Con người càng trưởng thành càng cô đơnMạch Khiết ngồi ở trong căn phòng khép kín sang trọng của khách sạn Hải Thiên. Mới sáng sớm, bên ngoài đã chật kín đủ mọi kiểu người đến để xin dự tuyển.
Hôm nay thời tiết xấu, ngoài trời đổ mưa phùn lất phất, sương mù sà xuống, sắc trời âm u. Mặc dù căn phòng khép kín rất rộng rãi, nhưng vì người qua người lại đông đúc, nên không khí có vẻ khó lưu thông. Mạch Khiết khẽ ho húng hắng, cổ họng thấy hơi khó chịu. Lý Mộng Long đưa cho cô một cốc trà nóng, còn cả một túi kẹo ngậm thông họng.
Mạch Khiết nhớ đến một chuyên mục M Beautiful đã từng làm trong một số, thảo luận xem người đàn ông như thế nào là sát thủ chí mạng của nữ giới. Chú ý từng chi tiết nhỏ, chu đáo tỉ mỉ, tuấn tú thoáng đạt, có thể nói những điều hay lẽ phải, anh chàng trước mặt đây gần như thứ nào cũng có đầy đủ cả, thảo nào anh ta gần như được lòng tất cả những đồng nghiệp nữ chưa kết hôn – không bao gồm cô.
Anh ta khẽ nói:
- Cô nhìn tôi đầy âu yếm như thế làm gì chứ?
Mạch Khiết bực bội nói:
- Đứng sang bên đi, ở đây không có việc cho nhân viên quèn như anh.
Anh ta làu bàu:
- Cô lúc nào cũng nhấn mạnh thân phận nhân viên quèn của tôi, để thể hiện rõ được thân phận tổng biên tập của cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh Mạch Khiết giúp cô sắp xếp lại tài liệu của những người đến xin tuyển dụng.
- Những người đến toàn là những kiểu người gì chứ?
Một chú bốn mươi tuổi nói:
- Cô có cần nhân viên khuân vác không?
Rõ ràng trên mục đăng tin tuyển dụng dùng 乃út màu viết rõ mấy chữ thật lớn: Biên tập viên, Thiết kế mỹ thuật… cơ mà.
Còn nữa:
Nhân vật A:
- Mặc dù tôi chỉ có học lực tốt nghiệp cấp 3 nhưng trường cấp 3 tôi học là trường điểm của huyện…
- Ồ, vậy thì tôi khuyên bạn nên quay về huyện của các bạn xin việc.
Nhân vật B:
- Ở chỗ các bạn tiền lương cơ bản có được ba vạn tệ không? Có cung cấp nhà ở và xe hơi không? Có được đi du lịch nước ngoài không? Không cần ngồi ở văn phòng chứ…
- Nếu có vị trí nào tốt như vậy, phiền bạn hãy tiện thể giới thiệu cho tôi luôn nhé!
Nhân vật C:
- Tôi không đến để xin tuyển dụng, tôi đến để hỏi các vị có cần người như tôi để làm người mẫu tạp chí không?
Mạch Khiết liếc mắt nhìn cô ta, giật nảy mình bởi quầng mắt thâm sì của cô ta:
- Người mẫu bìa của chúng tôi thường là mời những ngôi sao nổi tiếng.
Nhưng nếu sau này định mời gấu trúc làm ảnh bìa thì có thể suy xét đến việc đề nghị cô ta tham gia.
Nhân vật D:
- Tôi thấy các bài viết của M Beautiful rất tệ, toàn bộ tạp chí nên đăng thơ của tôi, thơ của tôi nếu như được phát hiện chắc chắn có thể khiến cho Cố Thành từ trong quan tài tức giận nhảy ra ngoài, cái gì mà “đêm đen cho tôi đôi mắt màu đen”, đó đúng là câu thơ dở hơi không ra gì, xem thơ của tôi đây mới là thơ “tôi là một con cá, một con cá không có đuôi”… Cái gì, các bạn không đăng thơ à? Sao các bạn lại không có trình độ văn hóa đến thế, văn đàn Trung Quốc chính là bị hủy hoại ở trong tay đám người như các bạn…
- Cám ơn lời khen ngợi của anh! Người tiếp theo…
Nhân vật E:
- Tôi biết tôi không đạt tiêu chuẩn, tôi chỉ muốn đến để tận mắt chứng kiến phong cách làm việc của nhân viên M Beautiful, xin lỗi tôi có thể chụp ảnh chung với cô được không? A! Không được à! Vậy làm người ta thất vọng quá đi! Vậy có thể kí tặng được không? Tôi cảm thấy cô và tôi trông rất giống hai chị em đấy…
Mạch Khiết không thể không thô lỗ cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của cô ta:
- Người tiếp theo!
Nhân vật E lập tức chuyển hướng mục tiêu sang Lý Mộng Long:
- Trời ơi, anh đẹp trai quá, anh giống như Ngô Tôn[1] đấy.
[1] Người mẫu kiêm ca sỹ Đài Loan rất nổi tiếng.
Cô ta vừa nói vậy quả nhiên vang lên một loạt những tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếp đó liền có mấy cuốn sổ được đưa tới mời anh ta kí tên.
Buổi tuyển dụng đã trở thành buổi kí tặng rồi. Mạch Khiết hoa mày chóng mặt, chỉ muốn ngất xỉu.
Có một cô gái mặc áo phông trắng và quần bò, đeo một đôi kính có viền rộng, trông rất nho nhã thanh tú.
Cô ta đưa ra một bản sơ yếu lý lịch rất rõ ràng, Mạch Khiết vừa nhìn thấy trường tốt nghiệp, liền nảy sinh một thứ cảm giác thân thiết, chính là trường của cô, thì ra cô gái này chính là tiểu sư muội của cô. Cô ta nói:
- Em biết chị! – Giọng nói thoáng run rẩy.
Mạch Khiết ngẩn người, cô không phải người nổi tiếng, sao cô gái này lại biết được cô nhỉ? Hơn nữa, trong đôi mắt trong veo đó quả nhiên còn thể hiện rõ sự sùng bái.
- Lễ kỉ niệm 60 năm thành lập trường chị đã quay lại trường, còn có một buổi diễn giảng ở lễ đường đã làm chấn động cả khoa Trung văn, em đã đi đến phòng tài liệu của trường tìm về chị, chị tên là Mạch Khiết, đã đến làm việc tại M Beautiful, là trưởng ban, là tài nữ.
Mạch Khiết cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng những lời nịnh nọt khen ngợi ai cũng đều thích nghe cả.
Lý Mộng Long chợt nói xen vào:
- Gì, đừng gọi người ta là trưởng ban, người ta bây giờ đã là tổng biên tập rồi, thăng chức rồi đấy! Cô gọi hạ chức người ta xuống thì người ta sẽ không vui đâu.
Mạch Khiết lườm Lý Mộng Long một cái, nghĩ thầm trong lòng, tôi tầm thường giống như anh sao? Cô cúi đầu xuống lướt nhanh qua hồ sơ của tiểu sư muội, Lâm Mạnh, 22 tuổi, sinh viên sắp tốt nghiệp đại học, chưa có kinh nghiệm làm việc nhưng đã được đăng khá nhiều tác phẩm.
Dựa vào năng lực của em, muốn vào M Beautiful thì hơi khó khăn.
Mạch Khiết suy nghĩ cân nhắc câu từ, ánh mắt cô gái tỏ rõ sự thất vọng, nhưng vẫn giữ được sự trấn tĩnh:
- Không sao đâu ạ, cứ coi như em được trải nghiệm một lần.
Mạch Khiết nhìn đồng hồ đeo tay:
- Nếu như em có thể chấp nhận một người cấp trên nghiêm khắc và tính cách thay đổi hơi thất thường, hơn nữa làm việc có hiệu quả và rất tỉ mỉ thì có thể xem xét để em làm trợ lý đặc biệt. Đương nhiên, tạm thời vẫn là mang tính chất kiến tập.
Mắt cô gái chợt bừng sáng:
- Ý chị là?
- Không vội, nếu như trong 10 phút em có thể mua được một cốc Starbucks không đường, cháo trứng Kỳ Ký, và phô tô số tài liệu này thì mới qua được cửa đầu tiên.
Cô gái đón lấy tài liệu, quay người chạy đi luôn.
Mạch Khiết mỉm cười nhìn cô gái chạy ra khỏi tầm nhìn của mình, cô gái thật giống như Mạch Khiết năm đó! Mặc dù chỉ lớn hơn cô ta hai tuổi nhưng tự cảm thấy ánh mắt nhìn cô ta đã tràn ngập tình yêu nhân từ của bà ngoại, Mạch Khiết tưởng như tâm thái mình đã nhanh chóng già nua trở thành bà ngoại rồi.
Từ lúc nào, sự trẻ trung đó, mặc chiếc áo phông màu trắng Li Ning cũng đều cảm thấy mình rất đẹp, nhìn thấy cậu thanh niên điển trai thì hàng lông mi run rẩy suốt cả ngày, cùng các bạn ban ngày thì cầm chậu rửa mặt đánh nhau, buổi tối lại ngủ chung một chiếc gối, những năm tháng đó giờ đây đã một đi không trở lại, giống như nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy xiết.
Lúc đang còn trẻ tưởng rằng cả thế giới này sẽ chuyển động theo mình, mình là người chủ quyền lực nhất trên thế giới này, bây giờ mới hiểu được quan điểm đó thật trẻ con và buồn cười làm sao, người hùng mạnh hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một đinh ốc nhỏ bé ở trong một chiếc bánh xe khổng lồ, sẽ nhanh chóng bị người khác lãng quên trong vòng ánh sáng vận chuyển với tốc độ chóng mặt… Nhưng Mạch Khiết hiểu, những người hiểu được đạo lý này cũng có nghĩa người đó đã già, cây cối biến đổi từ tốt tươi mơn mởn sang già cỗi úa tàn, đây là một vòng tuần hoàn vĩnh hằng mà mọi vật mới cũ luôn hoán đổi vị trí cho nhau.
8 phút sau, cô gái tên gọi Lâm Mạnh này đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, Mạch Khiết đưa cho Lý Mộng Long tài liệu của cô ta, dặn dò anh ta cất vào túi hồ sơ.
Có hơi phá lệ một chút, nhưng cô tin vào con mắt của mình.
Lâm Đại đi đôi giày cao gót 8 cm, yểu điệu bước vào văn phòng làm việc của Mạch Khiết, trước đây cô ta là khách thường xuyên ở chỗ Mạch Khiết, từ khi hai người bọn họ đều được thăng chức, cô ta gần như không đến chốn này nữa.
Bây giờ, cô ta mặc một chiếc váy hãng Luis Vuitton màu café của Hàn Quốc sản xuất, trông vô cùng kiều diễm xuất hiện trước mặt Mạch Khiết, Mạch Khiết lạnh lùng liếc nhìn cô ta, rất muốn chế giễu cô ta ăn mặc giống như bà ngoại của 乃úp bê Babie.
Lâm Đại thoáng chút đố kỵ khi liếc nhìn mặc chiếc váy lụa tơ tằm màu phấn hồng của Chloé[2], làn da Mạch Khiết trắng hơn cô ta, cho nên rất thích hợp với những màu sáng, cô ta ganh ghét đố kỵ với tất cả những phụ nữ có làn da trắng hơn cô ta.
[2] Là một công ty thời trang được Gaby Aghion thành lập vào năm 1952. Trụ sở của nó hiện nằm ở Paris.
Lâm Đại ngồi xuống đối diện trước mặt Mạch Khiết, tỏ thái độ rất chuyên nghiệp, nghiêm giọng hỏi:
- Về bữa tiệc mời đồng nghiệp, cô đã nghĩ ra nên sắp xếp như thế nào chưa?
Mạch Khiết so vai:
- Cô cứ quyết định đi, tôi góp một nửa tiền là OK rồi.
- Vậy thì chọn một ngày nào đó trong tháng này đi thẳng đến khu Resort Âu Mật nhé, hát karaoke, ăn cơm, bơi lội, đánh golf, tôi có bạn làm quản lý cao cấp ở đó, tính theo đầu người, cuối cùng còn được giảm 20%.
Mạch Khiết nghĩ đến số tiền tiết kiệm của mình đã bị tiêu hết, còn cả số tiền nợ Lý Mộng Long, bỏ ra số tiền lớn để mời mọi người như vậy, cô sao có thể trả nợ được chứ? Nhưng bất luận thế nào cũng không thể mở miệng ra đề nghị đi ăn KFC cho xong chuyện được.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Lý Mộng Long đưa tài liệu bước vào, nghe nói đi đến khu resort:
- Âu Mật được đấy, tổng biên tập Lâm, cô thật là rộng rãi…
Lâm Đại được khen ngợi, lông mày nhướng cao vẻ kiêu hãnh, liếc nhìn tập tài liệu anh ta cầm trong tay, nói vẻ rất xót xa:
- Nhân tài như anh sao lại làm việc này, đúng là đã lãng phí nhân tài!
Mạch Khiết giễu cợt nói:
- Đúng vậy, đưa đến tổ của cô nhiệm vụ của anh ta chính là đưa cô đi dạo mua sắm và ăn uống, như vậy mới đúng là tận dụng hết năng lực của người tài.
Sau khi Lâm Đại rời khỏi đó, Mạch Khiết nhìn chằm chằm vào Lý Mộng Long vẻ đầy thù hận:
- Tôi cũng phải bỏ tiền ra một nửa, anh muốn nói cô ta hào phóng còn tôi keo kiệt sao?
Anh ta cười vẻ xấu xa:
- Tôi thấy trên mặt cô rõ ràng là viết hai chữ “oan uổng”, nếu như tôi nhớ không nhầm thì cô còn nợ tiền tôi cơ mà, cô có tiền để mời mọi người sao?
Mạch Khiết thở dài, nếu như không phải tên khốn Trần Hạo đó thì mình đâu có thê thảm đến mức như này.
Thấy sắc mặt cô rầu rầu, anh ta bước tới gần Mạch Khiết nói thầm:
- Yên tâm đi, việc mời mọi người cứ để tôi lo liệu, ông chủ của Âu Mật là bạn tôi, tất cả miễn phí, còn giúp cô làm một việc tiện thể giúp người.
Mạch Khiết không tin:
- Anh là một nhân vật tiểu tốt, người ta dựa vào đâu mà để lỗ vốn miễn phí tất cả, lại để cho anh ta lỗ vốn ૮ɦếƭ mất à.
Anh ta cười ha ha:
- Nhân vật tiểu tốt thì không có vài người anh em sao? Anh ta là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Kha Đậu, có thể được gặp Kha Đậu một lần là đã mãn nguyện lắm rồi, mời Kha Đậu nhé, có anh ta ở đó, nói gì cũng được. Cô còn có thể mời cả cô cháu họ Mạch Tiểu Lạc đáng yêu của cô nữa, nói thật, gặp cô bé có một lần mà đến giờ tôi không thể nào quên, người phụ nữ mang thai mà nhún nha nhún nhẩy, tôi quả thật lần đầu tiên nhìn thấy đấy.
Anh ta vừa nhắc đến Kha Đậu, Mạch Khiết đã tự động bỏ qua sự giễu cợt của anh ta đối với Mạch Tiểu Lạc, dồn trọng điểm vào việc kí kết hợp đồng, thúc giục vào công việc, việc chuyên đề anh cần phải gấp rút thời gian để hoàn thành.
