Ba Mối Tình Và Kết Cục Của Một Dân Chơi - Chương 111

Tác giả: Đang cập nhật

Vẫn hy vọng
Nghe ông lão nói vậy, trong hắn ánh lên đôi chút hy vọng...Tâm trí hoảng loạn của hắn cũng bình tĩnh lại được phần nào. Nhất là khi thoáng nghĩ đến Hằng, cô người yêu bé nhỏ hồn nhiên, trong sáng:
- Liệu con có đi theo Cẩm Vân mà ૮ɦếƭ vì HIV không???- Đã đến lúc hắn hỏi thẳng vấn đề với ông lão
- Đời người ai cũng sẽ phải ૮ɦếƭ. Quan trọng là sống thế nào để khi nhắm mắt không phải hối tiếc bất kỳ điều gì. Sống trong vinh quang hạnh phúc và ૮ɦếƭ trong thanh thản bình yên!!!
Lão già nói xong, quẳng phịch con mèo xuống đất, lấy ra trong hộc tủ bộ bài Tây, bảo hắn:
- Con tráo xấp bài này đi, lấy ra 10 lá rồi lần lượt lật lên . Nhanh lên nhé!
Đôi tay hắn thoăn thoắt tráo bài điệu nghệ như cách đây 10 tháng. Rồi hắn run run lật từng lá bài lên. Lão già nhìn vào quân bài, đôi mắt lại nheo nheo thu lại nhỏ tí, phán:
- Sớm hay muộn gì thì con cũng đi theo Cẩm Vân mà sang thế giới bên kia thôi con ạ - Con mèo trắng cạnh đó bỗng kêu lên Meo...Meo như thể là hưởng ứng lời ông lão.
- Như thế là sao hả ông? - Hắn thẫn thờ...
- Cẩm Vân đúng là ૮ɦếƭ vì HIV nhưng ta xin lỗi, ta không thể biết được con có lây nhiễm từ cô ta hay không? Nhưng con ạ, con người ai cũng sẽ phải ૮ɦếƭ. Chỉ có điều là khác nhau về sống ra làm sao, thời điểm tồn tại và thời gian sống được bao lâu mà thôi..- Lão già cười khẩy, lấy tay phe phẩy - Ta không dám nói chắc chắn, nhưng quân bài này báo hiệu rằng, rất có thể sau này con sẽ trở thành chồng của Thu Hằng!
- Nhưng....
- Điều đó không đúng với ước nguyện của con hay sao???? - Lão già tỏ vẻ ngạc nhiên , bạnh cái mũi trâu to tướng ra Hãy tin vào Duyên Số, nếu như Thu Hằng đúng là 1 nửa đích thực của cuộc đời con. Cô ấy sẽ không ra đi cho dù số phận con có bi thảm đến như thế nào...!!!. \\\' Bởi nàng không những đẹp tựa Hằng Nga, mà cái tâm còn sáng trong thánh thiện tựa Bồ Tát!!! \\\' - Lão già mơ màng nghĩ thầm trong đầu...
- Nhưng.....
- Không nhưng nhị gì cả. - Lão già cương quyết - Ta chỉ có thể tiết lộ cho con được đến như thế. Muộn rồi, con nên về đi kẻo Thu Hằng lo...Thu Hằng đang linh cảm có chuyện chẳng lành với con nên sốt ruột nhắn tin liên tục kia kìa. - Lão già chỉ tay vào túi quần bên phải của hắn....
Hắn vội giở máy di động ra, trên màn hình hiện lên 6 cái tin nhắn của Thu Hằng. Trước khuôn mặt đầy ngỡ ngàng của hắn. Lão già tỏ vẻ đắc ý, lại giơ bàn tay thô kệch lên vuốt ve chòm râu:
- Đừng quên, gặp được Thu Hằng là phúc lớn nhất trong cuộc đời con do Trời Phật ban phát!. Hãy nâng niu và trân trọng, vun đắp cho hạnh phúc đó.
Lúc hắn bước ra khỏi cửa, thì cùng lúc với giông tố đã đi qua, mưa to đã hết hẳn để lại một không gian thật bình yên trước mắt. Lão già ân cần ra cửa tiễn chàng trai trẻ. Nhìn hắn chuẩn bị nổ máy chiếc xe. Bỗng lão thay đổi giọng, nói nửa đùa nửa thật với hắn:
- À này, nhớ suy nghĩ kỹ về những gì ta nói với con ngày hôm nay, và từ lần sau con đừng đến đây tìm ta! Thành phố có chỉ thị phá ngôi nhà này để xây cao ốc!. Với lại, ngay ngày mai ta phải xách va - li đi du lịch thế giới bên kia rồi. Tổ tiên đang đợi ta ở đó..... Thế nhé....vĩnh biệt nhé!
Lão già nháy mắt, giơ tay chào hắn theo kiểu quân đội..Mặt lão lúc này tươi tỉnh , tự nhiên như trai trẻ, trái ngược với khuôn mặt buồn rười rượi của hắn. Sau câu nói nửa thật nửa đùa của lão,hắn ngoái lại cười không nhếch nổi mép:
- Ông đi du lịch vui vẻ! ...Cảm ơn ông về tất cả!
Chờ cho đến khi bóng dáng của hắn đã khuất, lúc này lão già mới nhìn đi xa xăm và mỉm cười:
- Rồi Thu Hằng sẽ cứu rỗi linh hồn con! Chàng trai khôi ngô tuấn tú ạ!!!
Sau đó, ông lão đi đến gian điện thờ thắp hương khấn vái rất lâu.......Rồi lão từ từ nằm xuống sập, rồi từ từ nhắm mắt ....Không thể biết được lão đang nằm ngủ hay là đã ૮ɦếƭ?. Chỉ biết rằng gương mặt ông lúc này rất mãn nguyện.......Con mèo trắng cứ quanh quẩn bên ông lão, ngửi ngửi hít hít gương mặt chủ nhân nó......
Còn hắn, hắn trở về nhà với gương mặt mà chính hắn soi gương cũng không thể nhận ra. Nó thật là u ám và buồn bã vô cùng. Khi thay chiếc áo đã dính nước mưa. Hắn soi mình trước gương, giơ bàn tay hồng hào của hắn lên ngắm nghía. Không có vẻ gì là bệnh tật cả. Hắn đang rất khỏe mạnh bởi hắn đang 20 tuổi. Hắn còn quá trẻ và còn quá khỏe!!!. Nhưng cái con virus HIV ૮ɦếƭ người đó nó đâu chừa người trẻ và người khỏe??? Nó có khi đang lan tỏa trong từng mạch máu, từng thớ thịt chàng trai 20 tuổi kia mà chàng vẫn cảm thấy là mình đang rất khỏe đấy chứ. Chỉ đến khi, nằm lăn ra đấy rồi mới thấy là mình thật sự là đang rất \\\' khỏe \\\' đấy!
Nếu hắn bị bệnh, hắn không trách Vân, bởi đó chỉ là vô tình. Mà hắn thấy thương bố mẹ, thương Hằng. Cô người yêu bé nhỏ hồn nhiên, trong trắng của hắn sẽ như thế nào đây khi biết tin hắn bị nhiễm HIV????Còn bố mẹ hắn, sẽ nghĩ như thế nào đây khi biết cậu con trai độc nhất bị nhiễm HIV???????
Cẩm Vân!. Em ra đi mà không nói với anh 1 lời từ biệt........Lòng anh đau xót quá, anh không giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy người ta đưa em xuống lòng đất lạnh lẽo....Bởi trong tâm khảm, anh vẫn tin rằng em vẫn còn đang sống, đang tồn tại. Chiếc dây chuyền em tặng anh hứa sẽ giữ mãi bên mình, để giữ mãi bóng hình em, và kỷ niệm về một mối tình đẹp nhưng kết cục đầy sóng gió. Em đi trước nhé. Rồi sẽ có ngày anh và em gặp lại nhau thôi.....Anh hứa khi nào bình tĩnh lại, anh sẽ đến thăm mộ em, thắp cho em nén hương cầu nguyện....Yên nghỉ em nhé....Ngủ ngon....
Hắn đặt 乃út. Cầm tờ giấy trắng tinh nguyệch ngoạc những nét chữ rồi đi ra ngoài ban công. Hắn châm lửa đốt xèo xèo.....Hắn tin rằng lá thư này khi đốt đi, Vân ở nơi xa xôi ấy sẽ nhận được....Tro tàn cứ thế bay lả tả theo làn gió, cùng với những giọt nước mắt của hắn cứ thế tuôn rơi!
Bỗng lúc này chuông điện thoại hắn vang lên, thì ra là Thu Hằng gọi, hắn vội nhấc máy:
- Anh! Sao em gọi điện mãi, nhắn tin mãi không trả lời em hả? Lại đi chơi với em nào rồi chứ gì? - Giọng Thu Hằng rất là đanh đá qua điện thoại
- Đâu đâu, tại máy điện thoại anh hỏng....
- Ừ, anh thì lúc nào cũng hỏng! Anh làm em sốt ruột kinh!! Trời bão to như thế mà cứ đi ầm ầm ngoài đường, có ngày sét đánh cho anh không còn 1 sợi lông chân...
- Haha, em nói buồn cười quá - Hắn miệng cười mà trong lòng rối bời, lấy tay áo lau đi nước mắt....
- Ừ, mà này, sao giọng anh cười mà như là rặn ra mà cười thế??? Thế có chuyện gì không , em thấy anh giọng cứ buồn buồn kiểu gì ý? - Thu Hằng nói với giọng rất là đáng yêu...
- Không, buồn gì em hâm à...
- Ừ, em nhớ anh quá nhưng dạo này em bận học, lớp 12 rồi, sắp sửa phải thi đại học...hic..hic....Chiều thứ 7 đi xem phim anh nhé, em trốn học thêm Văn , hi` hi` em ghét môn Văn lắm!
- Ừ có gì thì anh qua đón em
- Thế nhé anh yêu, bibi à mà này kẹo của anh cho em em ăn hết rồi đấy...Hic hic...Tổng cộng hơn 2000 cái ăn hết trong 6 tháng!
- Ừ, thế nhé, bao giờ anh mua tiếp cho lợn của anh ăn... - Hắn trêu Thu Hằng, miệng cười méo mó....
- Này!!! Anh bảo ai là lợn hả??? Có cái mặt anh là lợn ý.... - Thu Hằng quàng quạc qua điện thoại.... Nhưng lúc đó thì hắn đã dập máy...
Ngay ngày hôm sau, hắn quyết định đi xét nghiệm. Tay bác sỹ trẻ ở phòng khám tư nhân xập xệ đã thông báo tin sét đánh cho hắn:
- Chúng tôi rất tiếc,kết quả xét nghiệm cho thấy anh đã bị nhiễm HIV dương tính!!!!!........
Anh mà ૮ɦếƭ em sống thế nào nổi
Buổi chiều thứ 7 hôm đó, một chiều ngập nắng vàng nhạt, làn mây xanh trong cùng những cơn gió thu nhè nhẹ thật dễ làm tâm hồn những ai đang yêu thổn thức. Như đã hẹn, Thu Hằng ngồi đợi hắn đến đón ở gần nơi nàng học thêm. Hôm nay Hằng mặc nguyên đồng phục nữ sinh. Mái tóc dài mượt mà buộc túm đuôi ngựa. Hằng vừa ngồi cắn hạt dưa vừa ngóng trông ra đằng xa tìm bóng dáng người yêu...Thấy hắn trễ mất 5 phút. Hằng nhắn tin giục:
- Nhanh lên đồ con rùa!!! Cáu rồi đấy!
- Ái ái - Thu Hằng hét lên khi có 1 bàn tay lạnh ngắt bịt mắt nàng từ sau lưng. Nàng bèn há mồm, cắn phập vào bàn tay lạnh ngắt đó...
- Á!!!!! - Hắn hét lên rồi ôm lấy bàn tay của mình.
- Haha đáng đời anh chưa, ai bảo cái tội đến muộn rồi còn giở trò bịt mắt - Hằng vênh cái gương mặt thanh cao của mình lên.
Thế rồi hai đứa ôm lấy nhau âu yếm...Hắn buông những ngón tay vào suối tóc mượt mà của người yêu rồi định hôn lên đôi môi xinh của nàng. Nhưng lúc đó Hằng bỗng ngăn lại, rồi nàng chỉ chỉ trỏ trỏ: Anh này, ở đây gần lớp học thêm của em đấy, mình mau đi xem phim đi!
Trên đường đi, Thu Hằng tựa vào lưng hắn mơ màng, cặp mắt đen láy cùng hàng mi cong chớp chớp....Tuổi 17 của Hằng đẹp như 1 giấc mơ khi ông Trời se duyên nàng với chàng hoàng tử ngựa trắng đẹp trai như trong truyện cổ tích...và Hằng đã làm thay đổi được 1 con người, chính xác hơn là 1 dân chơi để trở về đúng với bản chất của anh ta - 1 chàng trai hiền lành và có tài.
Còn hắn? Hắn đang nghĩ gì? ..Thu Hằng không thể biết được người yêu của nàng đang mải nghĩ đến việc người bị HIV sẽ sống được bao lâu nếu như không dùng thuốc??? Tâm hồn trong sáng của nàng đối lập hẳn với tâm trí u ám của hắn hiện giờ. Hắn đã giấu bố mẹ, giấu Hằng về kết quả xét nghiệm bởi hắn không đủ can đảm để nói ra. Hắn sợ khi biết tin, gia đình và người yêu sẽ ruồng bỏ hắn, ghê sợ hắn. Mấy ngày qua hắn đã suy nghĩ và tự làm khổ đau mình rất nhiều, đã có lúc hắn tưởng có thể cầm con dao tự kết liễu đời mình...Nhưng chính Thu Hằng với sự hồn nhiên và vô tư như một thiên thần đã làm hắn tạm quên đi ý định đó. Đối với hắn bây giờ, chỉ một phút thôi được nhìn thấy ánh mặt trời, được ăn một bữa cơm ngon cùng gia đình, được mải mê trong đống bài vở Tin học, và quan trọng hơn cả là được ôm hôn, ngắm nhìn cô người yêu bé bỏng này, thật đáng quý và đáng trân trọng biết bao.....
Họ đến Rạp Tháng 8 xem phim...2h chiều nay, rạp chiếu phim Kinh Kong. Hằng nhìn thấy con Kinh Kong trên màn hình lớn ,hét lên:
- Eo, mũi nó to quá!!!! Môi nó còn trề nữa!!!
Hắn nhìn Hằng cười....Nụ cười đầu tiên sau cái ngày nhận được tin sét đánh đó....
Rồi đến đoạn con Kinh Kong bị máy bay bắn, Hằng ôm chầm lấy hắn, nhắm mắt không muốn nhìn!!!
Rồi đến đoạn con Kinh Kong bị ૮ɦếƭ, Hằng khóc trên vai hắn, đôi mi cong ướt nhẹp nước, miệng nấc lên:
- Huhu...Sao nó lại ૮ɦếƭ hả anh....Sao những phút giây nó được hạnh phúc bên tình yêu lại ngắn ngủi thế???
Hắn đáp:
- Con Kinh Kong này tìm được tình yêu đích thực của mình, nhưngrồi lại bị giành giật mất làm nó tức giận phá phách tất cả. Nó không thể thay đổi được số phận khi nó sinh ra là 1 con Kinh Kong. Và con người không thể hiểu được tình yêu giữa nó và cô gái nên đã xử tử nó....Nó đã ૮ɦếƭ vì tình yêu và để tình yêu đó tuy ngắn ngủi nhưng được sống mãi và lưu truyền hậu thế em ạ
- Mắt Hằng liếc mắt hắn, tay nàng huých huých:
- Khi*p sao dạo này văn chương lai láng thế? Xem xong phim này em mới hiểu được là chúng mình cần phải trân trọng những giây phút bên nhau anh nhỉ ...biết đâu sau này....
- Hắn lấy giấy thấm, tỉ mỉ lau những giọt nước mắt trên mi Hằng, nói ồm ồm:
- Ừ, em yên tâm, tình yêu của chúng mình sẽ chẳng thể nào bị giành giật, sau này anh sẽ ૮ɦếƭ trước em, yên tâm nhé, khi là linh hồn anh sẽ theo em , che chở cho em...
- Thôi anh im mồm đi, anh mà ૮ɦếƭ em sống thế nào nổi nếu thiếu anh...Nói gở quá.... - Hằng càu nhàu....
- Thế rồi hắn lặng im để nàng hôn nhẹ lên môi, rồi nàng ôm lấy cái thân hình đang ૮ɦếƭ lặng như khúc gỗ của hắn một lúc...Hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh, rạp chiếu phim lúc này chỉ còn lại những hàng ghế trống....
Điểm dừng chân tiếp theo của họ là Hồng Trà số 8 Phan Chu Trinh. Xin được tiết lộ là ngoài ăn kẹo ʍúŧ ra thì uống hồng trà 1 sở thích của Thu Hằng. Còn hắn, trước kia khi còn là 1 dân chơi, thì nơi đây thường là điểm tập kết của anh em, bạn bè hắn rồi cả lũ kéo lên sàn New Century chơi....
- Em uống ô mai. Anh cũng ô mai nhé! Bác ơi, cho 2 ô mai - Thu Hằng nói giọng nhỏ nhẹ...
- Anh uống đi, sao cứ nhìn em thế...?.- Thu Hằng nói khi thấy hắn cứ nhìn chằm chặp vào đôi môi xinh đang tu ống hút của nàng...
- Anh thấy khuôn mặt em lúc này thật thánh thiện như 1 nàng tiên đang đi lạc giữa chốn bụi trần...Giá mà anh có chiếc máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc này nhỉ...?
- Hằng thấy hắn nói thế cười sằng sặc, rồi nàng ọe ra 1 hột ô mai:
- Em đang ăn uống mà anh kêu em thánh thiện...Haha... Chẳng liên quan đâu đấy, em để ý mấy ngày hôm nay anh cứ như bị làm sao ý. Tự dưng đâm ra trầm tư, rồi thơ thơ thẩn thẩn...suy nghĩ lung tung???
- Hắn nghe Hằng nói xong, im lặng, uống nốt cốc ô mai...Hằng đâu biết rằng hắn đang tận dụng từng giây từng phút để ngắm nhìn nàng, để nói yêu thương trọn vẹn nàng, để làm 1 điều gì đó cho nàng hạnh phúc. Nếu kể cái sự thật phũ phàng của hắn cho Hằng biết, chắc chắn gương mặt vô tư, thánh thiện kia sẽ bị sốc nặng khi biết sự thật về chàng hoàng tử ngựa trắng của nàng. Và biết đâu Hằng sẽ rời bỏ hắn. Nếu mà là vậy thì cái số kiếp của hắn quả là khốn nạn quá....Nỗi đau của chàng trai sắp tròn 20 tuổi giấu đi đằng sau đôi mắt đượm buồn, giọng nói ồm ồm trầm mặc và nụ cười nhạt luôn thường trực trên môi...
- Anh à, anh có nhớ cuối tháng này có ngày gì không?
- Ngày gì? - Hắn nghĩ mãi không ra
- Sinh nhật anh! Giời ạ! Đến ngày sinh của mình mà còn không nhớ à? - Hằng vỗ đét 1 cái vào vai hắn
- Ừ nhỉ. Dạo này đầu óc anh toàn là công việc. Hì hì - Hắn lại cười nhạt....
- Em sẽ dành cho anh 1 món quà thật bất ngờ!!! - Thu Hằng nói với giọng lém lỉnh.
Thời gian cứ thế trôi đi cho đến một ngày cuối tháng 10, cái ngày mà hắn chính thức tròn 20 tuổi. Trái với sinh nhật hoành tráng năm ngoái toàn mời những dân chơi cộm cán của Hà Thành. Sinh nhật năm nay của hắn tổ chức thật đơn giản ở một quán karaoke, với sự góp mặt của hơn 20 người bạn thân thiết. Một không gian thật êm đềm và ấm cúng biết bao cùng những tiếng cụng ly nhè nhẹ và những giọng nói cũng thật nhỏ nhẹ. Thu Hằng hẹn sau khi kết thúc giờ học thêm, Hằng và Nhung sẽ đến dự sinh nhật hắn...Trễ mất 20 phút so với giờ hẹn, hắn sốt ruột ngó vào đồng hồ đeo tay, thế rồi đôi mắt hắn chợt sáng lên khi nhìn thấy bóng dáng 2 cô bé tuổi teen đã lấp ló sau cánh cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay