Lâm Mạnh đặt cốc café Starbucks không đường xuống bàn Mạnh Khiết, nhưng lại không cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng như mọi khi mà ánh mắt bất định, đứng bồn chồn ở trước bàn làm việc của cô.
Ánh mắt Mạch Khiết rời khỏi màn hình máy vi tính, lấy làm lạ hỏi:
- Vẫn còn chuyện gì sao?
Lâm Mạnh mặc một chiếc váy kẻ ca rô đơn giản, đã chịu mọi sự coi thường và chế giễu ở trong M Beautiful đầy thế lực, Mạch Khiết cũng không hề giúp đỡ cô ta việc gì cả. Lúc còn trẻ phải chịu đựng một chút oan ức cũng không phải là việc xấu, cũng có thể nhanh chóng hiểu ra được rằng cái xã hội này không phải là kẹo cao su thổi ra bong bóng, cũng không phải là toàn lâu đài rực rỡ sắc màu giống như trong truyện cổ tích, nơi đây đâu đâu cũng xuất hiện bà hoàng hậu và phù thủy tàn ác, nếu như bạn không muốn làm nàng Bạch Tuyết bị phong ấn, vậy thì bạn cũng phải làm một bà hoàng hậu lạnh lùng vô tình biết chế ra quả táo độc.
Cô ta suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi mở miệng:
- Khi em đưa café đến cho Lạc Bình nhìn thấy phần lưu trữ cuộc trò chuyện trên máy vi tính của chị ta.
Mạch Khiết ngẩn người, lập tức thấy hứng thú, dùng ánh mắt khích lệ cô ta nói tiếp:
- Thực ra em cũng không phải cố ý nhưng nội dung nói chuyện để ngỏ ở đó, toàn bộ đều là những động tĩnh gần đây của M Beautiful phiên bản mới rất tỉ mỉ. Hơn nữa, ID của đối phương viết Vu Môn – Đàm, em không biết là ai nhưng chắc chắn là người của Vu Môn.
Có lẽ cảm thấy việc cáo mật hơi xấu xa, khuôn mặt trắng ngần của cô bỗng ửng hồng.
Cửa sổ kính được bật lên, một bà hoàng hậu mới giơ ra khuôn mặt kiều diễm của bà, quay mặt ra vườn hoa lê nở rộ, cắn một quả táo đỏ tươi, quả táo chảy ra chất dịch màu đen nhỏ xuống bệ cửa sổ kính, bà hoàng hậu không sợ táo độc.
Mạch Khiết mỉm cười hài lòng, cảm thấy rất vui vì trong biển người mênh ௱ôЛƓ mình đã tuyển dụng được một cô công chúa Bạch Tuyết có sự cảm ngộ tốt để trở thành bà hoàng hậu.
- Chị biết rồi, em đi làm việc của mình đi! – Mạch Khiết lạnh lùng nói, cánh cửa khẽ khép lại.
Mạch Khiết lập tức hành động, nhanh chóng tìm ra được tài liệu về Lạc Bình trong kho hồ sơ nhân viên mà chỉ những người quản lý cấp cao mới được phép tìm kiếm.
Lạc Bình, 27 tuổi đến M Beautiful 5 năm, đây là một nhân viên văn thư có năng lực bình thường, đánh giá của Tưởng Văn là có công lao chăm chỉ làm việc.
Thì ra quả lựu đạn là ở chỗ này.
Thảo nào cô ta rất vui mừng gia nhập đội ngũ M Beautiful phiên bản mới, bởi vì cô ta rất có khả năng nhận được hai phần lương. Đương nhiên Mạch Khiết không phải là người manh động, Mạch Khiết chỉ ném ra một quả lựu đạn để khiến cho đầu óc người ta quay cuồng mà thôi.
Sau khi tan ca, Mạch Khiết gọi Tiểu A – cao thủ vi tính đến, rất nhanh chóng dò ra được phần ghi chép cuộc trò chuyện của Lạc Bình. Mạch Khiết in nó ra, trên khóe môi nở nụ cười hết sức lạnh lùng tàn khốc.
Ngày hôm sau, Lạc Bình được gọi đến văn phòng làm việc của Mạch Khiết, Mạch Khiết không nói gì cả, chỉ ném phần tài liệu cô đã in ra xuống trước mắt cô ta.
Miệng cô ta há hốc ra vẻ kinh ngạc:
- Sao cô lại điều tra những việc cá nhân của tôi, đây là phạm pháp đấy!
Mạch Khiết lạnh lùng nhướng mày:
- Vậy thì cô có thể thoải mái tiết lộ những điều cơ mật cho đối thủ cạnh tranh được sao? Như vậy có bị tính là tội phạm thương nghiệp hay không? – Không đợi cô ta trả lời, lại bổ sung thêm một câu – Cô có tin tôi có thể làm cho cô nổi danh thiên hạ, từ nay về sau không có một công ty nào dám tuyển dụng cô không?
Cô ta hít thở một hơi mạnh:
- Cô đang uy Hi*p tôi? Cô muốn đuổi việc tôi?
Mạch Khiết nói đầy ngạo mạn:
- Đúng là tôi đang uy Hi*p cô, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không đuổi việc cô, bởi vì theo như quy định nếu đuổi việc cô thì chúng tôi phải bồi thường cho cô một tháng lương, như vậy rất không đáng. Tôi cho cô hai lựa chọn, một là cô tự từ chức, hai là cô viết một bản kiểm điểm dán ở phần thảo luận của công ty, tiêu đề là “Tôi là một gián điệp thương nghiệp”.
Trong thế giới này, việc khiến cho những thanh niên trong giới văn nghệ đau khổ nhất không phải là mất đi trinh tiết mà là mất đi da mặt. Lạc Bình cầm lấy tài liệu, mặt xám xịt bước ra ngoài, 10 phút sau, một lá đơn từ chức được đặt ngay ngắn trên bàn của Mạch Khiết. Mạch Khê chẳng thèm nhìn đã kí tên ngay.
Quả lựu đạn đã được trừ khử rồi.
Mạch Khiết tay cầm cốc café hài lòng đứng trước cửa sổ, cúi nhìn xuống thế giớ ở bên dưới, ánh nắng rạng rỡ, gió thổi du dương, chim nhạn xòe rộng đôi cánh bay liệng, bầu trời xanh thẫm phía đằng xa có đám mây trắng trôi lững lờ, nhẹ nhàng và đẹp đẽ.
Tại sao cô lại vui mừng như vậy? Là bởi vì quả lựu đạn đó không phải là Lý Mộng Long sao?
Mạch Khiết nghĩ một lát, ấn chuông nói:
- Hãy đến văn phòng của tôi một lát!
Một phút sau Lý Mộng Long đẩy cửa bước vào. Lý Mộng Long mặc áo sơ mi màu trắng, khi anh ta bước vào trong căn phòng làm việc nho nhỏ, cả căn phòng bỗng chốc rực rỡ huy hoàng.
Anh ta lặng lẽ đứng trước mặt Mạch Khiết, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt tràn đầy sự phòng bị, giống như mèo đen cảnh sát trưởng đang dựng đứng lông lên.
Mạch Khiết bật cười:
- Thực ra, cũng không có việc gì chỉ là… ở chỗ tôi có café Brazil, anh có muốn uống một cốc không?
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh ta, lời xin lỗi đã chuẩn bị từ trước không thể nào nói ra được, đành phải đi đường vòng.
Anh ta nói đầy cảnh giác:
- Uống café? Trong giờ làm việc gọi người tới chỉ là để nói mời uống café.
Mạch Khiết phì cười phụt ra cả café đang ngậm trong miệng, vội vàng lấy giấy ăn lên lau miệng.
- Anh đã nghĩ quá nhiều thì phải, quả nhiên tư duy logic của nam thanh niên trong giới văn nghệ đúng là không giống với phần đông mọi người.
Gặp phải người cấp trên như cô thì cần phải thận trọng một chút.
Thật đúng là thấy mình có lý nhất định không chịu tha cho người khác, thế mà anh ta vẫn còn nhớ cô là cấp trên của anh ta cơ đấy. Đã là cấp trên thì đương nhiên không cần xin lỗi, không cần phải giải thích với cấp dưới. Đây chính là cái lợi của việc làm cấp trên, nếu không thì sao bao nhiêu người liều mạng chen lên làm gì chứ?
Ánh mắt anh sáng rực:
- Cô lại lơ đễnh gì vậy? Lại trăn trở xem làm thế nào để đối phó với người khác à?
Mạch Khiết nghĩ đầy ủ dột, sao con người anh lại không lấy lòng tôi được chứ? Vốn dĩ thực lòng muốn mời anh uống café, nhưng bây giờ cũng không mời nữa.
Mạch Khiết nghiêm mặt:
- Bản kế hoạch của những người khác đều cũng nộp rồi, ngay cả cô gái Lâm Mạnh vừa tốt nghiệp đại học cũng nộp rồi, còn của anh thì sao?