Anh ta lững thững bước ra ngoài, buông lại một câu:
- Cô cứ chuẩn bị hợp đồng trước đi!
Con người này, luôn luôn tự bỏ đi trong lúc vừa mới thu hút sự chú ý của bạn, Mạch Khiết nghĩ chắc đây cũng là thái độ của anh ta với tình yêu, sau khi làm cho người phụ nữ chờ đợi thật lâu, sẽ rút lui, giống như sát thủ bóng hình, lặng lẽ tiếp cận bạn và bất ngờ đâm cho bạn một nhát dao, đợi đến khi máu của bạn chảy mãi và đau lòng khôn tả thì hắn ta cũng lặn biến mất tăm mất dạng rồi.
Lý Mộng Long bước ra khỏi văn phòng của Mạch Khiết, gặp Lâm Mạnh vừa mới mua café Starbuck không cho đường về cho Mạch Khiết, anh ta hỏi vẻ hiếu kỳ:
- Có nhổ nước bọt vào trong cốc café không?
Lâm Mạnh mặt lạnh tanh nói:
- Xin anh hãy tôn trọng thần tượng của tôi một chút!
Lý Mộng Long so so vai nói:
- Nhớ là đòi tiền bo của thần tượng cô đấy!
Trước khi Kha Đậu đến, Mạch Khiết yêu cầu tất cả nhân viên đều phải hành động, tiến hành khử độc dọn dẹp sạch sẽ tất cả văn phòng và phòng họp.
Mạch Khiết vỗ vỗ tay:
- Xin mọi người chú ý, hãy cất toàn bộ những thứ có xu hướng thiên về nữ giới.
- Tờ tạp chí dành cho nam giới có bìa là Nicole Mary Kidman[3] thì sao?
[3] Nicole Mary Kidman: một nữ diễn viên người Úc đã từng đoạt giải thưởng danh giá Oscar vào năm 2003. Bên cạnh giải Oscar, cô cũng đã 3 lần được trao tặng giải Quả Cầu Vàng cho danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
- Cất đi!
- Cặp cốc trà đôi Mickey Minnie thì sao?
- Mickey thì để Minnie cất đi!
- Thế đôi bốt một bên chân là hình phụ nữ, một bên chân là hình nam giới thì sao?
- Vậy thì đi chân đất!
Mạch Khiết vẫy tay gọi Lâm Mạnh đến:
- Bắt đầu từ khoảnh khắc Kha Đậu bước vào cửa, em nhất định phải chú ý theo dõi từng chỗ anh ta bước qua, ngồi từng chiếc ghế, từng nơi anh ta sờ tới, đợi sau khi anh ta đi khỏi thì phải tiến hành khử độc bằng nhiệt độ cao.
Lâm Mạnh trả lời một cách kiên định giống như người máy:
- Vâng! – Cô chưa bao giờ hỏi một câu vì sao.
Còn người máy biến dị Lý Mộng Long thì lại nhiều lời nói chêm vào:
- Sao mà tôi cứ cảm thấy cô đang đề phòng vi-rút gây ra cái ૮ɦếƭ đang được phát tán vậy?
Mạch Khiết xua xua tay:
- Anh nói đúng đấy. Anh ta đã qua lại với vô số những người phụ nữ không sạch sẽ, ai biết trên người anh ta mang bao nhiêu loại vi-rút biết tên và không biết tên chứ? Những loại vi-rút này, sau khi trộn lẫn với nước bọt và mồ hôi của anh ta không biết liệu có biến hóa ra hàng nghìn hàng vạn loại vi-rút mới nữa thì sao?
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Mạch Khiết là cô gái có tính sạch sẽ thái quá, bất luận là trên cơ thể hay trên tinh thần đều có tính ưa sạch sẽ, Kha Đậu thuộc về loại đàn ông mà cô luôn có thái độ kính nhi viễn chi trong cuộc sống hiện thực.
