Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!! - Chương 05

Tác giả: Hazu

Cười trừ với thằng phục vụ láo toét, cô líu ríu: ૮ɦếƭ chị còn 500k, năm mươi nghìn....đợi chị một chút..
-Không cần ,để tôi trả... người con trai lúc nãy tiến gần cô và phục vụ nói chuyện. Anh đưa luôn 1 triệu cho tên phục vụ và nhắc hắn khỏi trả lại.
" Khi*p Phí phạn"-Cô nghĩ thầm.
Nói xong anh ngồi luôn bên cạnh và bắt chuyện.
-Chào em, anh tên Dương rất vui được làm quen với em.
-Dạ em chào anh... cô e lẹ nhìn tên con trai trước mặt, đẹp thì đẹp thật nhưng cảm giác nhìn anh ta có chút vấn đề... nan giải.... mà giác quan thứ sáu của cô mách bảo điều đó.Nhưng dù sao hắn cũng trả tiền hộ cô cho cô khỏi mất mặt.
-Em có thể cho anh số điện thoại được không? Dương vừa nói vừa đưa chiếc điện thoại ra chỗ cô đúng lúc đó thì...
-Quỳnh Thư đi về... Tiếng nói phát ra từ đằng sau, đó là Quốc . Nhìn khuôn mặt anh kìa hầm hầm đỏ lên tức giận cô cũng hơi hoảng. Cô nhận ra mình cũng có lỗi một phần trong chuyện này.
Chưa kịp để cô nói gì Quốc đã kéo tay cô đi ra ngoài quán, nhưng khổ nỗi đôi tay đằng sau cô cũng bị kéo lại. Một lực lượng bình luận rất đông cho tình yêu tay ba giữa hai anh đẹp trai và một con quái thú. Cái quán ăn thương mại hằng ngày thưa khách là thế, ấy mà hôm nay quá tải số lượng người.
Quỳnh Thư đang ở trong trình trạng tiến thoái lưỡng nam: Đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Hai tay cô cứ kéo lên kéo xuống khiến đôi tay rã rời.
-Anh là ai?-Quốc nhìn tên đằng sau đang cầm tay cô.
-Thế Anh là ai?-Dương cũng vặn lại tên phá đám.
-Buông ra...cô hét lên đúng lúc cái bài hát "Ai Ai Ai" kết thúc và bắt đầu bài hát "Buông Tay" được vang lên. Con nào rảnh quá vậy? Mà cũng biết đúng thời điểm quảng bá nhạc nữa chứ.
Hai cánh tay tự động...buông. Xoay người và hai cánh một cách tự nhiên cho khỏi mỏi, cô lấy chiếc túi đưa cho Quốc, giật điện thoại bấm bấm gì đó rồi trả Dương. Cô bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
-Chuyện gì vậy?- mọi người bàn tán xôn xao trước hành động kì lạ của cô.
Trừng mắt nhìn tên Dương, Quốc nói một câu thách thức rồi bỏ đi: -Cứ cẩn thân đấy.
-Tôi sẽ chờ-Dương cũng hồn nhiên đáp lại ở phía sau..
Vội vàng đi, cô không may trượt chân ngã. Ôi thôi ௱ôЛƓ sắp được hội tụ với đất rồi. Nhưng may mắn là Quốc đến đỡ cô kịp.
-Cám ơn nha! cô cười hì hì rồi bước đi tiếp. Cả một đoạn đường dài cô đi trước Quốc lẽo đẽo đằng sau cho đến khi ra chiếc xe của anh.
-Leo lên đi-Quốc mở cửa xe và cô bước vào. Hứ, hắn bắt cóc mình rồi phải trả mình về là đúng rồi, ngu gì bắt taxi tốn tiền,hahaha-Cô thầm nghĩ.
-này...sao lại cho người lạ số điện thoại-Quốc vừa cho xe chạy vừa hỏi tội cô.
-Ơ,hỏi làm gì, mà thôi mất công hỏi đây trả lời cho nghe, mà nhớ giữu bí mật đấy nhé. Nói rồi cô ghé sát tai anh thì thầm.
-Đấy là số điện thoại "HÚT BỂ PHỐT" dán ở tòa nhà đối diện nên bấm số cho luôn. Đấy gọi là đền bù cho anh ta vì đã trả tiền ăn.
Cô nói rồi mà Quốc không nhịn được cười, chiếc xe cứ vi ✓út lượn lờ trên đường khiến cô la oai ái anh mới dừng được xe....
-Cho anh cười nốt rồi anh lái, không xảy ra tai nạn đấy.... và cứ thế nửa tiếng hắn như thằng hâm, cứ cười cười và cười.....
Hahahahha..-khụ khụ..... Thùy Linh nghe xong câu chuyện mà rớt nước mắt, Thanh Hà cũng không ngoại lệ khi dùng hai tận hai túi giấy ăn nguyên vẹn.
-Hai con kia, chúng mày bày việc cho ta làm đấy hả?
-Quỳnh Thư ạ,bạn đúng là một nhà báo giỏi, câu chuyện của bạn nó cảm xúc lắm ý..hahahaha....
-Ta rớt hàm rồi ta lên oánh răng đi ngủ đây, hahaha...
Hai cô bạn ôm nhau cười lên phòng, còn mỗi Quỳnh Thư vẫn mặt đơ ở dưới nhà...
-Là sao? Cô tự hỏi mình và đi dọn lại bãi chiến trường-Biết thế không kể? Chúng nó chả an ủi mình thì thôi lại còn cười, hứ...
**** Ở một nơi nào đó...
Dương vui vẻ bấm số gọi điện cho cô gái ban sáng, hình như cô ấy tên Thư...
-Tút tút tút...
-Alo,. Thư hả Dương đây??
-Thư nào, Đây là công ti hút bể phốt, thế anh có hút không?...
-Dương???????
Mọi việc của Quỳnh Thư dường như được dừng lại để cô chuyên tâm vào công công việc đóng phim của mình. Hiện tại bây giờ trong lòng cô vừa vui nhưng lại có thêm những khoảnh khắc lo lắng. Là một nhà báo, việc quay phim diễn ra như cơm bữa với các bài phỏng vấn hay chương trình truyền hình thực tế. Nhưng khi làm việc là cô có kịch bản trước mọi chuyện được diễn ra tự nhiên và cô nắm thế chủ động. Còn đóng phim khiến cô phải học thuộc kịch bản làm theo đạo diễn và không hẳng có được ý kiến trong mình.
Hôm nay cô lại phải thức dậy sớm để kịp đến đài truyền hình. Thật may mắn khi hôm nay cô đã không đánh đổ hay làm thứ gì ảnh hưởng đến quá trình ngủ nướng của hai cô bạn thân.
Kịch bản cô chưa nhận, nội dung chưa xem qua, nên trong lòng cô càng lo lắng. Bước xuống tầng trệt của khu trung cư cô đã thấy một chiếc xe hơi bóng loáng đững đó. Máu hóng hớt trong lòng cô dâng cao khiến cô mon men đến gần.
-Cuộc đời thật là bất công, thằng hai hộp sữa con không hộp nào! Đứa thì thừa tiền không tiêu đến, kẻ kiết sát không một hột ăn! Thư vừa đi vừa lẩm nhẩm bài học triết lí của mình thì một tiếng kêu phát lên:
-Này nhái xanh...
-Mịa nó, có con nhái mà cũng giật mình, không biết thằng cha nào điên vậy? Bỏ qua những thứ không liên quan cô bước đi thẳng. Nhưng từ đâu một cánh tay vương lấy tay cô khiến cho cô ngã té gối.
-Thằng điên nào vậy, định cho bà cắm răng xuống đất hả con... Cô bực mình xoa ௱ôЛƓ đứng dậy không thèm để ý đến ai đó đứng kia...
-Này bà chị khó tính kia...
Nghe xong câu nói máu nóng cô dồn lên não, đôi mắt tối sầm lại quay sang trút giận cái tên trời đánh phá buổi sáng của mình:
-Này, vừa mới sáng ra đã ồn ào bộ định ám đen cả ngày tôi hả, bà mày đây muốn nói gì nói tiếp đi. Người đâu mà đeo kính đen như hội người mù Việt Nam, lại còn đeo khẩu trang như thằng mắc cúm H5N1. Trời nóng ba mấy độ C mặc thêm bộ như bộ áo mưa. Này, đây là khu trung cư chứ không phải bệnh viện tâm thần đâu nha.
-Nói xong chưa... Một tiếng lạnh lùng vang lên nhưng có lẽ chưa đủ độ thể thổi "hot" trong cô.
-Chưa...- cô chống hai tay vào hông thở hổn hển sau một tràng dài cô trút giận. Nhặt cái túi rơi ở đất lên, cô quay ௱ôЛƓ đi thẳng. Nhưng nào ngờ cái tên "đen xì" kia vác cô đi vào trong xe một cách nhanh chóng.
Ngồi an tọa trên xe , cùng với nhiệt độ điều hòa thấp cô mới bừng tỉnh...
-Á, bắt cóc bắt cóc....lại một lần nữa cô la lối om sòm và đập cửa. Lần này thì chiếc xe không dừng lại mà còn phóng nhanh trên đường.
Cô kêu hoài tổ cũng mỏi mồm cô thế là sau 10 phút thì cô cũng im lặng được trên xe.
-"Run, run....lạnh quá !!!" Hai tay cô đan vào nhau, người cô khẽ rung lên.
-Này.....trong đây....bao...bao...nhiêu độ... mà lạnh quá....vậy...? Hai hàm răng lạnh cạnh, đôi môi khô nẻ, cố lắm cô mới rặn khỏi mồm được mấy câu.
-23 độ, thông cảm điều hòa hỏng... người con trai đó bắt đầu tháo khẩu trang...-Anh sợ cái lạnh...nên mượn tạm bộ hóa trang ấy mà...
-Á, thằng ranh con láo toét mày định hại chị mày hả...?Cô tức giận khi nhìn thấy mặt của Quốc-tên trời đánh xấu xa trong lòng cô-.Ôi mẹ ơi lạnh quá......
Đưa cho cô chiếc áo ở bên cạnh, anh nở một nụ cười ma mãnh:-Nhìn thấy bà chị đầu bốc khói nên mới đưa vào xe cho hạ hỏa thôi mà.....
Mặc chiếc áo khoác cô mới thấy ấm hơn đôi chút, chả biết điều hòa có hỏng hay không nhưng chắc chắn là nó trả thù cô vì lúc nãy cô chửi một chàng dài....Giờ thì cô biết được cảm giác tuyết rơi mùa hè rồi. Đấy cứ cãi là mùa hè không có tuyết rơi đi,ngồi trong đây bão tuyết chứ chả đùa.
Bặm môi dữ tợn cô thầm nghĩ cách trả thù, nhưng nó kém mình mấy tuổi trả thù nó liệu có phải người lớn bắt nạt trẻ con không ta? Cô nghĩ thầm trong đầu. Dù sao thì cô vẫn quyết định trả thù cả nợ cũ lẫn nợ mới..
Cũng đã hai mươi phút ngồi trên xe mà sao vẫn chưa tới đài truyền hình. Cô nhớ hôm trước cô có bắt taxi và khoảng mười lăm phút là tới nơi nhưng sao bây giờ lại...
-Này, sắp đến nơi chưa? Cô quay người sang hỏi.
-Chưa phải gần tiếng nữa, chúng ta đi đến nơi diễn luôn không cần đi cùng đài truyền hình.
Quốc vẫn tập trung lái xe, anh nói với cô nhưng khuôn mặt chả thèm liếc nhìn, đúng là thằng ranh láo toét mà!! Cô hơn hắn tận bốn tuổi mà hắn cứ coi cô là trẻ con không bằng. Hứ! đến tháng mười này là cô tròn hai tư tuôi rồi đấy chứ đùa đâu.
Ngồi trên xe, cô đưa mắt nhìn ra đường. Ô kìa! những quán ăn, những hàng xe rong đua nhau quảng bá thức ăn.
"Ọt, ẹt" bụng cô rống lên. Cô chợt nhớ là mình chưa được ăn sáng. Nuốt nước miếng cô nhắm mắt chiêm bao đến gà quay, lợn hun khói hay những món ăn nhanh tuyệt hảo!
-Gà ơi ở đấy chị đến đây!! Cô mơ màng trong giấc ngủ say sưa.
-Mới thế mà đã ngủ! Quốc nhìn cô lắc đầu cười. Thật sự ngoài những lúc cô đanh đá mắng mỏ hay ra vẻ đàn chị thì tổng thể cô là một con người đáng yêu. Nhìn cô lúc ngủ như một con mèo ngoan hiền lành. Đôi môi đỏ chúm chím , đôi mắt to với lông mi dài, khuôn mặt tròn bầu bĩnh đáng yêu. Chỉ tội cô hơi lùn( so với anh thôi).
Thời tiết tháng 6 khá là oi bức. Vì cảnh phim là một chuyện tình lãng mạn lên phim được quay ở nhiều chỗ. Bắt đầu cảnh đầu tiên là cảnh ở biển . Chiếc ô tô cuối cùng cũng đã đến đích của nó.
_Kittttttttttttttttttttt......chiếc xe dừng một cách đột ngột khiến đầu cô lao về trước rồi đập vào sau. May mắn là có thắt dây an toàn trước khi đi không thì bây giờ cô sẽ phải: hàm ơi ở lại răng đi nhé!!
-Này, bộ dừng xe một cách nhẹ nhàng không được sao mà lúc nào cũng đột ngột vậy hả?
Cô bực mình nói một hồi mà không để ý đến đôi mắt của Quốc. Sống lưng cô đột ngột xuất hiện những tia rùng rợn khi càng ngày hắn đang tiến lại gần cô. Khuôn mặt cô nóng ran khi ánh mắt đó ngày càng gần, hơi thở nóng hổi phả vào gương mắt cô. Hốt hoảng cô lùi người ra sau, đôi mắt thì nhắm tịt vào. Thực sự là cô rất "sợ".... Không chỉ vậy đôi tay hắn còn vòng qua eo cô khiến mồ hôi toát ra trong cái lạnh của điều hòa.
-Phựt....chiếc dây an toàn buông khỏi người cô cùng tiếng nói lanh lảnh vang lên: Không định ăn sáng hả, hay ăn no dưa bở rồi...
Nghe xong câu nói cô tức ứa khói, cái thằng ranh con láo toét nó nói cái gì mà dưa bở chứ, mời ăn thì nói một câu, làm cái gì mà ......căng. Xong ý nghĩ cô hất tóc bước xuống xe...
Không khí trong lành của biển cả thật thoáng đãng, tháng sáu-mùa của du lịch ấy thế mà rất ít người qua. Lạ thật, đừng nói là đoàn phim thuế cả cái bãi biển ấy chứ... Nhưng cũng thật thích khi những làn gió nghịch ngợm cứ thổi làm cho mái tóc cô bay loạn xạ ....
Bước vào trong khách sạn theo chân Quốc cô được đến một bàn ăn tuyệt vời, ở đây có đầy đủ món hải sản ngon khiến cô hoa cả mắt....
-Ngậm cái miệng vào, rãi chảy ướt áo rồi kìa... Quốc vô tư kéo ghế nhắc nhở cô.
-Kệ có gì mà căng... ăn được chưa... chị đói lắm rồi...
-Vâng mời bà chị ăn...
Quốc nhún vai nhìn cô háo hức trước bàn ăn thịnh soạn mà anh đã đặt từ hôm trước. Anh thấy cô thật khác với những cô gái khác, vô tư, hồn nhiên không hám trai đẹp...( anh hơi lầm đó ạ.. chị ấy mê anh Kim Tan lắm đó nên...)
Thế là sau mười lăm phút bàn ăn đã được xử lí một cách nhanh gọn nhẹ. Cùng lúc đó là đoàn làm phim đến nơi.
Nhanh chân ra chỗ đoàn không may cô dẫm phải vỏ chuối....mịa nó chứ, ở bãi biển cũng có vỏ chuối nữa sao...đúng là....
-Á,á,á,á....tiếng cô vang lanh lảnh.....Ngay lập tức một cánh tay rắn chắc đỡ lấy eo cô. Mở từ từ đôi mắt cô thấy bãi biển ngược đầy gió ở đằng xa, một vài nữ diễn viên chồng cây chuối nhìn cô với ánh mắt " cô cùng thân thương và trìu mến"...
-Khi*p nặng như con voi, suốt ngày chỉ được cái ăn và ngã là giỏi.
Bộ mày tưởng bàn mầy thích ngã lắm hả, tại cái vỏ chuối không có mắt mà tránh bà đây chứ, mắt bà để gần trán chứ có để dưới chân đâu mà biết có vỏ chuối ở đấy. Cô thầm nghĩ trong đầu, cái tên đáng ghét này, là tại hắn. Tính đi tính lại từ lúc cô gặp hắn cô gặp xui xẻo hẳn. Đồ ác ôn, đồ hung thần nhìn cái mặt chỉ muốn đám cho một phát cho tòe mỏ đi. Suốt ngày cười bộ định tính làm diễn viên quảng cáo kem oánh răng chắc.
-Ai nhờ đỡ mà kêu nặng, bộ chị đây kêu chú em là phải đỡ chị chắc....chưa nói hết câu cô được rơi tự do trên bờ cát...
-Đấy là do nhóc phàn nàn nhé...Quốc cười nháy mắt với cô rồi đi trước. Mấy cô diễn viên kia cũng cười khẩy rồi ra chỗ Quốc mà ưỡn ẹo. Còn cô :
-Người ta nói một đằng thì phải biết đằng mà làm một nẻo chứ, ồi ôi cái ௱ôЛƓ của tôi. Còn đâu là ௱ôЛƓ nữa,huhu.... Cô đứng dậy mếu máo rồi cũng lết thân đi tới đoàn làm phim. Cô thề rằng xong vụ này cô sẽ làm thêm bài báo :" Vỏ chuối! nguy hiểm tính mạng! Không phải dạng vừa đâu?"
Ông đạo diễn ục ịc mặc một bộ hoa cà lá cải đến chào hỏi từng diễn viên và đưa cho mỗi người một tập kịch bản:
-Các bạn hôm nay chúng ta sẽ quay cảnh đầu tiên.....blubloa( mình không biết cảnh đóng phim nó như thế nào mong các bạn thông cảm nếu mình có miêu tả không đúng). Do thời tiết có chút khắc nghiệt mà chúng ta chỉ có thể diễn ở trên bờ biển này và hòn đảo phía trước chúng ta . Dự án phim, chúng ta sẽ quay trong vòng bốn tuần, các bạn sẽ được chu cấp ăn ngủ nghỉ sinh hoạt ở khách sạn bên đây, các bạn rõ chưa.....
Xong phần thao thao bất tuyệt chả ai nghe của ông đạo diễn thì mọi người ai nấy tập trung vào kịch bản của mình và bắt đầu học thuộc như một con vẹt...
-Anh à, (ngáp)....chúng.... ta.... có.... thể.....(ngáp)....ói...chuyện được không....? Ngáp..oaoa.....
Đọc được mấy dòng mà cô ngáp dài ngáp ngắn, ồi cái kịch bản.... Tiện tay cô vứt cái kịch bản ra một xó ngả lưng về phía chiếc ghế cô nhìn ra biển. Cảnh đầu tiên chỉ là phần cô đứng từ xa mà ngắm nhìn hai diễn viên khác à mà điều đặc biệt là cô không có lời thoại trong cảnh đầu nên cô chả buồn đọc làm gì cho tốn calo. Nhắm đôi mắt...cô thả lòng mình.
Đặt tờ kịch bản xuống chiếc bàn, anh lắc đầu nhìn cô cười thầm" Đúng là"...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay