Hơn chín giờ sáng, Lục Dĩ Hàng có một cuộc họp, anh ra khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua chỗ làm việc của nữ thư ký thì bị cô ấy gọi lại:
"Lục tổng."
"Có chuyện gì?"
"Bạn gái anh gửi cái này." Cô cầm bình giữ nhiệt đặt lên bàn, vẻ mặt ngưỡng mộ.
"Cô ấy đến đây?"
"Vâng, khoảng mười phút trước. Nhưng chị ấy có việc đột xuất nên đã rời đi rồi ạ."
Anh nhíu mày, cầm lấy cái bình, xoay người quay trở lại văn phòng. Một lúc sau, trợ lý Bạch liền đến thúc giục anh:
"Lục tổng, cuộc họp bắt đầu được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ."
"Tôi biết rồi."
Tại một quán cà phê nhỏ, Mộ Ngữ Nhiễm ngồi trên ghế, thi thoảng lại nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt cô nhìn chăm chú về tập đoàn Khải Nguyệt ở phía đối diện.
Không lâu sau đó, Trịnh Vỹ một thân ảnh cao ráo bước vào, trên tay xách một cái cặp. Anh đội mũ lưỡi trai, mặc đồ thể thao màu đen trông vô cùng thoải mái. Anh đánh mắt, tìm thấy Mộ Ngữ Nhiễm thì nhanh chóng đi đến, ngồi xuống đối diện với cô.
Mộ Ngữ Nhiễm: "Đến rồi à?"
Anh khẽ nhíu mi: "Làm vậy liệu có ổn không? Nếu bị anh ta phát hiện thì chúng ta không xong đâu."
"Cậu yên tâm, Lục Dĩ Hàng là chồng tớ."
Trịnh Vỹ ngớ người: "Kết hôn lúc nào vậy?"
"Không nói chuyện này nữa, cậu mang đồ nghề đầy đủ cả chứ?"
"Yên tâm." Anh mở cặp, lấy ra một chiếc máy vi tính rồi đặt lên bàn, sau đó nhướn mày nhìn cô:
"Cậu thật sự muốn tớ hack vào máy tính của anh ta sao?"
Mộ Ngữ Nhiễm gật gật đầu: "Phải, cứ làm đi."
Nếu như cô nghe không lầm, Lục Dĩ Hàng chính miệng bảo Niếp Nghiêu gửi tư liệu kia cho anh.
Vì vậy, cô muốn biết trong đó chứa đựng những thứ gì, vụ án của Mộ gia? Hay hung thủ thật sự đứng ở đằng sau thao túng tất cả mọi chuyện?
Trịnh Vỹ: "Gặp chút rắc rối đây."
"Sao thế?" Mộ Ngữ Nhiễm đứng dậy, đi đến nhìn thấy màn hình máy tính của cậu ta toàn là tiếng Anh, chi chít chữ. Cô nhăn mày, không hiểu cái mô tê gì.
"Chúng ta bị phát hiện rồi." Trịnh Vỹ bình thản thốt ra một câu.
"Không phải chứ?"
"Người này không ở trong tập đoàn Khải Nguyệt, là người ở bên ngoài."
"?"
"Hình như hắn, đang cố gắng ngăn chặn chúng ta xâm nhập vào hệ thống của công ty." Trịnh Vỹ kéo khoé môi:
"Có trò hay rồi."
Mộ Ngữ Nhiễm xụ mặt: "Như vậy mà cậu còn cười được? Tôi đang vội đấy."
"Sẽ nhanh thôi, cậu yên tâm đi."
Phía bên kia, An Dục Phàm đổ mồ hôi lạnh, mười ngón tay không ngừng di chuyển trên bàn phím.
Mấy năm làm việc cho Lục Dĩ Hàng, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện có người đột nhập vào hệ thống máy tính của anh.
An Dục Phàm lau mồ hôi, tiện tay vớ lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh gọi cho Lục Dĩ Hàng, nhưng anh lại không nghe máy.
"૮ɦếƭ tiệt!" Cậu chửi thề một câu, sau đó tiếp tục di chuyển ngón tay.
An Dục Phàm là một hacker nghiệp dư, được Lục Dĩ Hàng để vào mắt cũng đủ hiểu trình độ của cậu thuộc cỡ nào. Nhưng hiện tại, cậu lại gặp phải một đối thủ cực kỳ nặng ký, đối phương, chính là quá chuyên nghiệp rồi!
Hơn mười phút sau.
"Được rồi." Trịnh Vỹ xoay màn hình máy tính về phía Mộ Ngữ Nhiễm, tiện thể kéo khăn giấy trên bàn, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay.
Trên máy tính, chính là giao diện màn hình của Lục Dĩ Hàng. Cô nhấp chuột, sau đó ấn vào tệp tin dữ liệu.
Nhìn thấy dòng chữ \'Vụ án của Mộ gia\', cùng với một file đính kèm \'Mục Tước Ngạn\', bàn tay cầm chuột của cô chợt khựng lại.
Sao cái tên \'Mục Tước Ngạn\' lại có ở đây?
Mộ Ngữ Nhiễm di chuyển xuống dưới, phát hiện còn một tệp dữ liệu nữa, có tên \'Mộ gia, Mộ Ngữ Nhiễm\' được gửi đến từ vài tháng trước.
Cô không do dự, lập tức cắm USB vào sao chép lại.
Nhìn thấy hành động của cô, trong lòng Trịnh Vỹ bỗng dâng lên một cảm giác bất an:
"Cậu làm gì thế?"
Mộ Ngữ Nhiễm liếc anh ta một cái, không nói gì.
Trịnh Vỹ có chút sốt ruột: "Cậu đừng có mà ăn cắp cái gì của anh ta rồi đăng linh tinh nha? Tớ không giúp cậu giải quyết đâu đấy."
"Sẽ không đâu, cậu đừng lo."
Một lúc sau, cô rút USB ra khỏi máy tính rồi cho vào túi xách. Cô Đứng dậy, mỉm cười nói với Trịnh Vỹ:
"Cảm ơn cậu nhiều nhé, tớ về trước đây."
Anh nheo mắt lại nhìn Mộ Ngữ Nhiễm: "Có phải cậu quên cái gì rồi không?"
"Lát nữa tớ sẽ gửi tiền cát sê cho cậu, không quỵt của cậu một đồng xu nào đâu nên cậu yên tâm đi. Thế nhé, tạm biệt."
Trở về, Mộ Ngữ Nhiễm lập tức mở máy tính, cắm USB bắt đầu đọc những tư liệu kia.
Một tiếng sau, cô đóng máy tính lại, đứng dậy cầm cốc xuống phòng khách để lấy nước.
Hai tay cô run rẩy, không cẩn thận đã làm rơi cốc nước xuống sàn, nước bắn tung tóe khiến ống quần của cô bị ướt một mảng.
Tâm trạng Mộ Ngữ Nhiễm suy sụp, ngồi bệt xuống nền nhà, cô cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối bắt đầu khóc nấc lên.
Mọi chuyện đến quá đột ngột, cô muốn tìm hiểu, nhưng khi phát giác ra, cô lại lún quá sâu, không thoát ra được nữa.
Lục Dĩ Hàng đã âm thầm điều tra về Mộ gia, thậm chí đã biết cô mắc chứng nhân cách phân liệt từ lâu.
Mộ Ngữ Nhiễm cười khổ, cô không trách anh, người đáng trách phải là cô mới đúng.
Bấy lâu nay, cô vẫn coi Mục Tước Ngạn là ân nhân của mình, thậm chí khi trở thành Mộ Ngữ Tâm, cô lại đi tìm hắn, cùng hắn ở chung một chỗ, xem hắn như người thân.
Cô thực sự không ngờ, Mục Tước Ngạn lại chính là hung thủ đứng đằng sau, Gi*t ૮ɦếƭ cha mẹ cô, thiêu dụi Mộ gia!
Mộ Ngữ Nhiễm ôm lấy đầu gối, trong lòng cực kỳ thống khổ. Cha mẹ cô bị Mục Tước Ngạn bắn ૮ɦếƭ, thân xác bị đốt thành tro bụi. Ấy vậy mà, hắn vẫn thản nhiên nói với cô rằng, hắn đã tìm thấy và cứu cô!
Nghĩ đến cảnh trước kia cô và hắn ở cùng nhau, thậm chí còn nói chuyện vui vẻ, sống lưng cô bỗng lạnh toát, toàn thân nổi cả da gà.
Mục Tước Ngạn, anh giỏi lắm! Diễn hay lắm!
Mộ Ngữ Nhiễm ổn định lại cảm xúc, cô đứng dậy, trong đầu đã nảy ra một ý nghĩ.
Cô quay trở lại phòng ngủ, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi cho Mục Tước Ngạn.
"A lô?" Hắn bắt máy, giọng điệu ngờ vực.
Bây giờ Mộ Ngữ Nhiễm đã biết, mỗi lần hắn ta nghe điện thoại của cô với âm điệu này, chính là để dò xét xem cô có phải Mộ Ngữ Tâm hay không.
Cô siết chặt điện thoại, cố gắng bình tĩnh lại để cho giọng nói của mình trở nên lạnh nhạt:
"Là tôi."
"Tâm Tâm, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải, chỉ là, tôi muốn gặp anh."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó liền truyền đến tiếng cười:
"Vừa hay tôi cũng đang ở thành phố A, chúng ta gặp nhau đi."
"Anh đến thành phố A làm gì?"
"Tôi có chi nhánh ở bên đây, cuối năm nên đến giải quyết một số công việc."
Mộ Ngữ Nhiễm mím môi, do dự một lúc liền hỏi: "Chi nhánh gì? Của tổ chức hay công ty?"
"Tâm Tâm, sao đột nhiên em lại quan tâm đến công việc của tôi như vậy?"
"Anh chê tôi nói nhiều sao?"
"Không phải, chỉ là thấy em thật không giống với lúc trước."
"Ừ, anh có thể gửi địa chỉ cho tôi không?"
"Được."
Tại tập đoàn Khải Nguyệt.
Kết thúc cuộc họp, Lục Dĩ Hàng liền trở về phòng làm việc. Anh ngồi xuống ghế, ánh mắt vô tình dừng lại ở cái bình giữ nhiệt.
Anh khẽ mỉm cười, vươn tay kéo nó lại rồi mở nắp, một mùi thơm xộc thẳng vào mũi khiến cái bụng của anh bắt đầu cồn cào.
Còn chưa kịp ăn miếng nào, màn hình điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, anh liếc mắt, nhìn thấy người gửi tin nhắn đến là An Dục Phàm:
"Nhận được tin nhắn thì gọi lại cho em."
Lục Dĩ Hàng cầm lên xem, phát hiện trước đó cậu ta đã gọi cho anh rất nhiều cuộc. Anh khẽ nhíu mày, liền ấn gọi đi.
"Nói." Anh hạ giọng, nhìn chằm chằm vào tô cháo trước mặt.
"Đại ca, tại sao lúc nãy anh lại không nghe máy vậy?"
"Tôi bận họp, có chuyện gì không?"
"Đại ca à, có người xâm nhập vào máy tính của anh, em chặn không được." Giọng điệu An Dục Phàm có chút bất lực.
Lục Dĩ Hàng nheo mắt lại, vẻ mặt cực kỳ u ám: "Có biết là ai làm không?"
"Không ạ, đối phương rất nhanh tay, em thử kiểm tra các camera của mấy toà nhà bên cạnh công ty, nhưng không phát hiện có người khả nghi, băng ghi hình đã bị xoá mất rồi."
"Ừ, còn gì nữa không?"
"Hết rồi ạ."
"Vậy cúp đây."