Tình Đầu Bỡ Ngỡ (Tứ)Tin tức Dữu Tú có khả năng trở thành Thái Tử Phi lọt vào tai A Ly, cũng đã là mùa hạ đầu năm Chiêu Minh mười bảy.
Cô nàng Dữu Tú này, tất nhiên là A Ly cũng biết.
Tiểu cô nương này không tệ, là một hình mẫu tiểu thư khuê các điển hình. Làm việc vừa có khí độ, lại có khí thế. Tính tình cũng hơi háo thắng, mọi chuyện không thể thua người. Vào lúc cả đám nhóc đang chơi đùa, thì người nổi bật nhất chính là nàng ta, vô cùng đoan trang lễ giáo. Ngay cả những lúc nghe truyện cười cũng đều rất chú ý dáng vẻ. Vào lúc cả đám người cười nghiêng ngả, cô nàng cũng chỉ cong cong khóe mắt, hai tay vịn vào đầu gối cố để ngồi nghiêm chỉnh, nếu nhịn không được sẽ lấy khăn tay che đi khóe miệng. Hoặc là lén đi đến những chỗ yên tĩnh, không người qua lại, rồi nấp sau một cây cột lớn ôm bụng cười ngặt nghẽo.
A Ly cảm thấy cô nàng thật sự có một phong thái riêng biệt, rất đáng yêu và thực sự rất thú vị.
Ở lần thi thứ nhất, cô ấy đã được gả cho Hội Kê Vương.
Mà tên Hội Kê Vương này quả thực A Ly rất ghét hắn. Nhớ năm đó, A Ly và Tư Mã Dục không có con, trên triều hơi có chút nôn nóng có con kế vị, Hội Kê Vương tỏ vẻ chín chắn, nhưng cũng vì chuyện đó mà nhiều lời —– A Ly cảm thấy lời đề nghị của hắn ta thực ác tâm. Hội Kê Vương nhỏ hơn Tư Mã Dục một tháng, dựa vào cái gì cảm thấy Tư Mã Dục sống không chín chắn bằng hắn? Hơn nữa khi đó Tư Mã Dục còn chưa tới ba mươi tuổi, đang lúc tráng niên, ai dám nói tương lai sau này không thể có nhi tử?
Về sau, Hội Kê Vương lại làm càng đưa tiểu nhi tử vào trong cung, đã thành công làm Dữu Tú buồn bực, mỗi khi nhìn thấy A Ly đều hàm oán tức giận, nghiêm trọng hơn còn làm tổn hại mối quan hệ hảo hữu của chị em dâu.
Hắn còn lấy những thí dụ liên can để thêm dầu vào lửa, làm cho cụm từ “không có con” trở thành cố tật trong lòng A Ly, cuối cùng đã khiến nàng tắt thở.
A Ly cảm thấy, nếu như Dữu Tú thành đôi với Tư Mã Dục, cũng không hẳn là một chuyện tốt bình thường.
Chỉ là nói đi nói lại. Nếu họ thật sự nên duyên, trong lòng cô lại có một sự hậm hực từ từ nổi dậy.
—– Nhân tính con người xấu xa vậy đó. Đứng núi này, trông núi nọ. Tuy không thể thành đôi với anh ta nhưng lại muốn anh ta đến ૮ɦếƭ vẫn yêu mình mình. Không quan tâm anh ta cưới vợ hay không, chỉ cần trong lòng anh ta luôn có mình là được rồi.
Dựa vào cái gì chứ?!
A Ly khổ sở hung hăng khinh bỉ chính mình.
Sau khi trở về phòng, nhìn thấy con hổ bằng bùn vẫn đứng trên bàn như trước, bộ dáng giương nanh múa vuốt không hung ác mà lại có phần đáng yêu. Nhịn không được lại muốn đánh vào ௱ôЛƓ nó.
Cô vỗ một cái, nó liền ủy khuất kêu một tiếng.
Buổi trưa đầu hạ tuy nóng nhưng không hanh, cây tụ bóng mát, ve cũng chưa kêu, một mãnh u tĩnh. Âm thanh từ khối bùn đất kia vang tiếng ngân nga.
Quang cảnh bên ngoài càng sáng, đổ bóng trong phòng càng dài. Gió mang hơi ấm táp vào người, thời điểm ngủ trưa đã tới. Gương đồng trên tường rọi ảnh ngược như nước, dập dờn lắc lư. Hương hòe tản đầy đất.
Âm thanh cuối cùng cũng tắt đi, rốt cục A Ly không còn vỗ nữa. Cô cầm con hổ bằng bùn lên, đối mặt với nó, thật lâu sau mới thở dài. Cuối cùng bao nó lại thật kĩ, để vào đáy hòm.
Cô nghĩ, cô vậy mà vẫn còn đi quan tâm đến việc riêng tư của Tư Mã Dục, vì anh mà rối rắm, thật sự rất vô đạo đức.
Trong tháng Tám, Tạ Liên duy trì việc gửi thư gần một năm, rốt cuộc A Ly mới đề 乃út viết phong thư đầu tiên hồi âm cho cậu.
Đồ ăn hồi âm tất nhiên sẽ không bỏ được chữ ăn.
“Rằm tháng bảy tăng nhân ăn chay, không có huynh. Nhớ tới bánh bao hoa mai ở trong chùa. Về nhà làm theo, cùng với hoa sen, hạt dẻ làm nhân bánh, nhỏ một ít rượu nếp, rượu gạo. Kết quả thu được, hương thơm rượu gạo thật ngọt lành, khiến cho người ta hớn hở. Ăn liên tục năm miếng, mọi ưu phiền cũng muốn lãng quên. Hôm qua không ăn, liền trằn trọc. Bất chợt nhớ đến món canh đậu xanh tiêu thực của Tiết gia, sắp tới không biết có nên thử nghiệm hay không”.
Không tới hai ngày, Tạ Liên hồi âm.
“Đã nghiệm, không đúng gì cả. Chỉ thiếu một chút thôi. Hỡi ôi!”.
Vương Diễm nước mắt ròng ròng: Hai người các ngươi cũng nên quan tâm đến tôi một chút đi!
A Ly hạ quyết tâm, sẽ cố gắng mạo hiểm duy trì mối quan hệ giữa cô và Tạ Liên.
Tạ Liên nói về việc câu cá, cô liền hồi âm nói về chuyện đồ ăn bánh bao. Muốn nói ẩn dụ, cũng chưa đến mức như thế, chẳng qua chỉ nói bao quát xung quanh những việc vụn vặt ngày thường trong đó cũng có một chút ẩn ý như có như không, trong lòng cả hai ngầm hiểu là được.
Đây gọi là thanh mai trúc mã tâm ý tương thông. Như là tri kỉ, lại giống như người thân.
A Ly cảm thấy như thế là quá đủ.
Nếu muốn khiến cho cô tỏ ra ngọt ngào nồng cháy, hoặc là có một tình yêu khắc cốt ghi tâm cùng Tạ Liên, cô thực sự không làm được.
Có lẽ Tạ Liên đối với cô, cũng như vậy thôi.
Chuyện Dữu Tú gia nhập Đông cung được lan truyền sôi sùng sục, nhưng mà mãi cho đến mùa Đông năm nay vẫn chưa có tin tức cụ thể.
Năm này, Tư Mã Dục bộn bề nhiều việc.
Vào tháng Chín, Hoàng Thượng cho phép Thái tử tham nghị quốc sự. Tuy rằng nghe nhiều, nói ít, nhiều lúc chỉ đứng một bên để làm vật trang trí, nhưng đã cho phép cậu đứng ở chỗ đó cũng chính là một loại thái độ. Hoàng Thượng đã thực sự muốn từng bước để Thái tử gia nhập vào triều sự, tự nhiên cũng không thể để cậu có nhiều thời gian nhàn rỗi. Mà chính bản thân Tư Mã Dục cũng cố gắng, các bài tập giao cho đều làm đầy đủ, những câu hỏi dân tộc Hồi trước điện cũng có những chính kiến riêng.
Bên ngoài triều chính, cậu còn biên soạn lễ nhạc, cưỡi ngựa bắn cung, cân nhắc sổ sách. Nhật trình cũng đều lên lịch cụ thể, tất nhiên sẽ không còn tinh lực suy nghĩ những chuyện khác.
Ngẫu nhiên vào lễ quốc khánh, cậu cũng thường chạy tới nhà Vương Thản. Cậu đã suy nghĩ cẩn thận, Vương Thản chính là thần trấn giữ của Vương gia, mọi vấn đề Vương Diễm đều lấy cha cậu ra làm gương, nên muốn đề cập việc gặp gỡ A Ly, là điều không có khả năng.
May mà hiện nay Tạ Liên đang ở Kinh Khẩu, đương nhiên không cách nào gặp được A Ly, sẽ không còn ai cạnh tranh với cậu được nữa.
Hiện tại, cậu đang vắt óc tìm mọi biện pháp để xóa cái ấn tượng “điên” của mình trong lòng Vương Thản, để cho ông có thể nhìn thấy điểm nổi bật của mình, thấy rằng bản thân mình có thực lực như thế nào, có thể yên tâm đem khuê nữ gửi gắm nơi mình ra sao.
Cậu cũng rất muốn gặp A Ly, cũng thường chạy đi chạy lại trong cung Hoàng hậu —- Hai năm nay, Hoàng hậu thường cho mời A Ly tiến cung nói chuyện, chẳng qua mỗi khi A Ly về rồi mới cho cậu biết. Hiển nhiên là cố ý.
Nhưng mà những cơ hội gặp ngẫu nhiên vẫn phải có chứ.
Sắp tới cuối năm, cậu hơi rãnh một chút, càng năng chạy đi chạy lại hơn. Còn cố gắng xác minh khi nào sẽ có triều thần chi nữ tiến cung, chắc mẩm rằng thể nào cũng có duyên kì ngộ.
Vậy mà, đến một lần cũng không thể gặp được A Ly, ngược lại thật không may mắn cứ gặp phải Dữu Tú.
Ban đầu Tư Mã Dục không hề để bụng. Nhưng sự trùng hợp này đến ngày càng nhiều. Vào ngày mừng thọ của Thái Hậu, trong buổi tiệc thiết đãi, các món đồ ban thưởng cho Dữu Tú và cậu lại có thể giống nhau, còn lại những người khác thì vẫn bình thường.
Tư Mã Dục rất lấy làm lạ.
Cách một ngày, bèn bắt trói một tiểu Hoàng môn thị bên người Hoàng hậu đi, tiếp theo đe dọa kèm dụ dỗ, cuối cùng mới hỏi được nguyên do.
Tư Mã Dục vô cùng phẫn nộ —– cậu biết ngay mà, hèn gì mấy tháng nay cậu không còn thấy mẫu hậu gọi A Ly đến nữa.
Không còn gì để hỏi, mới uy Hi*p tiểu Hoàng môn: “Không được nói cho mẫu hậu ta và Thái hậu biết việc này, bằng không ta sẽ giam ngươi lại và đánh cho lòi ruột!”.
Tuy rằng tuổi của cậu không lớn, nhưng điều cần phải biết đều đã biết tường tận.
Từ rất lâu về trước cậu đã biết, mối quan hệ của mẫu hậu và Thái hậu không hề giống với vẻ bề ngoài, mà có những khúc mắc khác.
Bình thường cậu đối với Thái hậu thì thân thiết hơn so với mẫu hậu một chút, một phần nguyên do là vì Thái Hậu rất hiền lành, phần còn lại chính là mối quan hệ giữa Thái Hậu và cha mẹ cậu có sự xa cách.
—— Cậu đã nhiều lần thay mặt phụ Hoàng tẫn hiếu với Thái Hậu, khi mà phụ Hoàng đối xử bất công với bà vì mẫu hậu, trong lòng Thái Hậu cũng sẽ vô cùng khó chịu. Để cậu thân cận với Thái Hậu nhiều hơn một phần cũng là do, yêu ai yêu cả đường đi, do đó bà nhìn mẫu thân của cậu cũng sẽ thuận mắt hơn.
Mà tình mẫu tử quan trọng là ở thiên tính, cho nên không cần tính toán so đo nhiều làm gì —– mẫu hậu từ xưa tới giờ chưa từng vì cậu thân thiết với Thái Hậu hơn mà than thở oán trách một lời.
Nhưng việc chọn Thái Tử Phi lại là một chuyện khác, Tư Mã Dục không còn muốn thuận lòng hiếu thảo để Thái Hậu được vui nữa.
Thứ nhất, cậu đã có người trong lòng, tại sao lại phải kết hôn với cô nương mà mình không thích kia chứ? Thứ hai, cho dù không cưới được A Ly, cậu cũng không muốn cưới người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu —– Dữu gia vốn đã là một gia tộc lừng lẫy, nếu lại có thêm danh phận ngoại thích, sau này rất có khả năng nắm trọn quyền binh. Mà thế lực nhà mẹ đẻ của mẫu hậu đã tàn lụi, không có người chống lưng, đến lúc đó chỉ có thể ở trong cung mặc sức cho mẹ chồng và con dâu khi dễ. Cậu cũng không cho rằng, với ân oán Dữu gia và mẫu thân từ trước, sau khi toạn nguyện sẽ thực sự buông tha cho mẫu thân cậu.
Tư Mã Dục dám chắc, mẫu thân cậu đã vừa ý A Ly. Chỉ là bà không dám mở miệng mà thôi.
Chính bản thân Tư Mã Dục cũng không dám nói.
