Xế chiều, Đà Lạt nổi bật với những cánh hoa anh đào rơi và những chiếc lá phong đỏ ven đường. Trên con đường đó có một chiếc taxi lướt nhanh qua các cánh hoa như cùng chia sẽ nỗi niềm chiến thắng. Bước vào khách sạn, mỗi người một vẻ đi về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi sau giây phút căng thẳng.(Từ sau vụ đóng giả học sinh Hoàng Dương đã chuyển về ở hẳn với Quốc ở khách sạn)
8h, hẹn lại lên. Mọi người rủ nhau đến quán lẩu bò nổi tiếng đất Đà Lạt ăn mừng. Những mùi thơm thoảng thoảng như lời mời gọi chân thành nhất của chủ quán.
"Một, hai, ba, dôz, hai ba zô, hai ba uống.." Những tiếng hò reo của bộ bốn con nhặng vang lên khiến cho tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào. Với tiêu chí, mình không biết họ, họ không biết mình vậy lên bốn người họ vẫn ăn uống trò chuyện một cách vô tư và hơi thái quá.
-Anh em, hôm nay uống không say không về.. Quốc cầm cốc bia to đùng giơ lên cùng với nụ cười tươi mời gọi. Giơ chiếc cốc cạn chén như sự đồng ý. Bốn người uống hết không còn một giọt trong đó.
Gắp thịt bò vào nồi lẩu Thanh Hà chợt nghĩ ra một ý tưởng, lâu lâu không có dịp chơi sao lại không chơi một trò chơi nhỉ?
-Này mọi người, chúng ta chơi trò chơi nhé!!
-Ưm cũng được đấy!!
-Tôi thì đồng ý!!
Sau lời đề nghị và được sự đồng ý từ mọi người Thanh hà bắt đầu phổ biến luật chơi:-Chúng ta sẽ chơi trò chơi sự thật hay hành động. Luật chơi sẽ như thế này. Bây giờ tôi sẽ quay chiếc đũa. Chiếc đũa hướng về ai thì người đó phải chon nói về sự thật hay một hành động mà người quay đũa ra luật. Sau khi chọn và trả lời, người đó sẽ tiếp tục quay chai và cứ thế trò chơi tiếp tục.
-Này bà khôn thế bao giờ mới ૮ɦếƭ,oẳn tù tì cho công bằng. Quỳnh Thư nghe xong lên tiếng đòi công bằng. Nghe có vẻ cũng có lí thế là mọi người cùng nhau oẳn tù tì.
-Uyn zô xê ba con dê ૮ɦếƭ đói-Cả ba người đồng thanh kèm theo đó là những cái đấm 乃úa bao xuất hiên. Và người thắng là Thanh Hà.
-Ê! Thấy chưa? Tui quay chai nha! Nói rồi Thanh Hà quay chiếc chai và điểm đến là Quốc.
-Ừm bạn Quốc thân mến , bạn chọn sự thật hay hành động!!
-Hành động đê!! Quốc vỗ иgự¢ oai hùng chọn hành động. Sau đó anh uống một hớp bia lấy tinh thần.
Sau khi nhận hành động, Thanh Hà to nhỏ gì đó với quỳnh Thư và nhường cho cô bạn thân xử lí mục tiêu.
-Được rồi, hành động của bạn là ra tán cô bạn béo béo ở đằng kia kìa.
Theo hướng chỉ tay của Thư ,Quốc rùng mình: Nghĩ gì bảo anh-một hot boy của V-biz phải ra tỏ tình với một bà béo ba vòng 90-100-90, định Gi*t người không dao à?
-Vớ vẩn tôi không có chơi đâu? Quốc nhăn nhó khoanh hai tay vẻ mặt hiện lên đôi chút giận dỗi.
-Này anh bạn luật chơi tất cả mọi người đều phải theo, vậy anh có chơi hay nghỉ đây? Thanh Hà cần đôi đũa khoắng mấy miếng thịt bò vừa nói,
Thấy vậy anh đòi chuyển qua sự thật. Và câu hỏi về sự thật là: Bạn hãy kể một câu chuyện mà bạn thấy vui nhất trong tuần qua. Và câu chuyện là...
"Trong lớp học giờ công dân, thầy giáo đang giảng về công ơn của thầy cô. Thầy giáo hỏi cả lớp: - Các em hãy cho thầy biết một câu ca dao về người thầy. Lớp im lặng. Thầy giáo mớm ý: - Câu này có hai chữ "mày" và "nên" Lớp im lặng tập hai. Thầy giáo lại mớm ý - Câu này có cả hai chữ "không" và "đố" Lớp tiếp tục im lặng. Thầy giáo điên tiết: - Câu này có sau chữ, có cả hai chữ "thầy" và "làm". Ðây là câu gì? Mãi một lúc cuối lớp có một cánh tay rụt rè giơ lên đó là bạn Quỳnh Thư. - Em cho biết đó là câu gì? - Thưa thầy đó là câu "Làm thầy mày không nên đố" Thầy giáo???."
-Hahaha, Thư tốt lắm!! Thanh Hà nghe xong câu chuyện vỗ vai Quỳnh Thư đang ngồi một xó nhăn mặt bực bội.-Thôi quay tiếp đi đệ.
Theo lời cô Quốc quay chiếc đũa và điểm đến tiếp theo vào Quỳnh Thư.-Ôi my god!! cô bịt miệng giật mình.
-Thôi để cho lành tôi chọn sự thật.
Nghe nói đến sự thật Quốc mỉm cười:-Vậy nhóc xem trong hai người anh và tên "Dương đầu bò" này ai đẹp trai hơn.
-Này cậu gọi ai là Dương đầu bò vậy? Dương tức mình cốc vào đầu Quốc một cái rõ đau. Theo phong trào Thanh Hà với Thư cũng thêm dầu vào lửa. Sao Quốc lại gọi Dương là Dương đầu bò...Ngừng một lúc hai người nói tiếp- mà phải gọi là Dương chim lợn chứ!!
-Dương chim lợn!! Quốc bật thốt lên, sao cái tên này nghe quen vậy. Gãi đầu một lúc anh chợt nhớ tới tối hôm sinh nhật bà béo Như Hoa .Lúc Thư bị lũ côn đồ đánh, hình như có đứa nhắc tới thủ lĩnh Dương chim lợn thì phải. Quay gương mặt ra lườm Dương anh Ϧóþ cổ một cách không thương tiếc:-Nói! hôm đấy thực sự là như thế nào?
-Bạn ơi bình tĩnh, Ϧóþ cổ nghẹn ૮ɦếƭ mất! Nghe lời Dương nói Quốc cũng hạj canh tay cho anh giải thích. Chuyện là như thế này. Lũ côn đồ đó là mấy tay đệ của Dương trong sở cảnh sát. Chính anh đã bảo họ diễn vai kẻ xấu để anh và Thanh Hà diễn vai người hùng. Chả qua là anh sợ Quốc kinh nghiệm diễn non kém nên cho anh chút bất ngờ thôi mà.
-Bất ngờ cái con khỉ, cái thằng gì gì đó nó đấm tao méo cả mồm làm cho đêm ăn không ngon ngày ngủ không yên. Nói rồi Quốc lại định giơ tay đấm nhưng Dương đã rời khỏi chỗ và chạy ra sau chỗ hai chị em nhà kia. Thấy vậy anh cầm theo mấy quả táo bên cạnh ném.
-Ý, anh bạn bình tĩnh, Thanh Hà,Quỳnh Thư em nói gì giúp anh đi, kế hoạch này là của nhà viết kịch Thư, đạo diễn Thanh Hà mà, anh chỉ là người làm thuê đóng góp diễn viên và diễn xuất thôi mà.Vừa nói Dương vừa trốn tránh những thứ trên tay Quốc, không trốn có ngày vỡ đầu như chơi. Thế là một cuộc chuột đuổi mèo xung quanh cái bàn tròn khiến cho hai con người ngồi ở kia hoa cả mắt. Có vẻ như cuộc chiến diễn ra quá căng thẳng khiến ông chủ phải chạy ra xem tình hình kẻo hai người có làm vỡ thêm chiếc bát quý giá nào không. Rồi đọt nhiên Quốc cầm chiếc bát nhựa mà phi thẳng vào Dương. Với kinh nghiệm ba năm trong nghề và là một đai đen trong trường phái kalêt bẻ que không gãy, anh chỉ xoay nhẹ người một cái và....chiếc bát hạ cánh trên đỉnh đầu thầy V-H (Vương hói ai còn nhớ bức thư tình yêu vuợt tuổi tác của thầy không?)
-Oh may god!! Thầy V-...h. Cả lũ bịt miệng và sốc khi thấy V-H đang ở đây may là chỉ nói đến chữ V và hạ nhỏ volum chữ H không thì hậu quả khó lường.Hắc hắc
-Các em làm gì ở đây thế này! Thầy hạ chiếc bát xuống nhìn xung quanh, mà cũng may đây là bát nhựa chứ phải bát thủy tinh hay xứ là thầy đi tong làn da căng mịn sáng bóng phủ màu vàng đặc trưng của người Việt Nam trên đầu rồi, Liếc mắt một lượt nhìn ba đứa học sinh thầy tiếp lời với mục tiêu tiếp theo:-Cả cô Thanh Hà nữa sao cô lại để học trò uống bia rượu như thế hả? Mọi người đứng hết ra kia cho tôi! Thầy đúng là giáo viên nghiêm túc khiến ai cũng nể thầy, mới nghe tiếng nói bốn người kia liền cụp mắt giơ hai tay đầu hàng đi thẳng lối xếp theo thứ tự an pha bê ngoài cổng. Còn thầy V-H thì một mình đi đến chỗ chủ quán ở đằng sau, thầy thầm nghĩ chắc tụi này ăn quỵt tranh nhau chạy trốn để không trả tiền nên chủ quán cầm bát đũa ném bắt lại, nhưng thầy không ngờ rằng.....
Đứng ngoài cổng, ngứa chân ngứa tay, Quỳnh Thư nhún nhảy đá một hòn sỏi làm nó văng vào thân cây, nhìn thấy mấy con chim bị phá giác ngủ cô chợt nghĩ đến nguyên nhân của việc mình đứng đây làm bạn với con muỗi và trò chuyện cùng với ba người bạn điên.
-Thầy V-H hôm nay cứng ghê! Nghe tiếng Quỳnh Thư nói Thanh Hà phản bác lại.-Bộ mọi hôm thầy ẻo lả lắm hả?
-Nghe bức thư của thầy thì hiểu rồi? Quốc đắc chí cười khi nhớ lại bức thư tình yêu vượt qua tuổi tác của người thầy kính mến.
Khổ thân Hoàng Dương, anh nghe mọi chuyện chả hiểu cái mô tê gì, ấy thế mà anh cứ cười như đúng rồi làm mọi người nhìn như quái vật ngoài hành tinh.
-Này Hoàng Dương có ai hỏi đừng bảo là bạn tụi này nhá! Xấu hổ lắm!! Ba người còn lại lắc đầu nhìn Hoàng Dương rồi che mặt. Khổ cái tấm thân anh nghe chuyện đã không hiểu gì mà lại còn bị ghẻ lạnh. Thôi anh đi khóc đây. híc híc.
Trở về trong quán ăn, thầy V-H dương dương tự đắc nhìn chủ quán.
-Chủ quán, của tụi nhỏ bàn kia hết bao nhiêu?
-Dạ thưa bác hết bốn triệu hai trăm lẻ lăm ngàn, thôi em lấy tròn bốn triệu rưởi.
Nghe chủ quán nói người thầy vĩ đại cố mở to con mắt do tuổi già của mình:-Cái gì tận bốn-bốn-triệu rưởi sao? Ông lắp bắp hỏi lại, cái bọn nhỏ này chúng có biết tiền lương một tháng của ông mới có bốn triệu không mà chúng một bữa ăn tận bốn triệu năm trăm lẻ không ngàn như thế này. Vét hết tiền trong ví còn hai trệu rưởi, ông đặt lên bàn cho chủ quán với vẻ mặt cười tươi như hoa.
-Tôi trả góp.
Bốn con người dựa vào nhau đứng ở cửa quán với vẻ chán nản. Nhưng họ không ngờ rằng, mọi người đi qua đường cứ tưởng họ là dàn diễn viên được chủ quán mời về làm người mẫu quảng bá lẩu Đà Lạt này ,nên ai ai đi qua cũng ngước nhìn với đôi mắt đèn xe tăng mồm đĩa hát và kèm theo đó là những ánh đèn flas nhí nháy .Thấy hình bóng của người thầy vĩ đại bước ra mà bọn họ không cầm nổi lòng suýt nữa ôm nhau ngã. Tiếc đứt ruột với hai triệu rưỡi rưỡi bỏ ra hoang phí ,cộng thêm hai triệu nợ cùng lãi suất hai mươi phần trăm khiến thầy buồn trong lòng mà vẫn cố vui ra ngoài.
-Các em à, lần sau không được như thế nhé...blu bloa ...cả cô nữa tôi không hiểu cô là giáo viên kiểu gì mà rủ rê học sinh đi uống bia ăn lẩu vậy?? Người thầy vĩ đại lại cất bài ca không quên giáo huấn cho bốn bạn trẻ khiến cho bốn bạn ai ai cũng đầu tắt mặt tối. Sau khi giáo huấn được mười phút thì tiếng điện thoại của Quốc và thầy đều vang lên dữ dội. Cầm chiếc điện thoại hai người cùng bắt máy.
-Alo...
Bước ra khỏi hàng Quốc cầm máy đi về phía bên trái, thầy giáo thì lại chạy ra chỗ bên phải, cả hai người đều tập trung lắng nghe cuộc điện thoại từ đầu dây bên kia. Ba con người còn lại đứng giữa ngơ ngác đưa mắt nhìn từ bên phải sang bên trái rồi từ bên trái sang bên phải để xem xét tình hình. Thêm mười phút trôi qua mà hai bên chưa có ý định dừng cuộc trò chuyện. Hai con người hai phong thái khác nhau. Một bên là thầy V-H vui cười nói chuyện tay không quên vuốt lại mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu. Cũng với dáng vuốt tóc(nhưng tóc nhiều hơn) thì Quốc lại tỏ vẻ bực mình và nhăn nhó.
Sau đúng mười phút năm tư giây chắn hai người họ quay về với vị trí ban đầu nhìn mọi người một cái và đi thẳng không nói thêm câu nào.
-Là sao? Thanh Hà , Quỳnh Thư và Dương nhìn nhau không hiểu, nhún vai bọn đi về. Coi như bữa ăn mừng chiến thắng cũng có đôi chút vui vẻ.
Đà Lạt càng ngày chìm trong cái lạnh. Một vẻ đẹp của sự lạnh lùng. Buổi tối thế này trên người phải quàng thêm chiếc khăn ấm thì mới giữ được sức khỏe tốt. Ấy thế mà Quốc vẫn lang thang đầu trần trên con đường lất phất những hạt mưa bụi. Anh không muốn nghĩ đến ngày mai. Vì ngày mai là một ngày có thể sẽ thay đổi cuộc đời anh sang một trang sách khác. Có vẻ như trang sách đó nó mang theo một nỗi buồn rầu không tả. Ngồi trên chiếc ghế đá vỉa hè anh nhớ tới Quỳnh Thư...một cô gái đã thay đổicuộc sống của anh trở nên thú vị hơn và ý nghĩ hơn. Chỉ cần một nụ cười của cô là anh có thể xóa tan đi mọi mệt mỏi.
Ba người trở về khách sạn với cái lạnh thấu xương, đã thế quần áo lại phong phanh đầu trần nhưng may vẫn còn mang dép. Mỗi người trở về phòng với một tâm trạng khác nhau. Quỳnh Thư đang ngồi xem tivi thì tiếng chuông cửa vang lên,nhìn qua chiếc camera ngoài cửa là Hoàng Dương, anh ta làm cái quái gì ở đây vậy? Tuy vậy cô vẫn ngó đầu mở cửa cho anh vào.
-Xin thưa đại ca, anh gọi phòng tôi có chuyện gì?
-Anh sang chơi thôi mà, tại thằng Quốc nó chưa về !!
Vừa nói Dương vừa lách người vào mặc kệ cho cô chủ nhà thẫn thờ đứng ngoài cửa.Sao cái thằng oắt con ấy lại chưa về nhỉ? Nó ăn mặc phong phanh mà bây giờ lại còn lượn lờ ở nơi đâu. Đúng rồi từ khi nó nhận được cái cuộc điện thoại ấy nó khác hẳn. Vừa nghĩ cô vừa vào trong phòng mặc kệ cho đôi kia ở bên ngoài. Nằm trên giường đôi mắt cô cứ nhay nháy, dự là có chuyện chả lành cô mặc quần áo ấm đi tìm tên kia.
Đang pha đồ uống, Thanh Hà bỗng thấy có gì vụt qua rất nhanh, quay lại đưa tách cacao cho Hoàng Dương cô thắc mắc:-Cái gì vừa vụt qua đấy?
-Là Thư đó! Hớp một ngụm anh đáp lại-Ôi mẹ ôi mẹ ơi quá!
Nhìn anh thè lưỡi thổi phù Thanh Hà lè lưỡi trêu.
-Cái đồ ăn tham! Vừa nói cô vừa huých vào vai anh ai dè cacao đổ lên áo!!
-૮ɦếƭ rồi, tôi xin lỗi, anh có bị làm sao không? Thanh Hà hốt hoảng nhìn chỗ cacao nóng loang lổ trên trên иgự¢ anh. Lấy chiếc khăn , cô nhẹ nhàng chăm chút lau từng vết cacao dính trên đó. Dường như vết cacao nóng đó đã giúp anh đánh thức con tim đang đập loạn nhịp vì cô. Gương mặt cô chăm chút lau cho anh khiến anh liên tưởng đến cô là một người vợ đảm đang chăm chút từng li cho chồng. Đột nhiên anh ôm cô vào lòng khiến cho cô bất ngờ.
-Thanh Hà, em có thể làm bạn gái anh được không?
Một câu nói tuy không to nhưng mang đậm tính chất sét đánh ngang tai . Là anh đang tỏ tình với cô sao? Cũng hơi mắc cười thật,vì bé đến giờ chưa một ai tỏ tình với cô,cũng bởi vì tính cách của cô trầm lắng không thích kết bạn.Vì vậy nghe anh nói mà cô đứng hình.
-Tôi, em...cô lắp bắp nhìn anh với khuôn mặt đỏ ửng. Thấy vậy anh càng thích thú cười. Thanh Hà đỏ mặt sao chuyện lạ Việt Nam đấy.
Ôm cô vào lòng một lần nữa, anh ghé sát đôi môi của mình vào tai cô:-Cứ từ từ suy nghĩ, anhkhoong hối thúc em mà.
-----
Lại nhắc đến Quỳnh Thư, khi nghe tin Quốc chưa về nhà cô đã đi tìm anh ở khắp nơi, điện thoại thì không liên lạc được, tin nhắn thì không trả lời, vội vứt điện thoại vào trong túi xách cô chạy qua các quán nhậu xem có anh ở đó không.
Lững thững trên đường với cơn mưa lạnh, cô khóc lóc vì không thấy hắn ta đâu. Lau nước mắt cô cũng tự hỏi lòng mình, tại sao cô phải khóc vì anh.
Từ xa cô thấy một người con trai tóc trắng xám đang ngồi trên chiếc ghế đá, trên tay anh ta cầm một đóa hoa hướng dương đã gần tàn vì cái lạnh. Nhưng sao chiếc áo đó, dáng người đó , bờ vai đó cô lại thấy rất đỗi quen thuộc. Nhẹ nhàng bước đến nơi thì người con trai đó quay lại.
-Thiên Quốc.. là cậu sao? Vừa nói cô vừa lùi bước chân của mình lại.
-Là anh đây.. Vừa nói Quốc vội bước nhanh đến bên cô như không muốn tuột mất cô khỏi bàn tay của mình. Đưa bó hoa cho cô, anh ôm chầm lấy dáng người bé nhỏ như muốn lấy đi hơi ấm của cô cho lòng mình. Giật mình vì hành động tự nhiên kia của Quốc, cô định có ý định đẩy anh ra. Nhưng thấy đôi bàn tay đó đã lạnh cóng cô liền choàng lấy hai tay của mình ra sau lưng anh.
Trời bỗng im gió cũng là lúc Quốc buông cô ra. Đặt đôi bàn tay lạnh giá của mình lên hai gò má ửng hồng kia anh nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn vương nước mắt cô mà hỏi:-Quỳnh Thư, em có thể làm bạn gái anh được không?
-Chả lẽ đây là lí do mà cậu nhuộm tóc thành màu bạc sao?- Cô đưa đôi tay vuốt lên mái tóc bạc đó. Là màu đen hay bạc thì nhìn anh trông vẫn điển trai như ngày nào . Hạ tay xuống cô tiếp lời:-Nhưng Quốc à chúng ta có quá nhiều điểm khác biệt, huống chi tôi lại hơn tuổi cậu. Cô mỉm cười tháo chiếc khăn trên cổ mình quàng cho Quốc. Cô và anh sao có thể chứ! thật nực cười. Khi đeo xong xuôi cô nắm lấy bàn tay giá lạnh ấy mà nói rằng:-Sẽ có người con gái tốt hơn tôi ở bên cậu, có lẽ tình cảm của cậu dành cho tôi chỉ là phù du của tuổi thanh niên thôi. Mà tôi cũng không có tình cảm nào dành cho Quốc. Cảm ơn Quốc vì thời gian qua đã quan tâm chăm sóc tôi.Bó hoa này tôi sẽ nhận.
Nói rồi cô quay lưng lại bước đi trong sự đau khổ của anh.
-Trong lòng Thư không có chỗ nào dành cho Quốc sao? Quốc từ đứng đằng sau hét lên vẻ tuyệt vong. Nghe tiếng nói đau khổ đó đôi chân cô cũng chùn bước lại. Thấy vậy anh lại tiếp lời.
-Ít tuổi thì sao? Bộ ít tuổi là không được yêu sao? Hay là tôi không đủ tốt nên không xứng với Thư. Thư bảo Thư không có chút tình cảm mà vậy tại sao Thư lại tìm tôi, tại sao Thư lại khóc vì tôi? Hả! Tại sao?
Quốc hét lên như một con thú dữ bị nhốt chân lại. Chả lẽ anh không có quyền được yêu sao? Đưa đôi tay như muốn níu kéo lại nhưng bước chân của cô đã bước đi rồi. Cô đã bỏ anh thật rồi!!
Gió rít lên như hòa vào niềm đau đớn. Từng chiếc lá bay xào xạc như một màn giao hưởng buồn cho một câu chuyện tình yêu không thành. Anh ước gì cơn gió mạnh đó có thể thổi bay vết thương trong con tim anh. Để anh có thể đối mặt với tương lai.