M Beautiful là một cuốn tạp chí nổi tiếng nhằm tuyên dương sự độc lập về tinh thần và thân thể của nữ giới, đã từng soi đường dẫn lối cho rất nhiều thiếu nữ, phụ nữ trong lúc họ đang hoang mang. Có thể nói, phàm là những nữ giới đọc cuốn tạp chí này chắc chắn đều chợt bừng tỉnh: Ồ, phụ nữ hoàn toàn có thể không cần tới đàn ông!
Rất nhiều độc giả nữ, trong lúc họ đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng khi bị tình yêu hủy hoại hay là bị bạo lực gia đình giày vò, thứ đầu tiên họ nghĩ đến để được cứu giúp không phải là Hội liên hiệp Phụ nữ, mà là M Beautiful. Chỉ cần họ bấm số đường dây nóng của M Beautiful, là dường như có thể kêu gọi được Quan Âm Bồ Tát xuống trần để cứu khổ cứu nạn cho họ.
Và trong M Beautiful có rất nhiều nữ biên tập, thường là những người khách mời chuyên gia về lĩnh vực tâm lý tình cảm của các đài phát thanh danh tiếng, hào hứng sôi nổi giải đáp tất cả mọi khúc mắc căng thẳng về tình yêu của thính giả.
Trong M Beautiful, bạn không nhìn thấy nam giới nào vênh vang tự đắc – đương nhiên cũng có một phần liên quan tới sự dịu dàng nữ tính của những biên tập viên nam, họ làm việc xen lẫn giữa số đông nữ giới, nhiệt tình bàn luận về hãng mặt nạ dưỡng da loại nào tốt, lúc mọc mụn trứng cá có nên uống sữa tươi pha thêm mật ong hay không. Lý Mộng Long là trường hợp ngoại lên, bởi vì anh ta là “bộ đội nhảy dù”, cho nên anh ta là trường hợp đặc biệt, nhưng Mạch Khiết nghĩ, nếu như có phụ nữ kéo tay anh ta yêu cầu anh ta dạy cho cô ta biết loại áo иgự¢ của hãng nào tốt hay phương pháp điều trị kinh nguyệt không đều, anh ta cũng có thể trả lời mạch lạc rõ ràng giống như một chuyên gia về nữ giới.
Cho nên, lúc này đây, Mạch Khiết nhìn thấy bài viết đầu tiên của chuyên đề mà Kha Đậu viết cho M Beautiful phiên bản mới, cô có cảm giác muốn nhảy luôn từ tầng 20 xuống dưới đất.
Chúa ơi, tất cả những công tác tuyên truyền đều đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đều biết họ đã mời một vị đại thần để mở chuyên đề, nhưng không thể nào có thể ngờ được vị đại thần này thì ra lại là một ôn thần!
Ánh mắt Mạch Khiết chuyển rời từ trang bản thảo đến khuôn mặt của Mạch Tiểu Lạc và Lý Mộng Long, hỏi với vẻ như hụt hơi:
- Bài viết này có phải là bị lấy nhầm hay không?
Lý Mộng Long lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn:
- Không hề, chúng tôi còn giám sát anh ta viết từ đầu đến cuối, vẫn còn nóng hổi, không tin cô xem, vẫn còn từ đánh máy sai.
Tiêu đề với hàng chữ màu đen to đùng trên trang bản thảo:
Phụ nữ, hãy cút vào bếp!
Sáu chữ to đùng, ngay ngắn xếp thành hàng đang há to miệng cười nhạo hàng triệu nữ độc giả của M Beautiful phiên bản mới.
Mạch Khiết day day thái dương, tự trách mình:
- Ôi, là lỗi của tôi, chắc chắn anh ta chưa từng đọc qua tạp chí của chúng ta, không biết được phong cách của chúng ta, cho nên tôi nói chủ đề với anh ta, chủ đề, nhưng thật không ngờ anh ta lại không cho phép chúng ta giới hạn chủ đề. Bây giờ thì hay rồi, viết ra một bài quái đản, phải làm thế nào đây, làm thế nào đây?