Còn về phụ Hoàng cậu —- Dữu Tú đã kề cận bên người Thái Hậu một năm nay, mà phụ Hoàng chưa từng mở miệng nói một câu gì, cũng đủ để thấy rõ thái độ của ông.
Cậu trầm tư, cẩn thận suy nghĩ.
Trong suốt hai mùa Đông lạnh giá, Giang Nam liên tục có tuyết rơi.
Đương khi hoa mai nở rộ, Thái Hậu cho mời Tư Mã Dục cùng vài cô công chúa lớn tuổi đi thưởng tuyết, ngắm hoa. Dữu Tú cũng theo bên cạnh.
Lúc Tư Mã Dục đến, có một vài cung nữ đang nướng thịt nai trong viện. Cậu vừa vào hàn huyên với Thái Hậu mấy câu, đã tỏ ra thắc mắc khi ngửi được mùi thơm trong không khí.
Trước mặt Thái Hậu, cậu không hề câu nệ tiểu tiết, chỉ nói: “Con sẽ đi nướng hai miếng thịt nai ngon mềm nhất cho bà ăn”.
Thái Hậu cười nói: “Chứ không phải là con đang thèm lắm sao! Thôi đi đi, nhớ cẩn thận đừng để bỏng tay”.
Tư Mã Dục cười hì hì, Thái Hậu cũng phân phó: “Khoát cho Thái tử tấm áo choàng…… Không nên dùng áo có lông dài quá, dễ bị bén lửa mà bị thương. Ta nhớ còn có một tấm áo màu xanh, lần trước thằng bé đã để quên ở đây”.
Trời vào Đông rét đậm, tay chân cũng trở nên cứng ngắc, do đó mặt mũi bọn hạ nhân cũng hơi đần đần, các công chúa liền ba chân bốn cẳng bước lên hỗ trợ. Khóe mắt Tư Mã Dục khe khẽ liếc sang Dữu Tú. Nhìn thấy nàng ta đang nhìn về bên này, lò sưởi trong ống tay áo đều đã buông xuống, lại vẫn rụt rè không chịu đứng dậy hỗ trợ, khóe môi liền vểnh lên. Tư Mã Dục nướng thịt vô cùng vui vẻ, các công chúa thì chưa từng làm qua loại chuyện này, nên có chút hâm mộ. Phút chốc, Trường Nghi công chúa vội nói, “Để cháu gái đến giúp A Mang một tay”.
Thái Hậu đương nhiên cho phép. Chỉ tốn một ít công sức, cả đám công chúa đều tụm lại bên cạnh, chỉ chỉ trỏ trỏ giúp đỡ Tư Mã Dục nướng thịt.
Dữu Tú chỉ giương mắt nhìn, đã không thể ngồi yên, rõ ràng đang cực kỳ hâm mộ. Thái Hậu thấy vậy liền cười nói: “Con cũng ra hỗ trợ một chút đi”.
Dữu Tú mím môi, cố gắng ngồi lại thật an ổn, nhỏ giọng nói: “Ồn ào náo nhiệt quá, con không đi đâu”. Thái Hậu cười nói: “Con cũng quá đoan trang rồi đó”.
—— kiêu kỳ quá mức thì có. Tư Mã Dục nghĩ, người tốt như thế này —— nên dùng một vài biện pháp mạnh, để cô nàng biết khó mà lui.
Sau khi dùng cơm trưa, Dữu Tú xuất cung, vài công chúa cũng đứng dậy đưa tiễn. Tư Mã Dục cũng mượn cơ hội cáo từ.
Ra đến cửa cung Thái Hậu, Trường Nghi công chúa liền vô ý nhắc tới một chuyện: “Thái Hậu sẽ đi lễ Phật. Vào lễ mồng tám tháng Chạp, các tỷ tỷ có chuẩn bị quà tặng gì chưa?”.
Tư Mã Dục nói: “Nghe nói Thái Hậu muốn sửa chữa tháp Kim Thân La Hán ở Kê Minh Tự”. Ngay lập tức có công chúa chặn họng cậu, “Tiểu tổ tông!”.
Một vài người nhìn vào trong điện liếc nhìn xung quanh một chút, rồi nhìn lại Dữu Tú, còn tỏ ra hơi hơi gượng gạo.
Dữu Tú không rõ nguyên do vì sao. Nhưng cũng nhận ra bản thân mình cũng có liên quan, nên dè dặt không nói tiếng nào, trong lòng thì âm thầm ghi nhớ.
Lễ chúc mừng sáng sớm mồng một tết, quả nhiên Dữu Tú không tiến cung.
Khi Thái Hậu hỏi thăm, Dữu phu nhân chỉ nói: “Con bé bị bệnh”.