Sau buổi học Quỳnh Thư bị Thiên Quốc lôi đi mất tăm mất tích, còn một mình Thanh Hà cô quyết định làm xong đống việc rồi mới về nhà. Việc chấm bài với cô thật nhàm chán, chấm tận ba lớp mà mỗi lớp bốn đề, thật hại não cho một giáo viên chuyên về thể dục như cô. Nhưng vì sự nghiệp tương lai con em chúng ta cô vẫn phải gồng mình làm việc.
Mở chiếc điện thoại ra xem, cô chợt nhận ra trời đã quá trưa. Vớ chiếc túi xách cô ra về. Vì cô chỉ nhận dạy buổi sáng nên cô quyết định sẽ thưởng cho mình buổi dạo phố. Nghĩ là làm nhưng khổ nỗi sáng cô quốc bộ đến trường nên về tất nhiên lại phải quốc bộ.
Đi qua quán 乃ún riêu cua bên, cô tạt qua làm bát phở. Dường như lâu lắm rồi cô mới ăn phở thì phải. Gọi cho mình bát 乃ún riêu loại to cô ngồi vào chiếc bàn bên lề đường. Cái bát 乃ún thật to và hoành tráng khi nước thì nhiều cái thì ít. Mất công gọi chả lẽ trả lại. Mà thôi gọi rồi mà trả nó lại uýnh cho vỡ mồm thì teo. Xót xa lắm nhưng cô vẫn phải cố nuốt cho bõ số tiền bỏ ra. Thôi thì cứ coi như lâu lâu thử của ngon vật lạ bên ngoài một lần cho biết thế nào là phở Đà Lạt.
Đang ăn ngon lành thì quán có hai vị khách lạ vào. Thật ra cô định không để ý mà tập trung vào chuyên môn nhưng hình ảnh nó cứ đập vào mắt và bắt cái đầu xác nhận nên...lại phải chú ý.
Quán mì khá vắng vẻ vì trời đã quá trứ tự bao giờ. Cả cái quán to (có bốn cái bàn được dựng bên lề đường*ôi to quá*) mà chỉ có mỗi ba vị khách: cô và hai người mới vào.
Đó là hai người đàn ông một trung niên một trẻ tuổi ăn mặc sang trọng. Nhìn khuôn mặt người đàn ông kia cô thấy quen lắm nhưng hình như não cô chưa muốn hoạt dộng nên chưa nghĩ ra. Nhưng vì cấp độ hóng hớt quá cao nên vừa ăn đôi tai cô vẫn dỏng lên nghe hai người kia nói chuyện.
-Này! gọi xe mới cho bác chứ tí nữa bác phải sang bên Hoàng Đông kí hợp đồng.
-Vâng ạ!
Tiếng nói người đàn ông vang lên mang nét trầm khàn đặc trưng mà cô không thể quên. Chính là ông ta, người mà cô hận đến xương tủy. Tức giận vì không thể ngờ trái đất có thể tròn như vậy. Định cất công đi tìm ông ta hỏi thăm thì ai dè ông ta tự mang xác tới. Cười khẩy một cái cô thôi không ăn nữa mà quan sát vào người đàn ông trước mặt ( ăn hết rồi còn đâu mà chả bỏ đũa xuống, chả nhẽ gặm đũa trừ,hehe).
Đúng là CEO của một công ti lớn, chỉ trong vòng năm phút một chiếc xe đời mới đã ung dung đứng trước cái quán bé tí tẹo này. Đặt tờ năm trăm nghìn xuống bàn, hai người kia đi thẳng để lại niềm vui sướng cho bà chủ quán. Còn cô thì khác,mất năm triệu làm giải thưởng cho tụi không học sinh nên từ giờ cô phải ăn tiêu tiết kiệm hơn, đặt vội ba mươi ngàn cho bà chủ quán cô nhanh chân theo sau chiếc ô tô. Hai người họ thì đã leo lên chiếc xe đó và rời đi. Còn cô chả nhẽ phóng " căng hải" thôi thì gọi chiếc xe ôm gần đó đuổi theo.
Đi thẳng quẹo trái,đi ngang đam dọc cuối cùng thì cũng đến cái nơi quỷ quái mang tên Hoàng Đông. Mịa Hoàng Đông cái nỗi gì có mà đồng hoang thì có. Công ty gì mà nằm ở nơi u ám hoang vu gió thổi vù vù, ruồi muỗi nhặng có đủ cả. Đi men theo lề tường cô nhận ra đây có vẻ là một công ty ma. Xung quanh bảo vệ được trang bị ở khắp nơi. Nói là bảo vệ cho oai chứ toàn là cái lũ mặt mày dữ tợn mình đầy xăm trổ trông đến kinh.
-"Bộp" ૮ɦếƭ mịa mà đi, Thanh Hà hồn nhiên vỗ muỗi mà không để ý mình đang thăm dò thông tin.
Thấy tiếng động lạ, một thằng bảo vệ tay cầm chiếc súng tiến lại gần bụi lau cô đang trốn.
-Ai đấy, mau ra đâu không đừng có trách. Tiếng nói ồm ồm vang lên khiến cho cô run sợ. Đường đường là một giáo viên thể dục đầu đội trời chân mang giầy bata, một đai đen ka le te "bẻ que không gãy" nhưng đứng trước tình trạng này thì bố cô cũng sợ không gì cô. Bỗng một bàn tay nào đó bịt miệng cô lại lôi đi khiến cô không ú ớ được câu nào. Kiểu này mình ૮ɦếƭ chắc-cô nghĩ thầm trong hoảng hốt.
Lại kể đến tên kia, nghe thấy tiếng động hắn lần xem. Vạch bụi dặm ra thì chỉ thấy mấy con chuột ăn vụng.
-Mẹ kiếp... hắn buông một câu suồng sã rồi bực mình trở về vị trí ban đầu.
-Có gì ở đấy? Một tên khác nhướn mày nhìn hắn.
-Mẹ có mỗi con chuột... Thôi đi ra chỗ kia đi, chỗ này chả có mẹ gì đâu mà phải canh.
---------------
Đến chỗ khuất người, đôi bàn tay to lớn đó mới buông cô ra. Một cảm giác chỉ có thể nói là sợ ૮ɦếƭ khi*p khiến cô vẫn chưa hoàn hồn.
-Cô không sao chứ ? Mà tại sao cô lại đến chỗ này, cô có biết là nguy hiểm lắm không hả?
-Anh là ai? Tôi không có gì đâu để anh ςướק? Nghe tiếng nói Thanh Hà xua xua tay rồi định bỏ chạy. Nhìn thấy cô như vậy, không ngần ngại người con trai đó đến ôm cô vào lòng vỗ về an ủi cô: Không sao đâu? Tôi không phải là ςướק, tôi là Hoàng Dương cảnh sát khu vực Hà Nội, cô không nhớ tôi sao?
-Hoàng Dương? Đôi môi cô bật ra tiếng nói một cách ngạc nhiên-Là anh sao??.
Là một cảnh sát thật là khó và cũng thật là nguy hiểm khi nhiệm vụ nào cũng phải thực hiện một cách cẩn thận. Vì bọn tội phạm rất lưu manh và thủ đoạn nên trước khi hành động chúng ta phải tính kĩ đường đi nước bước. Không chỉ vậy trước mọi sự việc ta còn phải vạch sắn kế hoạch để làm sao đẩy bọn đó vào tròng mà tỉ lệ thiệt hại là nhỏ nhất. Như anh là một ví dụ điển hình, phải đóng giả xe ôm đôi khi còn phải đóng giả thằng bán hàng rong hay vé số để tiện theo dõi đối tượng.
Đội cho cô chiếc nón bảo hiểm, anh kéo cô đến chiếc xe của mình.Chở cô đến một quán cà phê lề đường gần đó. Một là để để tiện theo dõi, hai là tiện làm quen với cô. Một công đôi việc, có vẻ như trong cái rủi lại có cái may. Biết đâu sau vụ này anh thoát khỏi kiếp f.a .hehe. Anh bước xuống, kéo theo cô vào như một con rô bốt.
- Em tên là gì ý nhỉ? Hoàng Dương gọi cho cô một li nước cam rồi quay sang bắt chuyện. Coi bộ ánh mắt anh này có vẻ khả nghi.
-Thanh Hà .
Cô đáp một cách ngắn gọn và xúc tích khiến cho anh hơi ngỡ ngàng. Nhưng không sao, càng cá tính anh càng thích. Và đặc biệt anh thích chinh phục những cô nàng như vậy.
-Mà sao em lại theo dõi tên Hải Bò vậy?
-Anh cũng biết lão Hải sao? Hớp một ngụm nước mà cô tí sặc, cái lão kia đúng là ăn ở thất đức trời không thương đến nỗi ai ai cũng ghét. Đôi môi cô nhếch lên cười khẩy khi nghĩ về người đàn ông thất đức mất nhân tính kia.
Nhìn thấy cô không quá đỗi ngạc nhiên anh cũng không giấu mọi việc mình làm. Biết đâu cô sẽ là cộng sự cho chuyên án lần này thì sao? Cuộc đời đâu ai biết trược được chữ ngờ.
-Ông ta đang dính vào một đường dây buôn lậu Mα túч . Đặc biệt là lão Hải Bò là một lão máu mặt chuyên lừa đảo các công ti khiến cho họ có nguy cơ phá sản. Lần này xuống đây, anh và các cán bộ khác đã phải chia nhỏ nhau ra để theo dõi và hành động.
-Ông ta đúng là chứng nào tật nấy mà. Nghe Dương nói mắt cô lóe lên những tia tức giận. Ϧóþ chặt li nước trong tay, đôi môi bặm lên tím tái.
-Em không sao chứ! Mà em và ông ta có mối quan hệ như thế nào. Em có thể cung cấp cho anh biết được không, có thể nó giúp ích cho anh trong quá trình điều tra.
Nhìn sự thành thật của Dương cô cười khổ kể lại một quá khứ đau buồn.
Hải Bò là biệt danh trong giới ngầm . Còn tên khai sinh là Lê Văn Hải. Hải có một người bạn thân là Hòa, họ từ thời vẫn còn cởi chuồng tắm sông đã rất chi là thân nhau. Họ quan tâm nhau từ miếng cơm manh áo có cái gì cũng san sẻ đùm bọc . Mãi cho đến khi một cô gái xuất hiện khiến cho trái tim non nớt của hai chàng trai trẻ cùng đập theo. Duyên cớ thế nào khiến cho cô gái yêu Hòa và quyết định lấy anh.Nhưng hạnh phúc của người này lại là địa ngục của người kia. Trong khi Hòa và vợ hạnh phúc thì Hải lầm đường lạc lối rượu chè bê tha rồi mất tích. Hai vợ chồng Hòa thì sốt ruột lo lắng kiếm người bạn thân nhưng vô ích. Mười lăm năm trôi qua, gia đình Hòa sống vô cùng hạnh phúc với hai cô con gái bé bỏng là Thanh Hà và Thanh Hằng. Họ đã cố gắng để dựng một công ti xây dựng cho riêng mình. Và tất cả mọi chuyện bắt đầu khi cho đến khi Hải trở về.
Hải trở về với một đứa con gái và kèm theo đó là một gia tài kếch xù. Anh cho biết vợ anh đã mất cách đây rất lâu rồi. Vì vậy anh muốn trở lại quê hương tìm lại bạn bè họ hàng khi xưa. Nhưng, ai biết được rằng tất cả mọi việc xảy ra là do Hải đã sắp đặt mọi việc. Trên thực tế, Hải lấy một cô vợ giàu có rồi Gi*t cả nhà vợ để lấy gia tài. Nhưng do thua lỗ lớn ở sòng bạc Hải về quê ẩn nấp. Nhưng khi về quê Hải lại vô tình gặp Hoà và thấy gia đình anh khá giả anh liền mon men xin làm ăn chung.
Vào một ngày nọ Hòa có chuyến công tác xa, Hải liền vào nhà Hòa chơi thì bắt gặp cô bạn gái khi xưa ngày càng xinh đẹp. Không thấy Hòa ở nhà Dụς ∀ọηg trong người Hải nổi lên. Đẩy vợ bạn vào trong phòng, Hải làm chuyện đồi bại đó. Thật bất ngờ chuyến bay của Hòa bị hoãn lại, anh về nhà và thấy tất cả mọi chuyện. Sốc tinh thần, anh đã lái xe một mạch đi và bị tai nạn. Nghe tin chồng mất người vợ đau khổ lái xe đến bệnh viện và cũng gặp tai nạn. Thế là mọi giấy tờ,công ti, nhà ở của Hòa đã bị Hải lấy sạch. Hải đã đẩy hai đứa bé ra đường và một mình chiếm toàn bộ.
Nước mắt của Thanh Hà ngấn lệ tự bao giờ. Nhưng giọng nói cô vẫn vô cùng cứng nhắc. Qua chuyện đó cô đã học thêm được nhiều thứ ở đời. Đừng nên tin quá vào một người kể cả là bạn thân.
Thật tình cờ và thật bất ngờ khi Thiên Quốc và Quỳnh Thư lại cùng nhau thuê chung một khách sạn. Điều này khiến cô vô cùng vô cùng khó chịu. Cuộc đời đúng là không như mơ khi anh lại là hàng xóm đối diện của cô. Thật tức mà. Quăng chiếc điều khiển xuống giường, cô mặc thêm chiếc áo khoác ngoài chạy ra cổng khách sạn xem con nhỏ bạn nó đi đâu mà tối rồi vẫn chưa về.
-Ê nhóc, đi đâu đấy anh đi chung nữa. Một tiếng nói vang sau lưng cô. Cả chiều bị hắn ta bám dính mà tối cũng không được tha nữa là sao. Cô vò đầu tức tối nhanh chân bước đi trước.
Tuy bị ăn một quả bơ to đùng nhưng anh không nản chí. nuốt cục bơ anh mawtjdayf tiến đến ôm cánh tay cô cùng bước xuống.
-Bỏ cái tay ra nào. Này Hot boy tôi cấm cậu gần tôi cơ mà. Làm ơn đi mà hãy tránh xa tôi một mét. Quỳnh Thư chợt đứng lại giơ tay phân chia khoảng cách. Cô đến là nhức đầu với tên này. Đi đâu ở đâu và mọi lúc mọi nơi hắn đều có mặt và nhăn răng cười trước mặt cô. Là sao?
-Anh thích thế đấy. Rồi sao? Nói rồi Thiên Quốc túm cổ cô mà ôm vào mình. Với sức lực yếu ớt cô đành chịu cho cái tên kia túm cổ mình.
Trời đã tối và tiết trời cũng lạnh hơn. Chưa kể bên ngoài đang lất phất những hạt mưa. Thế mà một chiếc xe lao như bay trên con đường cái và đánh hạ một màn dừng xe tuyệt vời bên cổng khách sạn.
-Ối....dồi thiu....Quỳnh Thư giật mình mà ôm chặt lấy Quốc trước cái con xe hung thần kia.
Tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, Thanh Hà và Hoàng Dương tiến lại gần hai con người đang tình tứ ở cổng khách sạn kia. Chả lẽ họ định công khai tình cảm của mình trước bàn dân thiên hạ sao??
Bỗng nhận ra người quen, Quỳnh Thư vội bỏ cánh tay của mình ra khỏi người Quốc đồng thời đẩy xa người mình ra với một khoảng cách an toàn.
-Hai người cứ tự nhiên, tôi không có cản đâu. Thanh Hà bâng quơ nói bóng nói gió cô bạn thân của mình. Thực sự cô nhận ra một điều rằng chọc tức người khác chính là niềm vui của cô...
-Ôi! bạn hiền bạn hiểu lầm rồi,chuyện không có gì đâu mà...ai đây?? Thư quay ngoắt 180 ra người bên cạnh:-Hoàng Dương...xe ôm...???
-Ấy ấy, tôi không phải xe ôm..tôi là cảnh sát mà... Nghe Thư nói Dương quay nguây nguẩy phản biện lại lời cô.
-Thôi đi chú em,...á..a...ú..ớ...chưa nói hết câu Thư đã bị Thanh Hà bịt miệng lôi lên phòng, trước khi đi cô quay lại mỉm cười nói với anh.-Dương, mời anh lên phòng chơi.
-Ao ại ời ười ạ ô òng...( Sao lại mời người lạ vô phòng) Quỳnh Thư cố la ó sau cái bàn tay bịt chặt miệng mình.
-Hả? còn tôi lại bị bơ sao? Quốc tự chỉ tay vào chính mình rồi lật đật chạy theo nhóm người kia.
Ba con người im lặng trước lời của Thanh Hà, đúng là cô giáo có khác nói trôi chảy mạch lạc hết mọi chuyện cho mọi người nghe...
-Cái gì? Lão ta thật khốn khi*p mà. Quỳnh Thư bực mình đập mạnh vào chiếc ghế bên cạnh( ai ui ghế ơi sao mày cứng quá vậy??-Ngày mai mình sẽ tìm lão ta cho ra nhẽ!
-Hâm à! Mày đi thì có cớ gì, bằng chứng ở đâu-Thanh Hà bực mình nạt lại cái con bạn không chịu suy nghĩ này- Bây giờ chúng ta phải lập một kế hoạch tỉ mỉ chi tiết và cụ thể để đưa lão ta vào tròng.
Sau bao nhiêu năm gặp thì ông ta cũng không nhận ra Thanh Hà nhưng còn em gái thì có. Chuyện có lạ chi khi cô em gái của Thanh Hà luôn bị Mỹ Kim-con gái Hải Bò bắt nạt ăn Hi*p. Chúng đánh con bé, xé vở và còn ném rác bẩn vào người con bé. Đúng là cha nào con nấy. Kế hoạch lần này là sẽ tiếp cận con gái lão ta. Một khi đã được tin tưởng chúng ta sẽ đột nhập vô nhà tìm chứng cứ.
-Nhưng như thế nguy hiểm lắm. Hoàng Dương phản đối lại ý kiến của Thanh Hà.
-Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Cứ tiến hành như thế đi. À mà Thiên Quốc tôi có chuyện nhờ cậu.
-Tôi cũng có phần sao? Thiên Quốc giật mình nhận được lời đề nghị của Thanh Hà. Nhưng lần này anh phải cất công đến Đà Lạt cũng một phần là vì lão Hải Bò này. Chính lão ta đã lừa một vố cho công ti của Hoàng Phong-chú của anh và cũng là người thầm thương trộm nhớ Thùy Linh yêu dấu. Nghe đến đây anh đồng ý luôn.
-Nhờ anh dùng chiêu mỹ nhân kế, ý lộn nam nhân kế tiếp xúc mục tiêu.Thanh Hà mỉm cười nửa miệng nhìn sang cô bạn Quỳnh Thư yêu dấu.
-Ờ chuyện gì chứ chuyện này nhỏ. Nhưng cho tôi hỏi một điều con nhỏ đó có xinh không?
-Xinh làm gì, tập trung vào chuyên môn đi. Nói rồi Quỳnh Thư gõ vào đầu anh một cái gõ đau. Đây có phải dấu hiệu của bệnh ghen không. kaka.
Mọi chuyện sẽ tiến hành theo kế hoạch vấn đề chỉ là thời gian.Và có một điều đặc biệt là Hoàng Dương sẽ không đóng giả xe ôm nữa mà sẽ thay vào đó là một học sinh tiếp theo chuyển vào trường trong chuyến này. Có lẽ đây sẽ là một sự ngụy trang để đời cho anh.