Lý Mộng Long bĩu môi:
- Cô ghét anh ta đến thế sao?
Mạch Khiết hỏi vặn lại anh ta:
- Anh có cảm thấy tôi ghét anh không?
- Hình như chẳng thân thiện chút nào.
- Không phải là hình như, tôi rất ghét anh. Mức độ ghét đó giống như tôi ghét thạch sùng và con cóc vậy. Nhưng, nếu so bọn chúng với Kha Đậu, tôi cảm thấy thạch sùng và cóc là sinh vật cao cấp thông minh nhất, đáng yêu nhất khiến cho người ta yêu quí nhất trên thế giới này, tôi thậm chí có thể không chút do dự ôm bọn chúng đi ngủ, lấy chiếc chăn mềm mại của tôi ôm lấy chúng, dùng đôi môi thuần khiết trắng trong của mình hôn đôi môi của chúng sau đó dùng gạo thơm nhập khẩu từ Thái bón cho chúng từng hạt một.
Lý Mộng Long nấc lên một cái, những cô gái ngành văn nghệ này hình dung thứ gì đó đều hình tượng đến độ khiến người ta buồn nôn.
Anh ta nói hơi có chút giễu cợt:
- Tôi thực sự có một thứ cảm giác tội lỗi, tôi giới thiệu Kha Đậu cho cô thật không ngờ lại khiến cô tự ngược đãi bản thân như vậy. Vẫn hay nói, đàn ông không hư đàn bà không yêu, sao gặp cô lại không thực hiện được nhỉ?
Mạch Khiết giơ ngón tay trỏ đáng yêu ra đung đưa:
- Anh cảm thấy phụ nữ sẽ thích nuôi lợn sao? Im lặng, tôi nghe thấy tiếng bước chân rồi!
Khuôn mặt vốn lạnh lùng như băng bỗng chốc trở lên ấm áp như ngày xuân, ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng như cánh hoa anh đào, bầu không khí ngưng tụ bắt đầu chuyển động trôi nổi từng đóa hoa tường vi màu phấn hồng rạng rỡ. Cô liếc nhìn Lý Mộng Long, ánh mắt anh nhìn cô trong khoảnh khắc đó tràn ngập sự sùng bái giống như nhìn Julia Robert – Mạch Khiết đúng thật là một diễn viên trong cuộc sống có tinh thần kính trọng nghề nghiệp, có thể thay đổi mọi tư thế theo nhu cầu của công việc cho dù là Pháp Hải đại sư có công lực thâm sâu cũng phải cảm thán trước sự tài tình của cô. Cho cô biến thành Pháp Hải đại sư, có khi chính ông cũng không thể nhận ra được ai là thật, ai là giả nữa kia.
Hai bên cửa kính từ từ mở ra, tất cả nhân viên đều cúi chào nghiêng một góc 45 độ, dường như đang vái lạy một bài vị, cảm giác là một vị đại thần đôi khi cũng thực giống bài vị tiên nhân.
Một thanh niên bước vào, mặc áo phông đen, quần bò màu lam nhạt, đội chéo chiếc mũ phớt, chân đi đôi giày bóng đá Adidas bẩn thỉu, râu tóc rậm rạp gần như che hết nửa khuôn mặt, vừa nhìn cứ tưởng là Trương Phi vượt thời gian đến.
Râu tóc rậm rạp có lợi là, mặc dù tướng mạo bình thường cũng có thể khiến cho người khác nhớ rất kĩ, điều hại là nếu như có đẹp trai thì mọi người cũng chẳng nhìn thấy.
Kết luận duy nhất sau khi Mạch Khiết nhìn thẳng anh ta mười giây, râu của anh ta hình như rất lâu không được rửa, vàng vàng bẩn bẩn.
Vị đại thần vẫn được nhắc đến như một truyền thuyết đã đến rồi.
Thật may vị đại thần này mặc dù trông giống Trương Phi nhưng vẫn còn hơn là người ngoài hành tinh. Nếu như mọc ra 7 tay 8 chân kéo theo cả cái đuôi to đùng, cho dù Mạch Khiết có khả năng diễn xuất của Julia Robert cũng phải trợn trừng mắt vuốt Ⱡồ₦g иgự¢ đang thở dồn dập mà ngã ngửa ra mất.
Trong khoảnh khắc Kha Đậu bước vào cửa, ánh mắt sáng rực như thể con chó săn, lông màu vàng kim hùng dũng kiêu ngạo, liếm khắp một lượt khuôn mặt và phần cổ hở ra của tất cả nữ giới ở nơi đây.
Lúc bắt tay anh ta, Mạch Khiết cảm thấy như có hàng tỉ con vi khuẩn ở trong không khí đang hăng say lao đến tấn công cô, như thể tay cô là một hang động đen ngòm hút tất cả bụi đất ở trong chốn nhân gian vào đó. Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ chói lòa, ánh mắt mang theo ánh hào quang sùng bái say mê nhất:
- Anh Kha, đã nghe danh từ lâu, thật là vinh hạnh, vất vả cho anh quá!
Ánh mắt của Kha Đậu dừng rất lâu trên khuôn mặt Mạch Khiết, ánh mắt anh nhìn thấy người đẹp liền bất giác sáng bừng đến nỗi khiến Mạch Khiết nghĩ đầy cảnh giác, có phải là anh ta đang đánh số trong đầu để cô trở thành D11?
Phong độ thân sĩ tà ác trong người Lý Mộng Long bắt đầu phát huy tác dụng, anh ta bước nhanh lên trước rất tự nhiên nắm lấy bàn tay mang theo vô số vi khuẩn của Kha Đậu:
- Hãy vào phòng trò chuyện nào!
Họ thân mật bước vào trong phòng hội nghị trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người, Mạch Khiết giơ bàn tay vừa bị nắm lấy ra như thể một cành cây đã bị rụng sạch lá không biết là đặt ở đâu.
Vẫn là cô gái Lâm Mạnh thông minh biết được tâm ý của cô, cô ta bèn lén đưa một tờ giấy ăn trắng tinh cho Mạch Khiết. Mặc dù không có quá nhiều tác dụng, nhưng ít nhất trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mạch Khiết cầm giấy khẽ lau vào những ngón tay của mình, vo viên rồi ném vào trong thùng rác đáng thương.
- Nhớ phải tiêu độc thùng rác đấy!
Ông chủ, Mạch Khiết, Lâm Đại, còn có cả những nhân viên có chút vai vế khác nhất loạt ngồi sang một bên, bên còn lại chỉ đơn độc một mình Kha Đậu. Những người bên này quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn, phía bên kia Kha Đậu thoải mái ngả người dựa vào kế sofa, bật ngón tay kêu vang như thể coi đây là quán bar vậy:
- Có cô-ca không? Tôi cần loại để lạnh!
Anh ta bỏ chiếc mũ phớt xuống, ném bừa sang một bên, bên chiếc mũ bẩn thỉu màu vàng đó in chữ PURPERRY – hàng hiệu nổi tiếng của Anh.
Sếp tự ti ấn chặt dây lưng hãng Baleno của ông.
Mạch Khiết giới thiệu với anh ta bối cảnh lịch sử huy hoàng của M Beautiful, đội ngũ nhân viên ưu tú, Kha Đậu uống cô-ca, tinh nghịch thổi bọt khí, liếc nhìn những phần da lộ ra của các cô gái phía đối diện. Cuối cùng Mạch Khiết nói:
- Anh Kha, anh chỉ cần trước ngày 15 hàng tháng gửi cho chúng tôi một bài viết chuyên đề khoảng 2000 chữ, chủ đề là về chủ nghĩa nữ giới là được. Chúng tôi sẽ có người phụ trách chuyên liên hệ với anh, cung cấp phục vụ VIP. Còn về tiêu chuẩn thù lao thì…
Anh ta khua tay:
- 2000 chữ quá dài, hơn nữa tôi từ chối viết bài theo chủ đề được đặt ra sẵn, chủ đề phải do tôi quyết định.
Nụ cười của Mạch Khiết thoáng sống sượng nhưng vẫn tiếp tục giữ giọng nói ôn hòa, dịu dàng:
- Vậy thì trong giới hạn 2000 chữ là được, còn về chủ đề… Anh Kha dự định viết gì vậy?
- Chủ đề nếu nói cho các cô biết, thì tôi còn viết gì chứ? Còn phục vụ VIP, thì cứ để Lý Mộng Long cung cấp đi!
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Mộng Long với vẻ hơi tà ác:
- Ai bảo anh ta đẹp trai hơn tôi chứ? Đưa ra đây nào?
Không đợi Mạch Khiết kịp phản ứng lại, Lý Mộng Long đã lấy hợp đồng từ trong tay cô về phía Kha Đậu. Kha Đậu liếc nhanh qua bản hợp đồng, nói:
- Ngoài việc viết chuyên đề, tôi không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào, ảnh của tôi, 乃út tích của tôi, tất cả những thông tin cá nhân của tôi đều không được phép tiết lộ. Nếu không thôi lập tức kết thúc chuyên đề.
Mạch Khiết vội gọi Lâm Mạnh bổ sung thêm điều khoản này, rồi lại in ra một bản mới đưa đến mời Kha Đậu kí tên.
Anh ta kí xong liền đẩy hợp đồng về phía họ, sau khi đóng dấu xong thì cầm lấy bản hợp đồng của mình, tiện tay cho vào trong chiếc túi dành cho nam giới hãng LV đã không còn nhận ra màu sắc gì nữa rồi. Anh ta ngạo mạn rời khỏi đó giữa câu mời nhiệt tình của sếp “cùng đi ăn bữa cơm nhạt nhé, chúng tôi đã đặt phòng ở tầng thượng Thành phố Hải sản rồi” và chỉ để lại ba cốc cô-ca đã uống hết, ở phía đối diện đang trừng mắt nhìn họ vẻ giễu cợt.
Mạch Khiết nói vẻ hơi lo lắng:
- Nếu như chuyên đề anh ta viết toàn là nội dung ¢нơι gáι giống như trong blog của anh ta thì phải làm thế nào?
Ông chủ toét miệng cười tươi rói:
- Tôi thấy khá được đấy, nếu đối với những từ ngữ quá nhạy cảm, chúng ta có thể dùng “chỗ này sẽ lược bỏ N chữ” để thay thế.
Mạch Khiết càng cảm thấy bi thương, nếu như vậy bài viết vốn không đến 2000 chữ có thể biến thành cả bài “chỗ này lược bỏ N chữ”.
Quay đầu nhìn Lý Mộng Long, anh ta cũng theo sát người anh em thân thiết của anh ta và cùng rời khỏi đó.
Lâm Đại vuốt Ⱡồ₦g иgự¢, ánh mắt rạng ngời:
- Tôi cảm thấy, ánh mắt của anh ta cứ luôn nhìn về phía tôi! Nếu trở thành nhân vật chính trong blog của anh ta, tôi liệu có nổi tiếng sau chỉ sau một đêm hay không?
Mạch Khiết cắt đứt luôn mơ ước tuyệt vời của cô ta:
- Xin lỗi, tôi không thể không nhắc nhở cô, trong blog của anh ta không có nhân vật nữ chính, toàn bộ chỉ là nhân vật phụ, trong suốt cả bài viết đều có vô số nhân vật nữ phụ. Hơn nữa, toàn bộ đều là những chữ cái tiếng Anh và số hiệu mà thôi.
Nói xong, Mạch Khiết vội vàng chỉ huy mọi người tiến hành công việc lau dọn sạch sàn nhà và tiêu độc vi khuẩn.