Trở về khách sạn với gương mặt mệt mỏi Quỳnh Thư không thèm thay quần áo mà lăn ngay ra giường. Kể ra thì cái lí do mà khiến cô mỏi cũng rất chi củ chuối đó là cười nhiều méo miệng. Cho nên từ lúc ở trường đến giờ cứ phải chu môi chu mỏ để kéo lại thế cân bằng.
Còn Thanh Hà thì mệt mỏi hơn khi nhận chức giáo viên chủ nhiệm của 12a2 và cũng chính là lớp của em gái mình. Nhìn biểu hiện vui vẻ của con bé ngày hôm nay cô cũng đỡ phiền lòng. Còn về kết quả học tập của nó may thay là cũng nằm trong danh sách học khá của lớp. Chắc hẳn mọi người thắc mắc là tại sao em gái Thanh Hà không nhận ra cô đúng không? Đó là vì cô đã cải trang một chút. Ba năm xa em gái và chỉ nghe được giọng nói của nhau qua những cú điện thoại thì khi ra ngoài đời thực kiếm nhau thật là khó. Nhưng có một điều tuyệt vời nhất là cô em gái của cô vẫn an toàn và vui vẻ.
----------------------------------Một ngày nữa lại bắt đầu-------------------------------------
Mới bốn giờ sáng mà Quỳnh Thư đã bị Thanh Hà lôi dạy đi tập thể dục.
-Cho tao ngủ tí đi, hôm qua ta đã phải giúp mày soạn giáo án rồi mà. Quỳnh Thư úp mặt xuống gối, vẫn tiếng ngái ngủ mà đáp.
-Nói-lần-cuối, có-dậy-không?? Thanh Hà đứng thẳng hai tay chống hông, giọng nói của cô rất ư là " nhỏ nhẹ" nhưng mà mang một tà khí vô cùng âm u ...
Rồi chả ai bảo nhau câu nào, Quỳnh Thư chạy nhanh vào làm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị.
Đà Lạt sáng sớm vô cùng lạnh, mặc chiếc áo khoác dày rồi mà Quỳnh Thư vẫn còn run.
Những con đường mang nét âm u mờ ảo dưới tác động của những ánh đèn vàng cao áp. Chưa kể những làn sương lởn vởn xung quanh cũng những làn gió lạnh đến thấu sương. Thế mà con đường đó vẫn tấp nập những người qua với những xe rau tươi ngon lành, những bó hoa tươi đỏ rói và đặc biệt là những người nhân công đi làm thuê. Đời là vậy, không ai hiểu hết. Mảnh khổ mảnh cười có ở nhiều nơi nhưng ta sẽ không bao giờ thấu nếu ta không tìm tòi.
Bây giờ là sáu giờ sáng, trời cũng đã bớt đi cái lạnh và mọi cảnh vật hiện rõ hơn. Cuộc hành trình của hai cô gái đã qua biết bao nhiêu con đường và điểm dừng chân của họ là một ngôi nhà nhỏ bên ven đồi.
-Này! đây là nhà em gái cậu à!
Nghe tiếng Quỳnh Thư hỏi Thanh Hà chỉ biết ậm ừ một cách qua loa.
Đó là căn nhà khá nhỏ và có vẻ hơi lụp xụp . Cánh cửa căn nhà nhỏ thì đã mã toang ta từ bao giờ. Bên cạnh là mấy con gà chạy lung tung trong cái Ⱡồ₦g rơm. Xung quanh nhà là giàn hoa giấy đỏ rực đẹp lạ kì.
Từ đằng xa thấp thoáng tiếng chiếc xe đạp lạch cạnh đang chuẩn bị tiến về căn nhà nhỏ. Nghe thấy tiếng động Thanh Hà vội kéo tay Thư trèo qua khu tường đất đối diện bên cạnh để núp. Tiếng xe càng gần thì nét mặt của Thanh Hà càng nhăn nhó. Đó là chiếc xe phượng hoàng đã cũ nhưng phải trở đến hai sọt rau lớn.
Đường Đà Lạt lại toàn là đường dốc nên việc đi xe đạp rất mất sức huống chi là trở nhiều đồ thế kia. Cái nét mặt nhăn nhó của người phụ nữ đã có tuổi đã hiện rõ lên sự vất vả . Nhìn thấy thế Thanh Hà chỉ biết im lặng mà đưa mắt dõi theo. Cô nhận ra người đó!
Nước mắt cô đã rơi tự bao giờ khiến cho Quỳnh Thư vô cùng xót xa. Bởi lẽ cô đã xây cho mình một vỏ bọc quá mạnh mẽ để giấu đi bản chất thật của mình. Bàn tay cô run run bám chặt trên nền tường đất khiến cho những mảnh vụn rơi xuống đầy quần áo lấm lem . Vỗ vai an ủi Thanh Hà, Quỳnh Thư dựa lưng vào cái tường đất cao vỏn vọn một mét ấy và nhận thấy...
-Oa, Hà ơi....đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy vật trước mắt, còn đôi tay thì cứ vỗ vai rồi kéo tay Thanh Hà khiến cho cô có đôi chút bực bội.
-Người ta đang buồn đây, làm cái khỉ gì vậy? Mặc kệ mọi cảm xúc của Thư, cô dụi dụi đôi mắt xuống hai đầu gối rồi lại ngó lên xem căn nhà nhỏ đối diện.
Nhưng trái lại với vẻ thờ và ủ rũ thì Quỳnh Thư lại túm gáy con nhỏ bạn nhìn hình ảnh "Lung linh mà long lanh" trước mắt. Đó là một vườn ổi trĩu quả, quả to và mang một nét thu hút đến lạ lùng. Đôi mắt Thư càng ngày càng to, càng ngày càng sáng như hai đèn của chiếc xe tăng.
-Ổi kìa mày...Ôi! tao từng mơ là được ăn ổi Đà Lạt đó!!! Nói rồi Quỳnh Thư đứng dậy chạy vụt tới mấy cây ổi gần đó.
-Con kia mày điên à!! Thanh Hà vội chạy theo nhỏ.-Đây là hành động ăn trộm, xâm cư bất hợp pháp đó má!! Cô lo lắng lôi con nhỏ háu ăn ra khỏi vườn ổi nhà người ta .
-Ta thề tao hứa tao đám bảo ta ta chỉ hái một quả thôi rồi tao đi, thức ăn dâng lên tận mồm rồi lại để tuột mất à.
Sau màn thề non hẹn biển thì Thanh Hà cũng trèo lên cây và bắt đầu sự nghiệp trộm ổi. Thật mất mặt, hai tư tuổi đầu rồi mà còn phải ăn trộm ổi cho con nhỏ kia.
-Này quả kia,....ớ chỗ đó đó...
-Cái con kia, mày có trật tự không, đây là ăn trộm đấy không của của nhà đâu mà mày la to thế..Thanh Hà nháy mắt khẽ nhắc nhở con nhỏ, nhưng sự thật quá phũ phàng...
-Kệ, sớm mà lo chi...tao bảo mày hái quả to kia mà...
Thế là một đứa đủng đu trên cây ổi, còn một đứa thì cứ ngân bài ca ở dưới....
Và rồi...
-Trộm....., ới bà con ơi trộm.....một tiếng người đàn bà thất thanh ở đằng xa khiến cho hai cô gái có chút giật mình.
Ngay sau đó Thanh Hà vội leo xuống, nhưng khổ nỗi áo cô mắc trên cây ổi...
-૮ɦếƭ mịa tao rồi, Thư ơi cứu.... Thanh Hà nhăn nhó trong tình trạng lơ lửng trên không...
Ngay lập tức Thư phóng qua xé toang chiếc áo của cô và chạy. Không chỉ thế vừa đi cô còn chỉ trỏ la ơi ới...
-Bớ người ta, ăn trộm...đuổi theo nó....ăn trộm kìa bà con ơi!!!
Đây gọi là vừa ăn ςướק vừa la làng...??? Dân chơi thứ thiệt...
Vội kéo con nhỏ háu ăn vào cái ngõ cụt kia để cắt đuôi bà chủ vườn ổi. Thanh Hà ngồi bệt xuống thở hổn hển. Trái lại với cô Thư hồn nhiên móc ở túi ra năm sáu quả ổi và bắt đầu ăn ngon lành...
-Này con kia, tao nhớ tao mới hái cho mày hai quả thôi mà...Thanh Hà vuốt иgự¢ cố giữu cách nói bình tĩnh.
-Hì, lúc nãy tao cũng hái mà...ăn không cưng?
-Hứ! không thèm!! Ăn cho no đi để bao giờ ૮ɦếƭ không lo bị đói. Nói rồi Thanh Hà ngoảnh mặt dậy vẻ giận dỗi. Cái con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt mất ngay cái áo hàng hiệu vừa mới sắm được một tuần rồi. Đưa tay ném cục gạch cho thoát khỏi nỗi bực mình cô bắt đầu nhận ra sự khác biệt. Những tiếng : Grư grư.." cứ văng vẳng quanh đây...
-Này Thư, mày có nghe thấy tiếng gì không...?
-Tiếng gì, tao chỉ nghe thấy tiếng bụng tao đói thôi...?? Nói rồi cô lại trở lại công việc chính của mình đó là ăn ổi.
Nhưng cái tiếng kêu quái quỷ kia ngày càng một gần và càng một rõ khiến cho Thanh Hà toát mồ hôi hột, đôi tay cô cứ kéo lấy cánh tay đang làm nhiệm vụ vận chuyển thức ăn vào lỗ đen không bao giờ tắc kia :-Không phải chứ??
-Mày cứ lo bò trắng răng, bà đấy đi rồi không bắt tội trộm ổi nữa đâu, có việc ăn thôi cứ làm phiền người ta? Quỳnh Thư bực mình đứng dậy, chống hai tay vào hông nói một tràng dài rõ to.
Trái lại với vẻ hung dữ của Thư, Thanh Hà mặt cứ ngơ ngơ đơ đơ nhìn về phía trước. Nhìn khuôn mặt như sắp khóc đó, Thư cứ tưởng mình đã chót lỡ lời mắng nó nên nó mới ức khóc như vậy.
-Thôi nào nín khóc đi Thư thương ,Thư thương...
Vẫn không một cảm xúc nào được hiện lên khuôn mặt của Thanh Hà ngoài vẻ mặt trắng bệnh đến toát mồ hôi. Đôi tay cô vẫn giữu nguyên hướng chỉ chỉ trỏ trỏ...
-Thôi tao có làm gì đâu mà mày phải xúc động đến không ngớt lên lời như thế. Thư vẫn nhìn con bạn một cách khó hiểu.
Rồi bỗng nhiên đôi môi Thanh Hà bật lên tiếng nói:-C..ó...
-Mày nói có cái gì? Thư nhìn con bạn không hiểu? Ổi ư thì còn có...
-Không,...tao...nói...là ..ó...ó.. Thanh hà cỗ gắng giữ bình tĩnh trước những lời nói lắp bắp..
-Ó...gì...???
Thư gãi đầu ngoảnh lại phái sau: -Ôi mẹ ơi!!! Hỏi sao nó như vậy??Sao mày không bảo tao là có con chó nó ở kia hả? Thư bỗng run run tiến sát lại gần Thanh Hà.
-"Bụp" Thanh Hà gõ mạnh vào đầu cô:-Tao bảo chó thì mày có nghe đâu??
-Giờ làm sao??
-Sao biết sao là làm sao? Sao mày hỏi tao? Thanh Hà rất rối trong trường hợp gặp chó như thế này. Khổ số cô suốt ngày gặp phải chó là sao nhỉ? Có khi phải học thêm lớp võ thuật chống chó hoặc là huấn luyện chó vậy??
-Trong ba mươi sáu kế, chạy là quốc sách? Thư lẩm nhẩm trong mồm nhìn con chó.
-Ngu?
-Sao mày đánh tao?
Thanh Hà gõ một cái rõ mạnh như muốn tăng nếp nhăn cho cái bộ óc hồn nhiên chỉ biết ăn kia.-Chó nó bốn chân, mà bốn chân lại chạy nhanh hai chân. Muốn chạy chỉ còn cách gắn tên lửa vào ௱ôЛƓ mà phóng thôi.
-Tao hai chân, mày hai chân không phải bốn chân là gì?
Sau câu nói hồn nhiên Thanh Hà không khỏi phì cười trước tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Chả biết cái quả ổi ૮ɦếƭ tiệt kia có chưa chất kích thích nào không mà từ khi ăn vào toàn nói linh tinh.
-Thôi!! Đằng nào cũng ૮ɦếƭ, mình cùng chạy đi...
-Ừm!!
Nói rồi hai cô gái đứng dậy nhẹ nhàng lùi từng bước theo từng bước tiến của con chó kia. Kể nếu biết nó là chó cái hay chó đực thì sẽ cô sẽ xài chiêu "Mỹ nhân kế" mà đối phó. Nhưng đây lại là loại chó béc dê to đùng xù lông chả biết đằng nào mà lần.
-1,2,3 Chạy nào!! Sau tiếng hét trời sụp cả hai đứa co giò phóng cẳng mà chạy!! Nhưng đời không như là mơ. Phóng đến đầu ngõ gặp ngay thằng xe ôm phóng qua.
-Á!!! Bụp...Xoảng...Rầm...
Tò... tí... te.... con.... bò ...kéo ....xe.....
Sau vụ va chạm bất ngờ thì bóng dáng con chó cũng đã mất tích. Đúng là khôn như chó. Thảo nào mà theo cảnh sát còn có "nghiệp vụ chó!"...
-Này! Hai em không sao chứ!! Tên xe ôm đứng dậy tiến về phía hai cô gái!!
-Không sao cái gì mà không sao? Đi đứng qua ngõ thì phải biết bấm còi chứ! Đi đường thẳng thì phải biết tránh cái đứa đường quanh. Lái xe ôm mà như thế này hả? Thư tức giận nói một hồi một tràng xối xả vào cái gương mặt nâu nâu da trâu kia.
Trái lại với vẻ hung dữ thì tên xe ôm này có vẻ sửng sốt khi gặp lại người quen:-Em có phải là Thư Thông Bể Phốt không?
-Hả? Hai người cùng đồng thanh giật mình.
-Ý! anh nhầm, em có phải là Thư người mà thiếu tiền lúc ăn ở siêu thị không? Tên xe ôm phấn khởi cười tịt mắt lại để lại ra hàm răng sáng bóng. Đôi tay cứ túm lấy bàn tay của Thư khiến cho cô hốt hoảng:
-Bỏ cái tay ra.....Mà...Anh ..mà là là ai mà mà biết cái chuyện đó... Cô hốt hoảng lắp bắp trước chàng trai lạ. Nhưng trái lại , anh chàng này lại có vẻ thích thú, hí hửng khi nói chuyện với cô.
-Xin tự giới thiệu, anh là Hoàng Dương cảnh sát đẹp trai thuộc cục cảnh sát Hà Nội....
Sau màn giới thiệu đầy ấn tượng và sâu sắc cả Thanh Hà và Quỳnh Thư cứ ôm bụng lăn lóc mà cười. Vỗ vai Dương , Quỳnh Thư vuốt иgự¢ chân vắt chéo ra vẻ một người chị đích thực:
-Này chú em, nói điêu thì cũng phải biết nhìn người, bộ nhìn mặt chị này ngu lắm hả? Mặt ngăm da trâu, đầu đội mũ cối, giầy thối áo hoa, đi xe hon đa mà cứ ngỡ xe tay ga, tỉnh mộng đê!!
-Anh nói thật! Mà em chưa nghe cái câu, ngăm ngăm da trâu nhìn lâu mới đẹp à!
-Cũng phải? Thư gật đầu tỏ vẻ chí lí, nhưng mà cái tên trả tiền hộ cô là một người cũng khá là điển trai, ăn mặc đồ hiệu, đặc biệt là da hắn rất trắng. Còn đây, lướt mắt từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài: Cũng có nét giống tên kia nhưng chẹp chẹp....
-Này, tên kia định lừa đảo hội à, chị mày không có tiền đâu, đi thôi em yêu!!
-Tiền mà tiền nào, lừa mà lừa ai???
Nói rồi Quỳnh Thư túm gáy Thanh Hà mặc kệ cái tên "Ngăm ngăm da trâu nhìn lâu mới đẹp kia" trố mắt hốc mồm không hiểu cái mô tê gì đứng nói lảm nhảm một mình.
Mới đấy thôi mà đã bảy giờ sáng, người người nhà nhà đổ ra đường. Đổ ra làm chi??? Thôi thì quan tâm làm gì?? Quan tâm hai con nhặng đang vắt chân lên cổ làm các thủ tục buổi sáng kìa...
Vội chạy về nhà đã hơn bảy giờ, hai cô nàng cứ chạy như lũ nhặng xung quanh nhà, nào thì tắm không thì nấu ăn, là ủi..vân vân và tiên tiên...Leo lên chiếc xe "căng hải" hai cô gái phóng giò chạy đến trường một cách nhanh nhất.
Trên đời luôn có một định luật mà ai ai cũng biết không chỉ thế họ còn làm và nói theo. Nhưng có một điều người dân thắc mắc rằng, cái định luật do ai nghĩ ra ai thử nghiệm và đức kết thành công như vậy? Kết quả: chả ai biết cả vì định luật ấy mang tên là:" ĐỊNH LUẬT NGƯỜI TA???" Để biết rõ chúng ta sẽ lấy ví dụ chứng minh.
Khi bố mẹ mắng con cái:" Mày xem con nhà người ta kia kìa nó ..nó...blu bloa"(..Có ai biết con nhà người ta là ai hông?)
Khi giáo viên mắng học sinh:" Các cô các cậu lớn rồi mà không biết nghĩ...abc...blu bloa... người ta có câu: Tiên học lễ, hậu học ăn, vì vậy muốn ăn phải lăn vào bếp.."(liên quan quá!!^^)
Khi xếp mắng nhân viên:" Công ty thì đầy việc mà các cô cậu cứ buôn chuyện ầm ầm như thế hả? Có muốn nghỉ việc không?? Người ta muốn xin vào tôi không cho mà cho các cô các cậu một ân huệ khi làm việc, vậy mà abc..."
Là một nhà báo với vốn sống lâu lắm cô đúc kết được rằng:" ĐỊNH LUẬT CON NHÀ NGƯỜI TA" đã khắc sâu vào tâm cốt của từng thế hệ và được truyền từ đời này sang đời khác tạo nên một nét văn hóa rất riêng của Việt Nam.
-Này, tân lớp trưởng làm gì mà mặt bạn bí xị như mặt ngỗng thế hả? Một đứa con trai huých vào tay cô trước cơn mộng triết lí trong đầu.
-Đói!! Cô nói một cách rất ngắn gọn và xúc tích và kèm theo gương mặt phụ họa một cách rất ấn tượng. Có vẻ như các anh chàng trong lớp này rất ga lăng và nhiệt tình. Nghe cô than đói một tiếng bánh mì và sữa xuất hiện luôn như truyện cô bé bán diêm. Đang ăn một cách ngon lành và mải miết bỗng dưng có một đứa học sinh phi nhanh không kịp phanh vào lớp, tí nữa thì hàm ơi ở lại răng đi nhé!!
-Này tụi bay ơi, tao vừa nhặt được bức thư của lão VH gửi tặng cho cô TT.
-Đọc đi đọc đi...cả lớp nhốn nháo trước tin hót hòn họt.
Trước khi đọc bức thư, chúng ta xin phép được giới thiệu hai nhân vật chính đó là thầy VH hay còn gọi là thầy văn hóa à còn một cách gọi thân thương là Vương Hói. Tiếp theo là nữ chính cô TT: Thể Thao= Tàn Tạ. Thầy một giáo viên Văn Hóa , cô một cô giáo Thể thao... Tuy hai người mỗi cảnh nhưng có thể chung quy lại: Rổ rá cặp với nhau cũng tốt. Một mối tình có thể bay cao, nhưng người ta nói bay càng cao thì ngã càng đau. Vì vậy đến khi răng sắp rụng hết hàm thì thầy cô mới tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Nội dung bức thư như sau:
Gửi người con gái anh yêu .một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá gián,năm đen như con mèo hen. Tố Nga em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu,tuy em như cá xấu, nhưng rất yêu em nung nấu. Đêm nay ngủ mãi chẳng được,ngủ cũng chẳng xong nhìn trăng cao tít mít a quyết viết thư cho em.e có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không.Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên =)) anh đi giày quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng vì chỉ yêu em đó, anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. em có biết rằng anh yêu em từ khi thấy e lon ton như con chó con cùng mấy cô bạn như lũ quỷ cái trước sân trường hồi cấp ba. Cuộc sống bây giờ cực phức tạp và nhiều giả dối, những người như thực sự thích em thì rất hiếm chủ yêu là cái hôi. Nhìn xa thì tưởng là con người, nhìn gần mới biết đười ưoi xổng chuồng. Nếu không được em nhận lời yêu anh sẽ đau khổ lắm, đau đến mức bôi cao không khỏi ăn tỏi không hết, không ૮ɦếƭ chả biết làm gì. Một lần và mãi mãi anh mún nói với em rằng : anh yêu em, anh cần em như dưa bở cần đường như họ tương cần cà pháo như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão hạc với con chó vàng.
Thôi mệt rồi anh đành phanh 乃út ở đây, chào em và iu em nhiều. Chúc em gặp nhìu ác mộng, anh sẽ hiện ra và cùng em chạy trốn. Hôn em như con cún con hôn mèo con..
-Há há há... cả lớp nháo nhào lên đòi cầm bức thư mà không để ý đến gương mặt hầm hầm ở sau cửa.
-૮ɦếƭ cha chúng bay, thầy Văn Hóa......
---------------------------------------------------------------
Theo quy luật Người ta: Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ
Nhưng...
Cười không đúng chỗ thì lấy rổ mà hứng răng...