Anh ta nhún nhún vai, nói tỉnh bơ:
- Thiên vương đều là bài hát cuối cùng, cao thủ đều là tiết mục áp chót, đừng vội, đợi chuyên đề của Kha Đậu gửi đến thì tôi sẽ đưa cả cho cô một thể luôn.
Mạch Khiết rút từ trong ngăn kéo ra hai nghìn tệ trả cho anh ta:
- Cám ơn anh! Anh có thể đi ra được rồi!
Anh ta cầm tiền, nói:
- Sau này không có việc gì thì đừng có gọi tôi, tôi cần phải né tránh. Chẳng phải là cô cho rằng tôi là gián điệp nằm vùng sao?
Mạch Khiết lạnh lùng nói:
- Sự việc đó đã làm rõ ràng rồi, không có liên quan gì tới anh cả.
Anh ta vốn định rời khỏi đó, một bàn chân đã nhấc lên rồi lại lùi trở lại, quay người nói với Mạch Khiết:
- Chỉ mỗi câu nói không liên quan gì tới anh sao? Không có gì nữa à?
Đôi đồng tử sáng trong màu café của anh ta dần dần toát tra một tia giận dữ, ánh mắt rừng rực chằm chằm nhìn cô.
Mạch Khiết hơi kinh ngạc:
- Lẽ nào anh muốn tôi phải nói gì? Anh muốn nghe câu này hay muốn nghe một câu khác – “có liên quan tới anh” sao?
- Việc này là cô đã nợ tôi, cô đã nghi oan cho tôi, cô cần phải trả lại sự công bằng cho tôi, nếu không tôi sẽ nói với mọi người bí mật cô dùng kem đánh răng Oravive.
Mạch Khiết bị sặc café.
Anh nhướng cao mày nhìn thẳng vào cô vẻ thách thức.
Qua câu nói này cả hai người đều tự hiểu, sự kiện nụ hôn ở trước cửa cầu thang máy ở khách sạn bán đảo Thượng Hải vẫn còn chưa trôi qua.
- Tổng biên tập Mạch, đối phó với loại người như cô, lấy nhu khắc cương không có tác dụng gì cả, cần phải lấy cương khắc cương thì mới được.
Mạch Khiết tức giận đến độ toàn thân run rẩy không nói được câu nào cả, cô gái Mạch Khiết ăn nói sắc sảo gặp phải tên Lý Mộng Long ăn nói khắc nghiệt, thực sự đúng là chỉ còn nước giơ tay chịu trói sao?
- Anh… muốn thế nào?
Ánh mắt anh giống hệt như con mèo vừa bắt được chuột:
- Còn chưa nghĩ xong, khi nào nghĩ xong sẽ nói cho cô biết.
Anh ta cười ngọt ngào ung dung bước ra ngoài. Mạch Khiết uể oải dựa người vào cửa sổ cảm thấy cả bầu trời rạng rỡ ánh nắng, chỉ có mình cô là có thể nhìn thấy mây đen.
Lý Mộng Long bước ra khỏi phòng làm việc của Mạch Khiết, khẽ thở phào như thể đã giải quyết xong một việc lớn, toàn thân cảm thấy khoan khoái lạ thường.
Cuối tuần ở khu Resort Âu Mật.
Những người đồng nghiệp vốn đang hoan hô hào hứng vì được vui chơi miễn phí, sau khi nhìn thấy Kha Đậu râu ria đầy mặt cũng đại giá quang lâm, bầu không khí chợt trở nên thận trọng dè dặt.
Dù sao, đối diện với một nhân vật tiếng tăm như vậy, những nhân viên M Beautiful vốn kiêu ngạo dường như đang phải đối diện với một núi vàng hay một kho báu Ả Rập di động, bất giác trở nên ngại ngùng e thẹn.
Nhưng đến khi nhìn thấy Mạch Tiểu Lạc, anh chàng Kha Đậu vốn kiêu căng, đôi mắt mọc trên đỉnh đầu cũng trở nên ngại ngùng e thẹn. Cô gái thuần khiết đáng yêu Tiểu Lạc mặc bộ đồ Nike thể thao trắng tinh, nhai kẹo cao su đi về phía họ, lúc này đây Mạch Khiết đứng ở cổng khu resort vừa đợi những người khác vừa bàn chuyên đề với Kha Đậu và Lý Mộng Long nữa. Mạch Khiết đang hỏi Kha Đậu khi nào thì nộp chuyên đề, phía sau lưng đột nhiên bị ai đó vỗ một cái, một giọng nói ngọt ngào gọi cô:
- Cô ơi!
