Biệt thự nhà họ Hàn
Âu Tiểu Thiển ở trong biệt thự nhàm chán đi lại, lúc tới vườn hoa thấy được Lê Thư Nhã, cô theo phản xạ có điều kiện muốn né tránh, nhưng Lê Thư Nhã lại ôn hòa mở miệng kêu cô tới, “Tiểu Thiển…”
Âu Tiểu Thiện hơi đỏ mặt, sau đó từ từ quay đầu nhìn bà nói, “Bác gái!”
Lê Thư Nhã đi về phía cô, cười hỏi: “Con đang tản bộ sao? Đông Liệt không đi cùng?”
“Dạ, anh ấy đi làm.” Cô lúng túng trả lời, nhưng trong lòng lại hả hê ‘Không thấy mặt hắn là tốt nhất!’
“Ra là vậy, bác còn tưởng…” Lê Thư Nhã muốn nói lại thôi. Bà còn tưởng Đông Liệt bởi vì vạch trần thân phận của cô, biết cô không phải Thiển Thiển, cho nên đối xử lạnh lùng. Thì ra bà đã nghĩ sai, Đông Liệt nhất định sớm biết thân phận của cô, luôn biết người mình thích chính là Âu Tiểu Thiển.
Nhưng mà, là ai cũng không sao, bà hiện tại không còn quan tâm chuyện của con, bà chỉ lo lắng cho Hàn Nguyên, không biết ông ấy còn có thể kéo dài được bao lâu.
Âu Tiểu Thiển thấy ánh mắt buồn rầu của bà, cũng không tiện hỏi chuyện, hơn nữa cô đang cảm thấy rất lúng túng, dù sao cô cũng từng lừa gạt người đàn bà thiện lương này, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm cớ nói, “Bác gái, cháu đột nhiên nhớ có chuyện quan trọng cần phải làm, cháu xin phép đi trước!”
“Được!” Lê Thư Nhã cười một tiếng, nhìn cô rời đi.
Cô ra khỏi nhà họ Hàn, đi bộ dọc theo con đường phía trước, mắt nhìn người đi đường, nhà cửa ven đường, còn có cây cối lưa thưa, chợt cô cảm giác sau lưng như có người đi theo. Cô đột nhiên quay đầu lại, nhưng trên đường đầy người đi lại, cô căn bản không nhìn ra rốt cục người nào đang theo dõi mình, có thể cô chỉ quá nhạy cảm mà thôi.
Cô xoay người lại, quên đi ý tưởng kia, tiếp tục đi về phía trước. Lại đi một đoạn, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, nhấn phím nghe, đặt bên tai, “Alo…”
Bà xã? Em đang làm gì vậy? Có nhớ anh không? Trong điện thoại vang lên giọng nói của Hàn Đông Liệt.
Âu Tiểu Thiển nhíu chặt mày, không nói lời nào liền cúp máy, nhưng chỉ mấy giây sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Cô phiền não nghe điện, “Có chuyện gì, không có thì cúp máy!”
Bà xã, sao em thô lỗ vậy, anh chẳng qua là thấy em đi đã lâu, có muốn gọi taxi không? Nếu không chê, anh lúc nào cũng có thể chuẩn bị xe cho em!
“Anh nói gì?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn xung quanh, anh lại có thể biết cô đi dạo ở đường cái, hơn nữa còn đi bao lâu, không lẽ người đi sau lưng cô vừa nãy chính là anh? Anh theo dõi cô? Anh không phải đang ở công ty sao?
“Anh ở đâu? Nhanh đi ra!”
Bà xã, em nhớ anh sao? Muốn gặp anh?
“Tôi muốn anh mau chóng xuất hiện, có nghe không?” Cô rống to.
Ok! Nếu bà xã đã hạ lệnh, anh nhất định làm được, em đếm ngược từ 5 đi! Anh nói xong liền cúp máy.
Âu Tiểu Thiên thầm đếm ngược trong lòng, năm, bốn, ba, hai… Một!
Trong tíc tắc một chiến Bentley màu bạc dừng trước mặt cô, cửa kính được kéo xuống, Hàn Đông Liệt cười gian nhìn cô nói, “Bà xã, muốn lên xe không?”
Âu Tiểu Thiển đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh, tra hỏi, “Anh theo dõi tôi từ lúc nào? Sao không ở công ty?”
Hàn Đông Liệt mở cửa xe, không trả lời, lại nói, “Bà xã, lên xe đi, em đi bộ lâu như vậy chắc đã mỏi chân!”
Âu Tiểu Thiển tức giận nhìn, anh đang cười vô cùng vui vẻ, làm cho cô càng thêm tức giận, cô dùng sức bước vào bên trong xe, sau đó đóng sầm cửa xe lại.
Đối với vẻ mặt tức giận của cô, Hàn Đông Liệt không có chút kinh ngạc hay bất mãn gì, còn thêm vui vẻ khởi động xe, nói, “Bà xã, anh đưa em đi xem quanh đây nhé!”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Cô hỏi tới.
“Anh đã lắp đặt GPS trên người em, cho nên em đi đâu anh cũng có thể tìm tới!”
“Cái gì? Anh lại…!”
“…”
Bên trong xe bắt đầu xuất hiện tiếng cãi vã, xen lẫn tiếng cười hạnh phúc của người đàn ông nào đó!
Nhưng lúc xe khởi động, trong dòng người hối hả đi lại, một người đàn ông đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chiếc xe kia, con ngươi đen nhánh, trên mặt lộ ra vẻ khác thường.
Tiệm nữ trang, một chiếc Bentley màu bạc từ từ dừng lại.
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Âu Tiểu Thiển ngồi ghế cạnh tài xế, quay đầu nhìn anh.
Hàn Đông Liệt nhẹ nhàng nhún vai, nói, “Xuống xe sẽ biết!”
Âu Tiểu Thiển hung hăng nhìn anh chằm chằm, không có ý muốn xuống xe, vừa nghĩ tới tiệm trang sức trước mặt liền cảm thấy bất an, chẳng lẽ anh lại muốn…
“Bà xã, muốn anh bế xuống xe sao?” Hàn Đông Liệt cười gian.
Không muốn bị uy Hi*p, Âu Tiểu Thiển rống to, “Tôi không muốn xuống xe, tôi muốn về, nếu anh không lái xe về, tôi cứ ngồi ở đây!”
“Được, em cố chấp như vậy, anh không ép nữa!” Hàn Đông Liệt thất vọng nói, sau đó xuống xe.
Âu Tiểu Thiển ngồi nhìn anh xuống xe, vòng qua phía trước xe, đi tới trước cửa xe bên mình, sau đó mở cửa xe.
“Anh muốn làm gì?” Cô bất an hỏi.
Hàn Đông Liệt cười gian, không thèm trả lời, khom lưng dùng hai tay ôm lấy eo cô, sau đó dùng sức hướng về phía trước, đem cả người cô đặt trên vai, giống bộ dạng ở sân bay bốn năm trước.
“Hàn Đông Liệt, mau để tôi xuống, cái đồ vô lại!” Cô lớn tiếng mắng, ra sức giãy giụa, thu hút sự quan sát của người đi đường.
Hàn Đông Liệt không thèm để ý xung quanh, vừa đi vào cửa tiệm vừa lớn tiếng nói, “Bà xã, em sắp 30 rồi, không cần dè dặt, nhanh đồng ý gả cho anh, liền có thể làm vợ danh chính ngôn thuận, hơn nữa phụ nữ lớn tuổi mang thai rất nguy hiểm!”
30? Đùa gì vậy, cô mới 27! Cưới anh? Cô tuyệt đối không muốn! Cái gì mà phụ nữ lớn tuổi mang thai? Anh muốn ૮ɦếƭ sao?
“Hàn Đông Liệt, tôi có ૮ɦếƭ cũng không lấy anh, tôi hiện tại cho anh câu trả lời, tôi không thích anh, sau này đừng quấy rầy tôi nữa!”
“Phản đối vô hiệu, hôm nay anh nhất định đeo nhẫn vào tay em cho bằng được! Em mau tỉnh ngộ đi, bà xã đại nhân!”
Trong tiệm trang sức, nhân viên đứng thành hai hàng đối diện nhau, cung kính cúi đầu chào, “Tổng giám đốc Hàn!”
“Chào, đem vật kia ra!” Hàn Đông Liệt nói, các cô lập tức tản ra, sau đó mỗi người cầm một hộp nhẫn kim cương đi đến trước mặt hai người họ.
Âu Tiểu Thiển nhìn hàng nhẫn kim cương phía trước, liền cảm thấy lóa mắt!
“Bà xã, chọn cái em thích đi!” Hàn Đông Liệt cười nói với cô.
“Không có!” Cô chưa xem đã kết luận.
Thấy bộ dáng bất hợp tác của cô, Hàn Đông Liệt thở dài một cái, sau đó lấy một cái nhẫn kim cương từ trong hàng ra, chiếc nhẫn có hoa văn tinh xảo, ở giữa là viên kim cương lấp lánh, còn có hai vòng uốn lượn, thoạt nhìn rất bắt mắt.
“Vậy cái này đi!” Anh đem chiếc nhẫn cho cô nhìn.
Âu Tiểu Thiển nhìn nhẫn kim cương trước mắt, mặt cô từ từ nóng lên, tim cũng đập loạn xạ. Cô rõ ràng là muốn cự tuyệt, nhưng chẳng biết tại sao, môi giống như bị người khác khống chế, lại còn nói, “Sao cũng được!”
Cô vậy là ngầm cho phép mình sao? Nếu như đây là cầu hôn, vậy coi như cô đã đồng ý?
Hàn Đông Liệt vui vẻ nhìn cô, cầm tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó hơi cúi đầu, hôn chiếc nhẫn nói, “Bà xã, anh nhất định sẽ ở cạnh em, yêu em cả đời!”
Âu Tiểu Thiển kinh ngạc muốn rút tay về, nhưng lại bị anh bá đạo giữ thật chặt. Mọi người trong cửa tiệm đều vỗ tay chúc mừng, mà cô càng lúc càng đỏ mặt.
“Tôi… Tôi biết, anh mau buông ra!” Cô cố ý dùng giọng giận dữ nói với anh, nhưng trong lòng đã hoàn toàn bị anh chinh phục.
Bỏ qua mọi việc, lúc này cô giống như tân nương, hạnh phúc không tìm được phương hướng rồi.
“Tiểu Thiển…”
Hàn Đông Liệt nhẹ giọng gọi tên cô, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, lại đúng lúc anh cúi đầu hôn lên môi cô, trước mắt mọi người, anh nhẹ nhàng hôn cô, mà cô cũng không chống cự, tùy ý để anh hôn.
Không biết qua bao lâu, môi của anh từ từ rời đi, sau đó ở bên tai cô nhẹ giọng, “Chuyện kế tiếp, chúng ta về nhà làm!”
Âu Tiểu Thiển kinh ngạc, vừa định đẩy anh ra, lại bị anh bế lên, sải bước ra khỏi cửa tiệm.
Hôm nay, từ lúc bắt đầu, cô đều bị anh nắm giữ, bá đạo mang tới nơi này, bá đạo vì cô chọn nhẫn, bá đạo hôn cô, cuối cùng lại bá đạo bế cô rời đi.
Hành động của anh quả thực rất bá đạo, nhưng bên trong lại dịu dàng, làm cô không có cách nào cự tuyệt…
“Liệt, lời anh nói là thật sao? Anh vĩnh viên yêu tôi, vĩnh viễn ở bên tôi chứ?” Cô ở trong иgự¢ anh, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hàn Đông Liệt nghe cô thân mật gọi tên mình, siết chặt vòng tay đang ôm cô nói, “Dĩ nhiên, em muốn anh thề sao?”
“Không cần, như vậy là đủ rồi!”
Cô dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc…