Tại nhà của Minh Phương..
Bước chân vào cánh cửa, mùi hương từ thức ăn phả ra khắp căn phòng, cô vui vẻ bước vào trong, tay sờ nhẹ lên chiếc bụng đang réo lên vì đói..cô mỉm cười ôm từ đằng sau lưng mẹ..
- chà chà.. để xem nay mẹ con nấu món gì nào?
- về rồi à? Về rồi thì ngồi xuống dọn bát
đũa ăn cơm đi con..
- cô Ba đâu mẹ?
- mẹ quên đấy, cô Ba về Việt Nam hồi sáng rồi, nhà cô có người thân bị bệnh nặng với nhân tiện cô về dọn dẹp lại mộ bố con..
Nói đến đây bà dừng động tác, hai mẹ con nhìn nhau rơi nước mắt.. cô ôm chặt mẹ..
- mẹ..
Bà thở dài vuốt ve mái tóc con gái..
- hãy cứ nghĩ rằng bố con chưa bao giờ xa mẹ con mình, chỉ là bố đang ở thế giới khác để dễ quan sát và quản lý từng hành động của mẹ con mình mà thôi..
Cô gật gật đầu, lấy tay lau giọt nước mắt rơi trên má mẹ, khoé môi nở ra nụ cười gượng gạo..đã 2 năm trôi qua, mẹ cô đã già đi trông thấy, trên đầu đã xuất hiện nhiều tóc bạc.. từ khi trí nhớ được phục hồi, cô biết mẹ đã phải mạnh mẽ thế nào mới đối diện được cái sự thật tàn khốc thế này, trước mặt cô, mẹ luôn tỏ ra là người phụ nữ kiên cường, nhưng bà k hề biết rằng khi màn đêm cô quạnh buông xuống, cô đã nhìn thấy tất cả những giọt nước mắt và những giấc ngủ trằn trọc của mẹ.. chắc hẳn mẹ nhớ ba nhiều lắm, đau nhiều lắm..
Cô kéo ghế bàn ăn cho mẹ ngồi xuống..
- để con xem nào, hôm nay có trứng chiên, thịt hun khói, chả cá.. wow, toàn những món con thích không à..
Bà gật đầu.
- ăn nhiều vô, dạo này lo việc công ty nhiều mẹ thấy con gầy đi hẳn đấy..
- dạo này con bận quá, không có cả thời gian dẫn mẹ đi chơi..
- việc công ty thế nào rồi, con đã biết được nội bộ bên Việt Nam chưa?
- từ lúc ba mất, chú Tư nhà mình lên thay quyền điều hành, vì chú là đại cổ đông của công ty, chỉ kém ba một chút thôi..nhưng..
- nhưng sao?
- việc làm ăn không được thuận lợi cho lắm, con nghe mong manh đang có thế lực lớn lấn áp muốn thu mua lại công ty..
Bà bất ngờ đặt đũa xuống..
- không thể thế được, đó là tâm huyết cả đời của ba con, sao chú ấy dám bán như vậy chứ..
- mẹ.. mẹ bình tĩnh, con sẽ tìm ra người đứng sau.. xin mẹ yên tâm..
Bà nhìn con gái rồi gật đầu..
- tuyệt đối đừng để mất công ty chính, nếu người tốt thì không sao, người xấu quản lý thì mẹ biết nói thế nào với ba con dưới cửu tuyền..
- kìa mẹ.. mẹ phải sống thật khỏe, thật lâu để còn bên cạnh con gái nữa chứ..hứa với con không được suy nghĩ gì nhiều, mọi chuyện hãy để con lo..
Tiếng chuông điện thoại face time của cô reo lên ( là Tuyết Nhi) chẳng phải cậu ta đang đi ăn uống cùng gia đình hay sao, giờ này không biết gọi điện có chuyện gì k biết nữa..
- Hế lô Phương xinh gái, cậu về đến nhà chưa?
- tớ về rồi này, đang được ăn cơm cùng mẹ đây này..
- quay bàn ăn xem có những gì cho tớ xem đi..
- quay xong không được thèm đấy biết chưa?
- hì hì thèm quá thì có khi tớ về nhà cậu ăn bữa nữa..
Phương cười.
- thiệt tình, đi ăn nhà hàng k sướиɠ hơn à?
- sướиɠ gì? Đến giờ vẫn đói xanh ruột đây này.
- sao cậu k gọi món thoii, hay nhà hàng đông khách quá à?
- không phải, hôm nay nhà tớ bao trọn nhà hàng này mà. Nhưng nhân vật chính chưa đến..
Vừa dứt lời, từ đằng xa tiếng mẹ Tuyết Nhi gọi lớn..
- Tuyết Nhi, cậu ấy đến rồi..
- phương à.. nói với cậu sau nhé.
- ừ.. bye cậu..
Tuyết Nhi tươi cười chạy về hướng bố mẹ cô..
- xem con kìa, con gái gì mà chả duyên dáng gì hết..
- mẹ thì..
Từ bên ngoài, anh mặc bộ tây trang màu đen, đi đằng sau là 4 vệ sỹ theo cùng.. bố mẹ Tuyết Nhi vui vẻ khi thấy anh, ông bà cúi đầu một cái..
- chủ tịch Dũng.. cậu đến rồi.. giới thiệu với cậu đây là Tuyết Nhi, con gái chúng tôi..
Khuôn mặt anh lạnh băng bắt tay bố cô, ánh mắt không hướng về phía cô dù chỉ một giây.. điều đó khiến cô cảm thấy có chút buồn tủi trong lòng..
Tuyết Nhi mỉm cười cúi đầu chào anh..
- chào anh.. em là Tuyết Nhi..
Anh im lặng không nói gì, hai tay xỏ túi quần bước thẳng vào bàn tiệc.. bố mẹ cô thấy vậy cũng có chút tức giận nhưng biết sao được, anh ta bây giờ đã vượt xa thế lực nhà cô.. nhớ lại khoảng thời gian 2 năm về trước, đã từng có một thời gian anh khủng hoảng về tinh thần, Họ không hiểu rõ nguyên nhân tại sao mà chỉ nghe người ta nói rằng từ khi vợ cũ anh bỏ đi, anh đã như hoàn toàn bị suy sụp, tối ngày anh ở trong hầm rượu chìm đắm trong men say, anh đã từng sai xót nhiều hợp đồng quan trọng, chính bởi vậy tập đoàn khi đó đã được một phen lao đao về tài chính lẫn khách hàng..sau những ngày mẹ anh sống ૮ɦếƭ khuyên anh, anh mới dần dần tĩnh tâm lại, bản tính vốn dĩ lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lùng hơn xưa, anh lao đầu vào công việc như để thỏa lấp mọi đau khổ trong anh.. cơ duyên khi đó ông là đối tác làm ăn quan trọng của anh, sự nghiệp thăng tiến được hay không phụ thuộc rất nhiều vào hợp đồng này.. chính bởi vậy, anh đã chủ động hẹn gặp ông.. có lẽ người tài rất dễ dàng nhìn thấy tiềm năng của người tài, ông nghĩ đầu tư vào công ty cậu ấy là một bước ngoặt rất quan trọng để phát triển kinh tế hai bên, dựa trên nền tảng hai bên cùng có lợi, trong đầu ông chợt nhớ đến cô con gái mới ngoài 20t của mình, có lẽ sẽ rất xứng đôi sánh bước bên anh, mặt khác là để duy trì mối lương duyên này thật bền lâu..chính bởi vậy, một cuộc hợp đồng làm ăn và một cuộc hôn ước được bắt đầu.. anh đồng ý khi đó chỉ đơn giản anh nghĩ có lẽ suốt cuộc đời này anh vẫn k thể yêu ai khác ngoài cô, nhưng giờ đây cô đã xa anh rồi, cô xứng đáng với những nụ cười tươi tắn hơn, còn anh, anh đã chẳng còn cái gì để mà mất, anh chấp nhận cuộc hôn nhân này k đồng nghĩa anh sẽ yêu cô gái đó...
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Tuyết Nhi, đôi tay bật thành thạo bật nắp rượu vang..ba mẹ Tuyết Nhi nhìn nhau mỉm cười, thỉnh thoảng đôi lúc bà có liếc nhìn đứa con gái đang e thẹn đỏ mặt..
Tuyết Nhi đưa tay dâng ly rượu ra trước mặt..
- em có thể mời anh một ly được chứ?
Anh gật đầu cạn ly với cô..
Bố Tuyết Nhi.
- chúng ta cùng chúc mừng cho sự thành công của chủ tịch Dũng ngày hôm nay..và cũng chúc mừng cho việc đính hôn sắp tới của hai bên gia đình..
Mẹ Tuyết Nhi.
- chủ tịch Dũng, bao giờ thì hai bên gia đình có thể gặp mặt..
- hai người cứ xưng hô bình thường là được rồi, dù sao cô chú cũng là bậc tiền bối.. còn về việc đính hôn, phu nhân và chủ tịch có thể tự thương lượng với bố mẹ cháu..
- vấn đề này...
- sao khôg ạ?
- à không..
Tuyết Nhi chăm chú nhìn anh rồi nở ra nụ cười nhẹ.. khôg thể phủ nhận, cô hoàn toàn bị chinh phục bởi vẻ đẹp nam thần của anh, từ hồi nhỏ đến lớp, cô đã được nhận không ít lời tỏ tình nhưng chưa một ai thực sự khiến cô hứng thú.. ấy vậy mà hôm nay, cô lại bị thu hút bởi người đàn ông lạnh lùng đang ngồi đối diện mình..
Bố Tuyết Nhi..
- tôi nghe nói cậu chuẩn bị thu mua công ty H&T..
anh cười nhạt chăm chú cắt miếng bò bít tết..
- còn xem có đủ duyên nữa không chú ạ..
- cậu cũng tin vào chữ duyên?
Anh dừng động tác..
- trước thì không, còn giờ thì có ạ..
- vậy cậu có tin cậu có duyên với con gái tôi không?
Anh ngước mắt lên nhìn về hướng Tuyết Nhi, mọi người hoàn toàn bất ngờ về câu hỏi quá đỗi khôn khéo của chủ tịch, quả nhiên là gừng càng già càng cay, nói câu nào thăm dò câu ấy..
- tất nhiên là có.. nếu k duyên sao có thể gặp được nhau.. chúng ta ngồi đây đều là những người có duyên..
Mọi ngườu nhìn nhau mỉm cười..
Tuyết Nhi lên tiếng.
- côg ty H&T, sao con nghe quen quen, như kiểu công ty của Phương..
Anh nhíu mày, chỗ nào đó trong tim như có chiếc kim đâm vào làm nhói đau khi ai đó nhắc đến tên cô..mắt anh chuyển đỏ..
- cô nói sao? Phương?..
Mọi người ngạc nhiên với phản ứng hiện giờ của anh, điều đó khiến Tuyết Nhi có chút e sợ.
- dạ.. cô ấy là người bạn em quý mến nhất từ trước đến nay, cô ấy dễ thuơg lắm..mà em lại nói linh tinh rồi,công ty cô ấy đổi tên thành ( Kỷ Niệm) rồi..
Mẹ tuyết Nhi.
- ơ kìa.. mọi người đến đây là để dùng bữa cùng nhau mà, tại sao lại nói đến vấn đề công việc làm gì chứ?
Anh gật đầu, các cơ mặt dãn nhẹ ra..
- nâng ly..!!
Sau khi bữa tiệc kết thúc, chiếc xe của anh lăn bánh rời khỏi.. mẹ Tuyết Nhi có kéo tay hai bố con lại ngồi xuống nói chuyện..
- Mình à.. có vẻ như cậu ấy k hứng thú đến cuộc hôn nhân này cho lắm, liệu sau này sẽ khổ con gái mình không..
- cậu ấy vẫn luôn lạnh lùng thế mà..
- không hẳn..nhìn vào mắt cậu ấy mà xem, k hề có thiện chí nào khi thấy con bé..
Ông thở dài quay sang nói với cô..
- con gái.. con thấy sao?
Tuyết Nhi suy nghĩ một hồi..
- con thật sự thích anh ấy, nên con mong cuộc hôn nhân này sẽ diễn ra như dự kiến ban đầu..
- con chấp nhận việc cậu ta k yêu con sao?
- con tin sự chân thành của con sẽ khiến ảnh thay đổi.. đây là lần đầu tiên con biết thích một người đấy bố mẹ ạ..
Nói rồi cô cười thật tươi tung tăng bước ra ngoài cửa.. ba mẹ cô nhìn theo thở dài..
- con bé này.. nó chưa thể biết được sống cùng người k yêu mình sẽ rất đau..
Anh lái xe trở về khách sạn, trong màn đêm tối, ngoài trời tuyết đang rơi, một mùa đông nữa lại đến, anh vẫn một mình ôm mộng nỗi nhớ cô, nhấm nháp một ly cafe đắng bên ô cửa sổ.cái giá lạnh của mùa đông, cảm giác cô đơn trống vắng như tràn ngập khắp căn phòng...anh mặc chiếc áo trắng cổ lọ, bên ngoài khoác chiếc áo choàng đen đăm chiêu nhìn xuống hàng chả cá bên ven đường..ký ức trong anh lại hiện về, đôi lúc anh đã nhìn nhầm người mua hàng rồi hóa thành cô...ở đối diện khách sạn anh ở, cô trên tầng 3 của khu trung cư cao cấp, bên ô cửa sổ nhỏ, 4 ánh mắt cùng nhìn về một phần kỷ niệm mà khôg hề hay biết đối phương đang ở trước mặt nhau..
- sau này anh sẽ dẫn em đi ăn chả cá mỗi ngày nhé Lương Minh Phương..
- anh hứa nhá..
- hứa..
- thất hứa làm cờ hó nhá..
Mặc dù cả hai đã cố gắng chôn chặt những ký ức đó thật sâu trong trái tim mình nhưng vẫn k thể ngăn nổi được nó khi gío đông về..anh đã từng thờ ơ với mọi thứ, đã chẳng buồn, chẳng vui cho đến khi ai đó nhắc đến tên cô..nói thì nghe vẻ vô lý nhưng từ khi cô bước đi, từ đó đến nay trong môi trường làm việc của anh đã chẳng còn có cô nhân viên nữ nào tên Phương..anh thở dài ngoảh mặt lại đằng sau, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên xuống dưới đó ăn thử..đã bao lâu rồi anh đã chẳng thưởng thức món ăn ấy vì anh sợ, sợ những gì liên quan đến kỷ niệm cùng cô..
- cô ơi cho cháu 3 xiên..
- cô ơi cho cháu 3 xiên..
Hai người đứng đối diện nhau, cùng nhau nói tiếng Hàn Quốc nhưng giọng nói ấy khôg thể nào quên cho được... hai ánh mắt ngước nhìn nhau thấy thân quen lạ lùng, rồi khi chạm vào như chạm vào một vùng ký ức đã nhòe ướt...bao nhiêu điều muốn nói, bao nhiêu điều muốn hỏi nó cứ ứ nghẹn trong tim..
- Đặng Đình Dũng đã lâu không gặp..
- Lương Minh phương lại gặp em rồi..
- Đặng Đình Dũng anh sống tốt chứ
- Lương Minh Phương em vẫn khỏe chứ..
Cả hai cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi đó trong đầu mà lại chẳng đủ can đảm để nói ra..tình cờ gặp lại nhau nhưng đã chẳng là gì của nhau, thôi thì mình mỉm cười bước qua nhau..
Cô bán hàng..
- chả cá của cô cậu được rồi này..
Hai người cùng bước đến cầm xiên chả cá trên tay rồi quay măt bước đi như chưa từng quen biết.. vừa đi cô vừa khóc..
- Đặng Đình Dũng.. chúng ta như hai đường thẳng song song trong cuộc hành trình cuộc đời của riêng mình..sẽ không có " vô tình" vướng phải nhau thêm một lần nào nữa phải khôg anh?
..........
- Lương Minh Phương.. tốt lắm, hãy cứ như hai cơn gió vô tình lướt qua nhau vậy đi..sau tất cả, mình đã k còn là gì của nhau phải khôg em?