Sắc mặt Mạch Khiết tối sầm lại, quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Lạc:
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi có người khác thì không được gọi cô là cô, gọi như vậy cứ như thể cô bỗng dưng già đi mấy chục tuổi.
Mạch Tiểu Lạc thè lưỡi:
- Quên mất, cần phải gọi chị…
Lý Mộng Long bật cười ha ha.
Nào ngờ sắc mặt Kha Đậu chợt biến đổi, lùi lại mấy bước, trừng mắt nhìn Mạch Tiểu Lạc như thể nhìn thấy một con yêu thú với vẻ vô cùng khó tin.
Lý Mộng Long giới thiệu họ với nhau, Kha Đậu lấy mũ phớt che nửa khuôn mặt, bắt tay qua loa với Mạch Tiểu Lạc.
Lý Mộng Long nói:
- Anh ta chính là Kha Đậu, là nhà văn đại thần đã xuất bản rất nhiều bộ sê-ri tìm kiếm kho báu.
Mạch Tiểu Lạc chu môi vẻ bất cần:
- Ồ, hình như tôi cũng đã nghe qua cái tên này! – Thần sắc rất điềm tĩnh, còn có phong thái hơn hẳn đám yêu nghiệt của M Beautiful.
Mạch Khiết chỉ lấy làm lạ, tại sao Kha Đậu lại có bộ dạng hoảng loạn như vậy? Mặc dù Mạch Tiểu Lạc trông rất xinh đẹp, nhưng đối với loại người đạo chích hái hoa như anh ta thì đó chẳng qua cũng chỉ là một bông hoa nhỏ bé giữa hàng nghìn hàng vạn đóa hoa, liệu ánh mắt có cần phải hoảng hốt, tinh thần căng thẳng như vậy không?
Khi mọi người chia nhau ra để tổ chức hoạt động, Mạch Khiết hỏi Mạch Tiểu Lạc vẻ băn khoăn:
- Cháu có quen với Kha Đậu không?
Mạch Tiểu Lạc trầm ngâm giây lát, lắc đầu:
- Một người đàn ông già cả như thế, cháu quen với anh ta làm gì chứ?
- Anh ta không phải là người đàn ông già cả, chỉ là để râu mà thôi.
- Vậy thì dù sao cũng là chú. Muốn chứng minh mình không phải thái giám chứ gì, để râu dài như vậy làm gì chứ, khi ăn cơm uống canh lẽ nào để lại đồ thừa sao? – Cô rùng mình một cái – Người phụ nữ nào hôn anh ta chắc chắn là phải có dũng khí lớn, trong đám râu rậm đó không khéo còn giữ lại đồ ăn của ngày hôm qua nữa kia!
Đúng là giỏ nhà ai quai nhà nấy, vẫn là người nhà họ Mạch, trong câu nói vẫn toát ra thứ hương vị khắc nghiệt ghê gớm. Nhưng Mạch Khiết nhắc nhở cô cháu, Kha Đậu là một vị thần mà M Beautiful khó khăn lắm mới mời tới được, chớ nên gây chuyện với anh ta, dù sao bây giờ vẫn cần phải nhờ vả anh ta, Mạch Tiểu Lạc bĩu môi:
- Cháu biết rồi! Cô, à không, chị đúng là biết làm ăn, nhưng em cũng có thể hiểu được chị, ngày nay người có thể khom lưng trước năm đấu gạo cũng là một kiểu có phúc, đáng thương nhất là đã khom lưng rồi mà lại còn mất năm đấu gạo.
Khi ở cạnh Mạch Tiểu Lạc, Mạch Khiết luôn cảm thấy mình đã già rồi, già đến độ không hiểu những câu nói từ sao Hỏa của cô bé, không theo kịp tư duy tiết tấu quái dị của cô bé.
©STE,NT
Khi hai người đến phòng hát karaoke, Lý Mộng Long và Kha Đậu đã bị đám yêu nghiệt vây quanh.
Phòng karaoke rất sang trọng, diện tích rộng, dàn âm thanh cực tốt, ánh đèn pha lê mờ ảo nhấp nháy, còn có cả một cây đàn dương cầm màu trắng nằm yên ở góc phòng, những phím đàn sạch bóng không chút bụi.
Vừa nhìn thấy Mạch Tiểu Lạc, Mạch Khiết cảm thấy khóe miệng Kha Đậu lại bắt đầu co giật.
Lâm Đại bám riết lấy Lý Mộng Long:
- Chúng ta hát đôi một bài nhé! – Cô ta nghĩ một lát – Hãy hát bài “Ngày mai em muốn lấy anh”.
Mọi người bắt đầu cùng hét lên:
- Tổng biên tập Lâm, có phải là chị đang ám thị điều gì không?
Đâu phải là ám thị, mà là rành rành tỏ rõ rồi, thực sự khâm phục người phụ nữ này, trước đây say mê Kha Đậu đến độ điên đảo, bây giờ thì hay rồi, phát hiện ra người ta giống như Trương Phi xuyên không gian thời gian tới, bèn ném sang một bên, trong mắt chỉ có Lý Mộng Long thôi. Vẫy hay nói đàn ông háo sắc, Mạch Khiết cho rằng mức độ háo sắc của những cô gái trong giới văn nghệ so với đàn ông chỉ có hơn chứ không có kém.
Mạch Tiểu Lạc bĩu môi:
- OUT! – Rồi cô ấn nút ở trên máy vi tính chọn rất nhiều bài hát tiếng Anh, một mình ở đó tự ngân nga.
Mạch Khiết kéo phắt tay Tiểu Lạc, hôm nay là cô mời mọi người, bỏ tiền ra cũng phải dùng đúng chỗ, cô không phải bỏ tiền ra để mời cô nha đầu này biểu diễn ca hát một mình.
Giữa tiếng hò reo ồn ã của mọi người, Lý Mộng Long liền hát đôi lần lượt với các nữ đồng nghiệp. Giọng của anh rất hay, thể hiện tình cảm cũng rất phong phú, Mạch Khiết lấy làm lạ là, tại sao bài nào anh ta cũng biết hát? Rõ ràng là có tài năng bẩm sinh để làm bạn hát mà! Giọng hay như vậy sao lại không đi tham gia Giọng ca nam vui vẻ, có thể năm đó không có Trần Sở Sinh[2] rồi, chạy đến đây làm biên tập làm gì chứ!
[2] Chàng ca sĩ nổi tiếng người Trung Quốc sinh năm 81, đã nhận được rất nhiều giải thưởng về âm nhạc.
Mạch Khiết không biết hát, chỉ có thể ngồi một bên yên lặng uống nước hoa quả.
Đến cuối, thật không ngờ Lý Mộng Long còn ngồi xuống trước cây đàn dương cầm nói:
- Tôi hát cho mọi người nghe bài hát “Tim đập rộn ràng” nhé!
Những ngón tay thon dài của anh lướt nhanh trên những phím đàn một cách rất thành thục…
Muốn cãi nhau với tôi, tôi không tẻ nhạt đến thế,
Không hiểu được phải xin lỗi, tôi cũng không thông minh đến thế,
Thật mong muốn quay trở lại điểm khởi đầu của chúng ta.
Em lại khóc lóc, tôi không thể an ủi, tôi lại lắc đầu, cảm thấy hơi hối hận.
Sự phát triển của tình yêu khó có thể quay đầu trở lại, nhưng lại khó có thể tiến bước.
Nhưng điều ấp ủ trong Ⱡồ₦g иgự¢ đã không còn do mình quyết định nữa,
Hai trái tim có thể chứa đựng được bao nhiêu dấu chấm hỏi.
Tình yêu khiến cho chúng ta phải chảy bao nhiêu giọt nước mắt.
Ánh mắt em tuyệt đẹp, lấy đi nhịp đập rộn ràng của trái tim anh,
Sự dịu dàng của em gần gũi như vậy lấy đi nhịp đập rộn ràng của trái tim anh,
Quay ngược thời gian trở về lúc bắt đầu, liệu có thể cho thêm một giây,
Đợi đến ngày nào đó em cũng nhớ ra, những kí ức đẹp đẽ nhất…
Phòng karaoke vốn dĩ ồn ào huyên náo bỗng chốc im bặt, dường như thực sự đang lắng nghe Vương Lực Hoành biểu diễn vậy, tất cả khuôn mặt của các cô gái đều đỏ ửng, như thể giữa không trung có những vì sao màu hồng lung linh đang bay lượn, ngay cả Mạch Tiểu Lạc thấy ai cũng đáng OUT cũng khẽ thốt ra một câu:
- Ông chú này ngầu thật đấy!
Tên yêu nghiệt này biết võ tay không, biết ca hát, biết đánh đàn, biết mê hoặc trái tim phụ nữ, tại sao không biết viết bản kế hoạch chứ? Nhìn thấy các cô gái trong phòng đều đang hân hoan nhảy múa, Mạch Khiết cảm thấy mình cũng có vài phần ngây ngất.
Mạch Khiết nghĩ, có lẽ mình cứng rắn đến độ đao súng không làm tổn thương được như vậy là bởi vì Tiêu Ly! Tiêu Ly vĩnh hằng, cậu con trai mặc áo sơ mi trắng tinh là bức tường thành mềm mại trong trái tim mình, bảo vệ trái tim mình, cự tuyệt tất cả những người con trai khác ra bên ngoài cửa. Mặc dù, kết quả cuối cùng có thể trở thành một ni cô già tóc bạc trắng nhưng, cô cũng không hối hận.
Mạch Khiết thay đồ tắm, tháo kính áp tròng, thế giới bỗng chốc trở nên mờ hẳn đi.
Sắc trời dần tối, ráng chiều ở chân trời hiện ra tầng tầng lớp lớp, tịnh dương tạo nên những vầng ánh sáng dát vàng chiếu rọi xuống trái đất. Mạch Khiết đi chân trần, khoác trên vai khăn tắm, từ từ bước ra bể bơi.
Kỹ thuật bơi lội của cô không tốt, chỉ có thể bơi một chút ở khu vực nước nông, bơi lội là cách tốt nhất để giữ dáng.
Đi qua một đường vòng, lờ mờ nhìn thấy dưới gốc cây vạn tuế phía trước có hai người, đang quay lưng về phía cô nói chuyện. Bởi vì cận thị cô không nhìn rõ là ai.
Đang định đi vòng qua, đột nhiên họ nhắc đến một cái tên quen thuộc đã thu hút chú ý của cô.
- Người con gái đó chính là Mạch Tiểu Lạc! – Người đàn ông nói câu này giọng vô cùng lo lắng. Là đại thần Kha Đậu.
Một giọng nói khác trong vang từ tốn nghe rất hay:
- Cũng chỉ có cô ấy mới có thể đem lại sự hài hước đến cho cậu như vậy, tôi rất nghi ngờ cô ấy thực sự không cho cậu tiền bo?
- Không phải Lý Mộng Long thì còn có thể là ai được?
Giọng Kha Đậu trầm xuống:
- Cậu cố tình gây chuyện cho mình đấy phải không? Nếu cô ấy biết mình là ai lại còn không đến để tống tiền? Chắc chắn cô ấy bây giờ đang suy nghĩ xem cần phải đòi mình bao nhiêu tiền đấy. Gớm, chẳng qua cũng chỉ là vui vẻ một tí, mọi người đều bằng lòng nguyện ý có cái gì ghê gớm chứ, nói không chừng đây chính là cái bẫy mà cô ta giăng ra.
- Thôi được rồi, nếu thực sự là gài bẫy, mà lại có thể thoải mái lấy son môi viết “Cám ơn sự phục vụ tuyệt vời của anh” sao? Hơn nữa, đó là lần đầu tiên của người ta đấy, lẽ nào cậu không phát hiện ra? Cô ấy còn mang thai nữa, chính là tôi đưa đến phòng làm phẫu thuật đấy.
- Cái gì? Lý Mộng Long, cậu thật là không ra gì, cái bẫy này là cậu giăng ra phải không? Cậu đã sớm biết là cô ấy rồi! Cậu muốn hại tôi à? Cậu dựa vào đâu nói đứa trẻ cô ta mang thai chính là của tôi?
Bọn họ mỗi người nói một câu, Ⱡồ₦g иgự¢ Mạch Khiết cảm thấy rất khó thở.
Mặc dù cô chỉ lớn hơn Mạch Tiểu Lạc mấy tuổi, nhưng trong lòng cô thực sự là yêu thương Mạch Tiểu Lạc giống như một đứa bé. Mạch Khiết rất bực bội với hành vi phản nghịch làm bừa của Tiểu Lạc, nhưng cô càng căm hận người đàn ông trong trò chơi cuộc đời đã làm hại khiến Tiểu Lạc mang thai. Trong lòng cô đã từng nghĩ, nếu một ngày nào đó để cô phát hiện ra kẻ gây ra việc này là ai, chắc chắn cô sẽ đâm cho hắn hàng nghìn nhát dao, nhưng cô thực sự không thể ngờ được con người này lại có thể là Kha Đậu! Vị đại thần danh tiếng tồi tệ này, mặc dù cô rất không thích anh ta, thậm chí căm ghét anh ta, nhưng anh ta là người đại diện câu chữ cho M Beautiful phiên bản mới, nếu như đắc tội với anh ta thì mọi kế hoạch đều hỏng hết cả.
Một bên là tình thân, một bên là sự nghiệp, rốt cuộc mình phải làm thế nào đây? Cầm dao lao đến làm một nữ Kinh Kha hiện đại, hay là cầm tai nghe nhét vào trong tai để làm kẻ điếc?
Kẻ đáng oán hận nhất là Lý Mộng Long, loại đàn ông như Kha Đậu chắc chắn đã khoe khoang với anh ta cuộc vui vẻ này, và anh ta vừa vặn lại biết được câu chuyện của Mạch Tiểu Lạc qua cô, sắp xếp hai nhân vật này với nhau, cho nên cố ý lúc mình mời khách đã kéo cả Kha Đậu và Mạch Tiểu Lạc đến, rốt cuộc anh ta định làm gì, lẽ nào còn muốn làm mối cho hai nhân vật quái thai này sao?
Mạch Khiết hận lắm, đúng vậy, mặc dù không dám giáo huấn đại thần Kha Đậu, nhưng tên tiểu tốt này thì có thể đối phó được chứ!
Trong khoảnh khắc này, Mạch Khiết không hề ý thức được rằng, thực ra cán cân kim tiền của cô đã bị nâng lên rất cao rồi.
Có lẽ ánh mắt cô quá sắc nhọn, khiến họ cảm giác thấy, Lý Mộng Long vô tình quay đầu lại nhìn ngẩn người:
- Tổng biên tập Mạch? Cô…
Mạch Khiết tự nhắc nhở mình, kìm nén kìm nén, nhất thiết không được để cho Kha Đậu phát hiện ra cô đã nghe lén bí mật của họ.
Trên mặt Mạch Khiết liền nở ra nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc:
- Ơ, là các anh à! Tôi đang định xuống nước để bơi đây! Ha ha, ha ha…
Mạch Khiết cười khan mấy tiếng, bất luận thế nào, đối diện với một người đàn ông vốn là tên đại đạo chích hái hoa đã làm hại đến cháu họ mình, còn có cả kẻ đồng đảng với tên đại đạo chích hái hoa cũng là một tên đại đạo chích hái hoa. Lúc này đây, cho dù Trương Mạn Ngọc nhập vào thân cũng không thể diễn ra được một bộ mặt dịu dàng thân thiết. Để che giấu nét sượng sùng trên khuôn mặt mình, Mạch Khiết bèn vội vàng hướng về phía bể bơi, “bùm” một tiếng nhảy xuống nước…
Vừa mới nhảy xuống nước, Mạch Khiết đã nhận ra ngay tình hình vô cùng tồi tệ. Đây là khu vực nước sâu, khi cô nhảy xuống, chân không chạm được xuống đáy. Cô cố ngoi lên mặt nước được mấy lần, cơ thể nặng nề dần dần chìm xuống, Mạch Khiết cố gắng hết sức để ngoi lên trên, đầu ngoi được lên trên mặt nước, vội há miệng ra kêu cứu:
- Cứu… với…
Một ngụm nước xộc vào miệng, khiến cô bị sặc… cô không thể nào kêu cứu được nữa…
Cô dần dần chìm xuống dưới, dần dần mất đi tri giác.
Đúng lúc này Lý Mộng Long và Kha Đậu vẫn đang hào hứng bàn luận.
- Tôi là người anh em tốt của cậu, sao tôi lại giăng bẫy để làm hại cậu chứ? Cô nhóc đó vốn không hề nhận ra cậu.
- Sao có thể không nhận ra tôi được chứ? Tôi đẹp trai như thế này, đặt ở đâu cũng đều nổi bật cả, vô cùng cuốn hút. Cô ta không phải là người mù sao có thể không nhận ra tôi chứ?
- Cậu tưởng cậu là ai mà nổi bật, còn mê hoặc lòng người nữa chứ! – Lý Mộng Long dứt râu của Kha Đậu xuống – Tôi vốn tưởng mình đã đặc biệt rồi, thật không ngờ cậu còn đặc biệt hơn tôi, chỉ thấy người ta đội tóc giả, иgự¢ giả, đế giày giả, đâu có thấy đeo râu giả. Hôm đó nhìn thấy cậu đeo râu giả lắc la lắc lư tiến vào M Beautiful, tôi cứ tưởng cậu đến để ςướק bóc!
Kha Đậu bỏ râu giả ra, lộ ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú, toàn thân toát ra sức lực dồi dào.
Kha Đậu ςướק lại râu dính lên mặt:
- Trong M Beautiful có bao nhiêu con gái như vậy, ai biết được liệu có ai đã từng là người yêu cũ của mình, nếu gặp nhau thì ngại lắm. Vẫn may tôi có khả năng tiên đoán từ trước, quả nhiên đã gặp rồi, chẳng phải sao.
Anh ta nhìn xuống mặt nước:
- Ơ, hình như có gì đó không ổn, cô cấp trên gợi cảm xinh đẹp của cậu đâu rồi?
Khi họ phát hiện ra có gì đó không ổn, Mạch Khiết đã chìm xuống dưới đáy giống như một quả cân.
Mạch Khiết nằm ở trên cỏ, ở đây như thể vừa mới mưa xong, cỏ ướt sườn sượt.
Cô dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi sữa tắm hoa cúc nhàn nhạt thơm ngát, một gương mặt khôi ngô tuấn tú cúi xuống, đôi môi cong cong, mím thành một độ cong ngọt ngào.
Hoa đào đang tung bay, khuôn mặt của Tiêu Ly tươi thắm ửng hồng giống như hoa đào, dụ dỗ cô có ham muốn được thưởng thức.
Anh cúi đầu, khẽ hôn cô, có phải Tiêu Ly đã béo lên nhiều không, tại sao cơ thể đè lên người mình lại nặng nề như vậy? Trái tim có cảm giác không thể chịu đựng, cảm giác buồn nôn…
Mạch Khiết không thể kìm được nữa, “ào” một tiếng, nôn ra. Mở mắt ra, làm gì có Tiêu Ly chỉ nhìn thấy một người đàn ông, sắc mặt nghiêm nghị đang đè lên người cô, môi kề môi làm hô hấp nhân tạo cho cô, hai tay, hai tay thật không ngờ còn đang ấn lên ấn xuống ở trước иgự¢ cô, cách một lớp áo tắm mỏng, cô gần như có thể cảm nhận được độ nóng truyền ra từ lòng bàn tay anh ta.
Mạch Khiết dồn hết sức đẩy anh ta ra, trở tay tát cho anh ta một cái bạt tai nảy lửa!
- Đồ lưu manh!
Lý Mộng Long bị cô đẩy xuống đất, thân hình cũng ướt sườn sượt vội đứng bật dậy, trên tóc vẫn còn nhỏ từng giọt nước xuống, mặt nóng ran một mảng:
- Biết đánh người, chửi người rồi, xem ra không sao cả rồi!
Mạch Khiết nhìn xung quanh, bao nhiêu là người, toàn là đồng nghiệp, mọi người đều nhìn chăm chăm không chớp mắt vào đôi môi cô, miệng mọi người đều há hốc thành chữ O, trong mắt lấp lánh tia nhìn đầy đố kỵ.
Đúng là đám yêu tinh ích kỷ máu lạnh, Mạch Khiết biết họ đang nghĩ gì, trong đầu toàn là hình ảnh quay chậm của cảnh tình tứ, vốn đã bỏ qua việc cô vừa mới quay về từ Quỷ Môn Quan. Quả nhiên, Lâm Đại bước tới đỡ cô, lên tiếng hỏi:
- Khi anh ấy làm hô hấp nhân tạo cho cậu, cậu có cảm giác như bị điện giật không? Ngây ngất…
- Hay là cậu thử rơi xuống xem sao? – Mạch Khiết bực bội nói.
Mạch Khiết lau thật mạnh vào đôi môi mình rồi lại cúi đầu nhìn xuống иgự¢, cố gắng hết sức để kìm nén giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, trước bao con mắt mọi người, cô lại bị anh ta lợi dụng, lần này còn thảm hơn, bị “cợt nhả” còn phải nói lời cảm ơn.
Đúng vậy, Lý Mộng Long đã cứu mạng cô, nhưng nếu không phải tại anh ta và Kha Đậu, cô sao có thể bị nhỡ chân nhảy xuống khu nước sâu chứ? Xét cho cùng thì anh ta là ôn thần số một trong cuộc đời cô.
Mạch Khiết lao vào phòng tắm, mở vòi tắm hoa sen, bắt đầu tắm gội thật kỹ, trong khoảnh khắc này, cô rất muốn mình có thể biến thành ma nữ Tiểu Duy trong “Họa bì” có thể lột da ra để giặt thật sạch. Sao mặt đất không tụt xuống một cái hố để hút Lý Mộng Long vào chứ?