Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 56

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Âu Tiểu Thiển vẫn không nhúc nhích, mà Hàn Đông Liệt giống như đứa trẻ nằm trong lòng cô, mặt mỉm cười hạnh phúc.
Thời gian từ từ trôi, Âu Tiểu Thiển cảm thấy thân thể mình tê cứng, cô khó chịu nhíu mày, oán giận nói: “Hàn Đông Liệt, anh vô lại, còn không mau đứng lên, toàn thân tôi đều đã tê rần!”
Hàn Đông Liệt miễn cưỡng mở mắt, sau đó chậm rãi rời khỏi người cô, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xoa Ϧóþ thân thể cho cô, cười nói: “Bà xã, sau này chúng ta già đi, chắc cũng giống như vầy nhỉ?”
“Cái gì?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc đứng dậy, cảm giác tê đau đột nhiên lan tỏa, cô khó chịu cau mày, hung hăng nói: “Tôi cũng chưa có đồng ý gả cho anh, không cần gọi tôi là bà xã.”
“Mặc dù lúc này em chưa phải vợ anh, nhưng anh đã quyết định, cả đời sẽ gọi em như vậy.” Anh bá đạo tuyên bố, vui vẻ nhìn cô cười.
“Vô lại!” Âu Tiểu Thiển mắng, chịu đựng đau đớn trên người, đi xuống giường.
“Em đi đâu?” Anh kích động hỏi.
Âu Tiểu Thiển đi tới cửa, quay lại nói: “Tôi đi chuẩn bị hành lý, không phải nói hôm nay sẽ trở về sao?”
Hơn nữa, cô khẳng định Three lúc này không ở nước Mĩ, anh sẽ đi đâu? Rốt cục xảy ra chuyện gì? Lần gặp cuối cùng sắc mặt anh ấy cỏ vẻ không tốt, chả lẽ anh mắc bệnh? Thực sự lo lắng cho anh! Mà có lẽ anh ấy đã trở về Đài Loan, dù sao anh cũng là người Đài Loan!
Đã đến lúc… Trở về!
Âu Tiểu Thiển ra khỏi phòng, Hàn Đông Liệt nằm lại trên giường vui vẻ cười không ngừng, chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc sẽ đến nhanh như vậy, cuộc sống như cái xác không hồn trước đây cũng kết thúc.
Lúc này anh nhất định phải nắm chắc cơ hội, nhất định làm cho cô đồng ý làm vợ mình, nhất định làm cho cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình.
Giữa trưa, trên phi cơ…
Âu Tiểu Thiện cùng Hàn Đông Liệt ngồi cạnh nhau, Âu Tiểu Thiển hơi cúi đầu, vẻ mặt u sầu!
Hàn Đông Liệt nhìn ra tâm sự của cô, đưa một tay ra ôm cô, sau đó dịu dàng nói, “Em lại lo lắng cho Three?”
“…” Âu Tiểu Thiển không nói, chỉ cúi đầu càng sâu.
Hàn Đông Liệt đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu cô, an ủi nói: “Em yên tâm, anh đã cho người đi tìm, hơn nữa thời điểm anh ta đưa thư cho anh, anh đã để ý rồi, anh nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức của anh ta, em không cần lo lắng, anh nhất định giúp em tìm anh ta!”
Người đàn ông đã ở cạnh mình chín năm, đột nhiên biến mất, cô nhất định sẽ rất lo lắng, tuy nghĩ vậy khiến anh có chút ghen tuông, nhưng vì cô, ăn giấm chua cũng không sao, anh chỉ muốn nhìn cô cười mà thôi!
Âu Tiểu Thiển chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như một bến bờ an toàn, luôn vì cô che gió che mưa, luôn an ủi cô vào thời khắc đau khổ, mặc dù thực bá đạo, thực vô lại, nhưng là… cũng rất ấm áp.
“Cám ơn anh…!” Cô nhẹ nhàng nói, sau đó nhắm mắt lại tựa đầu vào vai anh.
Đài Loan, nhà họ Hàn.
Âu Tiểu Thiển cùng Hàn Đông Liệt đi vào biệt thự nhà họ Hàn, mà ở bài trí không thay đổi gì, giống hệt như bốn năm trước, làm cho người ta nhìn lại có cảm giác hoài niệm.
Hai người vừa bước vào sảnh, liền thấy Lê Thư Nhã cùng Tuyết Nhi đón tiếp. Bốn năm qua hai người họ thay đổi rất nhiều, Lê Thư Nhã già đi, Tuyết Nhi lại trở nên chín chắn.
“Đông Liệt!”
“Anh Đông Liệt!”
Hai người kêu lên thân mật, đi tới trước mặt anh, mà thời điểm vừa nhìn thấy Âu Tiểu Thiển, Lê Thư Nhã kinh ngạc nói: “Con… Con là Thiển Thiển?”
Bốn năm không gặp, cô thay đổi quá nhiều, giống như là một người hoàn toàn khác.
“Con…” Âu Tiểu Thiển cúi đầu thật sâu, không biết làm thế nào giải trừ được tình huống này.
Mà Hàn Đông Liệt nhìn thấy cô bị làm khó, vội vàng nắm lấy tay cô, sau đó cười với Lê Thư Nhã giải thích: “Mẹ, thật ra cô ấy không phải Thiển Thiển, mà là Tiểu Thiển - em gái của Thiển Thiển, con biết mẹ bây giờ mẹ còn hoài nghi, nhưng sau này có thời gian, con sẽ giải thích rõ với mẹ!”
Anh vừa nói xong, Lê Thư Nhã cùng Tuyết Nhi cũng tò mò nhìn về phía Âu Tiểu Thiển, mà Âu Tiểu Thiển từ từ ngẩng đầu lên, hướng về phía Lê Thư Nhã nói: “Thật xin lỗi!”
Một câu xin lỗi, làm cho Lê Thư Nhã lộ ra nét mặt hiền lành, kéo tay cô nói: “Vào đi!”
Bốn người cùng đi vào sảnh chính, Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhẹ nhàng lôi một tay Hàn Đông Liệt nói: “Ông ấy đâu?”
Hàn Đông Liệt nghi hoặc hỏi: “Ai cơ?”
“Cha anh!” Hai chữ này nói ra khỏi miệng, cô không khỏi có chút lúng túng, bởi vì bốn năm trước cô còn thân mật gọi ông ấy là cha, mà bây giờ, cô không thể gọi ông ấy như vậy, mà ngay cả tên của ông, cô cũng rất khó nói ra.
Mặc dù giọng cô rất nhỏ, nhưng ba người đều nghe thấy, hơn nữa thời điểm nghe được, sắc mặt họ trở nên không tốt.
Đã xảy ra chuyện gì sao? Âu Tiểu Thiển tò mò muốn biết.
Hàn Đông Liệt âm trầm, nhưng vẫn miễn cưỡng một nụ cười, nói: “Bốn năm trước, ông ấy đột nhiên sinh bệnh, đến giờ vẫn ở trong bệnh viện, nằm trên giường bệnh không dậy nổi.”
Chuyện này là báo ứng, ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, hãm hại bạn tốt của mình, giờ bản thân cũng mang bệnh.
Sắc mặt Âu Tiểu Thiển trở nên khó coi, chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Bầu không khí trở nên lúng túng, Tuyết Nhi vừa thấy Âu Tiểu Thiển liền cảm thấy không thoải mái, ghen tức bộc phát.
Cô thân mật kéo tay Hàn Đông Liệt, nói: “Anh Đông Liệt, anh trai em nói anh đã đồng ý để em làm thư ký của anh, là thật sao?”
“Hả? Ừ…” Anh khẽ gật đầu.
“Thật tốt quá, em nhất định sẽ làm thư ký tốt!” Tuyết Nhi vui vẻ nhảy dựng lên, cố ý hôn lên mặt anh.
Hàn Đông liệt đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Âu Tiểu Thiển, mà Âu Tiểu Thiển cũng đồng thời di chuyển tầm mắt đến hướng khác, né tránh tầm mắt của anh.
Hàn Đông Liệt đột nhiên cau mày thật chặt, trong lòng phức tạp, không tự chủ, anh mỉm cười nhìn về phía Tuyết Nhi đang ở bên cạnh, nói: “Sau này làm việc cùng nhau, nhờ cậy em!”
Tuyết Nhi không ngờ anh sẽ nói như vậy, tâm tình trở nên vui vẻ, thân mật lôi kéo cánh tay của anh. Mà Âu Tiểu Thiển hơi xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“Tiểu Thiển!” Hàn Đông Liệt cố ý gọi, muốn nhìn nét mặt hiện tại của cô.
Nhưng Âu Tiểu Thiển vẫn không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, phòng của tôi vẫn như cũ phải không, tự tôi đi là được rồi!”
Cô nói xong liền vội vã đi về phía phòng mình.
Hàn Đông Liệt thấy cô né tránh, cũng muốn đuổi theo, nhưng cánh tay lại bị Tuyết Nhi nắm chặt, còn nũng nịu: “Anh Đông Liệt, anh ở Mĩ nhất định gặp anh trai em, anh ấy hiện tại thế nào?”
Hàn Đông Liệt phiền lòng cau mày, thấy cô chạy vào phòng, trả lời Tuyết Nhi: “Ừ, anh ấy vẫn sống tốt!”
Mấy giờ sau, sắc trời từ từ tối, Hàn Đông Liệt rốt cục tìm được cớ né tránh Tuyết Nhi, liền đi tới trước cửa phòng Âu Tiểu Thiển, vốn định đẩy cửa vào, nhưng còn do dự một chút, vươn tay gõ lên cửa vài cái.
Trong phòng lẳng lặng không truyền ra bất kỳ âm thanh nào, anh có chút lo lắng muốn đẩy cửa ra, lúc giơ tay lên thì cửa cũng vừa được mở.
Âu Tiểu Thiển đứng sau cửa, khách sáo nói: “Tìm tôi có chuyện gì không?
“Không có chuyện thì không thể tìm em sao?” Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, anh nổi giận trong lòng, nhớ lúc nãy Tuyết Nhi thân mật với mình như vậy, mà cô lại không có phản ứng, lửa giận trong lòng càng tăng thêm.
Ở Mĩ cô không phải đã biểu lộ tâm ý của mình sao? Cô hẳn đã thích anh, nhưng sao hiện tại lại không có phản ứng? Chẳng lẽ người đàn ông mình thích thân mật cùng phụ nữ khác, cô cũng không quan tâm sao?
“Không có chuyện gì thì mai gặp, giờ tôi rất mệt!” Cô vừa nói vừa đóng cửa. Nhưng Hàn Đông Liệt đưa tay cản lại, kiềm lại lửa giận nói: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây!”
Âi Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói gì? Tôi chỉ đáp ứng cùng anh trở về, chứ không đáp ứng mọi yêu cầu của anh!”
“Vậy thì sao? Anh chính là muốn ngủ chung một chỗ với em, em ngăn cản việc này được sao?” Anh lộ ra vẻ bá đạo, tức giận nhìn cô.
Nhìn bộ dáng tràn đầy lửa giận của anh, Âu Tiểu Thiển thở dài nói: “Tôi không biết sao anh lại tức giận, nhưng đừng có phát tiết trên người tôi, hơn nữa tôi chưa đồng ý gả cho anh, anh quên rồi sao!”
“Em nói không biết tại sao anh tức giận? Rõ ràng chính em chọc giận anh, lại giả bộ cái gì cũng không biết?” Anh rống to với cô.
“Anh muốn tôi trở lại, tôi đã trở lại, muốn tôi về nhà họ Hàn, tôi về nhà họ Hàn, muốn làm gì tôi cũng đã làm, anh có gì mà phải tức giận? Tại sao phải tức giận? Người nên tức giận phải là…” Cô cũng rống to, nhưng nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc