Trương Siêu đem Tô Dịch trái lừa phải gạt, cái biệt thự này to đùng, phòng nhiều vô số làm cho người ta có cảm giác đang lạc đường trong mê cung.
Cuối cùng Trương Siêu dừng bước trước cửa một căn phòng, bên ngoài có ba gã vệ sĩ đứng đó, cao lớn hung mãnh, trông coi kĩ lưỡng.
Sự việc đã như thế, Tô Dịch liều mạng nhớ kĩ quang cảnh xung quanh, muốn sau này len lén thả Lâm Lâm ra.
Vệ sĩ nhìn thấy Trương Siêu tất nhiên sẽ không ngăn cản, tôn kính chào đón Trương Siêu.
Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy một người quần áo xộc xệch, tóc tai bừa bộn ngồi trên ghế, nhìn thật tiều tụy.
“… Anh Tô…” Lâm Lâm kích động muốn đứng lên ghế, nhưng bị còng tay vây khốn, lanh ca lanh canh vang lên. Mà cô bởi vì trốn đi thất bại nên vẻ mặt lộ ra sự phẫn hận, bây giờ nhìn thấy Tô Dịch cùng Trương Siêu liền bày ra vẻ đau đớn đáng thương, xinh đẹp yếu đuối, mà đáy mắt lại lóe lên quỉ kế.
Tô Dịch lúc này vẫn còn quấn trong chăn bông phòng Quí Luân, trên đó vẫn còn dính máu cùng dịch trắng, đứng bên cạnh Trương Siêu, nhìn qua chẳng ra làm sao, tự thấy kì cục, vừa túm chặt chăn đem bản thân trốn ra sau lưng Trương Siêu.
Nhưng Lâm Lâm hoàn toàn hiểu lầm, nhìn bộ dáng của Tô Dịch còn tưởng rằng y là nam sủng của Trương Siêu, biết không còn cơ hội nhưng cũng không buông tay, thế là bả vai lập tức rung lên, nước mắt ứa ra, đau đớn đáng thương nhìn Tô Dịch phát ra tín hiệu cầu cưới, trong miệng cũng nói:
“Anh Tô, anh cũng bị bọn họ bắt sao? Nếu anh có cơ hội trốn ra, ngàn lần vạn lần đừng để ý tới tôi, tôi chỉ là một cô gái sắp ૮ɦếƭ, chỉ làm liên lụy đến anh thôi, đáng thương cho tôi, tôi cũng bị bọn họ…”
Lâm Lâm cố ý nói lời chưa xong, để cho người ta hiểu sai, sau đó cúi đầu che khuất mặt, vừa nhìn qua muốn bao nhiêu thê lương thì có bấy nhiêu.
Trong lòng Trương Siêu cười lạnh, con đàn bà này xem qua cũng lợi hại, từ lời thủ hạ canh giữ mà biết được, Lâm Lâm mới vừa rồi lấy lí do nóng đòi ૮ởเ φµầɳ áo ra, vẻ mặt hấp dẫn, khi gã kia tới gần liền dùng gạt tàn đánh gã ngất xỉu, cho dù máu chảy đầy đất nhưng vẫn thong dong tự tại thay quần áo, hoàn toàn không lộ ra vẻ mặt sợ hãi, bây giờ lại trưng bộ dạng này ra, như là công chúa nhỏ yếu ớt đáng thương đem người kia lừa vòng vòng.
Trương Siêu thở dài, nếu như Tô Dịch có được một nửa trí thông minh của Lâm Lâm là tốt rồi, chủ động lấy lòng Quí Luân, y cũng không đến nỗi khổ cực như vậy, bất quá cũng phải nghĩ một chút, nếu y cơ trí, thì niềm vui ác ý của Quí Luân cũng không bị khơi lên, cũng không cảm thấy hứng thú với y, những hành động của hắn như bây giờ cũng sẽ không xảy ra.
Gã tiếp tục nhìn Lâm Lâm phát huy một trăm phần trăm công lực, cũng không xen ngang, trong lòng dĩ nhiên rất cao hứng gào to: Giả bộ nhanh lên, mi giả bộ càng giống, ta càng rất tốt. kakaka.
Mặc khác Tô Dịch nghĩ hoàn toàn bất đồng, vừa vào cửa nhìn thấy Lâm Lâm quần áo xộc xệch, hơn nữa một câu cũng chưa nói xong tràn đầy ngữ khí thống khổ, trong não y trống rỗng, tưởng rằng Lâm Lâm cũng giống như y xảy ra chuyện gì đó với Quí Luân, Tô Dịch trong lòng bị Ϧóþ nát, tràn đầy tức giận, lập tức thống khổ nói:
“Lâm Lâm cô đừng sợ! Tô Dịch tôi bất luận thế nào cũng sẽ cứu cô ra!”
Thấy Tô Dịch bấn loạn nói bừa không suy nghĩ, Trương Siêu phía sau nhướng mắt lên một chút, nghĩ thầm thật là bao nhiêu giáo huấn đó học còn chưa đủ hay sao, lúc nào cũng bị lừa hết.
Gã khụ hai tiếng, chụp lên bả vai Tô Dịch, nhưng lại cười với Lâm Lâm.
“Cô Lâm muốn rời khỏi đây sao?”
Hai người còn lại trong phòng trợn mắt nhìn gã, nghĩ thầm: “Không phải mi đang nói nhảm chứ?”
Trương Siêu cố không nhìn thần sắc quỉ dị của hai người tiếp tục nói:
“Cô Lâm là khách quí của chúng tôi, vốn có ý định chiêu đãi mấy ngày, bất quá nếu cô Lâm nhất định phải rời đi, cũng không phải không được.”
Lâm Lâm vừa nghe xong, lại càng kích động, mắt sáng lòe lòe, liền nín khóc.
Trương Siêu rút ra một cái gì đó đã chuẩn bị từ lâu đưa cho Tô Dịch nói: “Chỉ cần anh Tô đồng ý kí vào thỏa thuận này, tự nhiên sẽ đưa cô Lâm không thiếu một sợi lông cọng tóc trả về nhà.”
Lâm Lâm yếu ớt nhưng dùng giọng nói Tô Dịch tuyệt đối có thể nghe thấy được nỉ non: “Anh Tô… Anh, anh… Tôi bị bọn họ Gi*t ૮ɦếƭ cũng không sao cả, anh phải cố giữ lấy mình…”
Tô Dịch cắn răng nhìn Lâm Lâm, trong lòng càng lúc càng áp lực, như lên đoạn đầu đài mở ra hợp đồng, lập tức nhìn thấy trên đó bốn chữ giấy trắng mực đen rõ ràng — “Khế ước nô lệ”, y ngu ngu luôn, ánh mắt quét qua nội dung phía dưới:
“Tôi, Tô Dịch từ nay về sau là nô lệ của Quí Luân, không thể làm trái ý muốn của Quí Luân, ngài ấy muốn tôi đi hướng Đông tuyệt đối tôi không thể đi về hướng Tây, tất cả tài sản đều thuộc về Quí Luân, sinh ra là người nhà họ Quí, ૮ɦếƭ đi làm ma nhà họ Quí.”
Tô Dịch từ nhỏ đã là bé ngoan luôn biết nghe lời, hơn nữa từ lúc gặp qua thành phần xã hội đen cả thân thể lẫn tâm hồn đều trở nên ngu đi, dĩ nhiên hoàn toàn không có nghi ngờ gì tính không công bằng của cái khế ước này, khóe miệng run rẩy, trong lần thiện ác giao chiến xem có nên kí tên mình xuống dưới hay không.
Trương Siêu bên cạnh lại phun ra một câu êm ái:
“Kí đi, Cô lâm lập tức có thể về nhà.”
Lâm Lâm ở bên cạnh nuốt nước miếng, hai mắt mở to tràn đầy lệ.
Trương Siêu nhìn y, Lâm Lâm cũng nhìn y, bên cạnh hết thảy giống như trời long đất lở, Tô Dịch tay cầm 乃út cũng run rẩy.
Làm cho tất cả mọi người tưởng rằng y muốn kí, Tô Dịch đột nhiên làm cho mọi người muốn rớt tròng – đem khế ước nô lệ có một không hai kia xé thành hai mảnh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y ngẩng đầu ưỡn иgự¢, lấp lánh hữu thần nói với Trương Siêu.
“Tô Dịch tôi cũng có cốt khí! Muốn tôi làm con chó cho tên cầm thú Quí Luân kia – nằm mơ!”