nhưng, không có kếp hoạch thu mua lần nào lại có thể tiến hành thuận lợi được, luôn có những sự cố ngoài mong muốn, nhưng tổng thể kế hoạch thu mua của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc chưa bao giờ thất bại cả.
Mạch Khiết khẽ đẩy cốc café Latte mà anh ta bê đến:
- Xin lỗi, tôi có thói quen nghề nghiệp, làm việc gì thì cần phải làm tốt công việc đó. Lúc ăn trưa tôi không bao giờ uống café, chỉ uống sữa tươi, đây là thói quen của tôi. Tôi tạm thời không muốn phá vỡ thói quen của mình. Cảm ơn anh, tạm biệt!
Cô nho nhã đứng dậy, gật đầu lịch sự chào Mark, quay người bước đi.
Cô cảm thấy mình thực sự như đang mộng du, thật không ngờ từ chối một công việc có mức lương cao như vậy. Mặc dù sếp của M Beautiful đối xử với mình cũng chẳng phải đặc biệt hậu ái nhưng M Beautiful chính là công việc đầu tiên của cô, cô rất có tình cảm với công việc này, cũng cố chấp như với tình yêu đầu tiên của cô vậy, cô không thể cho phép mình phản bội. Cho dù sông lớn cuối cùng cũng sẽ chảy về biển Đông, nhưng hiện giờ cô chỉ toàn tâm toàn ý làm tròn trách nhiệm công việc của mình, hết lòng trung thành.
Đẩy cánh cửa quay tròn của nhà hàng đồ Tây, ánh nắng chói chang khiến cô thấy hơi hoa mắt, cô chậm rãi bước ra ngoài, nhìn thấy Lâm Mạnh đang đứng ở phía bên ngoài cửa sổ.
Mạch Khiết hơi giật mình, nhưng Lâm Mạnh chính là người mình có thể tin tưởng được, nếu là người khác thì đúng là phiền phức, sẽ cho rằng mình đang lén lút bàn bạc với Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc!
Cô chỉ giải thích sơ qua với Lâm Mạnh:
- Thật không ngờ lại gặp tổng giám chế của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc ở đây.
Lâm Mạnh nói:
- Có lúc em cũng như vậy, cứ vô tình gặp phải người mình muốn né tránh.
Mạch Khiết mỉm cười thân thiện với cô, trên người cô gái này toát lên tính cách điềm tĩnh không phù hợp với độ tuổi của cô, cô rất thích, dường như nhìn thấy mình mấy năm trước.
Buổi chiều, khi kiểm tra chế bản của nhân viên mỹ thuật, có một người đồng nghiệp bước đến:
- Tổng biên tập Mạch…
- Có chuyện gì vậy?
Người nhân viên đó thì thầm mấy câu bên tai cô.
Sắc mặt Bạch Khiết thay đổi đột ngột, vội lao đến trước máy vi tính, mở màn hình, quả nhiên ở trên một trang web nào đó nhìn thấy bài viết chuyên đề của Kha Đậu “Nếu như nữ giới hiện đại đều bó chân” số lượng nhấp chuột và forward đã lên đến con số khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là khi bài viết này đăng báo thì gần như không còn chút giá trị nào nữa.
Phổi Mạch Khiết gần như nổ tung, Kha Đậu sao có thể như vậy được, sao có thể không tuân thủ theo hợp đồng chứ? Hợp đồng quy định là tất cả các bài viết của anh bắt buộc lần đầu đăng tải duy nhât ở M Beautiful. Cô ấn số máy của Kha Đậu nhưng âm thanh truyền tới là “số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy”.
Mạch Khiết bực bội bỏ điện thoại xuống, nghĩ một lát, ấn số máy nội bộ gọi Lý Mộng Long vào.
Cô chỉ vào bài viết ở trên máy vi tính:
- Chuyên đề của Kha Đậu còn chưa đăng, tại sao lại xuất hiện file điện tử trên internet?
Lý Mộng Long lắc đầu:
- Việc này sao mà tôi biết được?
- Anh không biết? Chuyên đề của Kha Đậu đều là anh theo dõi, sự việc lần này anh không cần giải thích với tôi sao?
- Tôi chẳng có gì để giải thích cả. – Anh nhìn thẳng vào Mạch Khiết – Không phải là cô cho rằng là tôi làm đấy chứ?
- Nói thực, tôi đúng là đang nghi ngờ như vậy. Anh và người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc có quen biết nhau không?
Khoé môi anh tạo thành nụ cười bất lực chua chát:
- Việc này thì có liên quan gì đến Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc? Có phải là thần kinh của cô quá căng thẳng hay không?
Mạch Khiết cười nhạt:
- Anh đừng có giả vờ ra vẻ vô tội với tôi, tôi không phải là con ngốc. Hôm đó ở trong cầu thang máy, Mark, nhân viên cao cấp của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc đã trực tiếp yêu cầu được nói chuyện riêng với tôi trước mặt anh. Tại sao anh ta lại không hề bận tâm đến việc anh cũng có mặt ở đó?
Lý Mộng Long so so vai:
- Rất đơn giản, tôi là một nhân viên tiểu tốt, anh ta hoàn toàn có thể bỏ qua, hơn nữa anh ta thật không ngờ ai lại có thể từ chối lời mời của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc. Tư duy logic của phụ nữ đôi khi rất kỳ quặc, một khi nhìn thấy một người đàn ông nào đó không thuận mắt thì nhìn thấy tất cả hành vi của anh ta đều không thuận mắt.
Mạch Khiết thực sự vô cùng tức giận:
- Chuyên đề này bây giờ đã thực sự phải bỏ đi rồi, anh nói phải làm thế nào? Tôi vốn không thể liên hệ được với anh ta.
- Tôi đã bàn giao xong nhiệm vụ công việc của kỳ này, bản thảo sao lại bị post lên mạng thì không phải là trách nhiệm tôi cần phải gánh vác, lúc tôi đưa bản thao cho cô thì ở trên mạng vẫn chưa có. Tổng biên tập Mạch, liệu có phải là cô nên tìm nguyên nhân từ chính mình không?
Nói xong câu này, anh gật gật đầu, chậm rãi bước ra ngoài.
Mạch Khiết ngẩn cả người, một mặt bị làm cho kích động vì thái độ ngạo mạn của Lý Mộng Long, một mặt lời nói của anh ta cũng nhắc nhở mình – bản thảo rốt cuộc đã bị tiết lộ như thế nào? Nếu như Kha Đậu không post lên mạng, vậy thì người nắm giữ bản thảo duy nhất chính là mình, lẽ nào có người mở máy vi tính của mình. Mặc dù vi tính của mình có cài password, nhưng những cao thủ sẽ không bị cản trở bởi password.
Không, không đâu. Vấn đề chắc chắn là xuất phát từ phía Kha Đậu. Anh chàng này đã không hề có nguyên tắc đối với vấn đề phụ nữ, trong công việc chắc chắn cũng như vậy.
Nhưng bây giờ phải đi đâu để tìm anh ta đây?