Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!! - Chương 01

Tác giả: Hazu

Hà Thành-nơi quy tụ những con người của sự tinh tế vì vậy có "gái ế" là một điều hiển nhiên.
Chủ Nhật: 5h30 phút. Khu nhà trung cư C.
"Quần áo, điện thoại, túi... à túi đâu rồi..."
"Bụp...xoảng...á ...ú..." Những tiếng "động nhẹ gió đưa" văng vẳng trong căn hộ trung cư C115 rất đỗi quen thuộc lại một lần nữa được phát lên.
-Này, Trương Quỳnh Thư, mới sáng sớm có trật tự cho người ta ngủ không hả? Tiếng ngái ngủ của cô gái vang lên thánh thót dù vẫn đang ở trong trạng thái đầu bịt gối, người quấn chăn, chân tay lăn lộn.
-Rõ, thưa sếp.
Quỳnh Thư vuốt иgự¢ nhẹ nhàng sau câu nói. Tay cô bê túi xách, nách cô kẹp đôi giầy. Dù có cố nhẹ nhàng đi chăng nữa thì ....
"Choang....!!!" Hai mắt cô nhắm nghiền lại. Cô không muốn ngắm nhìn khoảnh khắc thiêng liêng- bình hoa thủy tinh ôm hôm thắm thiết với sàn nhà.
"Trương Quỳnh Thư...." tiếng hét đã được volum tăng bậc hai. Vâng đó chính là dấu hiệu nhận biết của sự ૮ɦếƭ chóc.
1,2,3 cô đếm thầm trong lòng mình. Nếu là bình hoa bình thường thì không sao, huống chi đây lại là bình hoa mà ả Thùy linh vừa được một thằng trai mon men tặng hồi tối qua...
-Kiểu này chắc ૮ɦếƭ quá. Cô run run mở núm xoay cửa, đối với cô "té" là thượng sách nhưng hôm nay có hai con quỷ cái ở nhà thì...
-Không phải chắc ૮ɦếƭ đâu mà hôm nay ૮ɦếƭ-chắc....
Casting:
Trương Quỳnh Thư: tuổi 23 tính theo tuổi các cụ là 24.
Nghề nghiệp: Phóng viên, báo chí.
Tình trạng: Độc thân.
Tính tình: Sợ nhất hai con bạn cùng phòng , còn đâu không sợ ai, cứng đầu ( bố mẹ cũng phải bó tay)
Năng khiếu: chém gió vi ✓út, trình độ " điền kinh" cao.
Thùy Linh: tuổi 23....
Nghề nghiệp: chuyên viên quảng cáo.
Tình trạng: Độc thân "Ế nặng".
Tính tình: Nhí nhảnh, mơ mộng. Nhưng một khi đã máu thì đừng hỏi "bố cháu" là ai?
Năng khiếu: Hát hay.
Thanh Hà: tuổi 23 và cũng như thế...
Nghề nghiệp: Huấn luyện viên võ thuật.
Tình trạng: Độc thân" cũng ế".
Tính tình: lạnh lùng với người ngoài.
Năng khiếu: Đánh nhau..
(mời các bạn tiếp tục đọc)
Thùy Linh cầm chổi, Thanh Hà cầm cái hót rác . Hai gương mặt phát tia lửa điện vào người của cô. Sáng nào cũng vậy, cứ giờ "hoàng đạo" này là cô lại phá giấc ngủ của họ với cái tính hậu con nhà đậu của mình.
-Hai đại tiểu thư bình tĩnh, nổi cáu là xấu da mặn đấy. Hôm nay chủ nhật muội muội phải đi làm đột xuất nên có chút bực mình mà không biết đã phạm phải thời gian ngọc ngà châu báu của hai vị tiểu thư. Có gì xin thứ lỗi... A này... tay cầm thau hót dọn dùm mình nha.
Nói rồi cô té chạy ra ngoài với tốc độ ngang Quang Trung đánh giặc, khiến hai cô bạn đuổi nhau mà té ầm vào cửa. Thùy Linh vớ tay bật công tắc thì một hình ảnh lung ling hiện lên:"Lấp lánh ngôi sao vàng, dịu dàng mùi hoa đất,.....bình thủy tinh.....đã vỡ...ớ ơ ờ...
-QUỲNH THƯ.... Chạy-đằng-trời.
