Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!! - Chương 03

Tác giả: Hazu

Trời trưa nay khá là oi bức, ngồi trên chiếc xe của đài truyền hình-chiếc xe to rộng điều hòa đầy đủ mà cô vẫn cảm thấy nóng.
-Mịa nó, báo ૮ɦếƭ tiệt , rõ ràng nó báo nắng mà chả thấy hột mưa mù nào cả? Cô bực tức lảm nhảm một mình.
Nghe tiếng nói, lão đạo diễn ngẩn người:-Em nói cái gì thế?
-À, dạ không, ý em bảo là trời nóng thế này, bây giờ mà mưa thì mát phải biết... Cô nhìn lão đạo diễn báo ục ịc cười trừ. Béo lăn quay thế kia chắn hết điều hòa của cô rồi còn đâu. Thảo nào mà cô hóng mãi chả có hột gió nào phả vào người.
May mà nơi mà mọi người tập trung ăn uống cũng không cách xa đài truyền hình là mấy. Nên cái nóng được bỏ qua nhanh.
Bước vào nhà hàng một cảm giác mát lạnh khiến cô thoải mái. Kinh nghiệm hai năm nhà báo trong nghề, cô đi vào và nở một nụ cười ấm áp khiến và thân thiện khiến cho ai cũng ngắm nhìn cô. Nhưng họ không biết được rằng vẻ ngoài thân thiện như vậy nhưng cô rất là trẻ con. Khuôn mặt trẻ măng của cô khiến ai cũng lầm tưởng là một cô học sinh nổi bật nào đó được tiếp nhận.
-Xin chào mọi người, đây là Quỳnh Thư-người sẽ đảm nhiệm nhân vật nữ chính trong bộ phim mới của chúng ta.
Sau câu giới thiệu không cần nhờ của lão đạo diễn cô cười trừ rồi giới thiệu lại:-Xin chào mọi người,mình là Thư 23 tuổi, mình là người mới vào mong mọi người giúp đỡ, .
-Ô chị 23 tuổi nhìn chị trẻ thật...
-Thế mà đóng cặp với Thiên Quốc...
-Trái lệch lắm....
Những tiếng ồn ào vang lên cô nghe thấy tất cả. Bực mình cô đi theo lão đạo diễn ngồi vào bàn. Đã chào hỏi tử tế rồi mà mấy người không biết lượng sức mình gì cả. Dù biết là vậy nhưng đôi chân cô vẫn phải nhẹ nhàng kéo cái ghế từ từ mà ngồi. Tự dặn mình là phải bình tĩnh và bình tĩnh.
-Chào nhóc... tiếng nói thánh thót như chim hót của Quốc vang lên khiến cô giật mình. Sao nó lại ở đây cái thằng nhóc bố láo dám lấy chứng minh thư của mình.
-Không dám, chào-chú-em-mặt-dày. Cô nghiến răng nhìn anh. Trái lại với vẻ tức giận, anh vẫn nhăn răng ra cười.
Bữa ăn được bắt đầu với bao nhiêu món ăn ngon. Và cô thích thú với điều đó. Cứ ăn, ăn và ăn mà không để ý đến ai.
-Này, nhóc là heo hả? Quốc chống đũa nhìn cô, thi thoảng anh cũng gắp thức ăn vào bát của cô.
-Cám ơn-đó là tất cả những gì cô nói được xúc tích và ngắn gọn nhất.
Mới gặp nhau có mấy tiếng mà Quốc rất thích trêu trọc cô. Dù cô có hơn tuổi anh nhưng dáng vẻ tính cách thật sự cô rất giống trẻ con. Cảm nhận được ánh mắt đăm đăm vào mình, cô bắt đầu ngẩng đầu lên và chuẩn bị cho việc kết thúc bữa ăn.
-Nhìn gì mà nhìn, bộ chị xinh quá hay sao vậy?
Nghe tiếng nói Quốc không nói gì, anh nhẹ nhàng lau chỗ thức ăn còn dính trên miệng cô. Giật lấy khăn cô tự lau cho mình.
Cô đứng dậy xin phép thì cánh tay Quân chặn lại.
-Nhóc đi đâu vậy?
-Đi gặp anh William Cường, có gì không?
-Vậy anh đi gặp cùng nhóc nhá!
-Hả? thôi khỏi, ở đây đi ,mà tôi cấm cậu gọi tôi là nhóc và xưng anh đấy.
Nói rồi cô bỏ đi, thực ra là cô đi WC rồi chuồn luôn, chứ chần chừ ở đây là không về được với tên này. Dù sao cũng gặp hắn dài dài nên chuyện lấy lại chứng minh để sau cũng được.
Xong xuôi cô nhẹ nhàng chuồn khỏi nhà hàng. Vội cầm chiếc điện thoại 1200 cũ kĩ nhắn tin cho lão đạo diễn thì cô va phải ngay....
-Ơ hơ,.... cô giật mình với con người trước mặt mình là tên nhóc con bố láo.
-Định chuồn sao? Quốc đứng dựa lưng vào chiếc cửa kính, hai tay khoanh lại nhìn cô.-Đã gặp xong ai William Cường gì gì đó rồi hả?
-Chị chú có làm gì đâu mà phải chuồn,hứ không rảnh,. Ờ mà gặp William Cường rồi sao?. Cô gân cổ lên cãi rồi vùng vằng bỏ đi. Khổ thân là chiếc guốc không nghe lời nên đã...
-Quẹo...á...ú.... đôi guốc gãy mất gót nằm yên vị trên sàn nhà.
-Nhóc muốn đi nhưng chiếc guốc muốn ở lại rồi đó. Nói rồi Quốc bế xốc cô lên ô tô của mình khiến cô không kịp ú ớ. Chiếc xe phóng vi ✓út trên con đường oi ả vắng bóng người.
-Cứu tôi với, bắt cóc, bắt cóc..... Quỳnh Thư vừa kêu vừa đập cửa bùm bụp.
Với tốc độ nhanh như chớp trên con đường quốc lộ vắng bóng người. Chiếc xe bỗng đột ngột dừng lại tắp vào lề đường. Những tia lửa lóe sáng lên sát vào mặt đường tạo nên những đường đen vô cùng quyến rũ. Đây phải gọi là "Hung thần sa lộ" đích thực của năm.
Đôi mắt cô từ từ mở ra cùng theo đó đôi tay kiểm tra nhịp tim đập. May quá mình còn sống, tưởng sắp được xuống chầu Diêm Vương làm vợ cương thi nữa chứ. Cô nhìn Quốc thở phào một cách nhẹ nhõm.
-Có muốn xuống không? Tiếng nói bất chợt vang lên, cô mừng lắm. Cô đã phải chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. Vui mừng, cô tháo dây an toàn. Vội lao mình ra cửa xe thì mới chợt nhận ra sự thật-phũ-phàng. Mịa nó chứ! dừng lại giữa đường quốc lộ không một bóng ma nào ở đây thì dừng làm gì. Bây giờ mà xuống khác gì nướng người trên ngọn lửa hung tàn.
Nhẹ nhàng đóng lại chiếc cửa xe. Như một chú mèo ngoan, cô tự thắt dây an toàn và trật tự ngồi vào ghế phụ.
-Tưởng nhóc muốn xuống. Quốc nhếch môi mỉm cười rồi chiếc xe lại lao vun ✓út vào con đường quốc lộ.
Người cô yên tọa trên xe nhưng cái mồm và cái đầu không yên tọa, cô chửi rủa cái thằng ranh bố láo dám chọc cô, mịa nó chứ nó nghĩ mình là ai. Ơ nhưng mà nó là ai nhỉ?( bó tay với cô)
Một lần nữa chiếc xe lại được dừng lại. Nhưng có vẻ lần này thì nó có phần yên bình bể lặng hơn lần trước. Chỉ là tung hai con xe máy đằng trước, bẹp hai con xe đằng sau mà thôi.
Bước xuống xe, hàng loạt con mắt hướng mày về phía Quốc. Ai biểu anh quá ư là đẹp trai. Nam thần của năm mà lại. Đeo thêm chiếc kính quá chuẩn hội người mù Việt Nam. Ý nhầm hội sao hàng đầu Việt Nam.
Bực mình vì cái lũ hám trai cứ tí ta tí tởn gần đến chiếc xe và nhóc con. Cô lao vào khu mua sắm. Ơ mà hắn ta đưa cô đến đây làm gì nhỉ? Định bán mình chăng? Nghĩ vậy cô chốc chốc rùng mình. một cảm giác lạnh sau gáy càng rõ rêt.
-Này nhóc con, nghĩ gì thế!
-"Bà mày đang điên đây" ...a chị nghĩ gì không có liên quan tới nhóc. Cô nói rồi lè lưỡi phủi ௱ôЛƓ đi thẳng. Quốc nhìn cô, càng nhìn anh càng thấy cô nàng này đáng yêu chứ không phải một bà già khó tính. Nhưng thật sự thì anh không biết cô lại là một người khá khó tính. Lấy ví dụ điển hình nhất là chuyện tiền bạc.
Loanh quanh loạng choạng thế nào cô lại vào gian hàng điện thoại. Tiền thì cô không có, điện thoại thì đang nhăn nhó. Ôi! nhìn mà thấy......sướng cả mắt. Vô tình vào đây thì ngắm cái đã đi để tối nay về còn ôm mộng mua điện thoại mới.
Những chiếc điện thoại lung linh được đặt trên những giá lấp lánh khiến cô hoa cả mắt. Lướt qua một lượt rồi cô hạ mắt mình vào một chiếc điện thoại vỏ màu xanh lam-màu mà cô rất thích.
-Thích nó chứ?
-Thích tất nhiên là thích rồi. Cô vô tư trả lời mà không quan tâm nguồn đang hỏi. Đôi mắt sáng rực lên khi thấy chiếc điện thoại còn treo móc hình con ếch mắt lồi trông rất ư là dễ thương.
-Chị em lấy cái này. Quân nhấc chiếc điện thoại ra khỏi vị trí ban đầu của chúng và đưa cho cô.-Tặng nhóc này.
Sau câu nói cô nhìn chằm chằm vào anh. Đôi tay nhanh chóng sờ vào mặt rồi đến trán.
-Này ấm đầu hay là hai dây thần kinh chập vào nhau đấy hả? Mắc mớ gì chị phải lấy. Hứ định lừa chị à.
-Nhóc có thấy ai lừa mà mua cho nhóc điện thoại chưa hả? Yên tâm anh không có lừa nhóc đâu. Đây là đồ dùng cần thiết anh mua để cđi đóng phim, cứ coi như là trả công cho casting lúc sáng.
Nghe Quốc nói mà lòng cô nguôi ngoai phần nào. Bởi bởi lẽ cô không muốn mắc nợ ai cả.
"Ôi thì mình phục mình quá, tài năng thiên bẩm lẽ ra phải được phát hiện sớm, 23 tuổi quá muộn cho một nữ diễn viên trẻ triển vọng" Cô tự mình nghĩ, tự mình cười như một con tự kỉ bệnh lâu năm. Nhưng cô đâu có biết rằng chiếc điện thoại này là do anh bỏ chính tiền của mình ra để mua tặng cô. Chả là lúc gặp cô nhắn tin bằng chiếc điện thoại 1200 cổ anh rất chi là "sốc". Ý định anh lôi cô đi là cũng để mua điện thoại cho cô và xin số. Một công đôi việc ấy mà.
-Khoan đã-Cô bỗng chốc dừng lại, khiến anh đang đi mà đâm luôn vào người cô, quay mình lại cô giơ ngón tay lên và nói rằng:- Điện thoại thì chị nhận, nhưng cấm nhóc xưng anh nghe chưa, láo. Nói rồi cô giật lấy điện thoại te tởn nghịch linh tinh. Lôi con củ gạch 1200 cô tháo sim nhờ anh lắp thẻ để nghịch tiếp.
-Cục gạch sẽ được về nhà trưng bày làm đồ cổ, còn em hãy về với đội của chị. Cô vui vẻ đút hai chiếc điện thoại vào trong túi xách của mình.
Quỳnh Thư mệt mỏi lê xác trên lên phòng. Trời ơi gương mặt thanh tú của cô giờ đâu còn nữa. Đúng rồi hậu quả của việc này được bắt nguồn từ khi gặp tên oắt con đó. Là nó, tại nó và chỉ có nó. Chắc có lẽ từ bây giờ cô phải mua thêm mo đeo vào mặt thì mới dám ra đường.
Kết nối vào internet cô down một bức ảnh của tên Quốc, ngay lập tức cô kết nối với máy in. Kết quả là một tấm hình to bằng cỡ A3 sắc nét chuẩn rõ khuôn mặt của hắn ta.
Lấy bộ dụng cụ: Keo, kéo, cô dán lên cửa phòng.
Vận động chân tay cô chuẩn bị cho trận chiến bằng bài hát quen thuộc: "Giơ hai tay nào, năm lấy cái tai nào lắc lư cái đầu nào, ô sao bé không lắc ,ô sao bé không lắc, giơ hai tay nào túm lấy cái ௱ôЛƓ nào lắc lư cái mình nào, ô sao bé không lắc, ô sao bé không lắc, giơ hai tay nào túm lấy cái chân nào....( bài luyện tập cơ thể đó ạ).....
Tập được ba bốn lần cô bắt đầu cầm mũi tên, ánh mắt cô nheo lại như một \'SẠ" thủ đích thực.
-Haha, mày ૮ɦếƭ rồi oắt con... vừa nói cô vừa ném một mũi tên trúng con mắt phải ( cô này ác ghê)... Chuẩn mắt phải, thôi thì thêm mắt trái cho cân nha cưng....giờ thì đui cả hai mắt cho mày ngày mai gia nhập hội người mù Việt Nam nghe con....
-hahaha.... Thư cười như chưa từng được cười.
Còn tám mũi tên, cô kẹp vào các ngón của hai bàn tay.Mỗi bàn tay kẹp ba mũi tên, cô bắt chéo tay và bắt đầu phóng... Đúng lúc đó thì...
"Cạnh" cửa phòng mở ra ....
"Vụt vèo, piu........" Ngay sau đó Cô tung thêm hai chiếc cuối cùng."Pập"
"Ôi, Ô mô, vim, .....thai, đao li, thơm tho..." Cô bỗng chốc rùng mình nhìn hai người đối diện. Mỗi người ba mũi tên với vị trí tuần tự giống nhau: Đỉnh đầu 1 cái, hai nách mỗi bên hai cái, và khóe miệng...hi mỗi người kẹp một cái......
-Ơ hơ... hai bạn tốt,....có chuyện gì đêm khuya muốn tâm sự với mình vậy...? Cô vừa nói vừa lùi lại sau những bước tiến của Thùy Linh và Thanh Hà.
Những bước tiến được tiếp tục cho đến khi cô lùi đến bức tường...
"Viu vèo...phụt"...
"Chuẩn không cần chỉnh!!" Thùy Linh và Thanh Hà đập tay nhau mừng chiến công ghim chặt cô vào tường.
"Hai ban thân, áo này mình mượn, rách rồi giờ làm sao, mai mặc gì ý nhầm trả đồ kiểu gì?" Cô mếu máo nói, hiện tại người cô không thể cử động khi mấy cái mũi tên đang ghim chặt cô vào tường.
"Mặc xác bà"... Hai người họ đồng thanh rồi cùng nhau xuống nhà lấy thêm dụng cụ phụ họa cho nó sinh động.
Ba phút-thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Cửa phòng vẫn được mở từ khi hai người họ đi và cho đến khi họ trở lại. Trên tay Thùy Linh là một chiếc chổi lông gà to tròn bông xù. Còn trên tay Thanh Hà là ba chiếc bát ăn cơm.
Khua khuẩy chiếc chổi lông gà trên người Quỳnh Thư, cô hét lên vì nhột...
-Á.... Linh thân mến...ú....Linh đáng yêu....ớ...haha.. tơ nhột....
-Này thì nhột này, này thì nhạt này,. càng nói Linh càng xoáy chổi lông gà vào những chỗ " cú bị buồn " của cô....
Nhìn thấy cô bạn quần quại trong tê dại Linh mới dừng chiếc chổi lông gà. Nháy mắt với Thanh Hà. Hiểu ý, cô quay sang nói với Quỳnh Thư:
-Có muốn chuyển hình phạt không?
-Có có... -Thư vui mừng hớn hở thoát khỏi kiếp nạn này, chứ từ nãy đến giờ đứng mãi như thế này mệt mỏi lắm...
-Thế thì bây giờ đứng tấn...
-Hả..???
Sau sự đồng ý hợp tác từ hai bên, cô được thả và làm nhiệm vụ mới , đó là đứng tấn. Thư vặn vẹo chân tay rồi cũng bắt đầu tư thế đứng tấn: Giơ tay kiểu luyện công, xòe chân kiểu đạp xe...là một huấn luyện viên võ thuật Thanh Hà nổi cáu vì chưa có một thể loại đứng tấn như cô...
-Quỳnh Thư, bà đứng cái dáng gì thế này, đây người ta gọi là bơm xe đạp tụt van, chứ tấn cái nỗi gì, đứng lại xem nào?
Nghe xong câu nói Thư phụng phịu đứng lại dáng sau lười chỉ dẫn: Hai chân bằng vai,hai tay duỗi thẳng, cúi người xuống thấp....
-Đứng như thế này mỏi lắm......
-Này thì mỏi này... nói rồi Thanh Hà đặt luôn ba bát nước lần lượt theo thứ tự: Đầu, và hai tay... và cấm cô làm đổ...không thì ૮ɦếƭ chắc. Đây gọi là nợ cũ nợ mới trả luôn một thể. Người ta nói đâu có sai: quân tử trả thù mười năm không muộn. Huống chi mới có một ngày...Muahahahha.....khụ khụ-sặc nước bọt...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc