Thực ra Mạch Khiết ít nhiều cũng được coi là một người theo đạo Phật, tin tưởng vào thuyết nhân quả luân hồi và sự báo ứng trên cõi đời.
Cho nên, khi cô trở về nhà phát hiện ra bồn cầu hôm qua vẫn bình thường đột nhiên lại bị tắc, cô nghĩ có lẽ là do cô đã làm một việc không được lương thiện.
Mạch Khiết rút ra một tấm card trên đó viết “khơi thông cống rãnh hãy gọi Châu Vũ Mân”, cô ấn nút gọi điện thoại.
Hai mươi phút sau Châu Vũ Mân đã vác thùng dụng cụ đến nhà cô.
Đây là một người đàn ông có dáng vẻ thật thà chất phác khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt đứng đắn, trông rất đàn ông, ánh mắt dịu hiền, đem lại cho người khác cảm giác có thể tin tưởng được.
Anh bước vào cửa liền tháo giày ra, Mạch Khiết đưa dép lê cho anh, anh xua tay:
- Tôi… tôi bị mồ hôi chân, không cần phiền phức đâu, tôi đi xuống nền nhà là được rồi.
Anh tự giác để cửa mở rộng, lo lắng Mạch Khiết có điều gì phải e ngại.
Anh đi vào phòng vệ sinh, xem xét một lát rồi nói:
- Cô ơi, bồn cầu nhà cô hình như bị tắc thứ gì đó, đừng lo lắng, dễ dàng khơi thông được thôi.
Mạch Khiết cầm cốc giấy rót trà cho anh, chỉ nghe thấy tiếng động anh đang bận rộn làm việc ở bên trong, chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Anh vui vẻ nói:
- Được rồi!
Mạch Khiết bước vào nhìn. Quả nhiên đã khơi thông. Thời gian chưa đến mười lăm phút.
Mạch Khiết đưa cho anh cốc giấy, anh cười vẻ hiền lành:
- Cảm ơn, tôi cũng đang khát thật, nghe điện thoại của cô xong tôi còn chưa ăn xong hộp cơm đã vội đến đây. Tôi vẫn luôn phục vụ ở khu vực này, có rất nhiều người đều quen biết tôi, sau này cô có đồ điện hay bóng đèn cần sửa chữa đều có thể tìm tôi.
Nói thật, Mạch Khiết luôn quay vòng tròn trong cái giới được gọi là những người nổi tiếng, những người cô tiếp xúc ai nấy đều ranh ma quỷ quái, tiếp xúc với họ nếu không cẩn thận thì sẽ bị rơi mất một lớp da mặt, người có tính cách thật thà đơn giản và thẳng thắn như Châu Vũ Mân này, quả thật rất hiếm gặp.
- Nếu khát thì uống nhiều một chút, tôi còn có nước hoa quả, anh có muốn uống không? – Mạch Khiết vội đi lấy nước hoa quả.
Anh xua tay:
- Không cần đâu, không cần đâu, trà này ngon lắm.
- Anh luôn phục vụ ở khu này vậy chắc cũng sống ở gần đây chứ?
Anh gãi đầu:
- Thuê phòng cùng với một người bạn nữa nhưng dạo này vợ của anh bạn đấy từ quê lên, tôi phải tìm phòng khác.
Anh đặt cốc xuống, Mạch Khiết vội hỏi:
- Bao nhiêu tiền vậy anh?
Anh nói:
- Một lần đến nhà sửa là 30 tệ, cô là khách mới của tôi, tôi giảm giá cho cô nhé, cô đưa cho tôi 20 tệ là được rồi.
Mạch Khiết lấy ra 30 tệ ra đưa cho anh:
- Như thế sao được? Là bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, các anh làm nghành nghề này cũng không dễ dàng gì. Tôi tên là Mạch Khiết, sau này sẽ là khách quen của anh rồi.
Anh ta cảm kích nhận tiền, khoác túi đồ dụng cụ bước ra ngoài, quay đầu lại cười với cô:
- Sau này có việc gì, bất luận là khi nào đều có thể gọi điện thoại cho tôi.
Mạch Khiết đứng ngắm mình trước gương, nghĩ thầm, rốt cuộc bây giờ mình là con người như thế nào? Có lẽ mỗi một người đều có mấy khuôn mặt, có lúc là thiên sứ, có lúc là ma quỷ, có lúc lại là người bình thường.
Không biết Tiêu Ly bây giờ vẫn như ngày trước, là anh hàng xóm có khuôn mặt thanh tú mặc áo sơ mi trắng đi xe đạp màu lam thổi kèn harmonica hòa lẫn vào trong gió hay không? Anh liệu đã có một người vợ dịu hiền xinh đẹp, liệu đã có một cái bụng bự, liệu có còn nhớ đến cô gái nhỏ ngồi ở yên sau xe đạp khóc nức nở ngày đó không…
Ký ức bay ngược trở lại như cuốn băng video tua lại, trần trụi, chỉ là còn lại đôi mắt mệt mỏi và khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt do những áp lực nặng nề của cuộc sống.
Duyên phận giống như một bàn tay trong suốt vô hình, đẩy xa hai người yêu quý nhau sâu đậm đến hai đầu chân trời góc biển, ở giữa là một con sông có tên gọi thời gian càng lúc càng dài rộng, chiếc thuyền con trở đầy những nỗi nhớ nhung bị chôn vùi ở nời sâu kín nhất của dòng sông, xoáy nước trở nên tĩnh lặng thì dòng sông vẫn cứ miệt mài chảy miết tới tận nơi chân trời góc biển…
Mạch Khiết gõ cửa văn phòng làm việc của Tưởng Văn, trong phòng vẫn sạch bóng giống như phong cách làm việc của cô ta, cô ta sắp xếp xong đồ đạc, đặt gọn gàng ngay ngắn vào trong hộp giấy.
Ông chủ đã phê chuẩn cho cô ta từ chức, cho dù sếp có độ lượng đến đâu, thì cũng không thể cho phép người của đối thủ cạnh tranh với mình “tồn tại” trong địa bàn của mình. Bất luận có phải là “nội gián” hay không, huống hồ Tưởng Văn còn rất có khả năng trở thành bà chủ của phía đối thủ cạnh tranh với mình.
Mạch Khiết giơ ra một chiếc hộp rất tinh xảo đẹp mắt, trong đó là một lọ nước hoa CK:
- Đây coi như là món quà chia tay, sau này hy vọng chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp gỡ uống café trò chuyện.
Cô ta đón lấy chiếc hộp, cười nhạt:
- Em và Lâm Đại ngay cả quà tặng cũng đều giống nhau. Cô ta lấy ra một hộp quà nhỏ xinh màu đen, là loại nước hoa OPIUM.
Bất luận thế nào, họ đã từng là những đồng nghiệp cùng nhau phấn đấu trong nhiều năm, mặc dù thường ngày lúc nào cũng cầu mong cho giây phút này mau mau đến, nhưng khi nó thực sự đến, trong lòng Mạch Khiết vẫn có chút gì đó hơi nao nao.
Thần sắc của Tưởng Văn rất bình tĩnh, thậm chí Mạch Khiết cảm thấy còn có chút ý vị như một sự giải thoát.
- Chị sắp đi rồi, bình thường những lời nói cất giấu trong lòng, bây giờ cũng có thể nói ra được rồi. Sau này M Beautiful chắc chắn là bầu trời của em và Lâm Đại vậy nhưng…
Cô ta khẽ cười nhạt, dường như mang theo chút giễu cợt:
- Thỏ ૮ɦếƭ cáo buồn, câu thành ngữ này chắc các em đã từng nghe. Sếp từng có thái độ đối với chị như thế nào, các em cũng đã rõ, dùng cụm từ yêu quý giống như báu vật để hình dung cũng không phải là nói quá, chị cũng đã cống hiến cho M Beautiful toàn bộ trí tuệ và tuổi xuân của mình giống như thể dốc lòng chuyên tâm yêu một người đàn ông, à không, yêu đàn ông cũng chưa bao giờ si tình và tích cực như thế này. Kết quả thì sao chứ? Chị đem theo hai thùng giấy cô đơn rời khỏi, lúc rời khỏi đây ngay cả một câu chào tạm biệt của sếp còn không có, hơn nữa còn trừ đi tiền lương cơ bản của chị, nói là khi chị từ chức nên chiếu theo lương cơ bản của tổng giám chế hành chính để tính, chứ không phải theo tiêu chuẩn của tổng biên tập.
Trái tim Mạch Khiết chợt run lên, sự tàn khốc của chốn công sở đã hiện rõ trong đáy mắt mình.
Tưởng Văn cầm hộp giấy:
- Bước ra khỏi cánh cửa này, không còn là người của M Beautiful nữa, bất luận chị dùng thái độ nào để rời khỏi đây, có lẽ trong tương lai không xa, cái bóng lưng lặng lẽ này cũng sẽ đổi thành các em. Nhưng với vai trò từng là đồng nghiệp, cấp trên của em và cũng là những nhân viên đi làm thuê, chị muốn tặng cho em một câu cuối cùng coi như là món quà tạm biệt, làm việc gì cũng cần phải để lại đường lùi cho mình, chị đã dọn sẵn đường lùi cho mình từ lâu rồi, rời khỏi M Beautiful, chị vẫn là người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, còn các em thì sao… Đường lùi của các em là gì, ở đâu vậy?
Cô ta cười vẻ giễu cợt, ôm hộp giấy nghênh ngang bước đi.
Ánh mắt của Mạch Khiết đờ đẫn rơi xuống chiếc bàn sạch sẽ của tổng biên tập, ở đó có hai lọ nước hoa được đặt ngay ngắn. Tưởng Văn không mang theo món quà của cô và Lâm Đại tặng cô ta, lúc này đây cuối cùng cô ta cũng đã hiểu. Trong lòng Tưởng Văn chắc chắn là căm hận bọn họ, bước ra khỏi cánh cửa này, lúc gặp lại bọn họ không còn là bạn bè nữa.
Lời nói của cô ta vẫn còn vang vọng bên tai Mạch Khiết…
- Đường lùi của các em là gì, ở đâu vậy?
Mạch Khiết ngẩn người suy nghĩ, Tưởng Văn còn có người giàu có để cưới, còn mình thì sao, trong cái thành phố này, mình gần như chẳng có gì cả, còn phải trả góp tiền căn hộ. Lúc này đây cô ăn mặc đẹp đẽ nhưng trong lòng lại chôn giấu biết bao điều khổ sở không thể nhìn thấy được?
Cô càng bước về phía trước càng có thể cảm thấy sự lạnh lùng tàn khốc của chốn công sở, cũng càng không thể nào đoán biết được tiền đồ của mình rạng rỡ hay u tối.
Đúng vậy, là một người thông minh, thì luôn luôn phải nhớ để lại đường lùi cho mình.
Sau khi Tưởng Văn từ chức, sếp tìm gặp riêng Mạch Khiết và Lâm Đại để nói chuyện.
Ông ta hỏi thẳng Mạch Khiết không chút né tránh:
- Nếu để cô làm tổng biên tập, vậy cô hy vọng có mức lương và những phúc lợi khác như thế nào?
Mạch Khiết lập tức liền trả lời bằng đáp án mà mình đã chuẩn bị trước từ lâu:
- Nếu như để em làm tổng biên tập, em chỉ hy vọng tất cả đều thực thi theo chế độ quy định của công ty, em không có yêu cầu đặc biệt gì cả.
Còn Lâm Đại thì lại nói thao thao bất tuyệt đến hơn mười yêu cầu: ví dụ như thanh toán tiền phí xăng dầu, mỗi tháng đều có phí tiếp khách, có quyền độc lập bố trí nhân sự…
Trước khi sếp tìm gặp riêng hai người, họ cùng ngồi chờ ở trên ghế sofa bên ngoài phòng làm việc của ông. Cho tới tận lúc này, Lâm Đại dường như mới thoáng cảm nhận thấy điều gì đó.
Cô ta giơ tay ra vỗ vai Mạch Khiết hỏi thăm dò:
- Cậu nói xem, liệu sếp có cho cậu làm tổng biên tập không?
Mạch Khiết không trả lời cô ta, ánh mắt nhìn vào bức tranh treo trên tường.
Lâm Đại lẩm bẩm:
- Thực ra nghĩ một chút, Mạch Khiết cậu cũng có tư cách đấy, mặc dù là một trưởng ban nhưng dù sao cũng đã làm khá nhiều việc, sếp có lẽ cũng rất coi trọng cậu.
Mạch Khiết thầm nghĩ: “Có lẽ cũng rất coi trọng cậu”, đây là câu nói gì chứ, nói ra thật quá miễn cưỡng.
Cô mặc kệ Lâm Đại, cho đến tận khi sếp lần lượt gọi từng người vào.
Sau khi nói chuyện xong với sếp, trong lòng Mạch Khiết dần dần cũng nắm chắc bảy tám phần, chức vụ tổng biên tập này chắc là sẽ thuộc về cô thôi.
Cô nghĩ, các ông chủ đều sẽ chỉ chọn lựa người làm việc chứ không phải là người đưa ra yêu cầu.
Trừ khi là người đó đầu óc có vấn đề, nếu không, ai cũng sẽ đều có sự lựa chọn sáng suốt.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Sau khi nói chuyện xong, Mạch Khiết bước thật nhanh về văn phòng làm việc của mình, lúc đi qua phòng làm việc của tổng biên tập từng thuộc về Tưởng Văn, cô đặc biệt đẩy cửa bước vào, bắt đầu suy nghĩ xem mình sẽ để những đồ đạc gì ở đây. Đột nhiên, cô nhìn thấy Lý Mộng Long đang ngồi trên chiếc ghế tựa rộng lớn sang trọng từng thuộc về Tưởng Văn, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc, tàn thuốc rất dài rũ xuống.
Anh ngẩng đầu tỉnh bơ nhìn Mạch Khiết, khẽ 乃úng tàn thuốc:
- Đang nghĩ xem nên bố trí phòng làm việc thế nào phải không?
Bị anh ta lật tẩy những suy nghĩ không được quang minh chính đại lắm trong lòng mình, Mạch Khiết cảm thấy rất tức giận, chỗ dựa của anh ta mất rồi, vẫn còn ở đây diễu võ dương oai gì chứ?
- Lý Mộng Long, trong phòng làm việc không được hút thuốc, anh có tin hay không, chỉ dựa vào lý do này tôi cũng có thể cho anh cút khỏi M Beautiful?
Anh hít một hơi thuốc, rồi lại nhằm thẳng hướng Mạch Khiết mà nhả khói, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp:
- Cô sẽ không làm thế đâu, cô sẽ tìm một lý do nghiêm trang đàng hoàng hơn để đuổi tôi đi, để không bị người khác nắm được thóp.
Mạch Khiết cười nhạt, xem ra người này không ngốc chút nào, đã sớm biết rằng người đầu tiên cô muốn khai trừ chính là anh ta! Thực ra không phải vì con người này quá đáng ghét, cũng không phải hoàn toàn là vì anh ta đã hôn trộm cô. Mà bởi vì anh ta là người quen của Tưởng Văn, lo lắng anh ta sẽ là một “gian tế”, sau này làm bất cứ kế hoạch gì đều có thể bị tiết lộ ra ngoài cho những người cùng ngành.
Lý Mộng Long đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh Mạch Khiết, khẽ cúi đầu, ánh mắt thoáng hiện ra tia nhìn giễu cợt:
- Có đôi khi hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. Coi như nể mặt cô đã từng để cho tôi hôn một cách hào hứng như vậy, khi thất vọng thì có thể đến tìm tôi, tôi có thể giúp cô hạ hỏa.
Sau đó, anh ta thích thú nhìn khuôn mặt Mạch Khiết đã bị nhăn nhó biến dạng bởi vì quá tức giận, rồi mới bước từng bước lười nhác theo phong cách của anh ta, lững thững rời khỏi đó.
Mạch Khiết thề với mình nhất định phải đá anh ta ra khỏi M Beautiful, à không, phải đá ra khỏi trái đất, lao thẳng đến sao Hỏa, để anh ta mãi mãi bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục bị thiêu đốt cháy ra tro ra bụi.
Ba ngày sau, sếp mở cuộc họp bộ phận.
Ngồi trong phòng hội nghị có bàn hình ovan, lần đầu tiên Mạch Khiết cảm thấy ánh đèn màu vàng kim lại dịu đến thế, khiến cho tâm trạng con người cảm thấy thật vui vẻ, dễ chịu.
Để tiếp đón cuộc họp lần này, tối qua cô còn đặc biệt đi đến cửa hàng tóc để làm đầu để cho mình rực rỡ hơn.
Ánh mắt Mạch Khiết nhìn chăm chú vào vị trí chính giữa – nơi có thể cúi nhìn toàn bộ nhân viên, chỉ cần không có sếp ở đó thì sẽ thuộc về tổng biên tập, Tưởng Văn đã từng chiếm đóng ở vị trí này suốt bảy năm trời, có đợt đã khiến cho Mạch Khiết vô cùng thất vọng, cứ nghĩ rằng vị trí đó đã sắp kết màng nhện rồi, thế nhưng giờ đây, nhện tinh cuối cùng cũng đã bò đi rồi.
Lâm Đại ngồi ở đối diện Mạch Khiết, cũng giống như cô đang say sưa ngắm nhìn cái vị trí tượng trưng cho quyền lực và sự giàu sang, hận một nỗi không thể đá bay ông sếp béo ú ra để mình chiếm vào đó.
Đợi sau khi toàn thể nhân viên đến đông đủ, trước tiên ông chủ tuyên bố việc từ chức của Tưởng Văn.
Liền sau đó là đến điểm then chốt nhất.
Ông chủ ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên rất nặng nề khổ sở.
Bây giờ cạnh tranh ngày càng khắc nghiệt, M Beautiful cần phải suy tính trước mọi nguy cơ, cần phải đưa ra một quyết sách vô cùng trọng đại, do đó, tôi quyết định…
Mạch Khiết lảo đảo bước về văn phòng làm việc của mình, mở dàn âm thanh, nghe những ca khúc đang được thịnh hành dở tệ nhất như “Nước hoa có độc”, “Em là hoa hồng của anh”, để cho sự khó chịu phân tán tâm trạng hụt hẫng của mình, đó là lấy độc trị độc, đây cũng chính là mật quyết không truyền cho người khác của Mạch Khiết để điều trị những vết thương nơi công sở.
Còn Lâm Đại thì sao, bánh Pizza, McDonald’s, KFC được đưa đến liên tục, mật quyết trút căm giận của cô ta chính là ăn uống thật nhiều, mặc dù sau đó có thể cô phải uống thuốc chống nôn.
Cả hai bọn họ, chẳng có ai thắng cả, mà người thật sự chiến thắng là ông chủ tinh ranh.
Trong cuộc họp, ông ta tuyên bố, phân chức vụ của Tưởng Văn thành hai, lập nên một tờ tạp chí mới, Lâm Đại đảm nhận tổng biên tập của M Beautiful phiên bản cũ, Mạch Khiết đảm nhận chức vụ tổng biên tập của M Beautiful phiên bản mới. Bề ngoài thì thấy cả hai đều được lên chức và vậy coi như là trận hòa, trên thực tế thì chẳng có ai thắng cả, cùng kiềm chế nhau, cùng chế ước lẫn nhau, cùng cạnh tranh nhau. Để không bị thua, ai cũng đều phải dồn hết tâm huyết sức lực để làm. Ông chủ toàn thắng! Họ vẫn là những con tiểu tốt bận tối tăm mặt mũi để làm việc.
Đúng là gừng càng già càng cay!
Còn nếu suy nghĩ một cách sâu xa hơn, thực ra người đang chiếm thế thượng phong vẫn là Lâm Đại. Tờ tạp chí phiên bản cũ có thể duy trì phong cách đặc trưng thuộc về M Beautiful, lượng phát hành cao ngất ngưởng thì cũng đang nằm ở đó, cô ta chỉ cần thay đổi một chút là được. Còn M Beautiful phiên bản mới thì sao? Sếp đã dặn dò Mạch Khiết như sau: quan điểm mới, kế hoạch mới, cách thức mới, nhân viên mới… bốn cái mới, chẳng khác gì muốn lấy mạng người khác!
Cục tức này, thật sự Mạch Khiết không thể nào nuốt nổi, nhưng vẫn cứ phải nuốt!
Đến lúc tan làm, mọi người đều lục ᴆục đi về, ngay cả Lâm Đại cũng rời khỏi đó trong sự buồn rầu, Mạch Khiết ngồi ở phòng làm việc, không bật đèn, nghe hết lần này đến lần khác bài hát “Nước hoa có độc”, Mạch Khiết muốn cho mình cảm thấy chán ૮ɦếƭ thôi.
Cửa bị ai đó gõ một chập, Mạch Khiết yếu ớt ngẩng đầu lên, vội vàng lau nước mắt, nói:
- Mời vào!
Mạch Khiết nghĩ, cô lao công cũng biết lịch sự gõ cửa. Không ngờ người tiến vào lại là Lý Mộng Long mặc chiếc áo phông hàng hiệu Jack & Jones màu vàng nhạt.
Mạch Khiết vội vàng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng chăm chú nhìn Lý Mộng Long với vẻ hết sức cảnh giác, Mạch Khiết tin rằng anh ta đến không có thiện ý gì, giậu đổ bìm leo và xát muối lên vết thương của người khác chính là phong cách quen thuộc của anh ta.
Anh ta tựa vào cửa chăm chú nhìn Mạch Khiết, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười châm biếm:
- Đừng có căng thẳng như thế, trông cô lúc này giống như một con mèo hoang đang nhe nanh, giơ vuốt.
Mạch Khiết khẽ cười khẩy:
- Lý Mộng Long, chủ của anh đã đi rồi, cái chức trợ lý này của anh cũng bị cách chức rồi, bây giờ ít nhiều tôi cũng được coi là cấp trên của anh, anh đang dùng khẩu khí gì để nói chuyện với tôi vậy?
Anh ta vẫn tỉnh bơ:
- Nói vậy thì cũng chưa nói chắc được đâu, tôi còn chưa chắc là cấp dưới của ai, cô tưởng Lâm Đại không muốn nhận tôi sao?
Mạch Khiết cứng họng.
Nếu như cô là tổng biên tập duy nhất một tay có thể che cả bầu trời, cô có thể dùng quyền lực của mình để đá bay Lý Mộng Long ra khỏi trái đất, vấn đề là hiện giờ cô chỉ là một trong số hai tổng biên tập. Dựa vào sự yêu mến đến độ gần như điên cuồng của Lâm Đại dành cho Lý Mộng Long, cho dù cô ta có đuổi tất cả mọi người thì cô ta nhất định cũng bảo vệ đến cùng anh chàng đẹp trai duy nhất này.
Anh ta ngồi xuống trước mặt Mạch Khiết:
- Cô biết cô thất bại ở điểm nào không?
Mạch Khiết trừng mắt với anh ta một cái:
- Tôi thất bại gì chứ, tôi đã thăng chức rồi…
Anh ta cười khan hi hi:
- Nếu cô đã chọn lựa làm con đà điểu rụt cổ, vậy thì tôi không nói nữa.
Mạch Khiết lườm anh một cái:
- Có gì thì cứ nói, có… cứ đánh!
Cô quả thực cũng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao mình sút một quả ở sát khung thành mà lại đi lệch hướng.
Nhưng anh ta lại không nói nữa, nghịch ngợm chiếc di động Nokia của cô, nói:
- Sao chưa bao giờ có nam giới hẹn hò cô nhỉ? Ngoài cái gã đàn ông yếu đuối lần đó bị tôi dọa cho chạy mất dép, bên cạnh cô lẽ nào không có người nào theo đuổi hết sao? Với nhan sắc của cô, lẽ ra không thể kém cỏi như thế này chứ! Có bạn trai rồi thì sẽ không cần thấy lợi tối mắt đến độ không từ mọi thủ đoạn như vậy nữa.
- Lý Mộng Long! – Mạch Khiết không thể nhẫn nhịn thêm được nữa – Anh nói ai thấy lợi tối mắt không từ thủ đoạn, tôi nói cho anh biết, mặc dù bây giờ vẫn chưa biết anh thuộc về tờ tạp chí mới hay cũ, nhưng nếu như tôi quyết chí muốn đuổi anh đi, chắc chắn anh sẽ phải cút đi.
Anh ta cười nhạt:
- Ai cũng nhằm vào lợi ích cả thôi, có gì mà không thể thừa nhận được chứ? Giống như M Beautiful, nếu như không nói với độc giả làm thế nào để chiến thắng kẻ thứ ba, làm thế nào để thu hút đại gia, làm thế nào để nói chuyện tăng lương với ông chủ mà chỉ đề xướng con người phải giữ vẻ thanh cao, cô cho rằng nó có thể phát hành hàng triệu bản sao?
Mạch Khiết biết mình không thể nào là đối thủ trong việc đấu khẩu với Lý Mộng Long được:
- Đừng có phí lời, nếu không có gì để nói thì anh có thể đi được rồi.
Anh ta cười cười, cầm di động của Mạch Khiết và ấn điện thoại, lập tức điện thoại của anh đổ chuông, anh ta lưu số điện thoại của Mạch Khiết lại, rồi nói:
- Nếu như cô cảm thấy lời của tôi đúng, có tác dụng nhắc nhở cô, cô có bằng lòng giữ tôi lại M Beautiful phiên bản mới để làm cấp dưới của cô không?
Ha ha, Mạch Khiết cũng đã hiểu ra rồi, từng câu nói của anh ta đều có mục đích cả.
Nhưng Mạch Khiết cảm thấy rất kì lạ, tại sao anh ta lại muốn đi theo cô, cô không những không muốn gặp anh ta, hơn nữa bây giờ gần như bắt đầu lại từ đầu, những nhân viên cũ chắc chắn đều không bằng lòng đi theo cô đến làm, cô có thể ra ngoài tìm để tìm người mới về để làm.
Anh ta đi theo Lâm Đại chẳng phải là rất tốt sao? Mạch Khiết ác độc nghĩ thầm: lẽ nào anh ta cũng lo lắng bị quấy rối nơi công sở?
- Anh cứ nói xem đã nào!
Lý Mộng Long nói:
- Có phải cô cảm thấy mình là một người mềm mỏng, khiêm nhường, năng lực rất có thể gọi là hoàn mĩ không?
Mặc dù hơi ngượng ngùng nếu thừa nhận như vậy, nhưng trong lòng Mạch Khiết đúng là đã đánh giá mình như vậy.
Trước mặt anh ta dường như cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, Mạch Khiết thoải mái gật đầu thừa nhận:
- Mặc dù có hơi khoa trương, cũng gần như vậy…
- Cô cảm thấy Lâm Đại không bằng cô?
Lần này Mạch Khiết gật mạnh đầu. Lâm Đại mặc dù có kinh nghiệm phong phú nhưng cô ta thiếu ý thức sáng tạo, hơn nữa lại quá ích kỉ. Đương nhiên, Mạch Khiết cũng biết mình cũng ích kỉ, nhưng cô biết phân biệt thứ tự quan trọng trước sau.
- Cô cho rằng ông chủ nhìn chung toàn cục không hiểu về tính cách của các cô sao? Năng lực, nhân phẩm đúng là có chút phân biệt cao thấp, nhưng người có nhược điểm mới là người dễ khống chế, ví dụ tham lam, háo sắc… Còn cô, trước mặt ông ta chắc chắn đã biểu hiện quá hoàn mĩ, cho nên ông ta thà rằng đặt người có nhược điểm lên trên vì ông ta lo lắng cô không chịu khống chế. Đây cũng chính là nguyên do vì sao cô thất bại. Nhưng cô cứ yên tâm, ông ta vẫn sẽ trọng dụng vì cô có năng lực. Sếp không phải là kẻ mù, con mắt ông ta rất tinh tường.
Thì ra là như vậy, Mạch Khiết cảm thán thì ra hoàn mĩ cũng là một thứ tội lỗi.
Thấy Mạch Khiết trầm ngâm không nói, anh ta nói:
- Thế nào? Cảm thấy tôi phân tích cũng khá có lí phải không… việc vừa hứa với tôi đã suy xét thế nào rồi?
Mạch Khiết cười nhạt:
- Tôi hứa gì với anh chứ? Lý Mộng Long, rốt cuộc anh là loại người nào? Trông anh thế này không hề giống một nhân viên quèn, rốt cuộc anh đến M Beautiful để làm gì?
Mạch Khiết nhìn cây xương rồng để trên bàn, đang nghĩ xem có nên lấy nó làm công cụ để bức cung hay không.
Lý Mộng Long như thể hiểu được suy nghĩ của Mạch Khiết, anh ta giơ tay ra cầm lấy chậu xương rồng:
- Tôi là một người có nhược điểm, yên tâm đi, tôi rất dễ khống chế, tôi đến M Beautiful chính là bởi vì tôi thích được làm việc ở nơi có những cô gái đẹp, chỉ đơn giản vậy thôi. Được rồi, đã sớm biết cô chắc chắn không dễ dàng đồng ý với yêu cầu của tôi, hôm nay tâm trạng cô không được tốt, tôi đưa cô đi đến một nơi, là một nơi mà cô đến chắc chắn sẽ không muốn rời khỏi đó, cô thấy sao?
Mạch Khiết bật cười chế nhạo anh ta:
- Không phải “Cuộc hẹn 8 phút” đấy chứ?
Anh ta xua tay:
- No, tôi chẳng chơi thứ trò chơi kém phẩm chất như vậy đâu! Đi nào, nếu không vui cô có thể rời khỏi đó ngay lập tức.
Anh giơ tay ra định kéo tay Mạch Khiết, Mạch Khiết đẩy anh ra:
- Đừng có lôi lôi kéo kéo, nam nữ thụ thụ bất thân.
Anh ta giả bộ làm mặt quỷ, định nói gì đó cuối cùng cũng kìm chế được, không nói thêm gì cả.
Họ đi cầu thang máy xuống tâng trệt, tòa nhà công sở đã vắng tanh vắng ngắt không còn một ai như thể trên thế giới này chỉ còn lại cô và anh. Trong cầu thang máy, Mạch Khiết cảm thấy rất gò bó, nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh ta cũng chính là ở cửa ra vào cầu thang máy và bị hôn trộm, không biết liệu anh ta có nhắc lại chuyện cũ hay không.
Lén liếc nhìn anh ta một cái, thấy sắc mặt anh ta bình tĩnh, lúc này cô mới thấy yên tâm.
Ai ngờ anh ta lại tiếp lời luôn:
- Cô cứ yên tâm, một năm tôi hôn không biết bao nhiêu là cô gái, một nụ hôn ở trước cửa cầu thang đối với tôi là một việc quá dễ dàng để quên đi.
Mạch Khiết suýt chút nữa đứng không vững, vội vàng vịn tay vào bức tường trong thang máy, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, vội vàng cúi đầu lấy tóc che khuất khuôn mặt. Nếu mà lúc này ném một quả trứng gà vào mặt cô, chắc chắn nó sẽ sôi xèo xèo chín ngay lập tức.
- Nhưng tôi cũng tin rằng đó không phải nụ hôn đầu tiên của cô, mặc dù kỹ thuật hôn của cô dở tệ, có phải vậy không? – Thật không ngờ anh ta vẫn không chịu buông tha.
- Lý Mộng Long, bắt đầu từ hôm nay không cho phép anh nói đến chữ hôn với tôi, anh hãy nhớ cho kỹ đấy, khi gặp chữ này, anh lập tức bỏ qua, giống như ở thời cổ đại những người trí thức thường phải né tránh tên của các vị trưởng bối, đã nghe rõ chưa?
Anh ta cợt nhả:
- Hôn nhau nói thành cắn nhau sao?
- Cút ngay, hãy về mà cắn nhau với những cô gái trẻ đẹp của anh đi.
Anh ta cười nhìn Mạch Khiết nói:
- Ồ, tâm trạng đã khá hơn một chút rồi chứ, đã quên hết những chuyện không vui chưa?
Lúc này Mạch Khiết mới định thần lại, đúng là tâm trạng đã dễ chịu hơn một chút. Thảo nào mà phụ nữ luôn mắc lừa những người đàn ông khéo mồm khéo miệng, không thể không thừa nhận, họ đúng là có khả năng dỗ dành phụ nữ.
Hai người ăn chút bánh pizza và gato ở quán “Tuyệt! Jhon”, lúc bắt đầu rời khỏi đó đã là hơn 8 giờ tối.
Anh ta đưa Mạch Khiết đến một hộp đêm có tên là “Chuyện trò cùng gia nhân”. Lúc bước vào, ánh đèn lờ nhờ, anh ta giơ tay ra dắt tay Mạch Khiết, lần này Mạch Khiết do mắt cận thị nhìn không được rõ nên đã không từ chối, họ ngồi xuống chiếc bàn kê sát gần sân khấu nhất, lập tức có mấy người con gái trang điểm lòe loẹt, người nào cũng có thân hình cao ráo, Lý Mộng Long thì thầm với một người trong số đó, cô gái đó cười hô hố, âm thanh rất chói tai, Mạch Khiết giật mình ngạc nhiên, thì ra “các cô” là “các anh”.