Hơn mười một giờ đêm, tại tập đoàn Trạch Vũ, thành phố F.
Mục Tước Ngạn ngồi trên sô pha, đang nhàn nhã thưởng thức ly rượu vang. Anh mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn dính nước, bộ dạng chính là vừa mới tắm xong.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, anh khẽ nhíu mày, giờ này nhân viên trong công ty đều đã nghỉ, rốt cuộc là ai đến tìm anh?
Mục Tước Ngạn đặt ly rượu lên bàn, đứng dậy đi về phía cửa chính. Anh mở cửa, người xuất hiện trước mặt khiến anh sửng sốt:
"Mộ tiểu thư?"
"Anh lại đoán sai rồi." Mộ Ngữ Tâm nói xong liền nghiêng người, lướt qua Mục Tước Ngạn đi vào bên trong.
Anh đóng cửa lại, khoé miệng nhếch lên:
"Em khiến tôi có chút bất ngờ đấy, Tâm Tâm."
Cô đi đến ngồi xuống sô pha, rũ mắt nhìn ly rượu vang trước mặt, sau đó cầm nó lên từ từ đưa đến môi.
"Đó là ly của tôi." Mục Tước Ngạn bước đến, nhắc nhở cô.
Mộ Ngữ Tâm dừng động tác lại, quay đầu nhìn anh:
"Anh mắc bệnh truyền nhiễm sao?"
"... Không có."
"Tôi cũng không có bệnh, anh sợ cái gì." Nói xong, cô ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Mục Tước Ngạn không nói gì, xoay người đi lấy một cái ly khác rồi đặt xuống bàn, bắt đầu rót rượu.
Anh nâng mắt, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cô, quan tâm hỏi một câu:
"Sao vậy? Cãi nhau với Lục Dĩ Hàng?"
Mộ Ngữ Tâm đẩy cái ly đến trước mặt anh, ý bảo anh rót thêm. Cô thản nhiên, giọng điệu lãnh đạm \'ừ\' một tiếng.
Mục Tước Ngạn: "Bị đá rồi à?"
Mộ Ngữ Tâm: "Không phải, là tôi đá anh ta."
Anh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý. Sau đó nâng ly rượu lên, mỉm cười:
"Nào, tôi chúc em, sớm hoàn thành nguyện vọng."
"Được, cảm ơn lão đại."
"Em dự định khi nào thì về trụ sở chính? Mọi người trong tổ chức đều rất nhớ em."
"Đợi sau khi xong việc, tôi sẽ quay về."
Mục Tước Ngạn đặt ly rượu xuống, nâng mắt nhìn cô:
"Quên chưa nói với em, trụ sở chính hiện tại đã được chuyển đến Nam Kinh."
Mộ Ngữ Tâm nhướn mày: "Cứ cách một, hai năm là anh lại chuyển đơn vị, lão đại, đây không giống tác phong làm việc của anh."
"Thời thế thay đổi, tôi cũng phải biết đề phòng bất trắc. Những người nhòm ngó tổ chức của chúng ta rất nhiều, tôi cũng không thể khinh suất được, huống hồ..." Nói đến đây, anh nhìn cô chăm chú, sau đó lại tiếp tục:
"Thời gian gần đây, có người đang âm thầm điều tra về tôi."
"Vậy sao? Có biết là ai làm không?"
Vẻ mặt Mục Tước Ngạn suy tư, trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt:
"Không chắc chắn lắm."
Mộ Ngữ Tâm gật nhẹ đầu, khẽ cụp mi:
"Cha anh thế nào rồi? Ngài ấy vẫn khoẻ chứ?"
"Vẫn ổn."
Mục Diễm năm nay bảy mươi ba tuổi, sức khỏe không còn được giống như trước kia. Hiện tại ông đã về ở ẩn từ lâu, không còn màng đến truyện của tổ chức, an nhàn dưỡng lão tại Trịnh Châu.
Điện thoại của Mục Tước Ngạn đặt trên bàn đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi, anh có chút nhíu mi.
"A lô?"
Mộ Ngữ Tâm lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, căn phòng bỗng trở nên yên lặng đến mức cô có thể nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia.
"Mục Tước Ngạn, em lỡ gây tai nạn rồi..."
"Ở đâu?"
"Trung Sơn lộ."
Mi tâm anh nhíu chặt: "Có bị thương không?"
"Người kia không sao cả, nhưng xe bị hư rồi."
"Tôi đang hỏi em."
Bên kia, Trịnh Y Kiều sửng sốt một lúc, Mục Tước Ngạn là đang quan tâm đến cô sao?
Cô mỉm cười, một tia ấm áp len lỏi vào trong tim:
"Em không sao."
"Ừm, đợi ở đó đi."
"Được."
Mộ Ngữ Tâm nhếch khoé môi, trong lòng hiếu kì:
"Bạn gái anh à?"
"Không phải." Nói xong, Mục Tước Ngạn liền cúp máy, sau đó đặt lại vị trí cũ.
Tại đường Trung Sơn.
Trịnh Y Kiều nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tâm trạng vừa nãy còn vui vẻ bây giờ đã không còn nữa. Cô cụp mi, trong lòng chua xót tột độ.
Người phụ nữ đang ở cùng Mục Tước Ngạn, rốt cuộc là ai?
"Này cô kia, bao giờ bạn của cô mới đến vậy? Nếu còn chưa trả tiền sửa chữa xe cho tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đấy biết chưa hả?" Không lâu sau, một tên đàn ông đi đến, vừa nói với cô, vừa chỉ tay vào chiếc xe của mình, một bên đầu xe đã bị tông méo mó:
"Có nhìn thấy không? Phải mất mấy nghìn tệ mới có thể tu sửa lại giống như ban đầu đấy, cô có tiền không đó?"
Trịnh Y Kiều cúi gằm mặt, gật gật đầu:
"Bạn tôi đang trên đường đến đây, phiền anh đợi một lúc."
"Này, sao cô nói chuyện với tôi cứ cúi xuống là sao vậy? Ngẩng đầu lên xem nào."
Cô siết chặt tay, trong lòng vừa lo lắng vừa khẩn trương. Hiện tại cô không che mặt, chỉ sợ tên này sẽ nhận ra cô.
Tên đàn ông kia nhăn mặt, có chút khó chịu:
"Có thể ngẩng đầu nói chuyện đàng hoàng được không?"
Trịnh Y Kiều cắn môi, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Thấy được dung mạo kiều diễm của cô, tên kia lập tức đứng hình, một lúc sau liền nhấc chân đi đến, cúi đầu nheo mắt lại:
"Tôi thấy cô có chút quen mắt..."
"Anh nhìn lầm rồi, tôi chưa gặp anh bao giờ." Trịnh Y Kiều rụt người lại, tâm trạng bất an.
"Cô tên là gì?"
"Tôi... Cái đó, tôi..." Không nói có được không?
Còn đang chần chừ, người trước mặt đã nhảy dựng lên, hét một tiếng:
"A! Tôi nhớ ra rồi, cô là diễn viên phải không? Tên là Trịnh Y Kiều gì gì đó đúng chứ?"
"... Phải."
"Có thể cho tôi xin một tấm ảnh được không?" Hắn lấy trong túi ra một chiếc điện thoại, muốn chụp hình với cô.
Trịnh Y Kiều sắc mặt sa sầm lại, xua tay từ chối:
"Không thể được! Tôi sẽ không chụp hình!"
"Gì chứ?" Hắn ta nhíu mày, không vui nhìn cô:
"Chỉ là một tấm hình thôi, tôi sẽ không đăng lung tung đâu, cô không phải sợ."
"Như thế cũng không được!"
"Này cô, chụp ảnh với tôi, tôi sẽ giảm phí sửa xe cho cô, được chứ?"
"Không được đâu, thật sự xin lỗi anh. Nếu anh muốn chụp hình với tôi, vậy thì để hôm tổ chức họp fan, tôi sẽ chụp riêng với anh."
"Tôi muốn ngay bây giờ."
Trịnh Y Kiều cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không thể chụp ở chỗ này."
Hắn ta cười lạnh, dơ diện thoại lên: "Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt đúng không? Vậy để tôi..."
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị ai đó túm lấy tóc, ấn xuống mui xe của Trịnh Y Kiều, điện thoại trên tay cũng bị lấy đi.
"Ai đó? Thả tôi ra!" Hắn vùng vẫy, cố gắng xoay đầu lại, hé mắt nhìn ra đằng sau:
"Bỏ tay ra!"
Mục Tước Ngạn kiểm tra di động của hắn, thấy không có gì đáng nghi mới buông tay ra, sau đó tiện tay ném điện thoại qua cho hắn:
"Biết điều một chút đi."
"Anh là bạn của cô ta đúng không? Vậy nhanh chóng đưa tiền đây!" Hắn ta ôm đầu, trợn mắt lên nhìn Mục Tước Ngạn.
Bộ dáng anh thong thả, từ từ lấy trong ví ra một tệp tiền, đưa tới trước mặt hắn:
"Cầm lấy rồi nhanh cút đi."
Một lúc sau, anh quay sang nhìn Trịnh Y Kiều:
"Có sao không?"
"Không sao." Cô lắc lắc đầu, rũ mắt nhìn xuống mũi giày của Mục Tước Ngạn.
Anh thu tầm mắt, xoay người lại lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại:
"Cử người đến Trung Sơn lộ đi, tôi có một chiếc xe bị bỏ tại đó, cần được bảo dưỡng."
Sau khi cúp máy, anh quay lại nâng mi nhìn về phía Trịnh Y Kiều:
"Qua đây, tôi đưa em về."
"Vâng." Cô cầm lấy túi xách, sau đó nhấc chân đi theo Mục Tước Ngạn.
Anh đưa cô về đến trước cửa nhà, sau đó dặn dò vài câu liền xoay người muốn rời đi. Đột nhiên Trịnh Y Kiều từ đằng sau ôm lấy hông anh, cô dụi dụi đầu:
"Có thể ở lại với em được không?"
Mục Tước Ngạn gỡ bàn tay cô ra, quay lại nhìn cô, vẻ mặt lãnh đạm:
"Tôi không thể."
"Tại sao chứ? Là vì cô ấy sao?" Ánh mắt cô buồn bã, giọng điệu nghẹn ngào.
"Kiều Kiều, trước đây hai chúng ta đã nói rõ ràng. Em không nên đi quá giới hạn của mình."
Cô cười khổ: "Em biết... Nhưng, em đã không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa. Tước Ngạn, em thích anh!"
"Em nghỉ ngơi sớm đi." Mục Tước Ngạn xoay người, muốn rời đi.
"Rốt cuộc anh có một chút tình cảm nào đối với em không? Hay từ trước tới giờ, anh chỉ coi em là người thế thân?" Cô nhìn bóng lưng anh, ánh mắt bi thương.
"Tôi chưa từng coi em là thế thân, bởi vì, em vốn dĩ không thay thế được cô ấy." Dứt lời, anh nhấc chân đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại nhìn Trịnh Y Kiều.
Cô siết chặt tay lại, cúi gằm mặt xuống, câu nói của Mục Tước Ngạn như muốn nghiền nát trái tim cô, đau không thở nổi.
Ở bên cạnh anh bao nhiêu năm nay, cô là người hiểu rõ anh nhất. Cô cứ nghĩ, chỉ cần dùng tấm chân tình của mình đối với anh thật tốt, thì sẽ có ngày được Mục Tước Ngạn đáp trả. Nhưng không hề, anh vốn dĩ chưa bao giờ nhận ra tình cảm của cô, cho dù có nhận ra, anh cũng là giả bộ không biết, không nghe thấy.
Cô nói, cô thích anh, nhưng vẻ mặt đó của Mục Tước Ngạn, chính là dửng dưng, giống như, gió thoảng qua tai mà thôi.