“Đây là cái gì?” Cô cầm văn kiện hỏi.
“Chính là thứ cô muốn, xem liền hiểu!”
Âu Tiểu Thiển có chút thấp thỏm cầm văn kiện, sau đó từ từ mở ra, lấy tờ giấy màu trắng từ bên trong ra, định thần nhìn lại! Bên trong là một người đeo mặt nạ, tên gọi Hoàng Viêm.
“Người này là ai?” Cô nhìn anh, tò mò hỏi.
“Đây chính là người đã truyền tin tức giả cho Hàn Nguyên, là người đã hãm hại nhà họ Âu.” Anh từ từ nói ra, đơn giản như vậy.
“Hắn là ai? Rốt cục tại sao lại làm như vậy?” Cô lại hỏi. Hai tay nắm chặt văn kiện, hận không thể xé nát chúng.
“Cái này tôi không rõ lắm, sợ rằng chuyện này, cũng chỉ có hắn mới biết nguyên nhân!”
Âu Tiểu Thiển gắt gao nhìn hình người đàn ông, dưới mặt nạ sẽ mang bộ dáng gì? Rốt cục tại sao muốn hại gia đình cô? Mục đích của hắn là gì? Mà chuyện này, cô không thể không tra cho ra.
“Có biết hiện tại hắn ở đâu không?” Cô nhìn tài liệu trên tay, giận dữ nói.
“Biết, nhưng cô muốn đi sao? Ngay bây giờ?”
“Không sai, tôi muốn gặp mặt hỏi rõ ràng, hắn rốt cục tại sao lại làm như vậy?”
“Nhưng cô tùy tiện gặp hắn, rơi vào bẫy của hắn thì làm thế nào? Hơn nữa hắn thủ đoạn như vậy, tuyệt đối không phải người đơn giản, một mình cô đấu lại hắn sao?” Anh phân tích cho cô, hi vọng cô có thể bình tĩnh suy xét.
Nhưng Âu Tiểu Thiển vẫn kiên quyết như cũ, “Hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy hắn, hơn nữa tôi cũng không đi một mình, còn có anh nữa mà? Thân phận trợ lý, nếu như anh vô năng, cũng không dễ dàng điều tra được? Còn nữa hiện tại đã khuya, anh có chuẩn bị trước, không phải sao?”
Hôm nay cô muốn giải quyết hết, bởi vì ngày mai cô sẽ kết hôn, từ nay về sau vĩnh viễn vứt bỏ mọi hận thù, sống một cuộc sống hạnh phúc, cho nên chuyện này, tối nay nhất định phải kết thúc.
Three than thở nhún vai, “Vậy cũng tốt, tôi đưa cô đi gặp hắn, trước tiên chúng ta lén theo dõi hắn, tôi đã điều tra rõ ràng, hắn sẽ ở tại khách sạn, hắn bình thường chỉ ở một mình, chúng ta có thể tranh thủ hành động vào lúc tối.”
“Được, chúng ta xuất phát!” Âu Tiểu Thiển đặt tài liệu trong tay xuống, hai mắt hung ác nhìn về phía trước.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa khách sạn.
Hai người xuống xe từ hai cửa khác nhau, Âu Tiểu Thiển vừa bước ra đã muốn đi vào khách sạn, nhưng bị anh kéo lại.
Cô quay lại nhìn, anh cười nói, “Quang minh chính đại đi vào nhất định sẽ bị phát hiện, trước tiên, cô thu lại ánh nhìn hung ác kia, rồi hẵng vào.”
“Đi thôi!” Anh kéo cô tiến vào cửa.
Âu Tiểu Thiển nhìn khách sạn cao cấp, lửa giận trong lòng đã hừng hực thiêu cháy.
Trong khách sạn này, ở một phòng nào đó, kẻ thù của cô… ở chỗ đó!
Đi đằng sau anh, đường vào rất thuận lợi, hơn nữa anh có vẻ rất quen thuộc nơi này, không tự chủ, cô nhỏ giọng mở miệng hỏi, “Anh sao lại biết rõ nơi này như vậy?”
Three vừa đi về phía trước vừa nói, “Lần đầu tiên chúng ta hợp tác, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, tôi đã điều tra hắn một tháng, tìm hiểu cả cuộc sống, thói quen, trụ sở, nói chung là toàn bộ chuyện của hắn, nếu như không nắm chắc mười phần, tôi làm sao dám đưa cô tới đây? Chẳng lẽ tôi lại không sợ mình vì bất cẩn mà làm hại đến cô, không sợ bị boss trừng phạt? Thiên Chi quốc có người nào không biết cô chính là con gái cưng của ông ấy.” Mặc dù không cùng máu mủ, nhưng tình cảm lại không khác gì cha con ruột.
Ra là như vậy! Âu Tiểu Thiển trong lòng thầm bội phục người đàn ông này, cảm giác rất thân thiết, giống như Three lúc trước, luôn bên cạnh, xử lý tất cả mọi chuyện.
Đi xuống cầu thang, cuối cùng anh đứng trước cửa phòng, mỉm cười quay đầu lại, chỉ vào cửa nói, “Chính là phòng này!”
“Là đây sao?” Cô nhìn chằm chằm vào cửa, tâm tư bắt đầu rối loạn, là kích động? Hay là hưng phấn? Còn cả oán hận?
“Phiền cô ra tay!” Anh tránh sang một bên, tay phải đưa ra khách sáo mời.
Âu Tiểu Thiển to mắt nhìn anh, “Sao anh biết tôi am hiểu phá khóa? Anh điều tra tôi?”
“Người của Thiên Chi quốc không ai không biết, việc này không cần điều tra, hơn nữa nhìn tay cô, nhất định là chuyên gia mở khóa.” Anh giải thích rõ ràng, miệng mỉm cười như cũ.
Âu Tiểu Thiển quan sát anh, cảm thấy người đàn ông trước mặt không hề đơn giản.
Cô lấy công cụ ra, mở khóa rất đơn giản, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong tối đen như mực, nhưng cô có thể nhìn rõ ràng, ở Thiên Chi quốc được dạy rằng cặp mắt phải luôn tinh tường, đề phòng kẻ địch, tuyệt đối không được sai sót.
Sảnh chính, toilet, phòng ngủ, cô có thể chia ra rõ ràng, cô đi thẳng vào, Three theo sát đằng sau. Cô mở cửa phòng ngủ ra, sau đó khẽ đi vào, đi tới mép giường, cô đúng thời điểm vén mền, nhưng phía dưới lại là gối ôm.
“Tách” thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, đèn được bật sáng, phòng ngủ trong nháy mắt sáng bừng lên.
Cô đột nhiên quay đầu về hướng cửa, người đàn ông đeo mặt nạ giống hệt trong hình, vỗ tay, “Bốp bốp bốp bốp…”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh cô thành công lẻn vào phòng tôi, cô Âu!” Hoàng Viêm nói giọng thô thiển, bá đạo.
“Ông đoán trước tôi sẽ đến?” Âu Tiểu Thiển nhìn chằm chằm hắn hỏi, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, tại sao hắn ta đoán được? Nếu như lúc cô tiến vào hắn mới biết, sao có thể tránh thoát nhanh như vậy?
Hoàng Viêm lộ ra nụ cười tà ác, vừa đi vào bên trong vừa nói, “Có những chuyện không cần phải đoán!”
“Ông có ý gì?” Cô hỏi.
“Bởi vì có một số việc tôi đã an bài, cho nên căn bản cũng không cần đoán!”
Hắn vừa nói xong, Three từ phía sau bắt lấy tay cô, còn đặt dao sát cổ cô, cười nói, “Thật xin lỗi, hình như cô đã bị tôi lừa!”
Âu Tiểu Thiển hơi quay đầu, liếc mắt thấy hắn nói, “Rốt cục anh là ai?”
“Tôi đương nhiên là người xấu, nếu không sao phải gạt cô tới đây?” Hắn giễu cợt, nhưng lại làm cho người khác vô cùng khó chịu.
“Các người dẫn tôi tới đây nhằm mục đích gì?” Chúng cố ý bày ra việc này, dụ cô vào bẫy, nhất định có chuyện rất quan trọng. Nhưng không nghĩ tới cô lại phối hợp nhiệt tình như vậy, thật là…
“Cô Âu, cô thân là Thiên Chi quốc thiên sứ thợ săn, vậy mà một chút cảnh giác cũng không có, phải chăng những năm ở Thiên Chi quốc không được huấn luyện tốt?” Hoàng Viêm vừa châm chọc vừa bước đến trước mặt cô.
“Sao các người lại biết chuyện của Thiên Chi quốc? Hơn nữa lại có vật thông hành? Các người rốt cục là ai?” Cô không ngừng hỏi, nghi ngờ càng lúc càng dâng cao trong lòng.
Vật thông hành kia tuyệt đối không phải là giả, nếu như là giả cô không thể nào lại không nhìn ra, nhưng tại sao hắn lại có? Lấy từ nơi nào? Còn có chuyện của Thiên Chi quốc, bọn chúng có vẻ biết rất rõ, rốt cục chúng là ai? Có quan hệ gì với Thiên Chi quốc? Lại còn thù hận gì với nhà họ Âu?
Quá nhiều nghi vấn, làm cho đầu cô bắt đầu hỗn loạn.
“Cô Âu, cô cho rằng chỉ có người ở Thiên Chi quốc mới có kỹ năng đặc biệt hay sao? Thiên hạ rộng lớn, có người còn lợi hại hơn, như hắn chẳng hạn…” Hoàng Viêm chỉ vào Three giả, kiêu ngạo nói, “Điểm lợi hại nhất của hắn chính là làm nhái đồ vật, có thể nói là đệ nhất thiên hạ, nếu không sao có thể dụ cô một cách dễ dàng như vậy? Coi như cũng nhờ đó mà hôm nay tôi và cô có cơ hội gặp mặt.”
Âu Tiểu Thiển hung hăng trừng hắn, trong lòng không có tia lo sợ, cô cao ngạo ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Vậy ý của ông là, ông có chuyện quan trọng nên tìm tôi? Nói đi, là chuyện gì?”
Nếu biết mục đích của hắn, có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.
Hoàng Viêm có cặp mắt hung ác, mặc dù đã đeo mặt nạ, nhưng dựa vào ánh mắt kia cũng tưởng tượng ra được nét mặt hiện tại của hắn.
Hắn nhìn cô, gặng hỏi, “Vật kia đang ở trên người cô phải không? Mau lấy ra, nếu cô giao ra có thể sẽ được tha mạng, bằng không…”
Hắn dùng sức trợn to mắt, Three giả lập tức kê sát dao vào cổ họng cô, chỉ vừa ᴆụng, máu đỏ tươi liền rỉ ra!
“Ông nói vật gì? Tôi căn bản không hiểu!” Âu Tiểu Thiển choáng váng, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn.
“Đừng giả bộ, đó là vật gia truyền của gia đình cô, cô làm sao lại không có!” Hắn lớn tiếng, đinh tai nhức óc.
“Vậy ông cứ nói tên nó đi? Ông không nói, làm sao tôi biết?” Âu Tiểu Thiên hơi cười, thấy ánh mắt tức giận của hắn, cô càng vui vẻ.
Hoàng Viêm gắt gao nhìn cô, sau đó đột nhiên cười một tiếng, nói, “Được, cô không tự mình lấy ra, vậy đích thân tôi tìm!”
Hắn đi tới gần, lấy dụng cụ dò xét từ trong túi ra, sau đó bắt đầu tiến hành dò tìm trên người cô từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới, dò qua nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện được gì.
“Cô quả nhiên không mang theo?” Hoàng Viêm tức giận nói, hất văng đồ đạc xuống đất, sau đó Ϧóþ cổ của cô mà rống to.
Âu Tiểu Thiển trong nháy mắt hô hấp khó khăn, nhưng khóe miệng vẫn hơi cười nói, “Tôi căn bản không biết ông muốn gì, thế nhưng… Coi như tôi có, cũng sẽ không giao cho ông!”
Nghe được những lời kia, Hoàng Viêm dùng lực tay, cô lập tức bất tỉnh.
“Đáng ૮ɦếƭ, cô ta giấu vật kia ở đâu?” Hắn mắng, không nghĩ tới kế hoạch thất bại.
Three giả mặt vẫn ung dung, hắn kề sát Hoàng Viêm, ở bên tai nhỏ giọng nói gì đó.
Hoàng Viêm trong nháy mắt liền đắc ý, “Được, vậy chuyện này giao cho anh!”
“Vâng!”