Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 62

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

“Anh… Anh anh anh anh anh…” Âu Tiểu Thiển thoáng cái đỏ mặt, cô đẩy anh ra, chỉ tay vào anh, nhưng miệng chỉ có thể phát ra một chữ.
Hàn Đông Liệt trộm cười, bá đạo nói, “Được lắm, bà xã à, em không cần xấu hổ, đường đường chính chính làm Hàn phu nhân, anh đảm bảo sẽ yêu em cả đời, vĩnh viễn không thay đổi!”
Lời nói xấu hổ như vậy từ miệng anh thốt ra, nhưng mà anh không có chút biểu hiện xấu hổ nào, còn cười vui vẻ.
“Tôi… Tôi…” Âu Tiểu Thiển lúng túng, cô đứng lên, vừa đi vừa nói, “Tôi ngủ trước!”
“Ngủ? Sao ngủ sớm vậy?” Hàn Đông Liệt nhìn theo cô, lớn tiếng hỏi.
“Không cần anh quản!” Cô rống to, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ăn.
Hàn Đông Liệt nhởn nhơ gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, sau đó khóe miệng gợn lên một nụ cười cực kỳ gian tà.
Nửa đêm.
Hàn Đông Liệt cầm chìa khóa lặng lẽ mở cửa phòng Âu Tiểu Thiển, sau đó chậm rãi bước tới bên giường cô, leo lên nằm, nhẹ nhàng ôm cô vào trong иgự¢.
Âu Tiểu Thiển vừa chợp mắt thì cảm nhận được lực phía sau, cô theo phản xạ muốn đứng dậy xuất chiêu, nhưng Hàn Đông Liệt kịp thời giữ cô lại, sau đó nhỏ giọng nói, “Bà xã, là anh!”
“Hàn Đông Liệt? Anh sao lại ở trong phòng tôi? Mau ra ngoài!” Cô rống to dùng sức giãy giụa.
Hàn Đông Liệt lật người đè cô xuống, giữ chặt hai tay không cho cô lộn xộn, sau đó trong đêm tối tà ác nói, “Nếu đã vào được, sẽ không dễ gì mà đi ra, vợ à, chúng ta sẽ sớm kết hôn, em không căng thẳng như vầy được chứ?”
“Đừng nói nhảm, anh cái tên khốn kiếp này, bước xuống, mau ra ngoài, sau này không cho phép vào phòng tôi.”
Âu Tiểu Thiển dùng sức rống to, nhưng vừa buông ra chữ cuối cùng, Hàn Đông Liệt liền chặn môi cô, lúc đầu có chút mãnh liệt, sau đó trở nên dịu dàng, nhưng lại chậm chạp không chịu rời đi, tựa hồ đang đợi cô phối hợp.
Âu Tiểu Thiển xấu hổ bị anh hớp hồn, dần dần cô nhắm hai mắt lại, thân thể từ từ thả lỏng, tiếp nhận nụ hôn của anh.
Thật ra từ lúc bắt đầu cô cũng không muốn cự tuyệt, nhưng vì xấu hổ mà mỗi lần đều khiêu chiến anh, có lúc cô nghĩ, anh có bất mãn? Cô ngang ngược, тһô Ьạᴏ, không phân rõ phải trái, anh sẽ thích người như vậy sao? Cô có nên thay đổi không?
Tay Hàn Đông Liệt vuốt ve da thịt cô, ϲởí áօ ngủ của cô ra, sau đó hôn khắp thân thể cô.
Âu Tiểu Thiển ngoan ngoãn nằm một chỗ, mặc cho anh làm loạn. Mà đột nhiên Hàn Đông Liệt chống người lên, trong đêm tối nhìn khuôn mặt cô nói, “Bà xã, sao hôm em ngoan vậy? Không giống ngày thường chút nào!”
Âu Tiểu Thiển chịu đựng mặt nóng rần rần, quay đầu về phía khác, không nhìn anh, cũng không nói gì.
Hàn Đông Liệt khoái chí khẽ mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn cô nói, “Em nghe lời như vầy khiến anh vui vui vui lắm lắm, nhưng em bình thường dã man тһô Ьạᴏ… Anh thích hơn!”
Âu Tiểu Thiển bàng hoàng!
Anh nói thích cô ngang tàng bạo ngược… Là thật sao?
“Hàn…”
Miệng cô vừa mở, đã bị người đàn ông kia nóng lòng chiếm lấy.
Sáng sớm, hai người cùng nhau rời giường, không khí vô cùng mập mờ, so với thường ngày hài hòa hơn rất nhiều, họ không hề gây gổ.
“Cái này cho anh!” Âu Tiểu Thiển đột nhiên cầm lấy tay anh, sau đó đặt một hộp nhỏ trong lòng bàn tay.
“Cái gì đây?” Anh nhìn cái hộp, tò mò hỏi.
Âu Tiểu Thiển vừa đi khỏi phòng vừa lớn tiếng nói, “Không biết!”
Hàn Đông Liệt tò mò mở chiếc hộp ra, bên trong là một viên bảo thạch màu đen, không, viên này không phải bảo thạch, viên kia đã đưa Âu Thiển Thiển.
Anh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô đi mất, trong lòng vui vẻ không cách nào tả nổi.
Cô đã từng cho chị gái yêu quý nhất, giờ lại đưa vật quý giá nhất của mình cho anh, khác nào khẳng định hiện tại trong lòng cô đã có chỗ cho anh?
Buổi sáng, bên bàn ăn, ba người cùng nhau ăn cơm, Lê Thư Nhã làm người khác giật mình nói.
“Mẹ đã chọn được ngày tốt, là tháng sau!”
“Tháng sau?” Âu Tiểu Thiển cùng Hàn Đông Liệt đồng thanh.
Lê Thư Nhã tò mò nhìn hai người, hỏi, “Thế nào? Là nhanh, hay là chậm?”
“Nhanh!”
“Chậm!”
Âu Tiểu Thiển và Hàn Đông Liệt mỗi người một ý nói ra, sau đó hai người quay đầu nhìn nhau, buổi sáng hài hòa nhanh chóng biến mất.
“Nếu như muốn kết hôn, phải đợi ba tháng sau, bằng không tôi cũng không lấy anh!”
“Cái gì? Ba tháng? Một ngày cũng đã chậm, hiện tại anh trói em đi ký tên, kết hôn tiết kiệm, trực tiếp coi như em tính, dù sao em là vợ anh không phải chuyện một ngày hai ngày!”
“Anh nói gì? Đồ khốn kiếp, tôi không muốn lấy anh, tôi tuyệt đối không lấy anh”
“Em không thể cự tuyệt!”
“Tôi không muốn!”
“Phản đối vô hiệu…”
Buổi sáng đẹp trời cứ như vậy trôi đi, mà trải qua một tháng, cuộc sống của hai người họ vẫn như cũ ồn ào, không hề nhàm chán, cuối cùng bọn họ quyết định một tháng sau kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.
Buổi tối trước hôn lễ, có người gọi cho Âu Tiểu Thiển, cô nhận điện thoại, khẩn trương nói, “Tra được chưa?”
Điện thoại truyền đến thanh âm của Three, đã tra được, có thể ra ngoài gặp mặt không?
“Không thể nói qua điện thoại sao? Nhất định phải gặp mặt?” Ngày mai cô sẽ kết hôn, nếu giờ ra ngoài Hàn Đông Liệt biết sẽ có chuyện.
Ừ, có một số việc vô cùng quan trọng, hơn nữa trong điện thoại không nói được, cô không thể ra ngoài sao? Nếu không đợi cô có thời gian rồi nói?
“Không được, tôi đi ngay bây giờ, anh ở đâu?” Âu Tiểu Thiển nghĩ qua, cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này trước, có lẽ vì trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ, cô sợ Hàn Đông Liệt cùng chuyện xưa có quan hệ, kết hôn sau này sẽ hối hận? Mặc dù vẫn biết điều đó là không thể, lúc đó anh chỉ là đứa trẻ.
Anh cho địa chỉ, sau đó Âu Tiểu Thiển rón rén ra cửa, nhưng đúng lúc lại chạm mặt Hàn Đông Liệt vừa mới tắm xong bước ra.
“Em đi đâu?” Nhìn bộ dạng cô, Hàn Đông Liệt không khỏi tò mò.
“À… Em… Em…” Âu Tiểu Thiển do dự, động não nghĩ ra các loại lý do.
“Em rốt cục muốn đi đâu? Không thể nói cho anh biết sao?” Thấy cô do dự, anh càng thêm ngờ vực.
“Em…” Âu Tiểu Thiển đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nói, “Em muốn về biệt thự nhà họ Âu một chuyến.”
“Em về đó làm gì?” Mai là ngày trọng đại, cô lại tự nhiên muốn về nơi đó, chuyện này thực kỳ quái.
“Bởi vì chúng ta sẽ lấy nhau, cho nên em có rất nhiều chuyện muốn nói với ba mẹ, còn có chị, anh cũng biết nhà là nơi lưu giữ ký ức đẹp đẽ nhất của họ, cho nên muốn đi nhìn lại một chút, báo cho họ biết tin vui của chúng mình!” Cô cười nói, dùng kỹ xảo đã học được năm nào, cố gắng diễn đạt.
“Vậy anh đi với em?”
Nghe anh nói câu này, Âu Tiểu Thiển vội vàng lắc đầu từ chối, “Không cần, em muốn đi một mình!”
Thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Hàn Đông Liệt càng thêm hoài nghi cô đang có chuyện giấu mình, “Em rốt cục có chuyện gì? Thật sự không thể nói với anh sao?”
Anh có chút nóng nảy, hơn nữa là đang tức giận, hai người bọn họ ở cùng lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngày mai còn lấy nhau, vậy mà cô có chuyện vẫn muốn giấu anh, tại sao vậy chứ?
Đột nhiên gương mặt Âu Tiểu Thiển trở nên nghiêm túc, cô đi tới trước mặt Hàn Đông Liệt, nói, “Liệt, anh có tin em không?”
Hàn Đông Liệt hơi sửng sốt, lúc này, cô gọi tên anh, làm sao anh có thể nói không tin? Cô gái này quá xảo quyệt, luôn đâm trúng điểm yếu của anh.
“Anh tin em, dĩ nhiên tin tưởng em!”
“Vậy thì chờ em trở lại, ngày mai nhất định sẽ có mặt tại hôn lễ, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ lấy anh, thề với anh, cho nên để em đi ra ngoài một chút, được không?”
Hàn Đông Liệt nhìn hai mắt của cô, nghe mỗi một câu cô nói, đây là lần đầu tiên cô thề với anh, hơn nữa là lần đầu tiên cô nói lời nghiêm túc như vậy, rốt cục có chuyện gì không thể cho anh biết đây? Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng không quan trọng, lời cô nói, anh hoàn toàn tin tưởng.
Khóe miệng anh hơi mở ra, gian tà đòi hỏi, “Được rồi, anh để em ra ngoài, nhưng trước tiên phải hôn anh một cái, nụ hôn này là để làm chứng cứ, cự tuyệt thì đừng mong ra khỏi cửa!”
Âu Tiểu Thiển cau mày nhìn anh, không nghĩ hiện tại anh còn có thể như vậy, người đàn ông này làm cô vừa yêu vừa giận, biết sao được?
Cô kiễng chân, ngước đầu, dán môi mình vào môi anh. Cô chỉ muốn một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng anh lại bá đạo ôm lấy cô, dùng sức, không ngừng hôn cô, không có dấu hiệu buông ra.
Anh hôn quá mãnh liệt, hơn nữa lại rất lâu, khiến cô không chịu được dứt ra, còn có chút hoa mắt chóng mặt. Cô vươn tay dùng sức đẩy anh ra, bởi vì cô biết, mình không thể té xỉu, cô còn chuyện phải làm, cho nên…
Dùng sức, cô đẩy anh ra!
“Em đi đây!” Cô có chút tức giận, bỏ lại ba chữ này, liền sải bước ra ngoài.
Hàn Đông Liệt nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, sau đó đưa tay nhẹ vuốt môi mình, vừa rồi hôn lâu chút nữa thì tốt, cô dùng sức đẩy, anh không nên buông ra.
Thật hỏng bét! Anh bắt đầu có chút bận tâm, mặc dù cô thề như vậy, nhưng anh vẫn còn lo lắng!
“Nhanh trở lại nhé, vợ yêu của anh!” Anh hướng về phía cô vừa đi, nhẹ giọng nói.
Đường phố không một bóng người, bầu trời lại đầy sao.
Âu Tiểu Thiển đứng bên đường nhìn bốn phía đen kịt. Một hồi sau, chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô.
“Sao lại lâu như vậy?” Cô oán trách ngồi vào bên trong xe.
“Thật ngại, vừa rồi bị kẹt xe!” Three xin lỗi.
“Tối như vầy còn kẹt xe sao?” Rõ ràng trên đường không có bóng người. Cô tò mò nhìn anh.
“Ai da, tôi ở trên đường gặp chút vấn đề khó nói, chúng ta vào chuyện chính đi!” Anh lập tức đánh trống lảng, sau đó lấy văn kiện ra, đưa cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc