Âu Tiểu Thiên đột nhiên trở nên giận dữ, dùng sức trừng mắt nhìn anh nói: “Anh đã sớm biết Three đột nhiên biến mất, anh rõ ràng đã sớm biết nhưng lại không nói cho tôi?”
Anh ta rõ ràng biết từ trước, lại đứng một bên nhìn cô lo lắng, anh muốn cười nhạo cô sao?
Hàn Đông Liệt thản nhiên nói: “Là do anh ta nói anh làm như vậy, anh cũng chỉ nhận ủy thác của người ta mà thôi!”
“Là anh ấy nói anh làm như vậy? Tại sao?” Cô gào thét hỏi.
“Anh cũng không rõ, anh ta chỉ đưa anh lá thư này, không nói gì thêm!” Anh trả lời đầu đuôi ngọn nguồn, không dám úp úp mở mở.
Âu Tiểu Thiển có chút nghi ngờ nhìn anh, lúc trước cô thực sợ hãi, thực lo lắng, trễ như vậy tìm đến, tưởng rằng ở bên cạnh anh sẽ tìm được một chút cảm giác an toàn, bởi bên cạnh cô chẳng còn ai ngoài anh, thế mà anh lại…
“Thư kia đâu? Mau đưa cho tôi!” Cô trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói.
Mà Hàn Đông Liệt lại giảo hoạt cười nói: “Anh nói rồi, trước tiên phải đáp ứng anh một điều kiện!”
“Vô liêm sỉ” cô hung tợn phun ra ba chữ này, không nghĩ tới anh lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thật đê tiện!
Hàn Đông Liệt khẽ run người, nói: “Không sao, chỉ cần đạt mục đích là được, em rốt cục đáp ứng hay không? Nếu càng kéo dài thời gian, không chừng xảy ra chuyện lớn!”
Anh cố ý nói như vậy, khơi mào bất an trong lòng cô, khiến cô không thể không đáp ứng.
Âu Tiểu Thiển do dự nhìn anh, trong lòng anh muốn gì, cô đều đoán được, anh sẽ không làm tổn thương cô, thế nhưng…
Ở thời điểm còn đang do dự, cô hít sâu một hơi rồi đáp: “Tôi đáp ứng, nói đi, là chuyện gì?”
Hàn Đông Liệt tươi cười, sau đó bước từng bước đến trước mặt cô, mỉm cười nói: “Theo anh quay về Đài Loan, về nhà họ Hàn!”
Thực ra anh có thể buộc cô kết hôn với anh, nhưng anh lại không muốn, lời hồi đáp của cô làm cho anh càng thêm tin tưởng, sau khi cân nhắc cô nhất định sẽ nhận lời, cô gái này nhất định trở thành vợ anh!
Đối với yêu cầu của anh, cô hơi chút kinh ngạc, không ngờ anh lại yêu cầu đơn giản như vậy, chỉ cần cô trở về, kỳ thực cô cũng tính trở về từ sớm, nhiệm vụ sắp hoàn thành lại bị bại lộ, nếu ở lại, trước sau cũng bị người ta truy lùng… Cho nên yêu cầu này…
“Được, anh định thời gian, lúc nào tôi cũng có thể cùng anh trở về!”
“Vậy ngày mai đi!” Thừa Vũ đưa cho anh vé máy bay, thời điểm xuất phát là ngày mai, không cần lãng phí!
“Được, vậy thư đâu?” Cô vươn tay về phía anh muốn phong thư của Three.
“Để anh đi lấy cho em!” Anh đến bên giường, cầm phong thư màu trắng ở đầu giường, xoay người đưa cho cô, nói: “Chính là đây!”
Âu Tiểu Thiển nhận lấy, nhìn phong thư, bất an trong lòng càng gia tăng. Trong này sẽ viết gì? Lời dặn dò? Một số tiền lớn? Hay là… di thư?
Cô nhìn chằm chằm phong thư, chần chừ không mở ra, chỉ sững sờ cầm nó trong tay!
“Làm sao vậy? Không dám nhìn? Muốn anh giúp em xem trước không?” Hàn Đông Liệt nhìn bộ dáng của cô, bất giác mở miệng hỏi.
“Không cần!” Cô đột nhiên hoàn hồn cự tuyệt, sau đó chậm rãi mở phong thư ra.
Bên trong lộ ra tờ giấy trắng, trên đó không có nhiều chữ, đơn giản chỉ có ba chữ!
‘Lam Á Đông’
Âu Tiểu Thiển thấy ba chữ kia, tay cầm lá thư bắt đầu run run, nước mắt chậm chạp rơi xuống.
Hàn Đông Liệt rũ mắt nhìn trộm lá thư, sau đó khó hiểu nhìn cô nói, “Em làm sao vậy? Chỉ là một cái tên mà thôi, sao phải đau lòng?”. Lam Á Đông hẳn là tên Three, đây là lần đầu tiên anh nghe tên của hắn.
Âu Tiểu Thiển nước mắt lã chã, rơi trên lá thư, run nhè nhẹ, môi chậm rãi mở ra, nghẹn ngào: “Trứng thối, rõ ràng đã nói sẽ ở bên em… Kẻ lừa đảo, Three cái tên gạt người…”
Lam Á Đông, cái tên này, cô vĩnh viễn cũng không muốn gọi, vĩnh viễn không gọi anh như vậy… Nhưng mà anh để lại cái tên này!
Còn nhớ 9 năm trước, bọn họ lần đầu gặp mặt ở Thiên quốc gia!
Anh là Three? Cô mang vẻ mặt lạnh nhạt, bởi vì cô vừa chấp hành nhiệm vụ thứ nhất, kết quả thất bại, là do tên đàn ông thối tha làm hỏng, cho nên cô chán ghét đàn ông, tất cả đàn ông đều đáng ghét.
Chào, tôi là Three, từ hôm nay trở đi sẽ là trợ lý của cô, tên thật của tôi là Lam Á Đông, cô có thể gọi tôi là Á Đông! Anh dịu dàng tươi cười, nhưng ở trong mắt cô lại trở thành giả tạo.
Anh chỉ là trợ lý của tôi, kêu bằng biệt hiệu là được rồi, tên làm gì chứ, tôi không cần biết!
Anh nhíu mày, lại mỉm cười như trước, nhưng tôi cảm thấy nên cho nhau biết tên, như vậy có vẻ thân thiết, hơn nữa chúng ta ngoài hợp tác ra cũng có thể làm bạn à!
Tôi không cần bạn bè, anh là trợ lý của tôi, cũng chỉ là trợ lý của tôi, tên của anh là Three, tôi chỉ gọi anh như vậy thôi!
Chà? Cô thật sự cứng nhắc như vậy sao? Chỉ là kêu cái tên thôi mà, chúng ta về sau có thể muốn sống cùng nhau thật lâu thật lâu không chừng!
Vậy thì sao?
Ách… Thế nào cũng được, cô thích gọi Three vậy thì gọi Three! Anh dịu dàng tươi cười, như gió mùa xuân thổi nhẹ, anh đưa một bàn tay ra, cười nói, chúng ta về sau hợp tác tốt, Âu tiểu thư!
Nghe anh gọi như vậy, cô không khỏi kinh ngạc, sau đó đưa tay ra bắt tay anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng!
Nhưng anh lại đột nhiên trở nên giảo hoạt, cúi đầu ghé sát lỗ tai cô, nhỏ giọng nói, từ nay trở đi tôi cũng sẽ cố gắng để cô gọi tôi bằng tên, tôi nhất định sẽ làm được.
Cô đột nhiên lùi về phía sau, giận dữ nói, trừ khi anh ૮ɦếƭ, bằng không cứ nằm mơ đi!
Âu Tiểu Thiển không ngừng khóc, nhớ tới những sự kiện trước đây, cảm thấy cơ thể mình từ từ bị đào rỗng. Cùng anh hợp tác đã gần chín năm, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng dịu dàng chiếu cố mình, nhưng hiện tại anh lại đột nhiên biến mất, ngay cả một câu cũng không để lại, chỉ cho cô ba chữ đơn giản như vậy.
“Kẻ lừa đảo, tên đạt lừa gạt…” Cô nghẹn ngào, thanh âm có chút mơ hồ.
Hàn Đông Liệt tiến lên từng bước ôm cô vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu cô, an ủi, “Tuy rằng anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trước lúc rời đi, hắn đã giao em cho anh, anh nhất định thay hắn chiếu cố em, cho nên mở mắt ra nhìn anh… Anh vĩnh viễn ở bên cạnh em!”
Âu Tiểu Thiển từ từ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh, vẻ kiêu ngạo lúc trước đã không còn, giờ toàn bộ đều là dịu dàng.
Tay nắm lá thư thật chặt, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, cảm nhận sự dịu dàng của anh.
Từ từ mở miệng, nhẹ nhàng nói, “Thật sự… sẽ… vĩnh viễn sẽ… không rời xa?”
Những lời này có bao nhiêu người đã nói với cô, nhưng lại từng bước từng bước rời xa cô, bây giờ anh cũng nói, có thể sau này sẽ lại rời xa cô? Rõ ràng trong lòng muôn trùng bất an, nhưng nghe được lời của anh, lại không khỏi trở nên vui vẻ!
Thật hạnh phúc, thật hạnh phúc…
Hàn Đông Liệt cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán cô, sau đó cười nói, “Anh nhất định sẽ mãi mãi bên cạnh em, bảo vệ em!”
Lời của anh như ma pháp lởn vởn bên tai cô, xua tan đi nỗi đau trong lòng cô. Cô nhắm hai mắt lại, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Sáng sớm, gió thổi vào trong phòng, Âu Tiểu Thiển miễn cưỡng mở mắt, bên tai có tiếng ngáy đều đều. Cô quay đầu, nhìn gương mặt đang mê say ngủ của Hàn Đông Liệt.
Đây là lần đầu tiên cô chăm chú nhìn mặt anh, đến tận bây giờ mới phát hiện, người đàn ông này quả thực rất rất đẹp trai, hơn nữa nhớ tới đêm qua anh an ủi mình, bàn tay to không ngừng vuốt ve đỉnh đầu, mãi đến khi mình ngủ mới thôi.
Cô bất giác mỉm cười, sau đó chậm rãi đưa môi mình tới gần anh, hôn nhẹ lên mặt anh, nhỏ giọng nói, “Cám ơn!”
Cô vừa định rời anh xuống giường, nhưng lại đột nhiên bị ôm lấy, sau đó lăn một vòng trên giường lớn, cô kích động người đang đè trên mình, kinh ngạc nói, “Anh, anh, anh tỉnh?”
Hàn Đông Liệt hé mắt, hai tay chống đỡ vô lực gục xuống dưới, cả người đè trên người cô, miễn cưỡng nói, “Anh chưa tỉnh!”
Âu Tiểu Thiển nhỉu mày, dùng sức đẩy người anh, rống to, “Tên vô lại, mau tránh ra!”
Hàn Đông Liệt hơi động đậy, nhân cơ hội hôn cổ cô, nỉ non, “Bà xã, đêm qua anh an ủi em rồi, giờ để cho anh ngủ một chút thôi! Chút nữa thôi!”
Trong nháy mắt, mặt Âu Tiểu Thiển đỏ như quả táo!