Tô Dịch bị tiếng chuông điện thoại di động ầm ĩ làm cho tỉnh giấc, y muốn kéo chăn bông lên che đầu lại nhưng phát hiện chăn bông không kéo được.
Tô Dịch mờ mịt mở mắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ thật to trước mắt, sợ đến chút xíu nữa thì hét lên thành tiếng.
Tô Dịch vội vàng bịt miệng, thì ra tên ác ma Quí Luân này vẫn còn đang ngủ, trong lúc ngủ lơ mơ đại khái hắn cũng bị tiếng điện thoại làm ồn, mặt mày có chút nhăn nhó, nhưng không hề ảnh hưởng tới dung nhanh tuấn mĩ một chút nào.
Thế nhưng ác ma này lại chiếm hơn hai phần ba cái chăn bông, chỉ chừa một mẫu bé tẹo cho Tô Dịch, khó trách y chẳng thể làm cho cái chăn nhúc nhích.
Tô Dịch toàn thân bị làm cho đau nhức, lại chỉ có một mẫu chăn be bé, giận dỗi giật lấy chăn trên người Quí Luân, thù không hiểu tại sao Quí Luân lại ngủ chung giường với y, lại chỉ chừa cho y một góc chăn bé tí.
Chăn bông trên người động đậy, Quí Luân bị ảnh hưởng khẽ “ân” một tiếng, Tô Dịch như con thỏ nhỏ bị hù vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, đợi ba giây, mới len lén hé một con mắt ra, thấy Quí Luân không có phản ứng mới to gan mò lại gần hắn.
Quí Luân đang ngủ nhìn qua thật rất vô hại, hình dáng rõ ràng, sống mũi cao thẳng gợi cảm, đôi môi hồng nhuận, khuôn mặt gần như hoàn mĩ, chỉ cần không nói lời nào, thật giống như sinh vật thánh khiết từ trên trời hạ phàm.
Tô Dịch càng nhích lại gần, không thể tin được tại sao có người lại đẹp đến mức làm cho người khác nghẹt thở, y nhìn thấy hàng mi cong ✓út của Quí Luân, đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ quái đản — cái người hoàn mĩ này cũng là người, cũng sẽ không muốn người khác biết tật xấu của mình…
Vừa nghĩ ra, Tô Dịch cười phát nghẹn, nhìn thấy mấy sợi lông mũi dài dài của Quí Luân, sau khi bị người này đầu độc quá nhiều tự nhiên y lại cảm giác: Quí Luân có 5 cọng lông mũi thật dài, nhìn thật là bất nhã…
Bình thường bị khi dễ liên tục, Tô Dịch khó được có cơ hội phản công một lần, cảm thấy cực kì cao hứng.
Đột nhiên Quí Luân mở mắt ra, Tô Dịch cái gì cũng chưa làm càng cảm thấy hoảng sợ! Y lăn vội về mép giường, thêm một chút nữa là lọt xuống đất!
Bàn tay to của Quí Luân chụp tới, đem y kéo lại lên giường giữ chặt bên hông, hai người trong chăn cũng không có mặc quần áo, âm mao ở hạ thể Quí Luân trực tiếp cọ vào tiểu đệ đệ trọc đầu của y.
“Đi, tránh ra.” Sợ tên cầm thú này lại làm điều xằng bậy, Tô Dịch sợ hãi đẩy hắn ra, hoàng toàn quên mất dũng khí định bứt lông mũi Quí Luân lúc nãy.
Nhưng Quí Luân lại tóm lấy tay y không ngừng tiến lại gần, Tô Dịch thấy mặt Quí Luân trước mắt mình không ngừng phóng to, đôi môi hồng nhuận sáng lên, lập tức nghĩ đến đêm qua mấy lần hôn nhau, cảm giác ươn ướt làm toàn bộ khuôn mặt ửng đỏ, nhìn mặt Quí Luân càng lúc lại càng gần, trái tim Tô Dịch cũng đập càng lúc càng nhanh.
Ai mà biết được mặt Quí Luân khi chỉ còn cách mặt Tô Dịch 1cm đột nhiên ngừng lại, hơi thở ẩm áp phả lên mặt Tô Dịch, nhướn mi mang theo ánh mắt trào phúng nói:
“Mi nghĩ rằng ta muốn làm gì? Hôn mi?” Nói xong còn hừ lạnh một tiếng.
Tô Dịch cảm thấy bản thân ngốc không chịu nỗi, lại giống như là con gái mới lớn chờ mong được hôn, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ nói không nên lời.
Y lập tức dùng sức đẩy Quí Luân ra, cơ thể đau nhức học làm đà điểu muốn vùi đầu xuống giường, đột nhiên Quí Luân từ phía sau ôm lấy y đè vào trong иgự¢, trong lúc Tô Dịch còn đang kinh ngạc thì đã kéo đầu y xoay lại, hé miệng hôn thật sâu.
Âm thanh “nhóp nhép” phát ra, Quí Luân liếm lên môi y một vòng, ngay cả nướu răng cũng không tha, hôn vài phút đồng hồ, khi miệng hai người rời nhau đều chứa toàn nước miếng của đối phương, Quí Luân hôn lên mũi y, nói đầy tà khí:
“Đúng là ta muốn hôn mi.”
Sáng sớm cứ thế làm cho tâm tình người ta thay đổi thật nhanh, Tô Dịch cảm thấy trái tim ba mươi của mình vỡ nát bét.