Phòng bệnh viện bây giờ đã trở thành phòng họp.
Tiếp cận không khí lạnh làm cho nhân viên đều dọa trắng mặt. Bởi vì công ty mới đầu tư ở Nhật bị lỗ, những người có chức cao chẳng những không báo kịp thời, còn cố ý giấu diếm.Vệ Đình căn bản không cho phép có sai lầm như vậy xuất hiện trong công ty của mình,trong nhân viên của mình.
Hiện tại, tất cả nhân viên trong lòng đều run sợ đợi hành động kế tiếp của hắn.
Ánh mắt như chim ưng lợi hại tản ra làm người ta khi*p đảm.Vệ Đình nhìn chung quanh một vòng, hơi hơi híp mắt. Buộc chặt đôi môi chậm rãi nói:
"Đông Hải cậu quá dễ giãi cho họ rồi,Phó giám đốc cậu chắc phải đi công tác nước ngoài nhỉ,còn rảnh thời gian bao che cho họ cơ mà"
"Họ cũng mới phạm lỗi lần đầu ,với cả công ty cũng vừa mới mở chi nhánh ở Nhật,nên.." Đông Hải hắn số thật xui mà,chẳng mấy khi mở lòng bao dung với nhân viên lại bị tên đại boss này phát hiện,hắn đã phải xử lý công việc của giám đốc hộ Vệ Đình mấy hôm đã bận 乃úi bụi bây giờ còn bắt hắn đi công tác khác nào Gi*t hắn cho rồi,đã lâu lắm hắn không được đến bar với mấy cô em xinh tươi rồi.
Tuy rằng lần này tổn thất này chỉ là việc nhỏ so với công ty hắn cũng không đáng kể nhưng là Vệ Đình tuyệt đối không tha những việc làm bại hoại thanh danh của mình,người mà hắn nuôi phải là những người làm được việc.
"Từ bây giờ công ty không cho phép sai lầm như vậy nữa, những nhân có liên quan trong đó, sau khi tan họp tôi muốn thấy đơn từ chức của các người!"
"Xin ngài tổng giám đốc"các nhân viên lo sợ nói, vài vị quản lí không ngừng hướng Đông Hải cầu tình, bây giờ thật sự không ai có thể giúp nổi họ,Thật ra Vệ Đình đối với bọn họ có rất nhiều ưu đãi,tiền lương cao bọn họ thật không muốn mất công việc này.
Đông Hải nhíu mày ,lần này hắn không giúp được bọn họ thực sự làm không tốt,với cả hắn cũng chưa muốn phải đi công tác đâu.
....Cạch....
"Em mua về...rồi" Phương Thanh há hốc miệng ,bước vào phòng cô thấy ngoài Đông Hải đang ngồi trên ghế ra thì có một toán người cầm giấy tờ đang cúi đầu đứng xung quanh giường bệnh của hắn.
"Bảo bối,em về rồi ,sao lại mặc như thế này ra đường lại đây" Vệ Đình thân tình ngoắc ngoắc cô.Hắn đã bảo là để người khác đi mua vậy mà cô lại nhân lúc hắn ngủ chạy ra ngoài hại hắn tỉnh dậy không thấy cô.
Loading...
"Đông Hải ca chào anh ,chào mọi người ," Phương Thanh ngại ngùng vô thức tiến về phía hắn.
"Chào em ,bảo bối "Đông Hải cười đưa tay định vuốt mái tóc của cô,cô là cô gái dễ thương nhìn cô hắn không khỏi xuất hiện cảm giác muốn được bảo vệ cô nhưng cô đã là người của bạn thân hắn.
"Bảo bối không phải là từ cậu có thể gọi" Vệ Đình nhanh chóng nắm tay cô kéo về ,né cánh tay của Đông Hải.
"Ngoan,mặc ấm vào,đợi tôi xong việc với mấy người này rồi ăn" Hắn ôm cô ngồi lên giường lấy áo mặc lên cho cô,nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán cô.
Còn đám quản lý bon họ là thuộc hạ đi theo hắn nhiều năm vô cùng ngạc nhiên..
Tổng giám đốc mà bọn họ biết chưa bao giờ là một người dịu dàng, thân thiết và đối xử với ai cưng chiều như vậy.Đối với thì bọn họ mà nói có Vệ Đình là vị tổng giám đốc tài giỏi nhưng lãnh huyết vô tình luôn lạnh như băng khiến mọi người vừa coi trọng vừa sợ hãi nhưng hôm nay, bọn họ có chút phản ứng không kịp.Bọn họ rất kinh ngạc khi phát hiện Vệ Đình dùng sắc thái chưa bao giờ xuất hiện đối đãi với những cô gái nào khác.cô gái này khiến tổng giám đốc hiền dịu như vậy liệu đây có phải là người cứu được bọn hắn."Tổng giám đốc! Cầu anh thủ hạ lưu tình !"bọn họ vừa thấy Đông Hải ra hiệu là có thể cầu xin Vệ Đình thông qua cô gái này thì phía dưới vài vị quản lí đã không chịu nổi bắt đầu hướng Vệ Đình cầu tình.
"Không cần nhiều lời ,đừng để tôi nói thêm lời thứ hai" Hắn vừa vuốt mái tóc dài của Phương Thanh vừa nói,bọn họ thật phiền phức hắn đã quyết định như vậy rồi ,bây giờ hắn muốn ở riêng với bảo bối nhà hắn .
"Phương Thanh ,em xem họ chỉ mới làm sai lần đầu tiên mà Vệ Đình hắn đã muốn đuổi con nhà người ta rôi,họ còn có gia đình để nuôi làm như vậy thì họ hẳn gặp rất nhiều khó khăn" Đông Hải hướng Phương Thanh nói,,hắn biết cô là người dễ mềm lòng hẳn thế nào cũng cầu xin Vệ Đình cho mấy người nhân viên.Biết Vệ Đình sẽ hằn học đời trừ lương hắn nhưng ai bảo hắn là người tốt chứ với cả lương hắn mà dù có bị trừ thì cũng còn rất nhiều...
"Tiểu thư,xin cô" Cả đống người chuyển sang hướng Phương Thanh cầu xin
"Cô ấy không liên quan đến việc này,các người về dọn đồ là vừa " Vệ Đình tức giận nói,sao lại đưa bảo bối nhà hắn vào đây chứ.Đông Hải được lắm biết được nhược điểm của hắn ,biết hắn không nỡ từ chối lời thỉnh cầu nào của cô ,chắc hắn phải nghỉ dưỡng thương thêm vài tháng nữa cho tên bạn tốt này làm việc cho tốt vào.
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên, "Vệ Đình ... Anh có thể xem lại được không"
Đường Liệt hơi nhíu mày, nhìn về thiên hạ đang ở trong lòng ,cô lại dám nói điều kiện.Khóe miệng giơ lên nụ cười xấu xa,cô lại vì người ngoài dụ dỗ mà hướng anh cầu xin.
Vệ Đình ôm chặt Phương Thanh ,chậm rãi mở miệng "Hả,vậy ý của em là quyết định của tôi là sai ,là tôi hách dịch không biết trừ đường sống cho ai giống lời Đông Hải nói"
Phương Thanh nhìn sắc mặt hắn ,vội vàng phân minh "Không phải,ý em là..,em cảm thấy là anh nên tha thứ cho họ một lần "Cô lo sợ nắm chặt lấy áo.Biết là không nên can thiệp vào viêc công ty của hắn nhưng mấy người này rất tội nghiệp nha.
Mọi người im lặng ,ngay cả hô hấp cũng không giám,cô đúng là vị cứu tinh của bọn họ ,trước nay không ai giám cùng Tổng Giám Đốc tranh luận.
Cô gái này đúng là làm hắn tức điên lên ,cư nhiên giám công khai kháng nghị xúc phạm uy nghiêm của anh nhưng chỉ như vậy hắn vẫn có thể nhịn cô ,đây cô kháng nghị lại là vì nghe Đông Hải xúi lại còn vì vài tên không ra gì hướng anh cầu xin .Đã thế hắn phải phạt cô mới được,cần phải tận dụng cơ hội này .
"Vậy em định làm gì cho tôi để tôi tha cho đây,tôi là nhà kinh doanh không thể làm việc mà mình bị thiệt được " Vệ Đình lấy tay hướng cô nhìn vào hắn mỉm cười âm hiểm hỏi .
"Em...không biết" Xong rồi! Cô đã chọc giận anh.
Tuy rằng chính cô cũng không hiểu được anh vì đâu mà tức giận , theo ánh mắt anh nhìn , cô có thể rõ ràng cảm giác được anh tức giận mãnh liệt đến mức nào,và cô sẽ phải chịu ђàภђ ђạ thế nào.
"Em nghĩ sao về việc đồng ý cả ngày hôm nay chịu phạt ,tôi có thể làm gì với em tôi muốn" Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô,còn cô ý thổi hơi vào.
"Anh..em không" tên biến thái này ,trước mặt bao nhiêu người mà làm ra hành động như thế.
"Vậy thì mọi việc như cũ ,không cần thương lương"
"Tiểu thư ,xin cô" Mọi người lại hướng đến Phương Thanh cầu xin .
"Rồi ,em đồng ý" Cô không thể nào chịu nổi ánh mắt cầu xin của bọn họ,coi như hôm nay gặp xui đi.
"Đã xong,các ngươi có thể ở lại nhưng lương thì sẽ bị trừ ,không được vi phạm lần thứ 2" Vệ Đình sắc lạnh nhìn bọn họ ,ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
"Cảm ơn tổng giám đốc,cảm ơn tiểu thư,và Phó tổng" Mọi người đồng thanh,được ở lại đã tốt lắm rồi ,lương ở công ty dù có bị trừ vẫn cao hơn các công ty khác nhiều.
Vệ Đình bỏ giấy tờ trên bàn trầm giọng nói: "Tốt,tan họp!"
Đông Hải cũng nhanh chóng đi ra cửa phòng bệnh thì thanh âm lạnh như băng vang lên: "Chắc tôi còn phải dưỡng thương nhiều,vậy công việc đành nhờ cậu vậy Phó tổng?"
Cùng với chỉ lệnh cuối cùng, dường như có người hít một ngụm khí lớn, rốt cục hắn vẫn không thoát nổi. "Đa biết thế nào cậu cũng không tha cho tôi" Đông Hải hậm hực đóng cửa đi ra ngoài.
"Bảo bối,bây giờ chúng ta bắt đầu tính chuyện nhỉ"
Trong phong bệnh cao cấp ,chẳng khác nào khách sạn có một cô gái bắt đầu phải chịu áp bức ,bắt nạt :-)
"Em tự cởi đồ ra,an tâm tôi đã khóa cửa rồi"Vệ Đình mỉm cười nham hiểm nhìn cô.
"Không cần được không" làm sao cô có thể đồng ý chứ,nhìn ánh mắt của hắn khiến cô bắt đầu hối hận rồi.
"Làm đi ,em đã đáp ứng tôi"
Phương Thanh cắn môi, tay cứng đơ đưa tới cái cúc trên chiếc váy , đã lỡ đồng ý với hắn, mà cô bây giờ chỉ không thể nói không với những mệnh lệnh của hắn .
Ánh mắt sáng rực của Vệ Đình nhìn chăm chú vào người cô, tay cô chạm tới khóa kéo, run rẩy liên hồi, muốn kéo xuống, nhưng chẳng hiểu sao không có sức.
Vệ Đình thật không đợi nổi ,đột nhiên bước tới gần một bước, đưa tay ôm lấy vai cô, ngón tay thon dài lướt qua cổ, cầm lấy khóa kéo.
"Soạt" một tiếng, bộ đồ người hầu bị kéo xuống иgự¢.
"Anh ,đợi chút......" Phương Thanh hoảng sợ ,đánh hắn, lại bị hắn đè lên trên giường, hắn quỳ ngăn chận hai chân của cô, một bàn tay đè thân thể của cô., tay kia thì nhanh chóng cởi hết bộ váy dùm cô.
Loading...
Phương Thanh ngượng ngùng giãy dụa, lại bị hắn dùng đai lưng vừa cởi xuống của cô cột hai tay nàng lên đỉnh đầu, còn ngại không đủ, lại kéo bra của cô xuống, trói tay cô vào đầu giường.
... A..." Hai tay bị trói ở trên đầu giường ,Phương Thanh phát ra thở dốc dồn dập, cặp đùi trắng noãn rộng mở cũng không tự chủ liên tiếp mở bụng, đơn giản là hai ngón tay đang trong cơ thể cô tàn sát bừa bãi, khống chế toàn bộ thần kinh của cô.
Vệ Đình cúi người hôn cô, cái lưỡi ở trong miệng cô đánh thẳng về phía trước, từng chút từng chút tiến thật sâu vào miệng. Cảm giác giống như đã từng quen biết, giống như từ trong mộng bị gợi ra, chỉ là thiếu chút ௱ôЛƓ lung thống khổ, hơn chút sung sướng. Lưỡi hắn rút khỏi miệng cô, dọc theo thân thể của cô. đi xuống, ngậm đóa anh đào ở trước иgự¢ cô.
"A......"Hắn hút lại khẽ cắn, làm cho Phương Thanh bị kích thích nhịn không được muốn kêu to ra.
Chỗ mẫn cảm nhất dưới thân đột nhiên tăng thêm lực, bị ngón tay thon dài hữu lực kia vuốt ve xoa nắn, làm cho cô thét chói tai cả người run run.
Bảo bối, em ẩm ướt ." hắn chuyển đọng hai ngón tay đang trong cơ thể cô, cảm giác từ trong cơ thể cô tuôn ra dục triều phối hợp cùng ngón tay của hắn phát ra thành âm dâm mỹ. hắn dùng ngón cái ngăn chận âm hạch của cô, lặp lại xoa nắn ma sát, không ngừng kìm, kỹ xảo cao minh làm dưới thân Phương Thanh phát ra càng mạnh liệt thở dốc cùng thét chói tai.
Cô thống khổ van xin hắn: "Xin anh đấy... Ô, em khó chịu quá! Ô... Xin anh..."
Vệ Đình vốn định tra tấn cô,phạt cô nhưng nhìn bộ dạng cô vì tình dục mà trở nên mị hoặc dâm lãng, cả người lập tức sục sôi.
Vệ Đình từ trong cơ thể cô rút ra ngón tay, cũng đem ngón tay dính đầy dịch ẩm ướt thâm nhập vào miệng cô, mang theo biểu tình đùa bỡn nhìn cô hút ngón tay mình, ánh mắt đãng tứ tà khí.
"Bảo bối, em thật ngọt ." Anh ôn nhu nói ,nhưng hành động tiếp theo thì không được ôn nhu như lời nói.Hắn nhanh chóng cầm ¢ôи тнịт nóng bỏng của mình, nhắm ngay họa huyệt vừa nhỏ vừa nhanh, hung hăng xuyên vào.
"A---" thoải mái từ huyệt truyền đến khiến cô thét lên một tiếng, hắn gầm nhẹ, ngay lập tức dùng sức trừu đưa qua lại, hưởng thụ khoái cảm được cô vây lấy càng lúc càng nhanh. Hắn đâm vào sâu hơn rồi lại sâu hơn nữa...
Hai tay hắn giữ chặt bên eo cô, Phương Thanh ngửa người ra sau, không có hai tay chống đỡ thiếu chút nữa cậu đã ngã xuống, hai chân nhanh chóng cuốn lấy hông hắn, gắt gao bám vào.
"Hảo... hảo sâu ..á ,em muốn a!"
"Em này tiểu yêu tinh đem anh hấp thật nhanh thật chặt !"
Hắn gầm nhẹ, dùng sức trừu đưa, mỗi một cái đều thật sâu xâm nhập vào ɦσα ɦµყệƭ . Một bàn tay vươn ra sau cởi bỏ dây trói trên cổ tay cô, dây vừa rớt xuống, cô lập tức bám lấy vai hắn.
"Anh ,...không được..""
"Em bảo ai không được " Cô bé này thoái mái đến nói lung tung rồi lại giám bảo hắn là không được cơ đấy ,Vệ Đình tăng tốc đúт νàσ тяσиg cơ thể cô, lần sau so với lần trước còn mạnh mẽ hơn, mỗi một lần luận động đều hung hăng ᴆụng tới hoa tâm, khiến cho Phương Thanh bị kích thích tới nỗi thiếu chút nữa mất đi khống chế.
như vậy chịu đựng kích tình, Tô Tô nhịn không được nữa, miệng hé ra tiếng ՐêՈ Րỉ:" A...a...Ừ...Mau.... A.... " Tô Tô đung đưa vòng eo, nghênh hợp với động tác của Mộ Tư Dạ, hai người cùng nhau tiến vào cảnh giới Dụς ∀ọηg, trong không khí tràn ngập tiếng thân thể va chạm.
"A... Đình ... Rất... rất nhanh ... A..." Cô run giọng cầu xin , hai mắt xinh đẹp đáng thương nhìn phía anh, hai đồng tử thủy tinh chứa đựng một tầng nước.
"Anh thích em bộ dáng em thế này ." Vệ Đình hướng tới da thịt tuyết trắng phun khí, tựa tiếu phi tiếu ngẩng đầu, hai mắt tinh quang bức người gần gũi nhìn cô, "Em không nên vì người khác mà ra mặt ,bọn họ không xứng đáng,nếu cond có lần sau anh sẽ phạt em thật nặng ?"
Phương thanh bị dục hỏa hừng hực nam tính của anh va chạm khóc không ra nước mắt, căn bản không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào.
"Bởi vì họ đáng thương ... A!"
"Bảo bối,em còn ngây thơ lắm tạm bỏ qua cho em .Mà còn dám hoài nghi người yêu em không thể được nữa không?" Vệ Đình vừa luận động vừa vuốt ve иgự¢ mềm mại của cô, hơi thở vững vàng giống như người đang vận động kịch liệt không phải là hắn vậy.
"Em không giám,đã có lúc nào em giám có suy nghĩ đấy đâu" Phương Thanh ôm chầm lấy hắn không giám ngước nhìn lên.