Nhắc đến mùa thu ta thường nhắc đến những thảm lá vàng nằm trên mặt phố, những chiếc xích lô tấp nập trên đường và những bước chân dạo phố buổi chiều qua. Mùa Thu mang nét dịu dàng của người phụ nữ, nét nhẹ nhàng đằm thắm của lứa đôi uyên ương. Và Thu tới nghĩa là tình yêu tới...
----------------------------------------------Nhưng năm nay thu khác rồi............................................................
Hà Nội đã vào Thu nhưng cái nóng của mùa hè vẫn còn bám dứt không chịu đi. Thời tiết oi bức, trời nắng chang chang là những dấu hiệu bất thường và khác lạ của mùa thu năm nay. Trời còn có nhiều thay đổi thì con người- người chịu tác động trực tiếp cũng có thể thay đổi.
Ta thấy rằng khoảng cách giữa "không" và "có" mong manh lắm. Ví dụ như đi qua quán 乃ún mặc dù không có tiền nhưng chỉ cần có hứng thì vào ăn tội đâu tính sau. Cho bạn một số cách giải quyết nhưng nhắc trước đừng nghe theo:Có thể là giả vờ gọi thằng bạn ra chơi rồi kêu:"lâu lâu hai chúng mình không gặp nhau bạn mời tớ bữa này được không?" Hoặc nếu bạn có tài tàng hình chạy nhanh như gió thì bạn có thể ăn quỵt. Không thì dành ba tiếng còn sót lại trong ngày làm chân rửa bát lau nhà trả tiền 乃ún cũng được(cách này được đấy nhỉ???). Còn nếu tâm trạng buồn thì đành móc cái tăm ra ăn tạm phở "ngó" vậy ???
Nói dông nói dài nói dai nói dại. Thôi trở về chủ đề chính. Việc khoảng cách giữa không và có nó có mối quan hệ mật thiết với nhau nên thường gây cho chúng ta những điều bất ngờ. Một điển hình là cô bạn Thùy Linh. Trở về các tập trước chúng ta thấy cô bạn này đang được trưởng phòng Hoàng Phong để ý. Nhưng sau việc đó chúng ta lại thấy bóng dáng cô mất tích. Và hôm nay ta sẽ trở lại tìm cô. Thiết nghĩ rằng câu chuyện xảy ra tiếp diễn là anh bạn Hoàng Phong sẽ tìm mọi cách cưa đổ cô ả ..rồi..abc bon họ sẽ yêu nhau. Nhưng sự thật thì nó luôn phũ phàng (nói phũ phàng thì hơi quá). Sau cái ngày Thanh Hà mất tích cùng sự ra đi của cô bạn Quỳnh Thư về quê ẩn náu thì Thùy Linh đâm ra chán nản với một sô chứng bệnh lạ thường. Vì vậy cô quyết định đi xem bói lần hai với kết quả được như mong muốn.
ToT
Mới sáng ra, Thùy Linh đã dậy sớm chuẩn bị cho một ngày đi làm. Từ cái ngày đi xem bói ấy cô đã trở thành một con người khác. Chính cô cũng muốn hỏi, liệu bà bói đó có ám cô cái gì không mà...???
"Gương kia ngự ở tay trần
Thế gian ai đẹp được dường như Linh"
"Linh hỏi gương đáp thật tình
Linh là đẹp nhất, nhìn càng đẹp hơn".
Thế là cứ như vậy, mỗi sáng cô dành cho mình ba mươi phút ngắm dung nhan trước khi đi làm.
Hôm nào cũng thế, cứ đúng 7h15 phút cô đã có mặt ở công ti để chờ một người . Đứng bên chiếc xe của mình, cô ngóng ra cổng. Chợt một chiếc xe ô tô sang trọng quý phái từ từ đi vào. . Vâng là Hoàng Phong-một con Golia mà cô đã từng ghét cay ghét đắng!! Ấy mà Từ bao giờ đã trở thành người cô thấy thương thấy mến, muốn được lẽo đẽo theo anh trước sự ngạc nhiên ghen ghét của mọi người. Thế người ta mới nói "cuộc sống đâu lường trước điều gì, tình yêu có thể đến rồi đi"..(ấy nhầm lời hát rồi đổi, đổi ngay). Thôi bỏ qua phần giới thiệu chúng ta sẽ đốt cháy giai đoạn đến phần tóm tắt nội dung. Sau khi đi xem bói và biết mình hợp tuổi với Golia, từ đó đôi mắt cô đã chuyển khung hình nhìn anh ta với đôi mắt mới. Nhưng trời cứ phật lòng ta, khi biết cô thích mình Phong lại tỏ ra sang chảnh với cô(anh ấy cố tình ý mà, nghe theo lời dụ dỗ của hai cô bạn thân đó). Nhưng với một tâm hồn cốt thép được đào tạo từ khi còn bé nên Thùy Linh vẫn tiếp tục thay đổi với khẩu hiệu" Một cây làm chả nên non, ba con chụm lại thành cái chợ ngay" ý lộn phải là" Có công mài sắt có ngày nên xà beng".
Thấy anh đi qua cô vẫy tay túm anh lại.
-Này Hoàng Phong, tại sao hôm qua Linh nhắn tin Phong không nhắn lại.Đôi mắt cô tròn xoe như chú cún con ngoan ngoãn hiền lành.
-Tôi có nghĩ vụ phải nhắn tin lại hả cô Thùy Linh. Anh nén cười rồi bỏ lên trước. Thực tình, không phải anh không muốn nhắn tin lại với cô mà do tình thế bắt buộc thôi.
Chuyện là hôm qua anh có nhận một bức thư của cô gửi trộm mà vô tình hất điện thoại vào bát mì tôm. Đấy người ta nói đâu có sai:Trời đánh tránh bữa ăn,thế mà anh lại chọn bữa ăn để đọc.. khổ tội anh..
Bức thư nó như thế này:
"Anh thân mến!
Đây là câu đầu tiên em viết dành cho anh. Kế đến, em viết cho anh câu thứ hai. Em muốn nói với anh rằng, câu này em viết đã là câu thứ ba rồi đó!
Anh à, anh có biết câu anh đang đọc đã là câu thứ tư rồi không? Vậy mà em vẫn không thể bắt đầu câu chuyện ở câu thứ năm này. Em hy vọng sẽ nói được điều muốn nói với anh ở câu thứ sáu, nhưng sao thấy khó mở lời quá, hẹn anh ở câu thứ bảy nha. Mà thôi, đợi thư xuống dòng, anh sẽ tâm sự với em được nhiều hơn.
Anh ơi, anh có biết giờ đã là câu thứ mấy rồi không? Em dạo này trí nhớ kém quá nên không thể đếm nhiều được. Nếu em không nhầm thì đã là câu thứ mười rồi. Nếu đúng thế thì khi em chấm hết câu này cũng là lúc em chuyển sang câu thứ mười hai rồi đó. em dự định sẽ nói điều muốn nói ra ở đây, nhưng cứ sợ anh không đủ bình tĩnh, nên em đành để nó ở câu sau nữa.
Anh à! Anh vẫn đang đọc bức thư của em đó chứ? Điều em muốn nói với anh là hãy kiên nhẫn đọc câu kế tiếp. Cũng sắp hết giấy rồi nên em sẽ nói ngay thôi. Nếu anh vẫn tin em, hãy đọc thêm câu này nữa. Em không muốn làm mất thêm thời gian của anh, nên em sẽ cho anh biết ngay bây giờ. Em à, anh muốn nói là… là…là " đọc đến đây hết mất giấy rồi...
Nhìn Phong bước lên Linh gãi đầu thắc mắc. Bức thư tình cô vắt óc cả buổi làm hôm qua mà không lay động tí nào sao? Phụng phịu cô bước lên phòng.
Đứng từ xa Phong nhìn cái vẻ mặt cô mà thấy buồn cười. Thuốc bơ đã có tác dụng rồi. Đây là chiêu mà anh năn nỉ mãi Thanh Hà và Quỳnh Thư mới chịu bày cách cho anh. Nghĩ lại, tốn có hai mâm cỗ cho hai con lợn đó ăn mà có bí kíp tán gái như thế này,anh cũng cam.Mải nghĩ bỗng nhiên có một tiếng gọi làm anh giật mình như bị ai đó bắt gặp ăn vụng.
-Chào chú.
-Sao mày lại ở đây. Phong ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt-Thiên Quốc-đứa cháu ruột hay cũng chính là người anh em bạn bè thân thiết nhất với anh.
-Cháu nhớ chú,không được sao?Mà chú làm gì phải giật mình thế,nghi lắm, cháu ngửi thấy mùi mờ ám.
-Chả làm gì cả?- Nuốt nước bọt trong cổ họng của mình Phong tiếp lời:-Có chuyện gì đi vào phòng nói sau?
Hoàng Phong bỗng đập mạnh tay vào bàn, đôi mắt anh lóe lên những tia tức giận.
-Khốn khi*p.
-Chú, bình tĩnh đi. Cháu mới nghe cũng ức chế lắm nhưng cũng phải bình tĩnh để đến hỏi ý kiến chú. Vậy mà...
Thiên Quốc thở dài nhìn Hoàng Phong. Biểu hiện này cũng đúng thôi. Khi anh nghe xong anh cũng sôi máu như vậy mà. Chung quy lại tất cả chỉ tại lão già khốn khi*p. Bắt anh đi du học để về quản lí cái công ty ấy ư. Nực cười.
Ông ta nghĩ mình là ai. Một con người lúc nào cũng chỉ biết đến tiền và tiền. Đối với ông ta tiền là tất cả, ngay cả anh-con trai lão cũng chỉ là công cụ kiếm tiền cho lão.
-Chiều nay chú sẽ nói chuyện lại với ông ta.Hoàng phong nghiêm túc nhìn vào tấm ảnh để trên bàn.
----------------
Sau khi bước vào phòng, Thùy Linh cảm thấy mình chả có một chút sinh lực nào mà làm việc. Cầm điện thoại cô đi thẳng ra ngoài. Năm phút rồi mười phút... đến một tiếng sau đó mọi người vẫn chưa thấy Thùy Linh quay lại . Thường ngày cô là một loa phát thanh cho mọi người nghe, đôi lúc cô nói nhiều đến mức nhức óc nhưng thật sự hôm nay thiếu bóng cô mà thật sự ai cũng thấy nhớ. Thấy vậy Ngọc Dương liền chạy một mạch đến tìm Hoàng Phong hỏi xem tung tíc cô ở đâu.
-Trưởng phòng. Ngọc Dương không thèm gõ cửa mà đẩy thẳng vào.
-Này Ngọc Dương tại sao cô vào phòng tôi mà không gõ cửa hả?
-Dạ em xin lỗi, em chỉ muốn hỏi xem có chị Thùy Linh ở đây không thôi.
-Thùy Linh lại trốn việc hả? Hoàng Phong dừng chiếc 乃út, đôi mắt mới bắt đầu ngước lên nhìn Ngọc Dương.
-Dạ em không biết tự dưng thấy chị ấy cầm điện thoại đi một mạch từ sáng đến bây giờ vẫn chưa thấy dấu tích quay lại.
Nghe thấy vậy, Hoàng Phong bật dậy đi kiếm Thùy Linh. Nhưng đi được nửa bước thì tiếng điện thoại reo lên. Là số của Thùy Linh. Anh chưa kịp alo thì đã nghe thấy tiếng Thuỳ Linh vang lên cùng với tiếng gió vù vù bên tai.
-Hức hức, ta muốn ૮ɦếƭ....tại sao số ta lại khổ quá trời.
-Alo, Thùy Linh em ở đâu....em bình tĩnh đi. Hoàng Phong trả lời mà cứ gào lên, khiến cho Ngọc Dương bên cạnh cũng lo lắng theo. Anh sợ thời gian qua anh đã sử dụng chiêu "bơ" nhiều quá đến bây giờ nó phản tác dụng. Thực sự lúc này anh rất rối bời, anh sợ cô sẽ làm chuyện gì đó dại dột.
Còn Thùy Linh, cô thì quá rảnh rang khi trèo lan can trên tầng thượng. Căn bản là hôm nay trời nhiều mây gió mát, lên cô muốn thả lòng mình. Nằm vắt vẻo trên chiếc lan can phân chia hai mảng tầng thượng khá là cao( có mét hai mươi thôi mà) đôi mắt cô buồn rầu nhìn lên trời cho đúng tâm trạng và lời than thở của mình.
Nghe thấy tiếng là lạ Thùy Linh vội bật dậy nhấc điện thoại xem:-૮ɦếƭ cha, gọi nhầm.
-Sao số ta khổ quá vậy nè, gọi cho Thanh Hà mắt mũi thế nào đi gọi cho Golia. (Căn bản là hai số đó ở gần nhau).
Vội vàng tắt chiếc điện thoại, cô bất chợt rơi tự do xuống đất một cách phũ phàng:
-AAAAAAAAAAAAA...tít tít...
Nghe tiếng vọng quá lớn rồi sau đó là tiếng ngắt cuộc gọi. Hoàng Phong không nói lời nào chạy một mạch xuống cổng công ty.
-Này, có thấy Thùy Linh đi ra ngoài không?- Anh túm cổ tên bảo vệ ,nói mà như hét vào mặt hắn khiến cho hắn cùng hai tên khác bủn rủn chân tay.
-Không...không...ạ.
Buông tay ra, anh định bước đi nhưng rồi quay đầu lại nói với tên bảo vệ rằng:-Gọi cho tôi hai người đi kiếm cô Thùy Linh nhanh.
Nói rồi anh cầm chiếc điện thoại gọi lại cho Thùy Linh xem sao. Nhưng kết quả chỉ là:" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ...".
Nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy anh nghe có tiếng gió kêu ắt hẳn là cô đang ở ban công hoắc sân thượng, nghĩ là làm, anh tiến thẳng tới cầu thang máy. Chờ mãi mà không thấy anh đành liều chạy thang bộ. Tòa nhà có hai mươi lăm tầng với ba thang máy: hai thang máy dành cho nhân viên một thang máy dành công chức cấp cao.Nhưng hiện tại thì thang máy dành cho công chức cấp cao được bảo hành còn hai thang máy kia thì đông quá. Thôi thì tình thế nguy hiểm không ngại ngần anh chạy một mạch lên tầng hai lăm.
Hai mươi tầng đầu với sức trai tráng khỏe mạnh không là gì với anh cả nhưng đến tầng thứ hai mốt thì...
-Một bậc, hai bậc, ba bậc,....mười bậc qua một tầng. Một bậc,hai bậc... qua một tầng.
Hoàng Phong nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt anh hoa mờ với những bậc thang cuối. Mở cánh cửa ra, cuộc đời anh như được thăng hoa với làn gió mát mẻ thổi bay đi mệt mỏi. Đảo mắt nhìn quanh, anh thấy Thùy Linh đanh ngồi nhăn nhó bên cạnh cái lan can. Thấy vậy anh chạy nhanh đến ôm cô vào lòng như không muốn để tuột cô một lần nữa.
Làn gió thoảng thoảng với những cánh hoa giấy bám trên tường lan can bay nhẹ qua như mang một lời yêu mới. Thùy Linh đang ngồi loay hoay với chiếc điện thoại hỏng thì bỗng có một cánh tay rắn chắc ôm mình. Đôi mắt cô bỗng mở to giật mình, cái hành động này sao giống trong tiểu thuyết thế nhể:
-Bỏ ra đi hôi quá!! Thùy Linh mặt mày ngày càng nhăn nhó, đôi bàn tay nhó bé của cô cố đẩy anh ra. Thấy vậy anh cười khì:
-Hôi thì em cũng yêu phải không?
-Golia hôi hám ai mà thèm. Cô quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ hờn dỗi với anh.
Đặt đôi tay của mình lên gương mặt cô, anh nói một cách nhẹ nhàng:-Lần sau đừng làm gì cho anh phải lo lắng nhé! Anh xin lỗi vì đã làm em phải buồn.Thùy linh này! Em...làm vợ anh nhé!!
Nghe tiếng anh nói Thùy Linh phì cười: Anh cầu hôn em mà không có chiếc nhẫn nào, chưa kể người thì hôi hám ... ừm để em phải suy nghĩ..
-Ai bảo anh không có nhẫn-Nói rồi Hoàng Phong giật chiếc chỉ trên tay áo mình quấn vào ngón tay cô.-Em không biết rằng em là một con người đặc biệt vì vậy màn cầu hôn phải thật đắc biệt không?
Dựa vào lòng anh, Thùy Linh đưa bàn tay có sợi chỉ lên trước mặt:
-Em nghĩ anh có thể kể chuyện này cho con chúng ta học tập được đấy.
Tiếng nói của cô nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng đã thu hết vào đôi anh :-Vậy là em...
Nhìn cái gật đầu của cô mà anh sung sướng đặt cho cô một nụ hồn ấm áp của mình.
Màn cầu hôn lãng mạn thế mà..
-Thưa sếp... Một anh bảo vệ ló cái đầu ra bắt gặp cảnh hai người đang *kiss*. Cười trừ anh tỏ vẻ ngô nghê:-Cứ tiếp tục đi , em không làm phiền...
Tên bảo vệ nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Thấy cô có vẻ ái ngại , anh đỡ cô dậy rồi rủa thầm cái kẻ phá đám:-Biết thế mình đi tìm một mình, cái tên bảo vệ đáng ghét dám phá hỏng phút giậy quan trọng của mình...
***
Với cấp độ buôn chuyện không thể đếm được của tên bảo vệ thì chưa đầy năm phút cả công ty đã rầm rộ chuyện trưởng phòng và nhân viên. Với cách hiểu một nửa tâng bốc lên hai lần chuyện tình công sở đã làm nhiệt độ của công ti tăng đột ngột...