Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng - Chương 31

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông

Không muốn nghe ba chữ tàn nhẫn nhất trên đời
Khi Mạch Khiết bước xuống khỏi taxi, đồng hồ đeo tay vừa vặn chỉ đến số 9.
Sáng sớm, lúc chút ánh sáng ít ỏi vừa mới lóe lên, cô đã tỉnh dậy, nằm im trên giường nhìn trân trân lên trần nhà, không thể ngủ tiếp được nữa. Trong trí não vẫn còn suy ngẫm đến lời của Lý Mộng Long.
- Cô hãy đi thổ lộ tình cảm! Mặc dù đối phương không tiếp nhận cô nhưng ít ra cô cũng làm một việc để mình không phải hối hận.
Cô không ngốc, biết rõ kết quả của việc thổ lộ tình cảm với Tiêu Ly chắc chắn là thất bại, sẽ không thể xuất hiện bất cứ kỳ tích nào, nhưng ít nhất để cho anh ấy biết rõ vị trí thực sự của anh trong lòng mình.
Dù có thổ lộ hay không, nỗi nhớ thương đơn phương.
Đã quyết định xong, cho nên ở trong phòng đợi máy bay lúc này mới xuất hiện bóng dáng của Mạch Khiết.
Cô đi len qua đoàn người đông đúc, cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Tiêu Ly mặc bộ comple màu tro đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ kín sát đất to rộng và sạch sẽ. Anh ngồi quay lưng về phía cô, hơi cúi đầu, đang đọc báo. Ánh nắng ấm áp của buổi sáng xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi vào cổ áo trắng tinh của anh. Tóc anh cắt ngắn gọn gàng. Cho dù anh ngồi ở bất cứ đâu, đối với Mạch Khiết cũng đều là ánh hào quang chói sáng duy nhất ở trong cả biển người.
Cô nhẹ nhàng đi đến đó, đứng ngay chếch phía sau lưng Tiêu Ly. Những người xung quanh đó không đông lắm, có người ngạc nhiên ngẩng nhìn cô rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Lúc này đây, thế giới vô cùng yên tĩnh.
Nhưng trong thế giới nội tâm của cô thì lại xảy ra một cơn sóng thần mãnh liệt vô cùng.
Cô chuẩn bị thổ lộ tình cảm với một người con trai mà cô đã yêu suối mười ba năm qua, cô phải để cho anh ấy biết, anh ấy là thần tượng xuyên suốt những năm tháng của cô, là ánh hào quang duy nhất.
Như thể cảm nhận được điều gì, rời mắt khỏi tờ báo, từ từ quay đầu về phía sau, sau đó nhìn thấy Mạch Khiết mặc bộ váy hoa nhỏ li ti dịu dàng, mái tóc đen nhánh, gương mặt ửng hồng, giống như một đóa tường vi màu hồng phấn đang nở rộ giữa sớm mai.
Anh nhìn thấy ánh mắt nồng nhiệt của cô, vội vàng né tránh như phải bỏng. Anh hỏi vẻ yếu ớt:
- Tiểu Khiết, sao em lại…
Cô đi vòng đến trước mặt anh, cúi xuống đặt lòng bàn tay mình lên trên mu bàn tay anh.
- Anh Tiêu Ly, em muốn nói cho anh biết một việc…
Cô dồn hết dũng khí của mình muốn nói tiếp, nhìn thấy con ngươi mắt đen nhánh hoảng hốt như con nai bị kinh hãi của anh, đột nhiên lại không thể nói tiếp được nữa.
- Tiểu Khiết, em thấy đấy… Anh sắp phải đi rồi, phải làm thủ tục lên máy bay rồi, có việc gì thì đợi anh quay về hãy nói nhé.
Giọng của anh rất ôn hòa, ánh mắt của anh thì né tránh. Anh là một người vô cùng lương thiện, không nỡ làm tổn thương bất kì một ai, huống hồ đây là cô em gái nhỏ Mạch Khiết mà anh yêu thương như vậy. Anh biết có một số câu nói, nếu như đã nói thẳng ra thì sẽ tạo thành sự tổn thương, cho nên anh không thể để cô nói ra.
Ánh mắt của Mạch Khiết chằm chằm nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tiêu Ly.
Cô đến đây là vì muốn nói những lời đó.
- Anh Tiêu Ly, anh có biết không? Nếu như không có anh, có lẽ cuộc đời của em đã thay đổi hoàn toàn. Anh có nhớ không? Lần đầu tiên anh gặp em, hôm đó em đang định bỏ nhà ra đi, em không hề nghĩ sẽ quay trở về nhà, không hề nghĩ sẽ còn gặp lại người thân của mình. Nếu như không có anh, em đã bị lừa gạt bán đi hoặc bị người ta lấy hết bộ phận trong cơ thể hoặc là bị người ta dìm xác xuống dưới nước, tất cả những gì thê thảm nhất có thể xảy ra. Nhưng là vì gặp anh, em vẫn còn là em, được là một con người hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt anh.
Tiêu Ly mím môi, giơ tay ra vuốt mái tóc đen dài bóng mượt, toát ra mùi hương hoa cỏ của cô:
- Tiểu Khiết, đó chỉ là một cuộc gặp ngẫu nhiên, sự gặp gỡ ngẫu nhiên như vậy trong cuộc đời một con người sẽ gặp rất nhiều lần.
- Không, đó không phải là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, đó là cuộc gặp được số phận định sẵn, để cho trong cuộc sống của em xuất hiện được tia nắng ấm áp. Anh Tiêu Ly, anh là tia nắng của em, nếu như không có anh trong thế giới của em, chắc chắn sẽ là màn đêm đen dày đặc…
Anh cúi mặt, mấy sợi tóc che phủ vầng trán sáng bóng của anh, hơi thở của anh yếu ớt chống chọi lại với sự cuồng nhiệt của cô:
- Không, anh không phải…
- Anh Tiêu Ly, anh không hiểu được anh có ý nghĩa như thế nào đối với em. Sau khi anh rời đi, em cũng chưa bao giờ từng để ý đến bất kỳ người con trai nào, cho đến tận bây giở, đã 25 tuổi rồi, em thậm chí không thể hiểu được mùi vị của tình yêu, em luôn chờ đợi anh, thậm chí em biết có thể cả cuộc đời này không không thể gặp lại anh, nhưng em vẫn thầm chờ đợi anh, mong ngóng anh có thể xuất hiện lại giống như vầng mặt trời mới, chiếu sáng cả bầu trời u ám của em.
Cô nắm lấy lòng bàn tay anh, như thể đang trao cho anh trái tim thẹn thùng và cuồng nhiệt của mình.
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập nỗi bi thương.
- Tiểu Khiết, bao năm nay, anh chưa bao giờ quên em, trong lòng anh, em cũng vô cùng quan trọng… chỉ có điều, đó không phải là thứ tình cảm phức tạp nào khác, chỉ là nỗi nhớ mong của anh trai đối với em gái…
- Bất luận trong lòng anh, anh đặt em ở vị trí nào, em chỉ muốn cho anh biết, em muốn nói cho anh biết rằng bất luận anh lưu lạc đến vùng đất nào trên quả địa cầu này, em cũng vẫn luôn ở chỗ cũ để chờ đợi anh, bắt đầu từ rất lâu rồi, cho đến tận bây giờ và đến tận tương lai. Em không cầu xin anh để mắt tới em nhiều hơn, em chỉ không muốn che giấu nội tâm của mình, em yêu anh, anh Tiêu Ly, em nghĩ em yêu anh không hề thua kém bất kỳ người phụ nữ nào, có thể tình yêu của em còn sâu đậm hơn của bọn họ, bởi vì nó đã kéo dài suốt một thời gian rất dài. Anh Tiêu Ly, đây chính là mục đích hôm nay em đến đây, em muốn cho anh nhìn thấy tất cả thế giới của em, không hề giữ lại chút gì, cho dù một giây sau anh sẽ rời khỏi đây. – Cô ngẩng đầu lên, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán anh.
Đứng trước mặt Mạch Khiết, một cô gái đang tràn đầy nhiệt huyết, anh không biết làm gì hơn, hơi hoảng loạn, nhưng trong mắt lấp lánh ánh sáng của sự cảm động.
- Anh xin lỗi Tiểu Khiết, anh nghĩ anh đã làm tổn thương em rồi… – Anh khẽ lẩm bẩm.
Lúc này xung quanh rất ồn ào bởi quá nhiều tạp âm, sân bay đang thông báo mọi người xếp hàng làm thủ tục lên máy bay.
Cô đứng lên cùng với anh, đôi chân do gập lại nên thấy hơi tê, nhưng cô vẫn kiên trì đứng thẳng người không để anh nhận ra được sự yếu đuối của cô trong lúc này.
- Em không muốn nghe ba chữ này, em xin lỗi, ba chữ này chính là câu nói tàn nhẫn nhất. Em chỉ là muốn biết, anh Tiêu Ly, liệu anh có quên em không? Trong lúc anh đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc, lúc anh đang dắt tay một người con gái khác, lúc anh hôn cô ấy liệu anh có bỏ rơi em ở một nơi thật xa giữa làn gió thổi?
Anh trầm mặc không nói, kéo cô lại gần và ôm cô vào vòng tay ấm áp, Ⱡồ₦g иgự¢ to rộng của anh toát ra mùi hương chanh dịu dàng.
- Tiểu Khiết, anh mãi mãi sẽ không quên em!
Sau đó anh buông cô ra, từ từ đi đến cửa khẩu làm thủ tục lên máy bay không hề quay đầu lại, thể hiện sự quyết tâm, giống như nhiều năm trước, lúc anh rời xa cô vậy.
Mạch Khiết cứ thế nhìn người con trai cô đã chờ đợi suốt bao năm từ từ biến mất giữa biển người. Lại một lần nữa, biến mất khỏi thế giới của cô.
Cô sờ lên môi mình, cô đã thơm vào trán anh, lần đầu tiên tiếp cận với anh gần như vậy, nhưng sau đó lại là sự chia ly vĩnh viễn.
Cô vẫn tưởng rằng anh là vầng mặt trời của cô, nhưng thực ra, anh chỉ là một ngôi sao băng ở trong thế giới của cô, trong khoảnh khắc lướt ngang bầu trời, khiến cô phát hiện ra sự tồn tại của ánh sáng rạng ngời, sau đó lại trả lại cho cô một đêm đen cô độc dài đằng đẵng.
Không có ai có thể theo kịp bước chân của sao băng, giống như không có ai có thể nắm chắc được phương hướng của hạnh phúc.
Bi kịch lớn nhất của con người trên đời này không phải là thất tình mà là chưa yêu đã kết thúc, Mạch Khiết cười đau khổ nghĩ thầm, mình vô tình đã trở thành nhân vật nữ chính trong bộ phim bi kịch.
Lý Mộng Long cầm cốc café England dựa vào cạnh bàn của một nữ đồng nghiệp và trò chuyện, cười nói rôm rả với cô ta.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy dài có những bông hoa nhỏ li ti, thần sắc cô đơn buồn rầu từ ngoài bước vào, trên mặt hiện lên rõ hai chữ – thất tình!
Chắc chắn là đã bị người đàn ông đó từ chối rồi.
Không biết tại sao, anh cũng cảm thấy nơi sâu kín trong trái tim anh chợt khẽ lay động. Anh bước vào phòng pha café, chỉ một lát sau, đã bưng một cốc café England tỏa hương thơm ngào ngạt bước vào văn phòng làm việc của Mạch Khiết.
Nhìn cốc café khói bốc nghi ngút, Mạch Khiết uể oải ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, mặt không thể hiện chút cảm xúc nào:
- Cảm ơn, nhưng anh đã quên gõ cửa rồi!
Cô vẫy tay ra hiệu yêu cầu anh gõ cửa lại.
Anh mím chặt môi, cười đau khổ đầy bất lực. Người phụ nữ này, rốt cuộc là được tạo thành bằng thứ vật chất gì vậy? Chỉ dịu dàng nhẹ nhàng đối với một người đàn ông nào đó, còn lại thì lạnh lùng vô tình với tất cả những người đàn ông khác.
- Cho tôi xin, người mắc nợ cô có phải là tôi đâu chứ!
Anh gõ cửa đầy lịch thiệp, rồi bước vào, ngồi xuống trước mặt cô.
- Tôi cũng đến để nịnh nọt lấy lòng một chút đây[1].
[1] Chữ nịnh nọt lấy lòng trong tiếng Trung nếu dịch thẳng nghĩa đen tức là vỗ ௱ôЛƓ ngựa.
Mạch Khiết lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, chỉ vào thời gian hiển thị trên màn hình di động:
- Bây giờ đang là giờ làm việc, không phải là bảo anh đến lĩnh lương rồi nịnh nọt xun xoe đâu.
Lý Mộng Long so vai:
- Đã hiểu rồi, vỗ phải móng ngựa rồi. Nếu như cô muốn uống say, nhớ tìm tôi, hôm nay đến lượt cô phải mời đấy. Tối qua cô tức giận vỗ ௱ôЛƓ bỏ đi, tôi phải thanh toán đấy…
Mạch Khiết trợn trừng mắt một cái:
- Anh đã nói xong chưa? Có phải là không có việc gì làm không? Tôi giao cho anh chút việc để làm nhé?
Không đợi anh trả lời, cô liền lấy ra một bản kế hoạch, đưa cho Lý Mộng Long:
- Chẳng phải là anh luôn muốn được làm trưởng ban biên tập sao? Anh nhìn bản kế hoạch và những bài viết liên quan đến “ngoại tình” này, anh có ý tưởng gì?
Lý Mộng Long nhận lấy tài liệu, chăm chú nhìn cô gái trẻ trước mặt, khóe môi tạo thành một đường cong nho nhã. Một mặt cô nhìn nhận về tình yêu đơn giản và thuần khiết như tờ giấy trắng, mặt khác cô lại quyết không để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc.
Làm việc chung với cô gái này càng lâu, càng phát hiện ra sự đặc biệt của cô, dường như hoàn toàn khác biệt với những cô gái khác ở xung quanh mình.
Anh cúi đầu nhanh chóng đọc tài liệu.
Hồi lâu, mới ngẩng đầu lên:
- Tôi cảm thấy bản kế hoạch này rất đầy đủ, nhưng tính thuyết phục của bài viết không đủ.
- Ồ? Anh nói xem nào! – Mạch Khiết nhướng đôi lông mày thanh mảnh, con ngươi mắt khẽ lay động.
- Nói về lý tính quá nhiều, những ví dụ quá ít. Chỉ có mấy câu chuyện, chẳng qua cũng chỉ là từ vài người phụ nữ nào đó hay nữ nhân viên nào đó, như vậy rất hàm hồ, thêm nữa những sự việc được lấy ở trên mạng xuống, tôi cảm thấy không đủ sức thuyết phục, chuyên đề này sẽ không để lại ấn tượng sâu sắc cho độc giả.
- OK! Anh nói đúng hết! – Trong con ngươi mắt Mạch Khiết khẽ phát ra ánh hào quang – Tôi cho anh thời gian một ngày, anh mau tìm cho tôi những ví dụ ngoại tình chân thực nhất.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Lý Mộng Long cảm thấy hơi bất lực, xem ra mình lại bị mắc lừa rồi, cô ấy đã ném cho mình một trách nhiệm nặng nề đến như vậy.
- Tổng biên tập Mạch, tôi có đắc tội với cô đâu, tôi đặc biệt đến để an ủi cô, tối hôm qua còn trả tiền giúp cho cô và uống rượu cùng cô. Tôi đối với cô cũng được coi là khá tốt, sao cô lại dằn mặt người ta như vậy? Thời gian một ngày, tôi đi đâu để tìm được những người phụ nữ hiện đang ngoại tình hay là đã từng ngoại tình chứ? Muốn làm phép biến hóa thì cũng không thể biến hóa bằng cách này được thì phải? Hơn nữa, cho dù có những người như vậy, thì liệu có ai chịu bằng lòng để công khai việc riêng tư này của mình lên báo chí chứ?
Mạch Khiết uể oải dựa hẳn người vào ghế:
- Hoàn thành xong nhiệm vụ này, tháng sau anh sẽ là trưởng ban biên tập.
- Được rồi, cứ làm như tôi là loại người thấy lợi tối mắt vậy, tôi chẳng muốn vì cái hư danh này mà ôm trọn lấy công việc này, sau đó bị những đối tượng phỏng vấn đánh cho tơi bời hoa lá, trừ phi… – Lý Mộng Long cố tình kéo dài chữ cuối như thể ngầm ẩn ý.
Quả nhiên Mạch Khiết thấy hào hứng:
- Trừ phi cái gì, cố tình ỡm ờ gì chứ!
Trong lòng cô rất hiểu, đây là một nhiệm vụ quá khó khăn.
- Trừ phi cô đi cùng với tôi, hơn nữa trong toàn bộ quá trình đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.
Mạch Khiết ngẩn người, bị anh ta quay giáo đâm cho một mũi!
Vốn tưởng gây khó dễ cho anh ta một chút để anh ta không thể vênh váo khoa trương được nữa, nào ngờ anh ta còn kéo mình xuống nước theo.
Nếu không đồng ý người ta sẽ hất tay không thèm làm nữa; nếu mà đồng ý, có quỷ mới biết lúc đi cùng anh ta, anh ta sẽ giày vò mình ra sao.
Thấy cô băn khoăn do dự, Lý Mộng Long bèn trả lại cho cô bản kế hoạch, đứng dậy:
- Thực ra bản kế hoạch này cũng tàm tạm, mặc dù không được xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi quá kém. Cô không đồng ý với tôi cũng chẳng có cách nào hoàn thành được. Cho nên, xin lỗi…
Anh ta quay người định đi, nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền tới:
- Được rồi, được rồi, anh đừng có mà uy Hi*p tôi nữa.
Anh cố gắng kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, hỏi:
- Sao, đồng ý rồi à?
- Vì công việc, tôi cũng đành phải liều mình thôi, nhưng Lý Mộng Long, tôi có thể nghe theo sự sắp xếp của anh, nhưng tôi cảnh cáo anh, trong thời gian hợp tác, anh không được có những việc là quái đản gì khác… nếu không tôi sẽ chẳng khách sáo đâu. Tôi ít ra cũng là cấp trên của anh.
- Ồ? – Đôi lông mày rậm của anh ta khẽ nhướng lên, mang theo ý cười chăm chú nhìn cô – Tôi lại muốn hỏi xem, tổng biên tập Mạch cho rằng “việc làm quái đản” là việc gì vậy?
Nghĩ đến sự việc hai lần liền bị hôn trộm, trong lòng Mạch Khiết liền cảm thấy buồn bực, bực bội nói:
- Anh biết rồi, đừng có giả vờ với tôi!
- Nếu như cô cho rằng ôm ấp hoặc là nắm tay nhau giống như đôi tình nhân, như vậy thì rất có khả năng này!
- Gì cơ… Lý Mộng Long, anh đừng quá đáng quá!
- Cô bắt buộc phải giả vờ thành người tình của tôi, nếu không mọi người sẽ không mở rộng lòng để trò chuyện tâm sự cùng tôi. Đương nhiên, cô có thể chọn lựa đi hoặc không đi, tôi quyết không miễn cưỡng cô.
Anh ta lại thể hiện tư thế chuẩn bị bước đi. Anh ta đã đoán chắc rồi, điểm yếu của Mạch Khiết chính là M Beautiful phiên bản mới, cho nên cô có thể hy sinh tất cả.
Quả nhiên, anh lại thắng một lần nữa.
Mạch Khiết hằn giọng nói:
- Nếu như nhiệm vụ không hoàn thành, cứ chờ xem tôi sẽ xử lý anh thế nào!
Lý Mộng Long hùng dũng bước ra ngoài.
Mạch Khiết ngồi lại một mình trong phòng làm việc, bắt đầu làm việc điên cuồng. Có lẽ, chỉ có công việc mới có thể làm tê dại dây thần kinh của mình, làm cho mình quên đi những sự việc không vui.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc