" Hi Hi, RUỐT CUỘC CẬU ĐANG Ở ĐÂU? Hôm qua mẹ cậu nửa đêm gọi điện cho tôi nói cậu cả đêm không về nhà gọi điện thì không nghe. Tôi gọi mười mấy cuộc cậu cũng không bắt máy. Tôi đã đi tìm cậu suốt cả đêm rồi. Sao bây giờ cậu mới nghe máy hả. Tôi tưởng cậu bị làm sao rồi. Cậu biết tôi lo cho cậu thế nào không? "
Giọng nói của Bạch Phong khiến cô giật mình.
Cô ngơ ngác không rõ chuyện gì thì mới nhớ hôm qua mình cả đêm không về mà lại còn đang ở trong nhà một người đàn ông nữa.
Thấy Lục Hi không trả lời thì Bạch Phong gằn giọng lên nói một lần nữa.
" Hi Hi, rốt cuộc cậu đang ở đâu. Cho tôi địa chỉ để tôi đi đón cậu. Ba mẹ cậu đang lo lắng ở nhà kia kìa. "
Bấy giờ Lục Hi mới hoàn hồn lại trong suy nghĩ của mình, cô lạnh lùng nói: " Không cần, tôi sẽ tự bắt xe về. "
Thấy cô mãi cứng đầu như vậy Bạch Phong bắt đầu nóng nảy nói:
" Cậu nghĩ giờ này còn cái taxi nào chạy qua nữa không hả? Hiện giờ đã gần 12 giờ trưa rồi. Cậu muốn bắt xe cũng khó. Cho tôi địa chỉ nhanh lên. "
Lục Hi ngỡ ngàng. Cô nhìn đồng hồ thì đúng thật là 12 giờ. Đã thế cô còn đi cả đêm không báo cho người nhà biết.
Nhưng hiện giờ Lục Hi lại không muốn dính dáng gì đến Bạch Phong cả. Hôm qua người yêu anh ta còn đe dọa bảo cô tránh xa Bạch Phong ra. Cô cũng không muốn dính dáng gì để hai người nữa.
" Tôi sẽ b... " Lục Hi đang định trả lời thì bỗng một bàn tay vươn tới lấy điện thoại từ trong tay cô ra.
" Tôi sẽ đưa Thường Hi về nhà. "
Lục Hi đơ người trong tình cảnh hiện tại. Bấy giờ cô mới nhận ra là mình bật loa ngoài từ nãy đến giờ. Cô còn chưa nghe kịp Bạch Phong nói gì thì Thẩm Đằng đã cúp máy rồi.
Lục Hi có chút tức giận vì vừa nãy Thẩm Đẳng đã tự tiện giật lấy điện thoại của cô khi cô đang nói chuyện.
Nhưng chưa kịp để cô lên tiếng thì Thẩm Đằng đã nói trước:
" Thường Hi, cậu mau ăn nhanh lên rồi tôi đưa cậu về. Ba mẹ cậu còn đang đợi ở nhà đấy. "
Nghe Thẩm Đẳng nói xong thì cô mới nhớ ra còn cha mẹ đang sốt ruột lo lắng cho đứa con gái đi chơi cả đêm chưa về như cô nữa.
Lục Hi vội vàng lấy lại điện thoại của mình từ tay Thẩm Đằng rồi bấm số gọi điện cho mẹ.
Chưa kịp để Lục Hi lên tiếng thì mẹ cô đã trách mắng: " Hi Hi, cái con bé này. Sao con lại đi chơi cả đêm không về hả? Biết ta và ba con lo lắng cho con thế nào không? Rốt cuộc con đang ở đâu vậy? "
Nghe tiếng mẹ nói mà cô nhói lòng. Trong điện thoại vang lên tiếng nức nở khóc của mẹ cô.
Lục Hi thấy mũi mình có chút xót, cô thật là một đứa con bất hiếu để cho cha mẹ mình phải lo lắng thế này.
Lục Hi lên tiếng: " Mẹ, con xin lỗi. Về nhà con sẽ giải thích với mẹ sau. "
" Thế lúc nào con mới về hả. "
Lục Hi bây giờ có chút bối rối. Cô nhìn người đàn ông trước mặt rồi trả lời:
" Bây giờ con sẽ về luôn đây. Ba với mẹ đừng lo lắng. "
Bà Lục bất đắc dĩ thở dài:
" Vậy được rồi. Con nhớ về nhanh đi đấy. Về nhà rồi giải thích mọi chuyện rõ ràng cho ta. "
Lục Hi đáp một tiếng rồi cúp máy.
Lần này cô thật sự bối rối rồi. Nhìn Thẩm Đằng trước mặt mà cảm thấy có chút hổ thẹn.
" Thật sự xin lỗi cậu Thẩm Đằng. Bố mẹ tôi đang lo lắng ở nhà nên tôi phải về ngay bây giờ."
Thẩm Đằng nhìn cô rồi cười nói: " Không sao đâu, dù sao ba mẹ cậu đang chờ cậu ở nhà mà. Cậu mà không về nhanh là họ sẽ lo lắng đấy. Để tôi chuẩn bị xe đưa cậu về. "
Lục Hi nhìn Thẩm Đằng không có chuyện gì vui vẻ cười nói cô cũng yên tâm phần nào.
Lục Hi thấy vô cùng cảm kích Thẩm Đằng. Cô lên tiếng nói:
" Cảm ơn cậu Thẩm Đằng. "
" Được rồi không có chuyện gì đâu. Nếu cậu thấy cảm kích tôi tới vậy thì lần sau mời tôi một bữa cơm đi. "
Lục Hi nghe cậu ấy nói vậy cô thở phào đáp: " Không thành vấn đề. Lúc nào cậu muốn tôi mời cậu cũng được. "
4 năm rồi Thẩm Đằng vẫn vậy. Cậu ấy vẫn luôn quan tâm người khác không khiến cho họ phải rơi vào tình huống ngại ngùng nào cả.
" Được rồi. Vậy cậu nhớ giữ lời đấy nhé. " Thẩm Đằng nói xong đột nhiên xoa đầu cô.
Lúc Thẩm Đằng vươn tay xoa tóc cô thì bỗng tim cô đập Thịch một cái.
Lục Hi không biết tình cảnh này là gì. Cô có chút xấu hổ lên tránh khỏi bàn tay đang đặt trên đầu mình.
" Nhìn tôi giống kiểu không biết giữ lời hứa sao? " Cô có chút buồn cười đáp.
" Tôi sợ cậu quên thôi. Vậy chúng ta đi nhanh thôi không để ba mẹ cậu lại đợi. À quần áo cậu đang giặt. Đợi lúc nào khô tôi mang đến trả cho cậu. "
Lục Hi đáp một tiếng cảm ơn. Rồi bỗng nhiên lướt qua bát cháo trên bàn có chút ngượng ngùng đáp:
" Hay đợi tôi ăn xong bát cháo này rồi đi. " Lục Hi thật sự ngại ngùng. Bát cháo này Thẩm Đằng đã tốn bao nhiêu công sức để làm cho cô vậy mà.
" Dù gì bát cháo này cũng nguội rồi. Cậu ăn tạm bánh mì bơ tôi mới nướng để lót bụng một chút rồi chúng ta đi. "
Lục Hi ngại ngùng đáp: " Vậy được rồi. "
[...]
Thẩm Đằng đang lái xe đèo cô về nhà.
Cô nhớ lại tối hôm qua mình uống rượu làm phiền đến Thẩm Đằng không ít lần. Chắc cậu ấy rất vất vả khi đưa cô về đến nhà.
" Chuyện tối hôm qua cảm ơn cậu Thẩm Đằng. Chắc cậu phải mệt mỏi khi đưa một người say rượu như tôi về. "
Thẩm Đằng nghe xong liền quay đầu nhìn cô nói: " Dù gì cũng là tôi tự nguyện, cậu không cần phải để ý làm gì. "
Lục Hi thật sự rất biết ơn cậu ấy. Nếu không có Thẩm Đằng chắc cô đã không an toàn mà về nhà rồi.
" Thật sự lần nữa cảm ơn cậu. Bạn gái cậu chắc phải thấy hạnh phúc lắm khi có người chồng biết yêu như vậy. "
" Tôi không có bạn gái. " Thẩm Đằng mặt không đổi sắc trả lời.
Lục Hi nghe xong có chút ngỡ ngàng.
Thẩm Đằng cậu ấy cao ráo đẹp trai gia thế lại tốt như vậy chăc chắn phải có một hàng dài những cô gái theo đuổi. Thế mà cậu ấy lại chưa có người yêu khiến cô có chút bất ngờ.
" Xin lỗi. Tôi không biết là cậu vẫn chưa có bạn gái. "
Thẩm Đằng cười cười: " Có sao đâu. Có chuyện gì đâu mà phải xin lỗi. Mà Thường Hi cậu có bạn trai chưa? "
" Tôi chưa. " Lục Hi đáp.
" Vậy thì tốt. "
Lục Hi ngơ ngác không hiểu Thẩm Đằng đang nói gì.
Có điêu cũng không ngờ tới là Thẩm Đằng vẫn đang thích cô mà còn thích tận 7 năm trời.
Lục Hi cũng không tưởng tượng lúc mình say rượu đã nói ra hết sự thật mình thích Bạch Phong tận 10 năm...cậu ấy lại đi thích người khác...cho Thẩm Đằng nghe.
[...]
Lúc Lục Hi về đến nhà đã tầm 30 phút sau rồi.
Ba mẹ cô nghe thấy tiếng động cơ vội vàng đi ra.
Nhìn thấy cô mà bà Lục khóc nức nở mắng mỏ: " Cái con bé này, đi đâu giờ này mới về hả. Biết ta và ba con lo lắng cho con thế nào không? Ta cứ tưởng con đã xảy ra chuyện rồi cơ. "
Nhìn thấy bà như vậy cô vội ôm chầm lấy bà: " Con xin lỗi, là con không tốt khiến cho ba mẹ phải lo lắng. Con sẽ giải thích hết mọi chuyện. "
Lúc Lục Hi nói thì cô vô tình thấy bóng dáng một người đàn ông đang bước tới.
Lúc nhìn rõ thì mới nhận ra đây là Bạch Phong.
Bạch Phong mặt đầy tức giận ghen tuông bước tới.
Bạch Phong không nói gì đột nhiên một cú đấm giáng thẳng xuống mặt Thẩm Đằng.
Cậu ấy không kịp phản ứng rồi ngã xuống trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Lục Hi vội vàng ngồi xuống đỡ Thẩm Đằng dậy rồi dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìm chằm chằm vào Bạch Phong nói:
" Bạch Phong, cậu đang làm cái gì vậy. "