Tiếng súng bất ngờ kia làm cho ai nấy đều kinh ngạc, mà nhìn theo nơi tiếng súng kết thúc, sợi dây treo Âu Tiểu Thiển đứt ra, một bóng đen nhanh chóng chạy về phía cô, vững vàng bế được thân thể cô.
Sự việc diễn ra chớp nhoáng, khiến mọi người đều thất thần. Âu Tiểu Thiển nhìn người đang ôm mình, cười nói, “Minh…”
Lôi Minh nhìn gương mặt trắng bệch của cô, hơi cau mày, nhưng vui vẻ đáp, “Anh tới cứu em đây, bảo bối.”
Hàn Đông Liệt thấy Âu Tiểu Thiển được cứu, lập tức chạy vọt tới, Three giả cùng Hoàng Viêm cũng khẩn trương tìm kiếm bảo thạch rơi trên đất.
“Dừng lại, không muốn ૮ɦếƭ thì lập tức quỳ xuống, tao không nói suông!” Lôi Minh tức giận cầm súng chĩa vào chúng.
Nghe vậy, hai người lập tức bất động, sau đó đứng nhìn chằm chằm Lôi Minh.
“Em có sao không?” Hàn Đông Liệt chạy tới bên Âu Tiểu Thiển, không khỏi lo lắng hỏi.
Âu Tiểu Thiển lắc đầu nói, “Em không sao, chỉ hơi mệt!”
Hàn Đông Liệt yên tâm nở một nụ cười, sau đó vươn tay ra muốn ôm cô, nhưng Lôi Minh lại dùng sức ôm chặt Âu Tiểu Thiển, nói, “Không cần, tôi sẽ không giao cô ấy cho anh, thực ra tôi đã muốn ςướק dâu từ trước, không ngờ sẽ gặp tình huống này, đúng ra phải cám ơn tên đeo mặt nạ, nếu không có hắn, tôi cũng không ςướק được người một cách thuận lợi như vầy.”
“Anh nói gì? ςướק dâu?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc, sau đó bá đạo nói, “Cô ấy đã đồng ý lấy tôi, coi như là vợ tôi rồi, anh giành cũng vô ích.”
“Người hiện tại trong tay tôi, anh nói vậy còn có ý nghĩa gì sao?” Lôi Minh khinh thường.
“Anh…”
Âu Tiểu Thiển thấy hai người họ vào lúc này còn có thể gây gổ, tức giận nói, “Đủ rồi, hai người vẫn ầm ĩ được sao?”
Nghe vậy, họ liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn Lôi Minh nói, “Sao anh biết em sẽ kết hôn?” Cô căn bản không hề thông báo với ai, sao anh ta biết?
“Three nói cho anh biết! Hôm qua anh ấy nói em gặp nguy hiểm, cho nên anh lập tức hành động.”
“Three? Anh ấy đâu? Sao không tới tìm em?” Nghe được tên anh, cô đột nhiên kích động, quên đi nguy hiểm trước mắt.
“Anh ấy thực ra luôn dõi theo em, chẳng qua không xuất hiện trước mặt em, anh ấy nói không muốn để em nhìn thấy mình, cho nên…” Anh nói một hơi, mọi việc theo đó sáng tỏ.
“Three…” Cô kêu tên anh, ánh mắt có hơi ướƭ áƭ.
Giữa lúc đó, Hoàng Viêm không nhịn được nói, “Các người nói chuyện phiếm đủ chưa?”
Hắn muốn mau chóng xử lý chuyện này, sau đó tìm bằng được bảo thạch.
“Nguy hiểm cận kề, còn có tư cách lên tiếng sao?” Lôi Minh cười tà, ngón tay nhẹ động vào cò súng.
“Trước mặt tao dám khua đao múa kiếm? Nực cười!” Hoàng Viêm nói xong, nhanh chóng rút súng từ bên hông, chĩa thẳng vào Lôi Minh.
Hai người đồng thời nổ súng, pằng pằng liên tục hai tiếng làm người ta khi*p sợ.
Trải qua hai tiếng súng vang lên gần như cùng lúc, sảnh chính biệt thự liền trở nên an tĩnh, không đầy một giây sau, иgự¢ Lôi Minh bắt đầu chảy máu không ngừng, mặt nạ của Hoàng Viêm cũng rơi xuống, lộ ra toàn bộ gương mặt hắn.
Đó là một gương mặt xấu xí, sẹo chằng chịt, nơi duy nhất nhẵn nhụi là một nốt ruồi lớn.
Âu Tiểu Thiển thấy mặt hắn, còn có nốt rồi kia, cô đột nhiên mở to hai mắt, trong não đã hình thành thứ gì đó, khiến cho cô nhớ tới chuyện ngày trước.
“Là ông!”
Cô trợn to mắt nhìn Hoàng Viêm, chuyện của Trần Phong bắt đầu tua lại trong đầu cô.
Trong giây lát cô nhớ lại rất nhiều thứ tưởng chừng như đã bị quên lãng từ lúc năm tuổi…
Khi ấy
Tiểu thư, đừng chạy nhanh như vậy, coi chừng té! Một người mặc đồng phục hầu gái, khẩn trương đuổi theo cô nương năm tuổi.
A Lăng, chị mau nhìn đóa hoa xinh đẹp này! Âu Tiểu Thiển năm tuổi đứng trong bụi hoa, hái một đóa rất đẹp nhưng không biết tên loài hoa là gì.
Tiểu thư, đừng chạy quá xa, cha em sẽ lo lắng! A Lăng cau mày.
A Lăng, chị nói xem, em tặng đóa hoa này cho mẹ, mẹ sẽ rất vui đúng không?
Dĩ nhiên, mẹ em chắc chắn sẽ vui!
Nhưng nếu cha đưa cho mẹ, mẹ sẽ vui hơn, hì hì!
Tiểu thư, em lại tính làm trò quỷ?
Hi hi! Không có! Thôi, chúng ta về!
Hai người vui vẻ đi vào biệt thự, cô bé nhỏ đem đóa hoa đặt vào tay cha mình, nhỏ giọng nói, ba mau đi cắm hoa lên tóc mẹ, mẹ sẽ rất xinh đẹp!
Quỷ nhỏ này! Người đàn ông nhìn con gái, không khỏi véo mũi cô bé một cái.
Hì hì! Cô bé xinh đẹp trộm cười.
Sau đó đứng từ xa nhìn cha mình đặt đóa hoa lên đầu mẹ, mẹ vui vẻ nhìn ba, tặng ông một nụ hôn, rồi hai người ôm nhau thật chặt. Cô bé cười vui vẻ.
Nhà là nơi bé thích nhất, có ba, có mẹ, có chị Lăng… Chỉ cần họ vĩnh viễn ở chung, bé sẽ mãi vui như vậy.
Nhưng ngày tháng tươi đẹp vội vã qua đi, bé căn bản không tưởng tượng được!
Mấy ngày sau, bé cùng a Lăng ra ngoài chơi đùa, về đến nhà đã thấy người giúp việc té ngổn ngang trước cửa.
Đây rốt cục là chuyện gì? Hai người hốt hoảng tiến lên, nhưng lại phát hiện mấy người kia đã ૮ɦếƭ, cổ họng mỗi người đều có một phát súng, máu không ngừng chảy ra.
Thấy máu, cô bé kinh hoàng rống to, ba mẹ!
Bé vội chạy vào biệt thự, sảnh chính cũng có mấy người giúp việc nằm ngổn ngang như ngoài cửa, thân thể bé bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn chạy vào bên trong.
Tiểu thư, em không nên vào đó! A Lăng đuổi theo, lòng hốt hoảng, cô đại khái đoán được chuyện đang diễn ra.
Cô lập tức quay đầu, không đuổi theo bé nữa.
Ba, mẹ, hai người ở đâu? Ba, mẹ… Cô bé gào khóc kêu ba mẹ mình, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy người thân, nhưng chạy tới đâu cũng chỉ thấy xác người.
Cô bé sợ hãi, cảm thấy mọi chuyện thật kinh khủng, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm, lúc này bé không hi vọng vào những ngày tháng hạnh phúc về sau, chỉ muốn nhìn thấy ba mẹ, được khóc thút thít trong lòng họ.
Ba, mẹ… Bé mở cửa phòng làm việc ra, cuối cùng cũng nhìn thấy ba mẹ mình, còn có một người đàn ông khác.
Mặt hắn cực kỳ hung ác, ánh nhìn chằm chằm như thú dữ, dưới chân hắn là mẹ, trên иgự¢ còn lưu lại vết đạn, đang không ngừng chảy máu, trước mặt hắn, ba của bé quỳ rạp dưới đất, gương mặt anh tuấn bị đánh bầm dập không thấy rõ dung mạo, người này có vẻ thích đổ máu.
Ba!
Bé kinh hoàng rống lên, hai người cùng lúc nhìn về phía nàng.
Con gái mau chạy đi! Văn Chinh lớn tiếng nói, Hoàng Viêm cười hung ác chĩa súng vào đầu ông.
Lúc này cô bé thấy rõ mặt hắn, khóe miệng có nốt ruồi đen, còn cười như vậy khiến cô bé run sợ không ngừng lui về sau.
Mau chạy đi con, chạy mau! Văn Chinh dùng hết sức gào thét, hai mắt nhìn bé tuyệt vọng.
Không muốn, không muốn, con muốn ở cùng ba mẹ! Cô bé lắc đầu, vừa khóc vừa nói.
Hoàng Viêm đột nhiên lấy một khẩu súng khác ra, chĩa vào cô bé, nói mau, chìa khóa đang ở đâu? Không nói tao bắn bể đầu con mày.
Không, không được làm tổn thương con bé, không được! Văn Chinh đứng lên, dùng sức bắt lấy cánh tay Hoàng Viêm, sau đó xoay người che chở cô bé, cuối cùng rống to, chạy mau!
Pằng! Tiếng súng vang lên, cô bé thấy máu chảy từ phía sau lưng ba mình.
Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vầy? Mẹ ૮ɦếƭ, ba chảy máu… Ba thường cõng nàng trên lưng kia, sao lại biến thành như vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Ba từ từ ngã xuống, bé một lần nữa nhìn thấy gương mặt người đàn ông kia, gương mặt hung ác đó.
Hắn lau máu dính trên súng, sau đó bước từng bước tới gần bé, trên mặt nở nụ cười tà ác.
Hắn từ từ chĩa họng súng về phía cô bé, sau đó nói, bé con, cháu nói cho chú biết chìa khóa kia ở đâu?
Chìa khóa? Chìa khóa gì? Tôi không biết!
Cháu chưa từng thấy nó sao? Là một hòn đá nhỏ màu đen, vật gia truyền của gia đình cháu.
Không biết… Không có, chưa từng thấy!
Cháu thật sự chưa từng thấy nó sao?
Chưa!
Vậy thật đáng tiếc, cháu đi theo ba mẹ, đoàn viên tại địa phủ đi! Hắn vừa nói vừa nổ súng.
Pằng! Lại một tiếng súng vang lên, một lần nữa máu xuất hiện trước mặt bé.
Bé trợn to mắt nhìn người đang ở trước mình, môi run rẩy nói, A Lăng…