Quỳnh Thư-Thùy Linh-Thanh Hà là cặp ba bạn rất rất rất thân với nhau. Họ quen nhau được ba năm.Lí do quen? Đơn giản chỉ vì họ nhận ra mình là những con người tinh tế( ế thì nói luôn đi bà ơi). Tuy mỗi người một vẻ, mười phân không trọn mười nhưng họ biết cách nhường nhịn chia sẻ và đồng cảm nên đã ba năm-một khoảng thời gian cũng khá là dài để họ thân thiết gắn bó . Đấy người ta gọi là: chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau. Kể ra cách họ gặp nhau cũng kì lạ nhưng mà thú vị.....
Nhớ về ba năm trước:....
Giữa một bầu trời đen như con chó mực, tại ngã ba đường có ba cô gái dáng vẻ thốt thoảng đến hốt hoảng. Họ cứ chạy, chạy và chạy mà không biết:..
-Boong, bốp, binh....cả ba ngã lăn ra đường với đầu u một cục. Đỡ nhau dậy định chào hỏi nguyên nhân thì chẳng biết từ đâu ra một đoàn chó béc dê đen đứng từ hai phía:
-Mịa nó tận năm con chó, cũng may còn một đường, chạy đê anh em ơi... Quỳnh Thư hồn nhiên kêu gào kéo theo hai cô gái không quen. Theo định luật phản xạ từ nhiên họ cứ chạy chạy và chạy. Nhưng khổ nỗi hai chân thì đấu làm sao được bốn chân của chó chứ huống chi ở đây lại có tận năm con. Đúng lúc chạy đến có một cái ngõ, khổ nỗi đó là ngõ cụt, thế là ba cô gái đang vượt rào leo tường...
Thanh Hà vốn là huấn luyện viên võ thuật nên việc leo rào dễ như ăn cháo, Quỳnh Thư-nhà báo việc này đối với cô không khó nhưng cũng chả dễ tí nào. Còn mỗi Thùy Linh-nhân viên quảng cáo e lẹ dịu dàng đang loay hoay không biết tìm cách nào để lên thì một trong năm con chó chạy đến định cắn. Nhưng may mắn là hai người bạn mới túm được cái tay của cô hai chân co quắp bấu víu lên tường... còn mấy con chó cứ nhảy nhặng ở dưới, cứ mỗi lần nó nhảy lên là cô phải cong ௱ôЛƓ không thì nó cắn...
-TÍ tách... tạch...
-Cái gì kêu đấy-Thư hồn nhiên hỏi...
-Kệ ,kéo người lên đã - Thanh Hà không mảy may quan tâm vì cứu người là quan trọng nhất-Bây giờ tôi hô từ một đến ba, hai chúng ta cố sức kéo, còn áo hồng( Thùy Linh ấy mà, lúc này chưa biết tên nhau đó mà) cố sức vươn chân lên đây rõ chưa...
-OK cả ba đồng thanh và bắt đầu...
1,2,3 ......XOẠCH,...... Oạch..... lên được rồi.Những tiếng kêu phát ra cùng một lúc.
-Ôi mụi mụi- Quỳnh Thư bịt miệng tay chỉ vào quần Thùy Linh Kêu lên...
-Rách quần rồi....hai tỉ ơi huhuhu -Thùy kinh nhăn nhó khúm núm khép nép hai chân trên tường.
Nghe xong hai cô nàng bên cạnh té ra cười như hai con thần kinh đêm khuya..Chỉ khổ cho mỗi Thùy Linh
Cái lũ chó khốn nạn, đã leo lên tường rồi mà không tha. Đã thế lại còn cắn nhặng ở dưới khiến cho cả ngõ bật đèn sáng đi tìm hung thủ. Thanh Hà , Quỳnh Thư vội vàng leo xuống đại một nhà bên dưới để tìm quần áo mới cho cô bạn áo hồng kia.
-Này đi nhanh lên.-Thư ra hiệu cho Thùy Linh từ đằng ra đang đi một cách rất ư là nhẹ nhàng từ tốn-Khổ lắm, đêm này ai ngắm mà khúm núm.
Nghe tiếng nói Thùy Linh cũng an tâm hơn hẳn mà tự tin bước vào.
Chả biết túm được cái gì gì đó chỉ biết bằng vải, Thanh Hà vội kéo xuống ra hiệu cho hai cô bạn chuồn thẳng.
-Này thay vào đi. Cô đưa cho Thùy Linh một mớ làu nhàu.
-Gì thế này, nhìn như cái nồng nơm, lại còn hoa cà hoa cải. Nếu mà lấy thêm rổ rá, kiểu tay nhặt lá chân đá ống bơ thì khỏi nói: chính hiệu một bệnh nhân tâm thần rồi.
Thôi thì đành ngậm ngùi mặc vào với tiêu chí: Đêm khuya trời tối, ma nó ngắm . Là một nhân viên quảng cáo chuyên mặc đồ hiệu mà Thùy Linh có ngày hôm nay phải mặc một chiếc váy từ thời cổ chí kim.
Lôi thôi một hồi cô cũng thay xong. Bước ra khỏi bụi chuối, một "nàng công chúa thời pha lê ông cởi truồng " xuất hiện. Nàng công chúa của chúng ta : trên mặc một chiếc áo công sở màu hồng, dưới là một chiếc váy nhàu nát hình hoa cà hoa cải đủ loại xanh đỏ tím vàng, chưa kể váy hỏng dun, vừa đi vừa xách.
-Tôi không ngờ tiếu thư đây có một mắt thẩm mĩ vô cùng tinh tường, tại hạ xin bái phục bái phuc..-Thư chắp tay kiểu bái phục trước Thanh Hà...
-Không có gì...trời đêm tối nhá nhem nên tại hạ chỉ lấy đại không ngờ túm phải một chiếc váy thời cổ chí kim vô cùng tinh tế và thuần khiết "rất hợp" với tiểu thư đây...hahahah
-Hai người có thôi hay không.... Thùy Linh tỏ ra giận dữ trước sự trêu đùa thảm họa thời trang này...
-Trật tự, có muốn cởi truồng không hả?-Hai cô bạn đồng thanh khiến cho Linh có chút hơi hoảng:À thôi khỏi, mình đùa thôi mà.
Nhìn cô bạn vừa đi vừa phải xách váy vì tụt. Quỳnh Thư đã hi sinh chiếc dây buộc tóc cho Linh buộc túm vào khỏi tụt. Bởi vì Thanh Hà cắt tóc kiểu tomboy nên cô không phải buộc tóc.
-À quên mất chưa giới thiệu: Tôi tên là Quỳnh Thư 20 tuổi and 2 you?
-Thanh Hà..20.
-Thùy Linh...cũng 20.
Ba cô bạn bắt đầu làm quen và rủ nhau cùng đi về vì trời đã gần 3h sáng.
Bắt một chiếc taxi về nhà của Thanh Hà vì có lẽ nhà cô gần nhất mà cũng bình yên bể lặng nhất, không sợ ai dòm ngó...Ba cô nàng không kịp tắm lăn quay luôn ở phòng khách mà ngủ như ba con lợn. Kiểu này hỏi sao mà không ế.
Trở về với thực tại khu nhà chung cư C115 của ba cô gái cùng góp tiền mua.
-Ba mươi phút rồi, nghỉ.. Sau tiếng nói của Thanh Hà, Quỳnh Thư vui sướng nhảy cẫng lên và...không để ý đến...
"Choang,choang,choang"... ba bát nước vỡ toang nằm bất động dưới sàn nhà. Cô lấm lét nhìn gương mặt hai cô bạn thân với ánh mắt khoan hồng.
-Thôi tha cho lần này..... Chưa kịp để Thanh Hà nói hết, Quỳnh Thư nhảy cẫng lên ôm hôn cô bạn thắm thiết...
-Anh biết chỉ có em tốt nhất anh trên đời này, yêu ẹm quá...
Đẩy con nhỏ xuống giường,Thanh Hà hất hàm nói: Chưa hết.. anh phải dọn dẹp đống này ngay bây giờ và một tuần làm osin không công cho hai em này nhé! Anh iu dấu...moa...nói rồi cô túm vai Thùy Linh nhìn cô đang nằm vắt vẹo ở giường..
Dọn dẹp xong đống bát vỡ, cô bắt đầu đi dọn nhà nấu ăn cho tụi hung thần kia ăn....Khổ thân cô, ba đứa đều ăn như trâu như bò suất ăn toàn gấp đôi người khác nên việc nấu là cả một nghệ thuật kì công.
-Này, xuống ăn không thì bảo? Cô đứng ở phòng bếp í ới gọi hai con bạn thân ra ăn cơm.
Sau đúng một phút ba mươi giây ba cô gái hội tụ tại phòng ăn và bắt đầu chiến. Cách ăn của ba cô nàng với tính chât: bình đẳng , độc lập tự do, không lo không ngon miệng.
Mỗi người sẽ được ăn như một suất cơm đồng đều nhau,giống hệt nhau. Hôm nay thế nào mà Quỳnh Thư ngồi một phía, hai cô bạn cùng ngồi về một phía.
-Này, anh chàng trên phòng đang là phi công hả? Thanh Hà Bỗng nhiên dừng việc ăn lại nhìn Linh và hỏi Quỳnh Thư.
-Phụt.... bao nhiêu cơm dính hết lên khuôn mặt giận dữ của hai người đối diện. Nhìn thấy thế cô bâng quơ vu vơ đáp lại hồn nhiên: Sory en lai hai bấy bê, đấy là hiện tượng tự nhiên mà đã đã là tự nhiên là không thể biết trước. Người ta nói rồi, trời đánh tránh bữa ăn có gì hỏi sau nhá.hihi Nói rồi cô lại tiếp tục ăn phần thức ăn của mình. Tức giận vì bị mất cơm hai cô bạn thoăn thoăt giật lại khay cơm của cô đổ bát mắm vào cho chừa.
-Thế bây giờ bấy bi có khai ra không nào hay muốn tắm nước mắn trộn cơm đây.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng soát thủ kia cô đành khai hết sự thật..
-Chuyện là như thế này...axbyxuhfiqw125786489.........
Quỳnh Thư kể truyện thu hút như một cuốn tiểu thuyết, đúng là nghiệp vụ báo có khác. Cứ đến mỗi đoạn cao trào là hai cô bạn "À"hay "Ồ" lên một tiếng, hoặc đến chỗ nào phấn khích quá hai cô bạn còn cho chân ngồi xổm cả trên chiếc ghế mà vểnh tai nghe.
-Bây giờ mới đến phần chính của câu chuyện- Quỳnh Thư tỏ ra khuôn mặt nghiêm trọng và bắt đầu dẫn dắt vào vấn đề.
Vào hồi...(mịa nó không nhớ) chỉ nhớ đoạn.....
Cầm chiếc điện thoại mới trên tay cô vô cùng phấn khích, mở hết cái này cái kia ra xem. Chiếc điện thoại thu hút tâm hồn cô khiến cô bỏ mặc hiện tại mà đâm đầu vào game-trò chơi mơ mộng. Rồi thì hai tiếng đã qua, đôi mắt cô mệt mỏi, chiếc điện thoại thì cũng hết pin nên cô cất vào túi xách.Giờ cô mới nhận ra tên Quốc kia đang dựa ngủ ngon lành trên vai cô. Thảo nào mà chơi game cô thấy nhức vai thế, cứ tưởng mình quá phấn khích nên không quan tâm. Lướt mắt một lượt xung quanh cô nhận ra mọi ánh mắt tia lửa điện nhìn vào mình. Ô chộ ơi toàn ánh mắt thân thương quen thuộc mới kinh chứ.
-Này trông cách ăn mặc cô ta kìa, chả ra thể thống gì....nhân viên 1.
-Đúng rồi trên mặc bộ váy dáng công sở dưới lại đi đôi đầu lâu, chắc mốt mới..-Nhân viên hai.
-Mà cô ta là ai mà đi với anh Quốc nhỉ? Ước gì anh ấy cũng dựa vào vai mình ngủ như thế-Nhân viên 3...
Là nhà báo nên khả năng nghe nói nhìn nhận cô rất rõ,dù chỉ nghe loáng thoáng tiếng xì sầm nhưng nhìn khẩu hình của họ cô có thể đoán họ đang nói gì. Chắc có lẽ cô về cô sẽ viết một bài báo mới nói về tình trạng :" Phái nữ hay ảo tưởng sức mạnh" một hiện tượng quá phổ biến hiện nay.
Mọi chuyện bây giờ mới được bắt đầu. Đôi vai của cô mệt lả khi bị làm gối cho tên nhóc kia nằm. Vươn vai đứng dậy khiến hắn ngã lăn quay ra đất. Nhìn thấy cảnh này, bao nhiêu nhân viên nữ khách hàng xót xa chạy đến đỡ anh đứng dậy. Biết mình vừa gây ra lỗi lớn cô chuồn thẳng. Với cái đôi dép đầu lâu đang ngự trị trên đôi chân thì có lẽ cô nên đi thay một đôi mới. Lảng vảng đi quanh hàng giầy, cô chọn cho mình một đôi giày kiểu cách thể thao nhưng lại cô cùng nữ tính. Đi xong đôi giày mới cô nhờ đóng gói lại đôi dép đầu lâu kia để còn trả chủ nhân của nó.
"Ọt, et..." ૮ɦếƭ tự nhiên bụng lại réo lên khi qua khu ăn uống. Thôi đành liều vào ăn khi trong túi còn có năm trăm ngàn tròn . Cô gọi một cái pizza, hai chai nước ngọt mấy li kem và rồi tự mình thưởng thức.
Biết rồi đấy, cô là người một khi đã ăn là không để ý đến trời đất gì cả. Thế là cô cứ ăn ăn và lại ăn.
Từ đằng xa có một người rất đỗi đẹp trai đã quan sát cô từ nãy đến giờ. Anh ngồi ở bên đối diện cô. Nhưng vì ham ăn mà cô không hề biết. Hai mươi ba tuổi mà như con nít vậy.
Đánh chén sạch xong cô vô vểnh râu cáo gọi phục vụ trả tiền:
-Dạ của chị hết năm trăm năm mươi ngàn ạ. Anh chàng phục vụ cười tươi khoe hàm răng sáng bóng đưa cho cô hóa đơn.
Nghe xong câu nói cô đứng hình:-૮ɦếƭ , mịa nó còn 500k 50 nghìn lấy đâu ra bây giờ.
Gương mặt cô thoáng chút bối rối, còn gương mặt anh phục vụ thì toát lên nét không hài lòng pha chút khinh bỉ. Nhìn mặt tên phục vụ cô bực mình.
-Thằng này láo, dám nhìn mình với con mắt đó chứ, hứ có năm mươi nghìn mà cũng, khổ thân mày chưa, người ta nói đâu có sai" ૮ɦếƭ vì ăn là cái ૮ɦếƭ đáng lăn tăn mà".
Thư ơi là Thư nhục quá.