Trương Siêu phái một chiếc xe đưa Lí Kiều về, nhân tiện đem Lí Ánh bị thương vào bệnh viện.
Dọc trên đường đi, Quí Luân ngủ hết sức an ổn, Tô Dịch giống như bị nhũn não, lời nói của Quí Luân giống như mật ong nhiễu loạn hết đầu óc y.
Tô Dịch từ nhỏ không có mẹ, sinh ra trong một nhà chỉ toàn đàn ông, chưa từng nghe qua những lời nói thế này, y trước kia nghĩ, chỉ cần có bất kì cô gái nào bày tỏ với mình, chỉ cần có là được, mặc kệ đẹp xấu thế nào cũng sẽ lập tức đồng ý.
Chỉ là qua ba mươi năm, y cuối cùng cũng đợi được người tình nguyện thích mình, nhưng mà là đàn ông sao, lại là Quí Luân cực kì đáng sợ, mạc dù người này đang ngủ bộ dáng vô hại như trẻ con, nhưng tỉnh lại thình chính là ác ma Gi*t người không chớp mắt, Tô Dịch chỉ sợ ngày nào đó làm cho hắn mất hứng, Quí Luân liền ra tay chém y ra thành trăm mảnh.
Nghĩ đến, y chuyển động thân thể một chút, lại nghe thấy Quí Luân bất mãn “ô” một tiếng, tay ôm lấy eo y càng chặt, Tô Dịch ngừng lại động tác, bởi vì y nhìn thấy hai con mắt như gấu mèo của Quí Luân, tay tự nhiên đặt lên bờ vai hắn, không có nhúc nhích nữa.
Bốn chiếc xe chạy đến một bến tàu không tên ở khu Tây, vài chiếc thuyền neo rải rác trên bến tàu, Trương Siêu đem xe dừng lại ở kho hàng bên cạnh, gã mở cửa sau, vẫy tay ra hiệu gọi Tô Dịch ra ngoài.
Tô Dịch “a” một tiếng định lay tỉnh Quí Luân, Trương Siêu vội vàng đưa tay “suỵt” một tiếng, mở cửa xe bên cạnh ra, cùng Tô Dịch hợp sức đem Quí Luân đặt nằm xuống.”
Tiếp theo gã đi ở phía Trước, đem Tô Dịch ra cách xe khoảng 10 mét, Tô Dịch tò mò nhìn ra bên ngoài hàng rào, kết quả nhìn thấy vô số cọc chắn sóng bén nhọn, dưới đó mười mấy mét sóng biển đập vào ầm ầm, ai mà không cẩn thận, không cần Quí Luân ra tay giải quyết y, đừng nói gã định kêu mình tự kết liễu. Tô Dịch rùng mình một chút, vội vàng giật lui vài bước.
Trương Siêu bên cạnh mang theo một bụng tâm sự, chỉ thấy gã rút ra một điếu thuốc, nhưng lại kẹp trên tay không hút, ánh mắt nhìn xa xăm, lưng dựa vào vách tường, qua hồi lâu mới nói:
“Những lời vừa nãy Quí Luân nói, mi có cảm giác gì?”
Tô Dịch lấy lại tinh thần, há miệng ngậm miệng mấy lần mới nói:
“Anh ta… Anh ta đang nói giỡn phải không?”
Trương Siêu thở dài:
“Con thỏ mi cũng ba mươi rồi, vì cái gì phương diện tình cảm lại ngu đến vậy?” Trương Siêu có chút nhịn không được nói run rẩy: “Buổi tối hôm nay chúng ta sẽ giao dịch với bên Việt Nam, nhưng mà Quí Luân đã nhiều ngày không ngủ, mi có biết vì cái gì không?”
Tô Dịch bị mắng là con thỏ lại bị nói ngu ngốc, tức giận nghiến răng không nói, nhưng mà ánh mắt Trương Siêu như xuyên thấu qua hết những lớp sương mù chăm chú theo dõi y, chính y cũng muốn biết câu trả lời, nhưng cố nói tránh đi:
“… Áp lực quá lớn?”
Trương Siêu “Ừ” một tiếng nói:
“Những chuyện ấy căn bản cậu ta không cần để ý, chỉ bất quá không ngờ con thỏ mi lại lớn mạnh đến như vậy.” Trương Siêu lấy từ trong túi ra hai cái nhũ hoàn đưa cho Tô Dịch, Tô Dịch nhớ đó là khi bị Quí Tam gia lôi đi, trước đó Quí Luân cho y đeo cái gì đó. Tô Dịch nghĩ đến tình cảnh lúc đó, lập tức mặt mũi đỏ bừng định đem nó ném đi, tay Trương Siêu rụt lại không cho y thực hiện ý đồ.
“Năm ngày trước Quí Luân ném nó đi, tôi tưởng rằng cậu ta không quản sống ૮ɦếƭ của mi nữa, nhưng mà vào mỗi tối, cậu ta hóa ra lại chạy ra lục tung cả vườn hoa mò mẫm tìm thứ này, đêm nào tìm không thấy cậu ta liền không thể ngủ, khiến cho hai tay đều bị thương… Thật ra sau khi cậu ta vứt đi không bao lâu, có người giúp việc nhặt được đem đưa trả lại cho tôi, chỉ là Quí Luân không hỏi, cũng không kêu người tìm ra cho cậu ta, tôi chỉ có thể tiếp tục nhìn cậu ta giống như đang tự trừng phạt vì chính hành vi của mình… Mấy ngày nay cậu ta không có được một giấc ngủ ngon, nhưng mà bên cạnh mi liền có thể ngủ được, con thỏ mi cũng biết đây là ý nghĩa gì chứ?”
Tô Dịch mở to hai mắt, liều mạng lắc đầu, y chung qui cảm giác đáp án Trương Siêu muốn cho y biết sẽ khiến cho mình vạn kiếp bất phục, y liền bịt kín hai lỗ tai của mình lùi lại.
Trương Siêu giật tay y ra, Tô Dịch nhắm mắt lại chuẩn bị nghe đáp án, Trương Siêu lại nói:
“Tình huống tối nay phi thường nguy hiểm, giao dịch lần này chính là khảo nghiệm sự trưởng thành mà cha Quí Luân đưa cho cậu ta, nhưng mà mi có nhớ một tên nam kĩ được ngươi cứu không? Nó trộm đi đi tức giao dịch cùng số lượng của chúng ta lần này, hơn nữa với tác phong gần đây của nó, tôi dám cá nhất định sẽ có rất nhiều kẻ mò đến đây, nếu không cẩn thận, chính là mất mạng.”
Hơn nửa tàn thuốc lá của Trương Siêu rơi vào tay Tô Dịch, người kia giống như chẳng thấy gì, chỉ chụp lấy cổ tay Trương Siêu nói:
“Vậy thì anh ta, anh ta…” Nói tới đó mặt mũi cũng đỏ, cổ cũng đỏ, cũng không biết phải nên hỏi cái gì nữa.
“Tô Dịch mặc kệ là mi nghĩ như thế nào, Quí Luân từ nhỏ đã bị giáo dục khác với những người khác, tôi bên cạnh cậu ta lâu như thế, nhìn thấy rất nhiều chuyện, ngoại trừ mẹ thì mi chính là người duy nhất mà cậu ta quí trọng, tối hôm nay, chỉ cần một người không cẩn thận, mi cũng sẽ chẳng có cơ hội gặp lại Quí Luân nữa, đợi cậu ta tỉnh lại, hi vọng khoảng thời gian cuối cùng này, mi có thể ở lại bên cạnh cậu ta.”
Nói xong Trương Siêu vỗ vỗ bờ vai của y, đến bên cạnh ba chiếc xe khác phân công công việc, để chiếc xe của Tô Dịch cùng Quí Luân ở một chỗ cách xa đầu này.
Bến tàu gió lớn, Tô Dịch chỉ có một bộ quần áo mỏng che đậy, chịu không nổi trở về bên trong xe, nhưng y bên cạnh Quí Luân ngồi một lúc nhúc nhích cũng không dám, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, nghĩ muốn cố ý quên đi sự tồn tại của một người.
Bất quá khi y nhìn thấy tay của Quí Luân đặt ở trên người, trên đó tràn ngập vết xước, y không có cách nào đem hai tròng mắt chuyển đi, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc.
Tô Dịch xoay người đối diện với Quí Luân, hai tay của y nhịn không được sờ nhẹ lên đó, vuốt ve lên những vết xước, cũng không nỡ buông ra