“Không có khả năng! Cho dù đem tôi đi bán cũng chẳng thể có được nhiều tiền như vậy.”
“Bán nhà hay bán иộι тạиg thì tùy mi, nhưng mà ta nói thật mi đừng nên bán thân, mi đã hơn ba mươi tuổi rồi, sợ rằng nhiều lắm cũng chỉ bán được ba trăm vạn thôi.”
Tô Dịch thiếu chút nữa hộc máu, đối phương thật sự lo lắng cho y định bán thân sao, lại còn chỉ có thể bán được ba trăm vạn, thật sự rất quá đáng rồi! Trong lòng y trăm nghĩ vạn nhĩ, tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể thoát khỏi khốn cảnh – Chạy trốn ra nước ngoài? Vượt biên trái phép? Báo cảnh sát? Vậy bọn họ có tung phim nóng của y ngay lập tức hay không?… Mới nghĩ đến đây, gã áo đen đột nhiên mỉm cười hỏi y:
“Ngài nghe qua “Hồng bang” chưa?”
Tô Dịch sửng sốt, y đương nhiên từng nghe thấy, Hồng Bang là một trong ba bang phái xã hội đen lớn nhất nước X, đánh thuê, ám sát, buôn bán thuốc phiện, đánh cắp thông tin… tuần nào cũng được xuất hiện trên báo chí. Chân rết của Hồng bang vươn ra khắp thế giới, cấu kết cùng với chính phủ, cảm sát cũng bị bọn họ nắm trong tay.
“Vậy mi có biết Hồng bang là của nhà họ Quí?”
Tô Dịch cứng đơ, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp đến vậy đi…
“Ngài Quí Luân chính là con trai độc nhất của đương gia đời thứ 10 của Hồng Bang, nếu như mi định xù tiền bỏ trốn, cho dù là chân trời góc biển, chỉ cần chỗ đó có người —” gã áo đen kéo dài những từ cuối: “tin rằng trong lòng mi cũng biết chừng mực.”
Tô Dịch cầm lấy mười mấy đĩa DVD trong tay, hoàn toàn không thể hiểu được vì sao mình có thể đi ra khỏi Cực Lạc, y chỉ biết chắc chắn nội trong vòng một tháng mình phải thanh toán món nợ ba nghìn vạn, nếu không đối phương mà xông tới nhà xiết nợ thì y chắc chắn sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế.
Thiếu chủ Hồng bang… Nghĩ muốn phiêu kĩ lại bị người khác phiêu lại cũng quá bi thảm rồi, lại còn chọc tới thiếu chủ Hồng bang, chẳng trách được thiếu niên đó lệ khí đầy người, không giận tự uy, cho dù lá gan của y lớn hơn gấp 10 lần y cũng không dám chống cự.
Tô Dịch cảm thấy hết sức bi thảm, dưới ánh mặt trời mà vẫn rét run, y đỡ lấy thắt lưng cùng trái tim đau đớn cùng cái ௱ôЛƓ thương tích, mặt nhăn lại che miệng cùng bộ đồ tây rách rưới như ăn mày, y vốn là thanh niên có tiền đồ sáng lạn – hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học danh giá, vào làm trong một công ti máy tính, trở thành kĩ sư điện tử của tập đoàn Tân Quí, lương một năm trăm vạn, theo lí mà nói chính là bảo vật trong giới đàn ông ba mươi tuổi, mặc dù không giao thiệp với phụ nữ cho nên vẫn còn là trai tân, nhưng vì cái gì lại biến thành bộ dáng nô lệ như thế này?
Tô Dịch đi bộ đến trạm xe đón xe bus về nhà, ngay cả tắm cũng quên, lục tung tất cả sổ tiết kiệm mình có được, đó là tiền y để dành năm năm dự định sẽ mua nhà khi lập gia đình, tổng cộng chỉ mới có ba trăm vạn, chỉ mới một phần mười biết làm sao bây giờ?
Tô Dịch sạc pin điện thoại, một giây sau liền nhận được hai tin nhắn của LÍ Đình, tin thứ nhất viết: “Cậu đâu rồi? Điện thoại cũng không mở là sao.”
Tin thứ hai làm cho y nổi giận cùng cực
“Ha, thật khổ sở mới nhận được thẻ hội viên từ ông chủ, tôi cùng với bạn đang ngồi với Mi Mi, sướng quá!
Đều là hắn! Đều là hắn! Nếu như không phải hắn đột nhiên không tới, mình cũng sẽ không từ đi phiêu kĩ biến thành bị phiêu!
Y nhịn xuống cảm giác muốn bẻ đôi cái điện thoại trên tay, bấm số điện thoại của Lí Đình, chờ đối phương vừa bắt máy, y lập tức nói:
“Cậu có mấy trăm vạn? Cho tôi mượn.”
“Tô Dịch?” Y nghe được tiếng “loẹt xoẹt” sung sướng, hiển nhiên là đối phương đang chơi game trong lúc giải lao, Lí Đình nhỏ giọng hỏi: “Cậu sao không đi làm?”
“Tôi bây giờ cần tiền! Cậu có bao nhiêu? Cho tôi!”
“Này này! Cậu cũng biết tôi không giống cậu, bình thường mê để dành tiền chứ hả? Tôi bây giờ có năm mươi vạn, nhiều nhất chỉ có thể cho cậu mượn mười vạn, cậu cần gì vậy?”
Tô Dịch nghe xong là biết rồi, năm mươi vạn so với ba nghìn vạn thì chẳng đáng nhét kẻ răng, Lí Đình còn nói: “Mặc dù tôi không biết cậu vì sao lại cần mượn tiền, nhưng mà hôm qua cậu không cùng đi với chúng tôi thì đúng là rất đáng tiếc đó, Mi Mi ở Cực Lạc đúng là cực phẩm – ha ha! Thật là câu hồn nha —”
Tô Dịch “cụp” một tiếng tắt điện thoại, con mẹ nó thật đúng là kết nhầm bạn mà!
Y tức giận đi đến phòng tắm đem quần áo thay ra, lúc này mới thấy quần áo mặc trên người thật xa lạ, GIORGIO ARMANI, đồ hiệu cao cấp, một cái áo chemise bình thường giá cũng ba vạn, y mặc dù lương cao nhưng cũng không xa xỉ đến như vậy, vậy đó… mớ quần áo nhăn nhúm này là của ai?
Tô Dịch đột nhiên nhớ đến hôm qua cái gì trói chặt tay y…