Cầm chiếc thước dài Thanh Hà lượn một vòng quanh lớp trước sự sợ sệt của tụi học sinh. Vừa mới đầu tiết thôi mà cô đã phải leo lên leo xuống giải quyết cái vụ làm xùm này rồi. Đã thế sáng còn chưa ăn chỉ uống vội được li nước lọc lót dạ.
-Nói, ai làm cho thầy văn hóa nhồi máu lên não phải đi cấp cứu .
Tiếng cô vang lên một cách nhẹ nhàng nhưng mang đậm tính chất đá đè. Khổ nỗi cái lũ học sinh này rất cứng đầu và bảo thù đứa nào đứa đấy mặt cũng ngu nga ngu ngơ nhìn đằng trược lé đằng sau. Đây gọi là đứng trước vực thẳm mà không biết đường quay về.
-Tốt thôi! Cả lớp chạy hai mươi vòng sân trường cho tôi!
Sau tiếng nói cả đoàn người lũ lượt thất thểu đẩy nhau đi chạy bộ. Đúng là cái lũ lười có hai mươi vòng thôi mà làm quá vậy! Đã vậy thì..hehe -mặt Thanh Hà gian tà nhìn Quỳnh Thư khiến cô nhún vai không hiểu.
Thế là cuộc riễu bộ được bắt đầu với bạn lớp trưởng Quỳnh Thư, và sau đó là ba mươi chín thành viên ưu tú của lớp 12a2. Đây là hình phạt độc và lạ có thể được đưa bộ luật phạt của trường. Không chỉ chạy mà học sinh còn phải giơ hai tay lên múa phụ họa cho bài một con vịt cho đến khi vòng thứ hai mươi kết thúc. Người giám định chính là cô Thanh Hà mẫu mực cầm chiếc thước chỉ đạo.
-Một con vịt xòe ra hai cái súng..(giơ hai tay chíu chíu)...nó kêu rằng....nếu muốn sống thì đầu hàng....gặp cảnh sát nó pằng pằng vài phát...bắn xong rồi cúp đít chuồn như bay (cong ௱ôЛƓ chạy..)
Vừa hát Quỳnh Thư vừa nguyền rủa con bạn đáng ghét. Những cái chiêu trò hại người này chỉ có thể là nhỏ mà thôi. Mà kể cũng lạ tự nhiên bắt mình đóng giả học sinh rồi bắt ép tù sai như thế này.
Cuối cùng thì hai mươi vòng đã xong xuôi, đứa nào đứa đấy ngồi la liệt ra sân như chờ phát sổ gạo. May là Đà Lạt thời tiết dịu nhẹ chứ vào Sài Gòn là teo rồi. Tiến lại gần đám học sinh, Thanh Hà cười hiền :
-Mức phạt đầu tiên là hai mươi vòng, lần sau mà ai tái phạm tăng lên bốn mươi vòng. Đơn giản mà đúng không? Giờ cũng đã gần hết giờ anh chị ngồi yên đây tiết sau thì vô lớp, tránh gây phiền các lớp khác ,ai không nghe tự hiểu nhé!
-Vâng ạ! Đứa nào đứa đấy thất thểu đáp lại. Từ khi bà cô này về chủ nhiệm lớp nó cứ bị ngoan , không dám ho he gì. Tốt rất tốt!!
Sau khi Thanh Hà đi cả lớp ngồi túm tụm với nhau thành một vòng tròn buôn chuyên. Đấy vẫn chứng nào tật đấy, nhưng may đây là góc sân trường nên ít ai dòm ngó được câu chuyên sắp kể. Có một điều rằng chính Quỳnh Thư là người nảy ra ý tưởng tuyệt vời này. Cô cũng rất ân hận khi thông báo với cả lớp nhưng đâm lao phải theo lao chứ. Thôi thì thưởng cho chúng nó ngày cuối cùng của sự tự do và hạnh phúc để mai này đỡ hối hận.
-Này mấy đứa, có chuyện gì hay buôn đi, không từ tiết sau là không được buôn đâu?
-Ừm đấy chí phải? Cả lớp vỗ tay đồng tình.
Nghe thấy thế một đứa con gái nhao lên trước, đòi kể: -Này, tụi bay ta có một chuyện hài cực, chuyện này à xẩy ra cách đây hai ngày về vợ chồng hàng xóm.
-Thế nào thế!
-Đây này,chuyện là như thế này!Vợ chồng nhà đấy: chồng mê bóng đá, người vợ lại mê ẩm thực. Nhưng nhà chỉ có một cái tivi mà hai vợ chồng lại tranh nhau đổi kênh,thành ra mọi việc diễn biến như thế này.(cứ mỗi 3 chấm là đổi kênh,nên chúng ta ghép lại liên tiếp thành ra...) _ Sau đây chúng tôi xin tường thuật trực tiếp...món tôm chiên giòn...và đội tuyển quốcgia thái lan...chuẩn bị nguyên liệu cho... hai đội ra sân với đội hình...tôm,cà chua,hành,tỏi,tiêu đường và muối,chúng ta thực hiện món này với...huấn luyện viên an phét rít đồ,huấn luyện viên chính của đội tuyển...nồi và chảo,đầu tiên chúng ta mua tôm về cắt bỏ đầu...trọng tài,vâng! Trọng tài đã thổi còicho trận đấu bắt đầu,ngay phút đầu tiên Công Vinh đã...đem rửa sạch tôm để cho ráo nước...sau đó Bửu Ngọc tung đường bóng...chuẩn bị phần nước sốt cà chua...cho Trọng Hoàng.Trọng Hoàng lùi về...bắt chảo lên bếp,đợi cho chảo thật nóng chúng ta cho...Văn Quyết vào,thật gây cấn,cả 2 đội đang tranh dành...phi hành tỏi...ở khu vựcgiữa sân...kế tiếp bỏ tôm vào cho...Minh Phương từ cánh trái băng lên,đưa bóng bay thẳng vào...chảo với 1 lít dầu,đường,muối và bột ngọt cho vừa ăn...rồi mở tỉ số cho đội tuyển Việt Nam...cuối cùng đổ bột vào...trận đấu...khi ăn nhớ...dẫn trước thái lan 3 - 0.
-Hahaha chuyện này vẫn chưa hay,chuyện này mới hấp dẫn đây này-Một nam học sinh tiếp lời- Xóm tôi có mấy thằng cũng bằng tuổi như tụi mình này.Một hôm, chúng rủ nhau lên chợ hoa, khổ nỗi lại không có xe nên đi chung trên một chiếc xe máy, đang chạy xe trên đường thì bị cảnh sát thổi, cả nhóm dừng lại.
Cảnh sát hỏi:"Tại sao mấy đứa dám tống ba mà lại không đội nón bảo hiểm vậy hả? Có biết như vậy là vi phạm luật giao thông hay ko?"
Cả nhóm hốt hoảng quay lại nhìn phía sau và hét lên:"૮ɦếƭ cha còn thằng thứ tư đâu mất tiêu rồi!!!"
cảnh sát:????
-hahaha, thế thằng thứ tư đâu mày.
-Nó bị rớt ở đầu ngõ trước khi đi do ngồi chặt quá, nhưng có thằng nào biết đâu???
Cả lớp cười rống lên thì một đứa con gái tiến lại gần vòng tròn vỗ иgự¢ thông báo.
-Trời, chuyện của chúng mày vẫn chưa thấm vào đâu.
-Ê con kia, chuyện gì vậy kể đi.
-Từ từ nào, chuyện này chính ta chứng kiến cơ. Đó là ngày sinh nhật lần thứ 17 của ta được tổ chức ở một nhà hàng hoành tráng.
-Tua đi cô ơi, ở đấy mà phét lác.-Một đứa học sinh nhắc nhở.
-Từ từ rồi khoai mới nhừ,-im một tiếng nhỏ kể tiếp- Tại quán ăn, sau khi thổi nến mọi người nhập tiệc. Bỗng dưng một ông bác bạn bố tui bực mình gọi bồi bàn lại quát tháo:"
Anh giải thích thế nào về chiếc máy trợ thính trong bát súp của tôi?"
-Thế anh ta giải thích như thế nào? Tụi học sinh nhao nhao hỏi. Nhìn một lượt nhóc tiếp lời:
"Thưa ngài, ngài nói gì tôi nghe chưa được rõ..."
Cả lớp cứ buôn chuyện với nhau mà trống ra chơi từ bao giờ cũng không biết cho đến khi...
-A....A...A...A....A....A...A....A....... một làn sóng âm thanh được nữ sinh Cẩm Bàng càn quét ra khu vực. Kèm theo đó là hàng ngàn bước chân "ậm ình" chạy về phía khu vực cổng trường. Có chuyện gì mà cả nam lẫn nữ tập trung đông đúc vậy?
Gãi đầu bỏ qua mấy chuyện tào lao, Quỳnh Thư xoay ௱ôЛƓ cúp đít lên lớp cùng Thanh Hằng-em gái Thanh Hà.
Ở sân trường:
-Ôi! anh ấy đẹp trai thế!- nữ 1.
-Giai đẹp phải là của tui nè-nữ 2.
-Này thì của bà nè!- bụp...chiu..xoảng rầm...
Một cái kết đắng : ૮ɦếƭ vì trai là cái ૮ɦếƭ thiên tai...
Bước xuống chiếc xe ô tô sạch trơn sáng bóng như vừa được gội vim con vịt sạch mọi vi khuẩn. Thiên Quốc trông khá điển trai với chiếc áo trắng đóng thùng. Mái tóc đen được vuốt keo bọt dựng ngược làm tôn nên gương mặt thanh tú. Đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, anh làm rớt bao nhiêu chiếc cằm của nữ sinh trong trường.
Tựa mình vào ghế sau, chân vắt lên bàn Quỳnh Thư nhắm mắt nghỉ ngơi sau một tiết học thú vị. Nhưng có vẻ mọi thứ đã bị lệch quỹ đạo vì một nhân tố mới xuất hiện..
-Trưởng ơi ới trưởng ơi...một thằng con trai hớt hải chạy về thông báo.
-Lớp mình có ai tên Trưởng đâu....
-Ý lộn...LỚP.... TRƯỞNG.... ƠI, lên phòng Hiệu Trưởng ...hộc hộc...
Sau tiếng la thất thanh Thư giật mình té xuống đất:-Mịa cha thằng nào phá giấc ngủ của tao.Ui da-Đứng dậy xoa ௱ôЛƓ, Thư lại lật đật chạy lên phòng Hiệu Trưởng. Vừa đi cô vừa lầm bầm cái tên thúi tha nào dám phá cô. Đang bực mình lại vấp phải cục đá, tiện chân cô đá văng về đằng trước và..
"Bụp...xoảng..."
-૮ɦếƭ vỡ mịa kính rồi, chuồn thôi. Nói rồi cô luổn đi trong góc khuất may mà vào lớp nên hành lang không có ai.
Mở toang cánh cửa, cô hùng hồn bước vào:-Thưa thầy, thầy gọi em có chuyện gì vậy ạ?
Khuôn mặt cô vui tươi vì vừa trốn được tội phá hoại của công thì một hình ảnh đập ngay trước mắt khiến cho niềm vui rụng rời.
-Nhóc...á...thằng..ừm....mày... cô lắp bắp đôi tay chỉ người đối diện.
-Em quen Thiên Quốc à-Thầy Hiệu Trưởng nhìn cô chậm rãi nói.
-Em không..không có quen..hỳ hỳ. Quỳnh Thư cố nở một nụ cười nhưng méo xêch, thiết nghĩ : Thằng cha này làm gì ở đây thế này, cứ tưởng trốn được cha nội này chứ, mịa cái thằng đỉa cứ phải gọi là cụ cố cố tổ.
-Từ bây giờ em ấy sẽ học ở lớp em, thôi được rồi hai em về đi có gì cô chủ nhiệm các em sẽ bàn với tôi sau.
-Hả? Cái gì? Cô giật mình trước những gì thầy Hiệu Trưởng nói, cái thằng cha không độ trời chung này sẽ học cùng cô, không phải chứ.
Cúi đầu chào thầy, cô lững thững đến thất thểu bước ra cửa. Bước lên cầu thang cô bỗng chốc lùi lại khiến cho Thiên Quốc phía sau đâm sầm vào cô. Quyat người lại cô túm cổ áo anh khiến cho anh giật mình:-Nói, sao lại xuống đây học.
-Bạn gì í ơi, bỏ áo mình ra cho mình thở.-anh cố tỏ hồn nhiên để chọc tức cô.
-Á, thằng này mày dám láo với chị à, hôm nay chị sẽ cho mày ra bã. Vừa nói cô vừa giơ cánh tay của mình lên thì một túm học sinh đi qua. Chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình cô giả bộ cười hiền lành lau mồ hôi cho anh.
-Bạn gì í ơi có mệt không, thương quá cơ ( nhìn cái mặt trông đã ghét)... quay mặt đây tớ lau mồ hôi cho (giơ mặt lên đây ta lại cho đầu xoay như đĩa hát bây giờ), đi lên lớp đi, vào học rồi đấy(nhớ cách xa chị ra).
Nói rồi cô quay người lên lớp tránh sự dòm ngó của tụi kia. Bước lên cầu thang đã khuất bóng người Thiên Quốc liền kéo tay cô lại. Bỗng mất đà cô ngã nhoài vào người anh. Ôm trọn cô trong tay anh thì thầm:- Nhớ chị yêu dấu quá à!!
Dường như f.a lâu ngày nên khi được người khác ôm Quỳnh Thư có dấu hiệu đơ tạm thời. Khuôn mặt cô bốc hỏa cùng với nhịp tim chạy bán sống bán ૮ɦếƭ. Thế nhưng đôi môi và cả cơ thể vẫn im lặng như phỗng cho đến khi...
-Ừm,ừm.. Thanh Hà từ trên đi xuống nhìn thấy cảnh lãng mạn của hai anh chị. Định không nỡ phá nhưng khổ nỗi phim tình cảm lại ở chỗ thanh thiên bạch nhật, nhiều người qua nên đành...
Còn Thư sau tiếng nói cô lắp ba lắp bắp. Hành động thì như một kẻ ăn vụng quên chùi mép vậy?
Mỉm cười trước thái độ lạ lẫm của cô bạn thân,Thanh Hà nhìn sang chàng trai. Nhíu mày suy nghĩ ,cô nhận ra người quen. Chả phải đây là cái đứa Quỳnh Thư nó ném phi tiêu mù hai mắt sao? Theo nhau đến tận đây cơ à. Thiết nghĩ cô lại nhớ đến bài hát mà đứa cháu của Thư hát:" Bà già bắn máy bay, không may đứt chun quần..." ý lộn tình hình này là phải đọc câu" phi công trẻ đòi gặp bà già chứ?...
-Dạ, em chào cô? Quốc lễ phép nhìn cô gái trước mặt, ạnh thấy rất quen mà không thể nhớ rõ là đã từng gặp ở đâu.
-Hai em lên lớp đi, mà Quỳnh Thư nhớ quản lớp cho chặt đấy? Thanh Hà nháy mắt khiến cho Thư hơi chút rùng mình.
Bước qua bà cô kia Thư mới lấy lại tinh thần.
-Này, tên kia liệu hồn tránh xa tôi một mét nhớ chưa? Thư nói rồi chạy nhanh lên lớp để lại cho cu cậu cười một mình đằng sau.
Bước vào lớp tiết học đã được bắt đầu mười lăm phút. Chạy qua nói chuyện với giáo viên bộ môn thì cô cũng về chỗ ngồi của mình.
-Cả lớp trật tự nào, như lời bạn lớp trưởng thì lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới, mời em vào.
Sau lời giới thiệu của thầy giáo, Thiên Quốc bước vào trước sự náo loạn của tụi học sinh nữ trừ cô. Có cái quái gì mà làm loạn như thế nhỉ? Thầm nghĩ cô mở sách vở ra học bài.
-Xin chào mọi người, mình là Thiên Quốc học sinh mới, mong mọi người giúp đỡ.
-Em tìm chỗ ngồi đi. Thầy giáo khẽ nhắc nhở và ổn định lớp. Nhưng có vẻ tâm hồn của tụi học sinh: nữ treo ngược cành cây, nam làm bạn với đao phủ mất rồi .
-Dạ vâng.
Sau câu trả lời của một đứa học sinh ngoan, anh đi tìm chỗ ngồi. Nhìn ánh mắt chả mấy tốt đẹp từ anh, cô đã ra hiệu cho anh tìm chỗ khác.Nhưng vẫn thẳng hướng cuối lớp mà anh bước xuống mặc cho mọi biểu hiện cảm xúc xen lẫn hành động của cô. Từng bước chân của anh khiến cho đám học sinh nữ xao xuyến, những ánh mắt móc câu mong anh ở lại được xuất hiện ở từng bàn mỗi bước anh qua.
-Chào bạn lớp trưởng, mình ngồi đây được chứ!
Trừng mắt nhìn người đối diện, đôi môi cô cố lấy sự dịu dàng nhưng không thể:- Đã bảo tránh xa tôi một mét rồi cơ mà!
Như không để ý những gì cô nói, đôi tay anh đẩy cô vào bên trong phía bàn, còn mình thì ung dung ngồi phía bên ngoài. Cô tức lắm, quay sang cô véo vào tay anh một cái rõ đau cho bõ tức, nhưng có vẻ nó chả là gì cho cái cơ thể sáu múi khỏe mạnh kia.
Vỗ tay lên trán, cô bất lực nhìn tên trời đánh này.Ôi mẹ ơi!! Chắc mai tui ૮ɦếƭ quá!!