Mạch Khiết đứng dậy, cuống lên, đi vòng quanh khắp văn phòng làm việc.
Mạch Khiết cầm di động lên, rồi lại thở dài thườn thượt, nghĩ thầm trong lòng, nếu như anh ta lấy lí do sửa bản thảo để bắt mình vén váy lên cho anh ta xem ҨЦầЛ ŁóŤ, cô nghĩ chắc cô cũng đành phải đồng ý. Sếp đúng là đã nhặt được báu vật, cô kính nghề thế này, cuối năm chắc chắn phải phát cho cô một phong bao dày.
Lý Mộng Long hỏi đầy băn khoăn:
- Cô làm gì thế?
- Còn có thể làm gì chứ? Cầu xin anh ta thay bài viết khác, phong cách này không phù hợp với M Beautiful.
Lý Mộng Long cầm lấy bản thảo nhìn một lát:
- Xin hỏi, phong cách của M Beautiful phiên bản mới là gì vậy?
Mạch Khiết bĩu môi, con em nhà quyền quý đúng là con em nhà quyền quý, dựa vào mối quan hệ mờ ám với Tưởng Văn để lọt được vào M Beautiful, ngay cả phong cách của tạp chí mà cũng không nắm rõ. Nếu là ở thời xưa, loại người không trải qua được khoa thi mà lại được làm quan thì suốt cả cuộc đời cũng không thể nào ngẩng mặt mà làm người được đâu.
Mạch Khiết xòe hai bàn tay ra, rồi lại nắm chặt vào:
- Thế giới nằm trong tay chúng ta!
Đôi lông mày rậm của anh ta khẽ chau lại:
- Thế giới nằm trong tay chúng ta?
Mạch Khiết lườm anh ta một cái, Mạch Tiểu Lạc cười nói:
- Ông chú ơi, chú cũng có lúc phản ứng chậm chạp à? Thế giới nằm trong tay chúng ta, chứ không phải là nắm trong tay các bạn, trừ khi chú không làm đàn ông nữa.
Mạch Khiết gật đầu với Mạch Tiểu Lạc để thể hiện sự khen ngợi, quay sang nói với Lý Mộng Long:
- M Beautiful phiên bản mới là ấn phẩm kêu gọi nữ giới độc lập tự chủ, nhưng anh thử nghĩ xem, Kha Đậu viết thế này chẳng phải là đang làm ngược lại với chủ trương của chúng ta sao? Bảo phụ nữ “hãy cút vào bếp”, chủ nghĩa nam quyền như vậy, đây chẳng phải là đã đắc tội với tất cả những độc giả trung thành của chúng ta sao?
Lý Mộng Long phì cười vui vẻ:
- Vậy tôi muốn hỏi cô, M Beautiful phiên bản mới khác biệt M Beautiful cũ ở điểm nào?
Mạch Khiết nói:
- Sự khác biệt à, chỉ thể hiện trên những chi tiết, phong cách tổng thể của chúng ta vẫn cần phải duy trì sự nhất quán.
Anh ta khẽ “ồ” một tiếng:
- Đã hiểu rồi, cô muốn làm cái đuôi bám theo cô em, vậy thì tôi không ngăn cản cô nữa!
Mạch Khiết thấy hơi bực mình:
- Ý anh là gì vậy chứ?
Con ngươi mắt sáng trong của anh ta nhấp nháy, nụ cười nhạo nơi khóe môi hiện ra rất sắc nét:
- Bởi vì cô vẫn chưa thoát ra khỏi được khuôn mẫu trước đây! Tôi thực sự không hiểu, bảo phụ nữ “hãy cút vào bếp” thì có gì không hay chứ, chỉ riêng nhìn tiêu đề này, đã rất hút mắt rồi.
Mạch Khiết đang định phản bác, anh ta xua xua tay:
- Không nói với cô nữa, dù sao cô cũng sẽ không mua M Beautiful để đọc. Nào, Mạch Tiểu Lạc, cô trả lời xem, cô cảm thấy bài viết này thế nào?
Câu trả lời của Mạch Tiểu Lạc khiến Mạch Khiết vô cùng sửng sốt:
- Cháu thấy rất hay mà, nếu nhìn thấy tiêu đề sắc nhọn như thế này, chắc chắn cháu sẽ rất hào hứng đọc bài viết đó. Mặc dù Kha Đậu đúng là hơi có phần theo chủ nghĩa nam quyền, nhưng cháu cảm thấy có một số câu nói cũng hay lắm, cô đọc đi, đoạn cuối cùng chẳng phải đã viết rồi sao? “Việc xung phong tham gia vào trận chiến, hãy để cho đàn ông làm, việc phụ nữ cần làm là nạp thêm đạn vào trong khẩu súng của đàn ông!” A, thật là có cảm giác an toàn, nếu như có một người đàn ông nói với cháu câu này, cháu nghĩ cháu chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ thích ngay anh ta, sau đó…
- Được rồi, được rồi, dừng lại, dừng lại! – Mạch Khiết ngăn cản cô cháu gái Mạch Tiểu Lạc luôn ăn nói không suy nghĩ – Tôi là tổng biên tập, tôi nói đổi là phải đổi!
Mạch Khiết cầm di động, ấn số điện thoại của Kha Đậu, sau một tiếng “tít” bèn nghe thấy lời nhắn trong điện thoại: “Hi! Tôi là Kha Đậu, tôi không đang ¢нơι gáι, mà là đang trên đường đi ¢нơι gáι, lúc này không tiện nghe máy…”
Mạch Khiết ngẩn người như hóa thạch, con người này sao có thể như vậy được chứ! Chưa làm xong việc mà anh ta đã lặn mất tăm thế này.
Lý Mộng Long nói:
- Anh ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, chắc chắn sẽ không thể nào liên hệ được với anh ta nữa!
Mạch Khiết cúi đầu nhìn bản thảo, nghiến răng:
- Được, sửa, cứ sửa hết những chữ bên trong nhắc đến phụ nữ thành đàn ông, viết đàn ông thành phụ nữ, tiêu đề là “Đàn ông, hãy cút vào bếp”.
Mạch Tiểu Lạc bật cười khúc khích:
- Tổng biên tập Mạch, cảm ơn chị quá, nếu như bảo em tìm một người bạn trai chỉ biết mỗi ngày chui và bếp, chắc chắn em sẽ thắt cổ tự tử!
Lời nói của Mạch Tiểu Lạc đúng là ít nhiều cũng có lý. Lồng иgự¢ Mạch Khiết lại thấy nhói đau, làm thế nào bây giờ đây?
- Tổng biên tập Mạch, cô mà sửa như vậy là hoàn toàn đối ngược lại ý của người ta, anh ta có thể kiện cô ra tòa đấy.
Lý Mộng Long lấy từ trong túi ra một tập giấy, đưa cho cô:
- Đây là bản phương án kế hoạch của tôi, điều kỳ diệu là rất phù hợp với chuyên đề của Kha Đậu, M Beautiful phiên bản mới của chúng ta, cần phải làm thành một ấn phẩm ngược đãi trái tim. Càng ngược đãi, phụ nữ càng thích đọc, làm cho phụ nữ phát điên, phát cuồng, phát ngốc, phát ngẩn, nước mắt đầm đìa khắp mặt tự thương xót mình sống không bằng ૮ɦếƭ, để cho những người phụ nữ đang chìm đắm trong hạnh phúc được cảm nhận thứ cảm giác mới mẻ của việc bị ngược đãi, khiến cho những người phụ nữ đang giãy giụa trong cảnh khổ đau phát hiện ra trên đời này vẫn còn những người khác còn sống khổ sở hơn mình, để cho những người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ chồng mình tìm lại được sự dịu dàng hiền thục đã bị đánh mất, để cho những cô gái mới yêu lần đầu cảnh giác trên đời này ngoài hoàng tử ra còn có cả ác ma…
- A! Anh Lý Mộng Long, anh nói hay quá!
Mạch Tiểu Lạc mở to mắt, vỗ tay liên hồi:
- Em phát hiện ra em bắt đầu tôn sùng anh rồi đấy! Nếu anh chưa có bạn gái, có thể xem xét đến em, đương nhiên, nếu anh có bạn gái rồi, cũng có thể xem xét đến em, em không ngại việc chia sẻ một người đàn ông ưu tú với người phụ nữ khác đâu…
Mạch Khiết nhìn bản kế hoạch của Lý Mộng Long, ngẩng đầu nói với anh ta:
- Tôi cảm thấy, anh thực sự rất không phù hợp làm việc ở đây, thực ra, không phải tôi có sự phân biệt giới tính, mà là tôi cảm thấy để đàn ông làm một ấn phẩm đề cao sự độc lập của nữ giới đúng là làm khó dễ cho họ. Thôi được rồi, tôi thừa nhận tôi có sự phân biệt giới tính.
Lý Mộng Long nói:
- Sao cô lại không thể vượt ra được khỏi cái khung ban đầu để suy nghĩ về vấn đề này chứ? Cô biết vì sao Kha Đậu lại có thể thành công được không? Chính vì tác phẩm anh ta viết trước đây chưa từng có, bất luận là viết bài, hay là kế hoạch, hay là thiết kế, đều phải thiết lập nên phong cách mới lạ khác biệt của chính mình. Cô thông minh như vậy, lẽ nào còn cần tôi nhắc nhở hay sao?
Trong lòng Mạch Khiết, chợt lay động.
Trong lời nói của Lý Mộng Long, hình như cũng có phần đúng!
Mấy năm nay, làm việc dưới quyền của Tưởng Văn, học được cách bảo sao làm vậy, nhưng dưới thao tác mô thức hóa, M Beautiful mặc dù vẫn đứng vững không đổ, nhưng lượng phát hành đúng là đang sụt giảm, họ cũng luôn tìm kiếm ý tưởng mới mẻ, nhưng vẫn chưa có cách nào thoát ra khỏi được cái khung cố định đó.
Giống như bản kế hoạch mà cô đang suy nghĩ, phần lớn vẫn rập khuôn theo phong cách cũ. Nếu như vậy thì thực sự đúng như Lý Mộng Long nói, mãi mãi là cô em gái nhỏ, là kẻ bám đuôi theo sau Lâm Đại.
Vừa nghĩ đến những ngày tháng trong tương lại, Lâm Đại vẫn cứ dùng giọng tỉnh bơ để nói với cô: “Cậu là do tôi tuyển dụng vào” là Mạch Khiết lại muốn phát rồ.
Nhưng bản kế hoạch này của Lý Mộng Long quá mạo hiểm, có thể thành công được không?
Mạch Khiết suy nghĩ hồi lâu, nói rành rọt:
- Hãy làm một cuộc khảo sát, rồi quyết định sau!
Lâm Đại luôn miệng nói, Mạch Khiết vào được M Beautiful là do được cô ta giúp đỡ, nhưng trên thực tế, Mạch Khiết đã bỏ ra bao nhiêu có gắng mà mọi người không hề hay biết.
Ban đầu, Mạch Khiết bắt đầu từ một biên tập viên quèn, và kỹ năng cơ bản của một biên tập viên quèn là phải biết làm cuộc khảo sát thị trường.
Do đó, khi cô nhét tập tài liệu để khảo sát thị trường vừa mới in ra vào trong túi xách tay hãng Gucci của cô, nói với Lý Mộng Long “Đi nào, chúng ta đi làm cuộc khảo sát”, anh ta vô cùng kinh ngạc:
- Tổng biên tập Mạch, cô không cần phải tự mình đi đâu, giao cho tôi và những nhân viên khác đi là được rồi.
Mạch Khiết lườm anh ta một cái:
- Tôi biết anh đang muốn nịnh bợ tôi! Nhưng nhờ anh lấy trí tuệ anh vẫn thường dùng để ¢нơι gáι mà nghĩ xem, nếu phát bản điều tra này ra, người đông lắm miệng, có lẽ sẽ truyền tới tai của đối thủ cạnh tranh. “Nội gián” như Lạc Bình không biết còn bao nhiêu người nữa kia! Dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình!
Lý Mộng Long chăm chú nhìn cô, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lần đầu tiên hiện ra nụ cười chân thành:
- Tổng biên tập Mạch, cô thực sự có tinh thần tôn trọng nghề nghiệp, về điều này thì tôi rất khâm phục cô!
- Đúng là thừa lời, tôi không tôn trọng nghề nghiệp thì sao tôi có thể thuận lợi lên được chức trưởng ban, rồi lên chức tổng biên tập chứ? Tôi có vén váy lên cho sếp xem đâu.
Mạch Khiết chỉ hướng cho chiếc xe Ford đi, lao nhanh dọc theo đại lộ ven sông.
Lý Mộng Long hỏi:
- Chúng ta đi đâu để khảo sát?
Mạch Khiết nói:
- Trước tiên hãy đi đến nơi dễ dàng một chút, tôi đã liên hệ được rồi, đã sắp xếp xong cả rồi. Anh cứ học theo tôi đi!
Cứ tưởng anh ta sẽ giễu cợt cô, không ngờ anh ta lại nói với vẻ rất chân thành:
- Nói thực, đi theo cô đúng là cũng học được chút ít.
Mạch Khiết cảm thấy hơi đắc ý, nghĩ bụng, anh sao có thể so được với tôi chứ, anh là kẻ dựa vào quan hệ để được vào đây, còn tôi thì hoàn toàn dựa vào thực lực của mình, từng bước từng bước nặng nề tiến về phía trước, dọc đường đi đã trải qua bao nhiêu con sóng to gió lớn hãi hùng. Chỉ e ngay cả người bạn đại thần của anh cũng không thể tưởng tượng ra chặng đường phấn đấu đầy gian khổ của tôi lại hào hùng đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, cô bất giác bừng bừng khí thế, ngồi ở trong chiếc xe Ford mà lại tưởng tượng như đang ngồi máy bay lao thẳng lên bầu trời bao la.
Cuối cùng xe cũng dừng lại, từ xa đã nhìn thấy Mạch Tiểu Lạc tóc dài và váy ngắn nhất loạt tung bay đứng ở trước cổng trường, thu hút bao nhiêu con mắt hau háu của vô số nam sinh.
Vừa nhìn thấy họ, Mạch Tiểu Lạc đã lao đến:
- Tổng biên tập Mạch, sao giờ chị mới đến, anh Mộng Long, anh cũng đến à?
Mạch Khiết hỏi:
- Đã chuẩn bị xong cả rồi chứ, những sinh viên được mời, địa điểm, đề tài cần thảo luận, đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?
Mạch Tiểu Lạc thè đầu lưỡi ra:
- Địa điểm thì chỉ có thể ngoài trời, phòng học bậc thang hôm nay bị khóa mất rồi.
Ngoài trời thì ngoài trời vậy! Hôm nay thời tiết cũng rất đẹp, bầu trời trong xanh, ấm áp, ánh nắng vỡ thành mảnh vụn nhỏ xuyên qua những tán cây. Trong một ngày thời tiết thế này mà có thể trò chuyện thoải mái với một nhóm sinh viên luôn tươi cười rạng rỡ, dường như có thể quay trở lại thời trẻ tuổi phơi phới mà họ đã từng trải qua.
Bảy tám cô sinh viên đều đã ngồi xuống bãi cỏ lặng lẽ chờ đợi họ đến.
Lý Mộng Long bước tới gần họ, một khoảng lặng vốn có đột nhiên vô cớ trở nên xao động. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, càng làm tôn thêm nước da trắng trẻo của anh ta, sáng bóng lấp lánh, đôi mắt màu nâu trong suốt như pha lê, đôi môi mỏng nhàn nhạt, dưới sự khúc xạ của từng tia nắng mặt trời, giống như một cánh hoa anh đào phớt hồng đang khẽ nở, lúc cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp trắng bóng, mang theo sức mê hoặc bí ẩn.
Nhìn thấy ánh mắt gần như si mê của các cô gái, Mạch Khiết bật cười thầm trong lòng, xem ra chiêu “mỹ nam kế” dẫn Lý Mộng Long đến đây làm khảo sát đã thực sự rất thành công.
Tổng biên tập Mạch Khiết đã hoàn toàn bị Lý Mộng Long ςướק mất vị trí trung tâm. Nhìn dáng vẻ nhiệt tình phơi phới tổ chức mọi người điền vào phiếu khảo sát của anh ta, Mạch Khiết nghĩ mình cũng nên làm chút gì đó để tận tâm tận lực. Cô nhìn lên bầu trời, thấy ánh nắng càng lúc càng chói chang, nói:
- Tôi mua đồ uống cho các bạn nhé? Các bạn muốn uống gì?
Hỏi liền ba câu, không có ai thèm chú ý đến cô. Con gái mà đã si tình thì còn điên cuồng hơn con trai nhiều.
Vẫn là Lý Mộng Long tranh thủ trả lời:
- Để tôi đi cho!
Nhìn thấy đám nữ sinh gần như đã dán sát người vào lòng anh ta, Mạch Khiết lắc đầu nói:
- Được rồi, anh ở lại đây đi, tôi đi.
Sau khi đã hỏi kỹ càng Mạch Tiểu Lạc hướng đi của cửa hàng tạp hóa trong trường, Mạch Khiết quay người bước đi. Mạch Khiết xách một túi nilon to, bước chân thoăn thoắt đi dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây, chỉ cần rẽ một lần nữa là có thể nhìn thấy bãi cỏ đó, còn có cả đám người đang ngồi trên cỏ.
Cơn gió dìu dịu thổi vào cây long não, đem theo mùi hương ngào ngạt, ánh nắng vàng kim phủ lên cho thế giới một lớp viền màu, Mạch Khiết như thể đang đi trong bức tranh.
Một chiếc xe đạp màu xanh lam đi từ phía trước tới, mái tóc màu nâu tung bay theo gió, một đôi mắt trong veo, đơn thuần ấm áp như đôi mắt nai, hàng lông mi đen dài giống như lông vũ đang tung bay trong gió, khuôn mặt với các đường nét tinh thế giống như bức tượng điêu khắc của thời kỳ La Mã cổ, khuôn mặt trắng trẻo giống như một bông hoa tường vi nở rộ mang theo nụ cười đa tình. Anh giống như một người trong bức họa, chậm rãi bước vào trong bức tranh cuộc sống của Mạch Khiết.
Trong hàng vạn người, gặp được người bạn đã từng gặp trong hàng vạn năm, giữa bao la đất trời, không sớm một bước, cũng không chậm một bước, vừa vặn gặp gỡ.
Những đám mây khói bay lượn, trong khoảnh khắc này đây, chợt biến thành những cánh hoa đẹp đẽ uốn lượn dưới kính hiển vi, vô cùng sinh động, rạng ngời.
Có một số việc bạn tưởng rằng sẽ không còn nhớ nữa, nhưng cứ luôn trong khoảnh khắc mà số phận sắp đặt, có người bạn lại tưởng rằng không bao giờ gặp lại nữa, nhưng lại chờ đợi ở một khúc ngoặt kỳ lạ tương phùng với bạn trên một con đường nhỏ hẹp.
Bàn tay nắm chặt bất giác thả lỏng, túi nilon rơi xuống đất, bình nước khoáng thi nhau ùa ra, lăn tản mạn ra khắp con đường nhỏ rợp bóng cây nhẵn mịn nhưng hơi dốc…
Chiếc xe đạp màu xanh lam “két” một tiếng rồi dừng lại, người lái xe chống một chân xuống, nheo mắt nhìn những chai nước khoáng đang lăn dưới đất, nhanh nhẹn xuống xe, cơn gió nhẹ khẽ thổi tới mùi hương bạc hà ngan ngát trên chiếc áo sơ mi trắng.
Anh nhặt những chai nước khoáng dưới chân lên, đưa đến tận tay Mạch Khiết vẫn đang ngẩn ra ở đó, khẽ mỉm cười, đôi đồng tử sâu thẳm sáng lấp lánh:
- Tôi xin lỗi!
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, nhưng Tiêu Ly vẫn dừng lại ở trong ký ức Mạch Khiết, vẫn là một cậu thiếu niên tuấn tú mặc áo sơ mi trắng và quần bò, có mái tóc màu nâu bẩm sinh, mãi mãi không bao giờ già đi.
Mạch Khiết là một cô gái rất lý trí, nhưng trong nơi sâu kín trái tim cô, vẫn cố chấp giữ gìn giấc mộng hoa hồng không thể nào trở thành hiện thực.
Đã bao người tiếp cận rồi lại rời xa cô, có bao nhiêu vở kịch bi hoan ly hợp ở bên cạnh cô lên diễn và hạ màn, có bao nhiêu cuộc tình lãng mạn kéo đến rồi lại cuốn gói ra đi… Cô chưa bao giờ hối hận, chỉ vì một người không có khả năng gặp lại, vì một người có thể đã không còn thuộc về cô nữa. Cô cố thủ giấc mộng của mình, canh giữ cho tòa lâu đài tình yêu của mình, giống như một vị thiên sứ áo trắng không vương bận bụi trần, để tất cả mọi người ra bên ngoài.
Cánh cửa này, chỉ mở cho duy nhất một người, cho dù anh không hề hay biết.
Tưởng tượng ra rất nhiều cảnh trùng phùng, nhưng lại không thể ngờ được là một niềm vui ngạc nhiên bất ngờ như thế này, gần như giống y như giấc mộng hoàn mỹ nhất. Anh giống như được uống linh dược, khuôn mặt không già đi chút nào, dáng vẻ cũng không thay đổi, khí chất vẫn cứ tự nhiên thanh toát như xưa.
Lúc này đây, cô như thể quay về lúc năm cô 10 tuổi, cậu thiếu niên 16 tuổi áo trắng bay bay ngồi trên chiếc xe đạp, dưới hàng lông mi dày là ánh mắt dịu dàng gần gũi bao quanh cô, nở nụ cười như cánh hoa anh đào tươi sáng, khẽ nói:
- Hi, chào em!
Nước mắt, đột nhiên không thể làm chủ được cứ thế nhỏ xuống. Cô đang vô cùng cảm kích thứ gọi là ý trời.
Tiêu Ly thì lại lúng túng không biết phải xử trí ra sao:
- Bạn ơi, bạn sao vậy?
Đôi đồng tử trong veo của anh lộ ra tia nhìn dịu dàng như ánh sao, khiến cô càng kích động, nước mắt tiếp tục tuôn rơi.
Anh đưa cho cô một tờ giấy ăn trắng tinh, cô nắm chặt trong tay, ngồi xổm xuống, vẫn không thể cầm được nước mắt.
Tiêu Ly cũng ngồi xổm xuống theo cô:
- Có phải bạn bị thương rồi không?
Làm gì có ai lại mẫn cảm thế như thế, xe của anh vốn chưa hề chạm phải cô.
Mạch Khiết cầm lấy giấy ăn lau nước mắt nơi khóe mắt, đón lấy chiếc túi nilon từ trong tay anh, quay người chạy luôn…
Chỉ cần biết được anh đang dạy học ở trường Đại học Truyền thông, là có thể có cơ hội gặp lại. Lần này hãy để cô chọn lựa chạy trốn trước, không thể để cho anh phát hiện ra trong mắt cô có quá nhiều chấn động. Như vậy sẽ làm cho anh ấy sợ hãi mất.
Cơn gió thổi tung mái tóc dài của cô, cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, cô như đã tìm lại được tất cả thứ tình cảm cuồng nhiệt mà cô đã đánh mất, từng tế bào đều có thể hoàn toàn nở rộ như nhụy hoa dưới trời xuân.
Cô dừng bước, nhìn thấy Lý Mộng Long đang khoanh tay trước иgự¢, đang đứng thẳng người một cách khoáng đạt dưới cây long não, trong ánh mắt trào dâng chút giễu cợt.
- Người tình cũ à?
Thì ra anh ta đã thu vào tầm mắt tất cả mọi tình tiết, cô lườm anh ta một cái, nhưng khóe môi lại không thể nén được ý cười. Cô biết bộ dạng này của mình trông rất giống một con mèo khoang đang lúc xuân thì, nhưng cô thực sự không muốn che giấu, cũng không thể nào che giấu được…
Cánh cửa tòa lâu đài tình yêu đã bị đóng chặt suốt 15 năm qua, xuyên qua lớp cát bụi thời gian, rũ sạch bụi trần nỗi nhớ mong, chầm chậm, nặng nề mở ra…
Hướng Đình Đình ngồi trên chiếc ghế dài có lưng tựa ở cuối con đường nhỏ rợp bóng cây, ngẩng đầu nhìn đám mây trắng lững lờ trôi trên trời. Mắt kính hơi mờ, cô giơ tay ra lấy kính xuống, nhưng lại bị một đôi tay ấm áp đón lấy trước.
- Để anh nào!
Trong tầm mắt lờ mờ không rõ của cô xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười dịu dàng.
Trái tim cô chợt cảm thấy nhói đau.
Tiêu Ly ngồi xuống bên cạnh cô, rút từ trong túi ra một tờ giấy ăn trắng tinh, khẽ lau bụi dính trên mắt kính.
Vườn trường đẹp đẽ tĩnh mịch, đôi uyên ương dịu dàng yên lặng, quãng thời gian trầm uất u buồn, trong khoảnh khắc quay người bước đi, đều là những ký ức không thể nào xóa nhòa.
- Tiêu Ly, em không muốn đi nữa, thật đấy…
Hướng Đình Đình giơ tay ra, lấy chiếc kính đang để trong lòng bày tay anh, nhưng lại bị anh trở tay nắm chặt lấy tay cô.
Lòng bàn tay mang theo hơi ấm, đã nhấn chìm tâm trạng bi thương của cô.
Tiêu Ly nói:
- Anh sẽ đi thăm em, em đừng buồn!
Hướng Đình Đình cảm thấy rất ௱ôЛƓ lung, bao năm qua thứ mình luôn theo đuổi, thực sự đã đạt được rồi, sao lại có cảm giác buồn lòng chứ?
Chỉ là bởi vì từ nay về sau phải cách xa người mình yêu một khoảng cách quá lớn.
Hay là đã hiểu rất rõ, sau khi quay người bước đi, tất cả những lời hứa hẹn đều tan thành bọt nước, tất cả tình yêu và nỗi hận thù đều kết thúc, tất cả những sự quyến luyến đều kết thành cuốn băng cất giữ trong nơi sâu thẳm của ký ức, sau khi bật lên xem rất nhiều lần, dần dần lại trở nên mơ hồ…
Tình yêu mỏng manh như pha lê, chỉ khẽ đập vào đã vỡ vụn, huống hồ, ở giữa còn có khoảng cách xa xôi vời vợi về cả không gian và thời gian.
Cô rất đau khổ, bởi vì biết rõ tình yêu yếu đuối không chống đỡ lại được một đòn công kích, cho nên càng thêm quyến luyến giây phút ân cần chăm sóc vào thời khắc cuối cùng này. Cô ngẩng đầu say đắm nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt, là người bạn học và là người yêu đã bầu bạn cùng cô bao nhiêu năm tháng, cô muốn lưu giữ từng nét cau mày, từng nụ cười của anh vào nơi sâu kín nhất của ký ức.