Về đến nhà của Mộ Ngữ Nhiễm cũng đã là nửa đêm, Lục Dĩ Hàng đỗ xe ở bên dưới cổng tiểu khu rồi nhìn sang cô gái bên cạnh, thấy cô vẫn còn đang ngủ say.
"Mộ Ngữ Nhiễm, đến nhà em rồi." Anh gọi cô nhưng không thấy có phản ứng.
Lục Dĩ Hàng liền mở cửa bước xuống xe, sau đó đi đến mở cửa bên ghế lái phụ.
Anh lấy túi xách của Mộ Ngữ Nhiễm, tìm chìa khóa. Sau đó nhấc cả người cô ra ngoài, ôm chặt rồi đi về phía căn hộ.
Lục Dĩ Hàng mở cửa phòng ngủ, đi vào rồi nhẹ nhàng đặt Mộ Ngữ Nhiễm xuống giường. Anh giúp cô tháo giày, sau đó kéo chăn đáp lên người cô.
Cả quá trình Mộ Ngữ Nhiễm đều không mở mắt, Lục Dĩ Hàng nhìn cô một lát rồi đi ra khỏi phòng.
Anh vào nhà bếp, định nấu một chút canh giải rượu nhưng khi mở tủ lạnh lại thấy trống rỗng. Anh liếc mắt một vòng, chỉ thấy bên trên kệ toàn là mì sợi. Anh lục lọi một lát thì tìm được ít gạo, quyết định đem đi nấu cháo.
Sau khi nấu xong, Lục Dĩ Hàng tắt bếp rồi quay trở lại phòng ngủ của Mộ Ngữ Nhiễm.
Anh đến gần xem xét, đưa tay lên áp vào trán cô rồi chuyển xuống mặt, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm thu tay lại.
Anh khoanh tay trước иgự¢, cúi thấp đầu xuống nhìn cô, khoảng cách rất gần.
"Em uống rượu vào sao lại ngủ say như vậy?"
Lúc này Mộ Ngữ Nhiễm có phản ứng, cô lật người xoay sang bên kia, kéo chăn thành một cục rồi gác chân lên, hai mắt vẫn nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Lục Dĩ Hàng lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt bất ngờ:
"Em vừa nói mớ à?"
Không thấy Mộ Ngữ Nhiễm truyền tín hiệu gì nữa, anh liền đi đến chỗ kệ sách, lấy một tờ giấy nhỏ ra rồi viết chữ lên, sau đó bước đến dán vào cửa phòng.
Lục Dĩ Hàng quay đầu lại nhìn Mộ Ngữ Nhiễm một lát, sau đó mới bước chân ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sáng hôm sau, Mộ Ngữ Nhiễm bị chuông đồng hồ đánh thức. Cô ngồi dậy, bất giác đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, vì tối hôm qua uống rượu nên bây giờ đầu cô hơi nhức.
"Tối qua mình về bằng cách nào nhỉ?" Cô bất giác nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, rồi lại nhớ tới Lục Dĩ Hàng.
Chắc là anh đã đưa cô về.
Mộ Ngữ Nhiễm không muốn nghĩ nữa, lập tức vén chăn xuống giường, đến chỗ tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi đi vào nhà tắm.
Cô vệ sinh cá nhân xong thì chuẩn bị đến công ty, đi đến trước cửa thì phát hiện một tờ giấy.
"Cháo ở trong nồi, tự lấy ăn."
"Tôi quan tâm em, đối tốt với em như vậy, có phải hay không, em nên cân nhắc tôi một chút?"
Bên dưới lại ghi thêm một câu:
"Chưa muốn kết hôn thì hẹn hò đi, tối nay gặp."
Mộ Ngữ Nhiễm bĩu môi, xùy một cái:
"Anh bá đạo vừa phải thôi, ai đồng ý hẹn hò với anh mà bảo tối gặp?"
Cô nói như vậy nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Kể từ khi gặp lại Lục Dĩ Hàng, anh đối xử với cô cũng không tệ, huống hồ hai người đều có tình cảm với đối phương, lại từng xảy ra quan hệ.
Mộ Ngữ Nhiễm lại nhìn tờ giấy, khẽ mỉm cười. Cô sẽ cân nhắc chuyện này!
Đến công ty, Mộ Ngữ Nhiễm lập tức đi viết bản thảo, còn những người khác thì chỉnh sửa lại phim.
Đến trưa thì công việc cũng hoàn thành, mọi người sau đó cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Tô Linh ngồi đối diện với Mộ Ngữ Nhiễm, ánh mắt trách cứ:
"Chị Nhiễm, tối qua chị nói đi tìm nhà vệ sinh, kết quả là biệt tăm biệt tích, chị là đi về nhà rồi sao?"
Mộ Ngữ Nhiễm \'ừ\' một cái, cô không muốn kể chuyện xảy ra tối qua, chỉ sợ người khác sẽ lo lắng. Huống hồ, chuyện cũng có liên quan tới Lục Dĩ Hàng, tốt nhất cô không nên nói lung tung.
Như chợt nhớ ra thứ gì, Tô Linh đập mạnh tay xuống bàn khiến Mộ Ngữ Nhiễm đang ăn suýt chút nữa cắn lưỡi.
"A đúng rồi, tối qua chị đi chưa được bao lâu thì vị Lục tổng đó có đến tìm chị."
"Có chuyện này sao?" Mộ Ngữ Nhiễm tỏ vẻ bất ngờ.
"Đúng vậy, nhưng mà hai người thân với nhau sao? Không thì anh ta tìm chị làm gì?" Tô Linh hiếu kì.
Mộ Ngữ Nhiễm thấy cũng không cần thiết phải giấu nhiều chuyện như vậy, cô trả lời:
"Lục Dĩ Hàng là đàn anh thời đại học của chị."
Tô Linh trợn tròn mắt: "Vậy chắc chắn anh ta chính là nam thần trong lòng mọi cô gái, soái ca của trường rồi!"
Mộ Ngữ Nhiễm vừa ăn vừa gật gù, tỏ vẻ đồng tình.
Quả thật đúng như vậy, Lục Dĩ Hàng thời đó chính là kiểu, ai gặp cũng đổ.
Anh vừa cao ráo, đẹp trai, không những nhà có điều kiện mà thành tích học tập cũng rất tốt. Chỉ là chưa thấy anh hẹn hò với ai bao giờ, ai tỏ tình thì anh đều từ chối, kể cả cô cũng không ngoại lệ.
Mộ Ngữ Nhiễm bất giác nhớ lại lời Lục Dĩ Hàng đã nói, lí do anh từ chối cô là bởi vì sợ cô sẽ bị gia đình anh gây khó dễ. Anh nói, anh cũng có tình cảm với cô.
Nếu như là vậy, thì tại sao anh lại rời khỏi Trung Quốc để đến Mỹ?
Trước đây cô cho rằng, gia đình anh sống ở Mỹ nên anh phải về bên đó học tập.
Về sau cô lại nghĩ, lần gặp mặt trong thang máy thư viện đó, anh đã tỏ rõ thái độ lạnh nhạt không muốn nói chuyện với cô, cho nên anh không muốn bản thân mình bị quấy rầy, không muốn nhìn thấy cô nữa.
Lục Dĩ Hàng ghét cô.
Còn bây giờ, chính anh cũng đã nói ra tình cảm trong lòng, vậy lí do khiến anh rời đi là gì?
Cô nghĩ nghĩ, thôi thì để buổi tối gặp rồi hỏi anh vậy.