Mộ Ngữ Nhiễm về đến nhà cũng đã hơn mười hai giờ trưa, cô nấu một gói mì, sau đó bưng ra phòng khách ngồi xem tivi.
Vì là cuối tuần nên buổi chiều cô không cần phải đến toà soạn. Cô lấy điện thoại ra mở wechat, Lục Dĩ Hàng vẫn chưa nhắn tin cho cô.
Mộ Ngữ Nhiễm suy nghĩ một lúc, sau đó tắt điện thoại, tiếp tục ăn mì.
Buổi tối, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, không nhịn được liền cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho anh:
"Anh đang làm gì vậy?"
Một lúc lâu sau Lục Dĩ Hàng mới nhắn lại:
"Vẫn đang họp, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em."
Mộ Ngữ Nhiễm nhanh chóng trả lời: "Vâng."
Ở bên kia, Dương Trì đứng ở bên cạnh đầu giường, nhường chỗ cho bác sĩ khác đến kiểm tra vết thương của Lục Dĩ Hàng. Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, khinh bỉ một cái:
"Nói dối không chớp mắt!"
Lục Dĩ Hàng tắt điện thoại rồi đặt lên kệ tủ. Anh điều chỉnh lại tư thế, để bác sĩ kia xem xét vết thương.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ dặn dò anh phải chú ý, không được để vết thương dính nước, không được hoạt động mạnh hay dùng sức, phải nằm một chỗ để quan sát điều trị.
"Cũng may cho cậu là chưa bị đâm trúng tim, không thì chẳng ai cứu nổi cậu đâu." Ông bác sĩ đứng dậy, nhìn xuống tên bệnh nhân đang nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống như là vừa thoát khỏi bàn tay thần ૮ɦếƭ.
Lục Dĩ Hàng nằm im không nhúc nhích, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Một lúc sau, anh mở mắt, nói với ông ta:
"Cảm ơn ông, bác sĩ Tần."
Sau khi Tần Khải Minh rời đi, Dương Trì lập tức đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ghế, không vui nhìn anh:
"Tôi cũng là bác sĩ, chăm sóc cậu mấy hôm nay, sao không thấy cậu nói cảm ơn với tôi?"
Lục Dĩ Hàng nhướn mày nhìn hắn:
"Không phải tôi trả tiền cho cậu à?"
"Nhưng cũng đâu phải lần nào tôi cũng nhận tiền của cậu."
"Những lần cậu không lấy tiền, không phải là chê ít quá sao?"
Dương Trì có chút tức giận: "Tôi thấy cậu nói nhiều như vậy, chắc là đã khoẻ hơn rồi nhỉ? Nếu vậy thì tôi xin phép đi làm việc của mình đây." Nói xong, hắn đứng dậy, xoay người đi về phía cửa.
Lục Dĩ Hàng ở đằng sau, bỗng mở miệng nói một câu:
"Cảm ơn cậu, Dương Trì."
Vì đã cứu anh một mạng, chăm sóc cho anh, làm bạn với Lục Dĩ Hàng anh.
Dương Trì phất tay: "Không cần khách sáo." Sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lúc Mộ Ngữ Nhiễm gật gù sắp ngủ, thì Lục Dĩ Hàng cũng gọi điện tới.
Mộ Ngữ Nhiễm: "Anh họp xong rồi hả?"
Lục Dĩ Hàng: "Ừm, xong rồi."
Nghe giọng điệu mệt mỏi của anh, trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm bỗng chua xót:
"Anh đừng làm việc quá sức, nhớ chú ý một chút."
Lục Dĩ Hàng cười khẽ một tiếng:
"Anh không yếu đuối như vậy chứ?"
"Lục tiên sinh à, bệnh tật không biết phân biệt ai với ai đâu."
"Được rồi, vậy anh sẽ chú ý, thưa Lục phu nhân."
Mộ Ngữ Nhiễm đỏ mặt, có chút xấu hổ. Cô hắng giọng:
"Khi nào anh trở về?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, hình như là đang suy nghĩ. Một lúc sau, Lục Dĩ Hàng mới lên tiếng:
"Chắc vài ngày nữa anh mới có thể về được. Sao vậy? Nhớ anh rồi?"
"Vâng."
"Anh cũng nhớ em, Nhiễm Nhiễm."
Mộ Ngữ Nhiễm siết chặt điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói thành lời. Nếu Lục Dĩ Hàng đang ở bên cạnh cô, thì thật tốt.
"Cũng muộn rồi, anh nghỉ ngơi đi, nhớ là không được thức khuya đâu đó."
"Ừm, anh biết rồi."
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
"Vậy em cúp máy nhé?"
"Ừm."
Im lặng một lúc...
Mộ Ngữ Nhiễm: "Hay là anh cúp trước đi."
Lục Dĩ Hàng: "..."
Anh đột nhiên bật cười, dùng một tay đặt lên иgự¢ giữ chặt vết thương, sau đó hít sâu một hơi, nói vào điện thoại:
"Làm sao vậy?"
"Em cảm thấy nếu như mình cúp máy trước, thì sẽ không tôn trọng anh."
"Ở đâu ra cái lý luận cùn đó vậy? Nhiễm Nhiễm, ngoại trừ việc rời khỏi anh ra, em đối xử với anh như thế nào anh cũng đều chấp nhận được. Biết chưa?"
Mộ Ngữ Nhiễm sững sờ, cô không nghĩ tới, Lục Dĩ Hàng lại nói ra những lời như vậy. Cô khịt khịt mũi:
"Anh nói những lời đó, không cảm thấy bản thân đang chịu thiệt thòi sao?"
"Không thiệt, anh đang rất hạnh phúc."
"Được rồi, nói với anh nữa chắc em không chịu nổi mà đi tìm anh mất. Em cúp máy đây, anh ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Mộ Ngữ Nhiễm tắt điện thoại, sau đó ngắm nghía nó một lúc. Điện thoại trước đó của cô đã bị vỡ màn hình, không dùng được nữa. Còn cái hiện tại là Lục Dĩ Hàng đã tặng cho cô.
Nghĩ đến đây, Mộ Ngữ Nhiễm cảm thấy bản thân cần phải phải tặng lại anh một thứ gì đó. Vì vậy, cô quyết định lên mạng tham khảo.
Những ngày sau đó, cô đến tòa soạn làm việc giống như mọi khi. Chỉ khác ở chỗ, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác hẳn với ngày thường.
Tô Linh đi đến huých nhẹ Mộ Ngữ Nhiễm, giọng điệu trách cứ:
"Hoá ra chị với vị Lục tiên sinh đó là kiểu quan hệ kia, vậy mà em cứ tưởng, hai người chỉ là bạn bè thời đại học thôi chứ."
Mộ Ngữ Nhiễm có chút xấu hổ, cô cười trừ:
"Chị cũng không thể đem mối quan hệ này ra khoe khoang với mọi người được."
"Em biết, cho nên em không trách chị đâu, chị đừng lo." Tô Linh vỗ vỗ bả vai an ủi cô.
Buổi tối, Mộ Ngữ Nhiễm nằm dài trên ghế sô pha xem ti vi, thi thoảng lại liếc mắt nhìn về phía điện thoại được đặt trên bàn.
Cũng lâu rồi Lục Dĩ Hàng không gọi cho cô, còn cô thì lại không biết lúc nào anh mới có thời gian rảnh rỗi để nhận điện thoại, cho nên cô không dám gọi đi, chỉ sợ ảnh hưởng tới công việc của anh.
Còn đang suy nghĩ, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.
Mộ Ngữ Nhiễm lập tức cầm lên, là Lục Dĩ Hàng gọi.
"A lô."
"Nhiễm Nhiễm." Lục Dĩ Hàng khẽ gọi tên cô, thanh âm khàn khàn.
Trái tim cô ngay lập tức mềm nhũn, trả lời: "Vâng."
"Anh muốn gặp em."
"Em cũng vậy."
Một tuần không gặp, Mộ Ngữ Nhiễm thật sự rất nhớ anh. Cô nhớ ánh mắt thâm tình, nhớ mùi đàn hương trên cơ thể, nhớ giọng nói trầm ấm cũng như khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ của Lục Dĩ Hàng.
"Em xuống dưới lầu đi."
Mộ Ngữ Nhiễm sửng sốt, cô vội đi đến mở cửa sổ, sau đó thò mặt ra ngoài, nhìn xuống dưới.
Lục Dĩ Hàng mặc áo khoác dài màu đen, trên cổ choàng một chiếc khăn trắng. Anh đứng ở dưới gốc cây đối diện với cửa tiểu khu, ngẩng đầu nhìn về phía cô, đang nghe điện thoại.
"Anh đợi một chút." Mộ Ngữ Nhiễm lập tức quay trở lại phòng khách, cô ném điện thoại xuống ghế rồi nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
Xuống đến cửa tiểu khu, cô dang rộng hai tay chạy về phía Lục Dĩ Hàng, miệng cười không khép lại được.
Lúc sắp sửa sà vào lòng anh, Mộ Ngữ Nhiễm nhìn thấy Lục Dĩ Hàng nhẹ nhàng đưa một cánh tay lên, dùng lòng bàn tay ấn vào trán cô, cản cô lại.
Anh cau mày, giọng điệu lãnh đạm như thường ngày:
"Đi đường nhớ chú ý trước sau, đừng chạy lung tung."
Cô không vui nhìn anh, hai tay vùng vẫy:
"Gì chứ? Em muốn ôm anh."
Lục Dĩ Hàng bỏ tay xuống, sau đó giữ lấy vai Mộ Ngữ Nhiễm, xoay người cô trở lại:
"Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện."
Cô quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt nũng nịu:
"Muốn ôm một cái cơ."
Lục Dĩ Hàng đứng im bất động, nhìn cô chăm chú:
"Em vừa làm nũng đấy à?"
"Ừm..."
"Vậy thì hết cách thật rồi." Anh cầm lấy tay cô kéo cô lại gần, sau đó mở vạt áo nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Ngữ Nhiễm, bao phủ toàn thân cô.
Mộ Ngữ Nhiễm vòng tay ra đằng sau ôm lấy hông Lục Dĩ Hàng, ngẩng đầu nhìn anh:
"Anh về từ lúc nào thế?"
Anh rũ mắt, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng rung động không thôi.
Lục Dĩ Hàng vươn tay giúp Mộ Ngữ Nhiễm vén vài sợi tóc trước trán, rồi lại hạ xuống мơи тяớи da mặt mềm mại của cô.
"Nửa tiếng trước." Sau khi anh xuống máy bay, liền lập tức bắt xe đến đây để gặp cô.
"Anh mệt lắm phải không?" Mộ Ngữ Nhiễm ngước lên nhìn anh, trong lòng vừa ấm áp lại vừa đau xót.
"Không mệt." Lục Dĩ Hàng giữ lấy gáy cô, sau đó cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của Mộ Ngữ Nhiễm.