Tiếng hét vang vọng khắp không gian bao la của tòa trung cư. Từ khi ba cô nàng đến đây, mọi gia đình đã phải trang bị thêm cho gia đình mình những cánh cửa cách âm đời mới để tránh hậu quả thủng màng nhĩ và để cho con em mình có tương lai đôi tai không bị hỏng.
Thật là buồn khi trốn trại mà gặp phải tình trạng:
"THANG MÁY HIỆN ĐANG TRONG THỜI GIAN BẢO HÀNH VÀ SỬA CHỮA, QUÝ KHÁCH THÔNG CẢM ĐI BẰNG CẦU THANG BỘ PHÍA BÊN TRÁI CẠNH NHÀ VỆ SINH CÔNG CỘNG"
Bảng thông báo to đùng hiện lên như để kiểm tra mắt cho người cận thị. Cái cầu thang bộ ai mà chả biết lại còn phải chú thích cạnh nhà vệ sinh công cộng nữa chứ.
Lết xác từ tầng sáu cho tới tầng một , Thư thong thả ngồi thụp xuống massa cho cái lưng của mình.
-Này Quỳnh Quỳnh QuỳnhThư, em em là nà hot lắm nha, lắm nha. ngày ngày nào anh anh cũng nghe thấy thấy tên...em...em...
Tên bảo vệ trông xe thụp thò rồi te te chạy đến chỗ cô bắt chuyện. Coi bộ như anh ta thích cô từ lâu lắm rồi, nhưng cô thì...
-Em tôi hot thì liên quan gì đến tôi. Mà anh anh nghe chứ anh có nghe đâu mà quan tâm làm gì.
-Không không,...ý anh à anh nói nà...em...em...
-Nín.Tôi không rảnh ,tạm biệt nhá.
-Ơ..ơ...
Nói rồi cô đi vào lấy chiếc xe máy Atila đời cụ ra để đi làm. Một làn khói đen xì xả thẳng cút đít theo chiếc xe của cô. Đó là chiếc xe rất rất quý được truyền từ đời bố sang đời anh rồi sang đời cô. Ba đời đấy chứ có ít ỏi gì đâu. Tuy biết chiếc xe sẽ gây ô nhiễm môi trường nhưng vì chiến dịch bảo vệ đồ cổ nên cô vẫn quyết định "phải giữ bằng được chiếc xe cho tới đời con cô mới được".
Trời trong xanh, nước long lanh ấy thế mà xuất hiện những làn khói ma mị từ chiếc xe nào đó khiến cho bầu trời u ám. Chim sặc khói, người sặc khói...tất cả "sặc" trong làn khói.
-Zìn zìn...xịt xịt....tít...
Sau tiếng nổ từ to-nhỏ-tí tách-xịt dần. Cả bầu trời như vừa được cứu thế. Ánh nắng đã mọc, chim bắt đầu hót những tiếng hót vui mừng. Chỉ có duy nhất mình cô đang bực bội đá vào chiếc xe cổ của mình.
-Mày có biết đây là lần thứ hai lăm mày hỏng trong tuần không? Quỳnh Thư bực bội cong ௱ôЛƓ lên đẩy chiếc xe vào quán sửa chữa.
Ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế nhựa của quán sửa xe, đôi tay cô khuấy đều nhâm nhi li nước "lọc".
-Này bà chị, em bó tay rồi. Xe này nên được đưa vào" Viện bảo tàng sắt vụn" thì hơn. Chỗ em hết thuốc bổ rồi. Chàng trai trẻ vứt chiếc tua vít, cờ lê đại loại là mấy cái thứ trên tay xuống đất một cách tuyệt vọng.
-Chị cũng muốn lắm nhưng chị đang phải bon chen nơi Hà Thành trật trội, ăn còn chả đủ huống chi mua xe mới.
-Thế thì kiếm đại anh nào đi.
-Chị mà biết hắn ở đâu chị cho nó mấy phát tát vì tội không kiếm chị bắt chị đi tìm rồi. Mà thôi chú em cứ sửa tạm cho chị đi.. giờ chị đi làm tí trưa chị ghé qua.
Xách chiếc túi, cô đứng dậy đi thẳng thầm nguyền rủa cái xe đáng ૮ɦếƭ. Cứ tưởng chủ nhật này được yên thân ở nhà, ai dè cái lão đầu trọc bắt cô đi viết bài thức tế cho báo E-V-D (ế vô đối).
Vùng vằng vùng vằng cô cứ đi mà không biết trước mặt mình là....
"Choang...." một cục to đùng dính trên đầu cô. Thực ra là cô có để ý đến chiếc ghế quay phim của lão diễn viên đang quay cảnh từ trên cao hạ xuống. Nhưng nhanh quá không kịp tránh nên mới xảy ra cơ sự.
-Ôi, sao, trăng ở đâu mà nhiều quá vậy nè!!! -Cô bất tỉnh nhân sự.
Những chiếc quạt từ khắp phía được thổi vào người cô. Người xoa dầu, người chườm đá mà cô vẫn chưa tỉnh.
-Nước,...nước,....một giọng nói yếu ớt từ cô vang lên khiến ọi người thở phù nhẹ nhõm."May không sao?" một vài tiếng nói nhỏ văng vẳng đâu đó.
Anh trợ lí cắm chiếc ống hút vào chai nước định đưa cho cô uống thì một lực mạnh mẽ từ cô giật lấy. Là cô-đang tu ửng ực chai nước như vừa đi sa mạc về. Anh ngơ ngác dốc ngược chai nước-"Không còn một giọt nào?". Chai lavi tinh khiết đóng hộp một lít anh để dành cho nam diễn viên chính mà cô tu một hơi hết, thật là bá đạo.
-Hết rồi còn đâu,hơ hơ? -Cô cười trừ rồi định bước dậy đi thẳng. Thì một lực túm áo cô lại.
Biết mình gây ra lỗi lớn nhưng vì sĩ diện cô vẫn làm mặt vô tội để rồi còn chuồn.
-Em xin lỗi vì tính hậu đậu cẩu thả, nhà em nghèo sỏi đá nhiều hơn cơm. Mong các anh các chị giơ à đánh khẽ. Em sinh viên nghèo không biết tôn quy trật tự, không biết mình xâm phạm núi thái sơn. Em biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Mong anh chị có đánh ngã nhưng hãy chừa răng để mai này em còn kiếm nghề nuôi thân.
Cô nói một liền một hồi rồi chạy thẳng khiến cho ông đạo diễn ngơ ngác như con chó lác. Anh trợ lí thì ngơ như bò đeo nơ, còn mọi người xung quanh thì há hốc mồm như vừa trải qua một sự kinh hoàng.
-Ôi! Đúng người chúng ta cần tìm rồi. Đuổi theo. Sau câu nói của ông đạo diễn, hầu như tất cả mọi người trong đoàn làm phim đuổi theo cô.
Với kinh nghiệm hai năm nhà báo và bề dày lịch sử công việc đã khiến chuyên môn điền kinh được nâng cấp.
-Đuổi theo ta ư,đừng có mơ....hahaha -cô cười tươi nhìn lại những chiến công của mình. Để viết được những bài báo hay, những típ giật gân mà bao nhiêu lần cô phải chạy trốn khỏi đám du côn, lũ chó dại hay những quả trứng thối và những mớ rau sâu... mấy người này á chỉ là cống rãnh sao đủ trình để sóng sánh với đại dương. Nhất là ông đạo diễn kia, ục a ục ịc có khi lăn theo cô thì may ra còn kịp.
-Hộc...hộc..hộc...nước nước...-ông đạo diễn chạy được vài bước đã thở hổn hển...-đuổi kịp không? ông nháo nhác nhìn xung quanh.
-Dạ đạo diễn, cô ấy chạy nhanh quá không đuổi kịp ạ....hộc hộc...
-Nhất định phải tìm về...sỉu...
Chưa kịp nói hết câu, ông ta đã lăn quay ra đường. Tìm nhân tài cho đất nước quả là một chuyện không tưởng nhất là với những người"lăn nhanh hơn chạy".
-Trương Quỳnh Thư, nhân viên tòa soạn XXX... chiếc thẻ nhân viên của cô đang ở trên tay của của Quốc. Anh xoay đi xoay lại chiếc thẻ, miệng nở nụ cười tỏa nắng.
-Hôm nay nghỉ sớm, tôi muốn về.
Casting:
Trần Thiên Quốc: 18 tuổi.
Nghề nghiệp: Diễn viên.
Tính tình: Hài hước,trẻ con (với cô), ở ngoài trầm lặng.
Tình trạng: Độc thân (nhiều gái theo).
Năng khiếu:Diễn xuất, ca nhạc,...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay