Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 59

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Một đêm xuân sắc, làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Sáng sớm, Âu Tiểu Thiển mơ hồ mở mắt, người bên cạnh sớm đã tỉnh, cười nói với cô, “Bà xã, em dậy rồi, ngủ ngon không?”
Âu Tiểu Thiển lập tức đỏ mặt, quay đầu về phía khác, nói, “Anh không đi làm sao? Hiện tại còn chưa chịu rời giường?”
Hàn Đông Liệt lại gần, ôm cô thật chặt nói, “Có vợ xinh đẹp thế này ở nhà, anh không muốn đi làm chút nào, chỉ muốn ôm em như vậy cả đời, dù sao không làm ra tiền nữa thì về sau chúng mình cũng sống no đủ!”
“Anh đùa gì thế? Em không cần như vầy với anh cả đời đâu, mau buông em ra rồi đi làm, nếu không…”
“Không thì sao?” Anh đúng lúc cắt lời cô, hỏi ngược lại.
“Nếu không… Nếu không…” Âu Tiểu Thiển nói ngày càng nhỏ, càng lúng túng, cuối cùng nói không ra hơi, “Nếu không cả đời này em không thèm quan tâm, không nói chuyện với anh!”
“A?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc thốt lên, hốt hoảng nói, “Vậy không được, nếu như em không quan tâm, không nói chuyện với anh, chẳng thà anh ૮ɦếƭ đi! Ai… Quả nhiên đàn ông có vợ thì phải thay đổi, phải nghe lời vợ, ok, ok! Anh lập tức rời giường đi làm!”
Anh nói xong liền buông cô ra, xuống giường bắt đầu mặc quần áo.
Âu Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn, không ngờ anh lại nghe lời cô như vậy, không lẽ uống lộn thuốc? Chỉ sau một đêm, từ đại thiếu gia bá đạo biến thành ông chồng ngoan ngoãn nghe lời vợ? Cô đang nằm mơ sao?
Hàn Đông Liệt nhanh chóng mặc xong quần áo, sau đó đi tới trước mặt cô, cười nói, “Bà xã, em cũng mau rời giường, anh xuống trước chờ em cùng ăn sáng!” Dứt lời, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Âu Tiểu Thiển ngỡ ngàng nhìn anh ra khỏi phòng, sau đó đưa tay lên vuốt mặt mình. Cuộc sống như thế này thật ấm áp, ngày càng giống một đôi vợ chồng yêu nhau.
Đây hẳn là hạnh phúc phải không? Nhiều năm chờ đợi như vậy, đến giờ cô đã cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.
Cô mỉm cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, “Cha, mẹ, chị hai, mọi người thấy không? Tiểu Thiển hiện tại rất hạnh phúc, Tiểu Thiển nhất định sẽ vì cha, mẹ, chị sống hạnh phúc.”
Cô nhìn lên bầu trời, đám mây kia như hóa thành khuôn mặt của bọn họ, nhìn về phía cô mỉm cười.
“Chị hai, cám ơn chị!” Hạnh phúc này hết thảy là nhờ chị, mà trong lòng cô, chị luôn giữ vị trí cao nhất, về phần Hàn Đông Liệt… cho anh vị trí thứ hai là được rồi!
Buổi sáng ấm áp, còn có bữa sáng hoàn hảo, hoàn toàn đem Âu Tiểu Thiển lạc vào mộng tình.
Sau khi ăn xong, cô tiễn Hàn Đông Liệt tới cửa, đỏ mặt nhưng lại nói với anh bằng giọng quật cường, “Bye bye!”
Thế nhưng Hàn Đông Liệt lại bất mãn nhìn cô, cau mày đứng trước mặt cô, cường ngạnh hỏi, “Em tiễn chồng đi làm như vậy sao? Ngay cả hôn tạm biệt cùng một câu “Đi đường cẩn thận” cũng không có?”
Âu Tiểu Thiển bị chỉnh có chút bối rối, đối mặt với anh hồi lâu, trầm mặc hồi lâu, suy tư hồi lâu, mới từ từ động thân, đến gần anh, hôn nhẹ lên môi anh, xấu hổ nói, “Đi đường… cẩn thận!”
Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn cô, vừa rồi anh chỉ nói đùa, vậy mà cô lại tưởng thật rồi làm theo, suy nghĩ của phụ nữ thật giống như trong truyền thuyết, chẳng khác gì lòng đại dương, khiến cho anh hoàn toàn đoán không ra.
Âu Tiểu Thiển bị anh nhìn chằm chằm, đột nhiên cau mày hung dữ nói, “Còn đứng đó làm gì? Không mau đi làm?”
“Hả? Ừ… Anh đi ngay đây!” Hàn Đông Liệt hoàn hồn, có chút lúng túng ngồi vào trong xe.
Âu Tiểu Thiển nhìn theo chiếc xe, sau đó đột nhiên tựa đầu sang phải, nhìn hàng cây ven đường.
Mới vừa rồi cô cảm giác có người đang theo dõi mình, không, không đúng, phải nói từ khi về Đài Loan cô vẫn có cảm giác này. Đây là ảo giác? Hay Hàn Đông Liệt cho người theo dõi, sợ cô chạy trốn sao? Hoặc là… Three?
Cô nghĩ đến đây, liền vội vàng chạy hướng bên kia đường, sau đó nhìn tứ phía, tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
“Three, là anh sao? Là anh đúng không? Nếu anh đến đây gặp em, em có lời muốn nói với anh… Three… Three” Cô gọi to, nhưng xung quanh yên tĩnh không có bóng người.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là ảo giác?
Âu Tiểu Thiển mang tâm trạng nặng nề trở về biệt thự nhà họ Hàn, sau đó ở trong phòng một mình, không ngừng hồi tưởng chuyện xảy ra gần đây, Three đột nhiên biến mất, cô cùng Hàn Đông Liệt trở về nước, cô mở lòng đón nhận tình yêu của anh, cô có thể sống những tháng ngày hạnh phúc, vậy lòng cô vẫn còn hỗn loạn?
Cảm giác như có sắp có chuyện phát sinh.
“Cốc cốc cốc!” Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Âu Tiểu Thiển giật mình.
“Ai đó?” Cô lớn tiếng hỏi.
“Là bác, Thư Nhã!” Bên ngoài truyền vào giọng nói của Lê Thư Nhã.
Ra là bác gái! Âu Tiểu Thiển đứng dậy đi tới cửa, mở cửa ra, cười gọi một tiếng, “Bác gái!”
“Ừm!” Lê Thư Nhã gật đầu đi vào phòng.
Hai người ngồi trên giường, Âu Tiểu Thiển không khỏi có chút lúng túng. Nhớ lại bốn năm trước bà đối với mình nhân từ, trong lòng liền sinh ra cảm giác áy náy. Mà Lê Thư Nhã lại cười cầm lấy tay cô, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay nói, “Tiểu Thiển, sau này Đông Liệt nhà bác nhờ con chăm sóc, có thể không?”
Âu Tiểu Thiển nghe ba chữ “có thể không”, cũng biết, bà muốn nhờ cậy mình.
Không có cách nào cự tuyệt một người mẹ hiền lành như vậy, cô gật đầu trả lời, “Dạ được!”
Lê Thư Nhã cười đầy cảm kích, sau đó hai mắt vẫn nhìn Âu Tiểu Thiển, rất lâu sau mới nói, “Tiểu Thiển, thật ra bác tới tìm con, là có chuyện muốn nói với con!”
“Chuyện gì ạ?” Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn bà.
Lê Thư Nhã hơi cúi đầu, chần chừ nói, “Thật ra thì… bác trai… muốn gặp mặt cháu!”
Âu Tiểu Thiển đột nhiên cả kinh. Hàn Nguyên muốn gặp cô? Tại sao? Người đàn ông hại cả gia đình cô sao lại muốn gặp mặt.
Lê Thư Nhã thấy vẻ mặt kinh ngạc của Âu Tiểu Thiển, khẽ cau mày, lúng túng nói, “Con có thể không?”
Bà biết yêu cầu như vậy đối với Tiểu Thiển là rất khó khăn, nhưng ngày hôm qua ở bệnh viện thấy dáng vẻ Hàn Nguyên, ông ấy khẩn cầu bà đưa cô theo, bà thật không có cách nào cự tuyệt. Coi như ông ấy là người xấu, bà cũng muốn thử một lần.
“Tiểu Thiển, bác xin con, con đi gặp ông ấy một chút, nếu không ông ấy ૮ɦếƭ không nhắm mắt!” Lê Thư Nhã thấy cô do dự, gấp gáp rời giường, quỳ trên hai đầu gối.
“Bác gái!” Âu Tiểu Thiển đưa tay đỡ bà, có chút gượng gạo nói, “Con biết, con đi, con đi, bác mau đứng lên!”
Mặc dù cô không muốn thấy ông ấy, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp, bởi ông chính là cha của Đông Liệt, dù là người xấu, cô cũng sẽ bị loại quan hệ đó kiềm chế, ông ấy sẽ thành cha chồng của cô.
“Cảm ơn con, Tiểu Thiển!” Lê Thư Nhã cảm kích nói.
Âu Tiểu Thiển gượng cười.
Bệnh viện, trong phòng bệnh.
Âu Tiểu Thiển đứng ở mép giường nhìn Hàn Nguyên nằm trên giường bệnh, bốn năm không gặp, ông trở nên già nua, hơn nữa sắc mặt hồng hào trước kia giờ biến thành xanh xao. Thật khác nhau một trời một vực, không ngờ ông ấy cũng có ngày như vậy.
Hàn Nguyên thấy cô, dùng sức muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng Âu Tiểu Thiển lạnh lùng nói với ông, “Không cần ngồi dậy, chúng ta cứ nói chuyện thế này đi!”
Nghe lời của cô, Hàn Nguyên nằm lại trên giường, giương mắt nhìn Lê Thư Nhã đứng bên giường, Lê Thư Nhã gật đầu một cái, sau đó cười nói với Âu Tiểu Thiển, “Bác đi lấy nước, hai người nói chuyện đi!”
“Dạ!” Âu Tiểu Thiển mỉm cười đáp lại.
Chờ Lê Thư Nhã đi rồi, Âu Tiểu Thiển ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn ông nói, “Ông muốn gặp tôi, muốn nói gì sao?”
Hàn Nguyên nhìn cô, nhẹ nhàng động đậy môi, phát ra âm thanh yếu ớt, “Thật xin lỗi!”
Ở trên giường suốt bốn năm, ông ngộ ra rất nhiều chuyện, đối với chuyện trước kia hãm hại bạn tốt, ông ngày ngày đều hối hận. Nếu có thể quay lại thời điểm đó, ông nhất định không làm như vậy.
Âu Tiểu Thiển vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt khi nghe ông nói ba chữ này, cô đã quyết định bằng mọi giá cũng sẽ không tha thứ, nhưng khi nhìn đến bộ dạng hiện tại của ông, cô hoàn toàn không nói nên lời.
Im lặng, cô chỉ có thể im lặng…
Thấy cô không nói gì, Hàn Nguyên lại mở miệng, “Con có thể hận bác, nhưng hận một mình bác là được rồi, Đông Liệt không làm gì sai cả, Thư Nhã cũng không biết chuyện, bà ấy từ trước đến giờ luôn thành thật với gia đình con, cho nên, mong con không hận bọn họ.”
“Tôi biết!” Âu Tiểu Thiển không còn lạnh lùng như trước, “Tôi sẽ không hận bọn họ, tôi cũng không đem thù hận đối với ông đặt lên bọn họ, ông yên tâm!”
“Vậy là được rồi…” Hàn Nguyên toại nguyện nói, sau đó khuôn mặt trở nên vui vẻ, bao lâu rồi ông không vui vẻ như vậy? Bốn năm rồi!
Nhớ lại chuyện lúc trước, ông bắt đầu kể. “Năm đó, bác cùng Âu khởi nghiệp, mong muốn đưa sự nghiệp của cả hai lên đỉnh cao, bất kể một người có chuyện gì, người kia cũng toàn lực trợ giúp, làm cho trong giới nghe đồn đã khi*p sợ, chúng ta thề sau này sẽ luôn hỗ trợ nhau, nhưng bác lại tin lời người khác, cho là Âu muốn thâu tóm Hàn Thiên, nên bác đã ra tay diệt trừ trước, không ngờ bây giờ bị báo ứng… Đây là ý trời, ý trời!”
Người khác đồn thổi?
Nghe được mấy chữ này, Âu Tiểu Thiển kinh ngạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc