Nhìn Âu Tiểu Thiển như vậy, Hàn Đông Liệt trở nên tức giận, dùng sức nắm lấy tay cô, gầm nhẹ, “Đi theo tôi!”
Viên thuốc trong tay Âu Tiểu Thiển rơi trên mặt đất, dùng dằng nói, “Anh làm gì đấy? Buông tôi ra…..”
Hàn Đông Liệt lôi cô ra khỏi tiệm thuốc, đứng ở lề đường dành cho người đi bộ, xe cộ chạy không ngừng, hai người chỉ nhìn về phía trước, hồi lâu không nói chuyện.
Ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu vào hai người, Âu Tiểu Thiển không nhịn được nói, “Cuối cùng anh muốn làm cái gì? Đứng ở chỗ này nóng sắp ૮ɦếƭ rồi!”
Hàn Đông Liệt nhìn cô không chớp mắt, đôi môi có chút khô khốc, giống như thề, nói ra ba chữ, “Anh yêu em!”
“Cái…… Cái gì? Anh, anh điên rồi? Trúng gió rồi sao?” Âu Tiểu Thiển hỏi ngược lại, đồng thời lui về sau một bước, trong lòng cuồng loạn không dứt như nói cho cô biết, phải mau rời khỏi nơi này thôi.
“Anh yêu em…. Anh nói anh yêu em!” Tiếng của Hàn Đông Liệt càng ngày càng lớn, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của anh, khiến cho mọi người chung quanh phải dừng chân.
Âu Tiểu Thiển lúng túng không biết như thế nào cho phải, lui về phía sau một bước lại bị anh bắt được, kéo vào bên cạnh anh lại hướng về phía cô rống to một lần nữa, “Âu Tiểu Thiển, anh, yêu, em!”
Âm thanh cả đường phố cũng dừng lại, cũng chỉ có tiếng chiếc xe qua lại, mỗi người đi qua cũng dừng chân lại nhìn bọn họ.
“Anh…. anh điên thật rồi! Nói xằng nói bậy, tôi…. Tôi còn rất nhiều việc cần hoàn thành, tôi đi trước…”
Âu Tiểu Thiển giùng giằng muốn rời khỏi, nhưng Hàn Đông Liệt lại giữ chặt cô, đứng trước tất cả người đi đường nói, “Gả cho anh đi, anh muốn em giúp anh sinh con, anh muốn em đi theo anh cả đời, cho nên…. gả cho anh đi!”
Âu Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh lại có thể cầu hôn cô trước bao nhiêu người như vậy. Hơn nữa nét mặt mỗi người đi đường đều mong đợi cô nói “Dạ!”
Do dự, do dự, u buồn một lần nữa! Cô lo lắng, hai chân không ngừng lui về phía sau, giống như là có người đang bức cô đến bên vách núi, để cho cô sợ!
“Tôi….. Tôi…. anh….. anh…..” Âu Tiểu Thiển vừa run rẩy vừa không ngừng nói anh tôi anh tôi, cuối cùng cô hơi lo lắng hỏi, “Anh không muốn ép tôi!”
Thật ra thì không phải là cô không muốn đồng ý với anh, chỉ là cô không biết mình có nên đồng ý hay không. Bỏ qua việc anh là kẻ thù của nhà họ Âu, điều cô sợ hơn đó chính là cô sẽ mang lại bất hạnh cho anh.
Từ nhỏ đến lớn, từng người thân ở bên cạnh cô sẽ bỏ cô đi, lần một lần hai có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng là chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần, không tránh khỏi để cho cô không lo sợ được. Giống như có Tử Thần đi theo bên cạnh cô, để cho cô ngày càng sợ, càng khủng hoảng!
“Tiểu Thiển….” Hàn Đông Liệt gọi tên của cô, tay cũng bắt được hai cánh tay của cô, không để cho cô có cơ hội lui về phía sau, chỉ có thể dựa vào gần mình.
Mà người chung quanh cũng bắt đầu ồn ào, cũng vừa vỗ tay vừa nói “Gả cho anh, gả cho anh, gả cho anh…..”
Nghe những lời như vậy, trên mặt mỗi người bọn họ đều là vẻ mặt mong đợi, Âu Tiểu Thiển từ từ lọt vào thế giới hỗn loạn.
Cố gắng để cho mình giữ tỉnh táo, nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn mặt của anh, chỉ có thể cúi đầu chậm rãi nói, “Để cho tôi…… suy nghĩ thêm một chút!”
Nghe được câu trả lời, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt thất vọng, chỉ có Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn cô. Thời điểm cầu hôn, anh nghĩ cô sẽ cự tuyệt, hoặc bỏ chạy, hoặc mắng anh là kẻ điên, không dám tưởng tượng cô sẽ gật đầu, vì hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn! Nhưng cô lại lo lắng, lại chần chừ, trước đây anh cứ nghĩ chuyện này là tuyệt đối không thể, giờ thành ra có chút hi vọng!
Miệng anh tự nhiên tươi cười, ôm cô trong vòng иgự¢, nói: “Anh sẽ cho em thời gian cân nhắc, dù cần cả đời, anh vẫn sẽ chờ, chờ em đồng ý mới thôi!”
Được hơi ấm của anh bao bọc, bất an trong lòng Âu Tiểu Thiển lập tức tiêu tan. Có lẽ vừa rồi cô còn muốn đồng ý, cô vừa để vuột mất chú rể rồi, hình như… hiện tại cô đã bắt đầu thấy hối hận?
Nhìn hai người như vậy, mọi người tươi cười, từ từ dạt ra, nhưng họ không nhìn thấy, lẫn trong đám đông có một người đàn ông vẫn luôn quan sát hai người họ, miệng anh tươi cười dịu dàng, tỏa ánh sáng ấm áp.
Lúc sau anh nhìn Âu Tiểu Thiển, rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Gió thổi hiu hiu mang theo câu nói của anh: “Tạm biệt, người anh yêu nhất… Chúc em hạnh phúc!”
Chạng vạng, Hàn Đông Liệt cùng Âu Tiểu Thiên về tới biệt thự.
“Hi! Đôi vợ chồng son rốt cục đã về rồi, để tôi phải chờ mòn mỏi!” Hai người vừa đi vào sảnh đã nghe thanh âm lỗ mãng của Thừa Vũ.
Âu Tiểu Thiển liếc mắt nhìn anh, sau đó cũng không thèm để ý, mà Hàn Đông Liệt lại cau mày nói: “Sao cậu lại tới đây?”
“À, mình tới đưa cậu cái này!” Thừa Vũ đi đến trước mặt, đưa cho anh một túi hồ sơ nhỏ.
“Đây là cái gì?” Hàn Đông Liệt tò mò mở ra, bên trong là hai vé máy bay.
Thừa Vũ thần bí cười hề hề, ghé miệng gần lỗ tai anh, nói: “Cậu cũng nên trở về sớm đi, em gái mình ngày nào cũng gọi điện quấy rầy, hỏi cậu đang làm gì bên này. Mình phiền muốn ૮ɦếƭ rồi, hơn nữa, cậu cũng đừng quên, mình giúp cậu tìm bà xã về, nhưng cậu không được buông tay em gái mình, bằng không cũng không được tổn thương nó, không được làm nó khóc!”
Em gái tính tình không tốt, rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng là người thân của anh, anh cũng không muốn cô khóc, hơn nữa nếu bị cô khóc lóc mà quấy rầy, nhất định sẽ rất phiền!
Hàn Đông Liệt nghe xong lời của anh, nắm chặt hai vé máy bay trong tay, đảo mắt nhìn Âu Tiểu Thiển đang ngồi trên sô pha uống nước, hơi nhíu mày.
Mà uống nước xong, Âu Tiểu Thiển nhìn đến ánh mắt của anh, liền tránh né, lại nhìn người hầu bên cạnh nói: “Three đâu? Sao nãy giờ không thấy anh?”
Người hầu cung kính cúi đầu trả lời: “Tiểu thư vừa ra ngoài thì thiếu gia cũng đi, đến giờ cũng chưa trở về!”
Âu Tiểu Thiển hơi nhíu mày, dạo gần đây thấy Three hơi kỳ quái, thường thì anh ấy sẽ không ra ngoài, hơn nữa khi hành động cũng đều cho cô biết, nếu có việc gấp ra ngoài sẽ nhờ người khác báo hoặc đích thân gọi điện, nhưng hiện tại không thấy bóng dáng anh, mọi người tìm cũng không thấy.
Càng nghĩ càng thấy bất an, cô vội vàng lấy di động ra gọi cho anh, nhưng điện thoại ở bên tai thật lâu cũng không kết nối được.
Anh đi đâu? Chuyện như vầy chưa từng xảy ra!
Hàn Đông Liệt bắt gặp vẻ mặt khẩn trương của cô, nhớ lại lời Three nói với mình lúc sáng, lòng cũng đã sáng tỏ.
Anh đến bên cạnh, đặt một bàn tay lên bả vai cô, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Âu Tiểu Thiển hơi lắc đầu, hốt hoảng nói: “Không, không có gì!”
“Nếu như có chuyện, em có thể nói với anh!” Anh cố ý nói như vậy, lại không kể với cô chuyện lúc sáng, bởi anh đã có sẵn một kế hoạch trong đầu.
Lúc này Âu Tiểu Thiển không để tâm đến lời của anh, trong lòng bất an không thôi! Three rốt cục đi đâu?
Một giờ, hai giờ, ba giờ… Thời gian chậm rãi trôi qua, đến tận lúc khuya!
“Cốc cốc cốc!” Cửa phòng Hàn Đông Liệt bị ai đó gõ.
Anh nằm trên giường nhưng không ngủ, tựa như đoán trước sẽ có người tới tìm, nên luôn chờ đợi.
Chậm rãi bước tới, mở cửa ra, nhìn hình dáng nhỏ nhắn của Âu Tiểu Thiển, anh nói: “Sao vậy? Trễ như vầy còn tới, muốn mê hoặc anh sao?” Anh cố ý nói giỡn.
Âu Tiểu Thiển ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày thật chặt nói: “Xem ra tôi tìm không đúng người, xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi!”
Cô nói xong muốn xoay người đi thì cánh tay liền bị Hàn Đông Liệt giữ lại, kéo cả người cô vào trong lòng, nói bên tai cô: “Bà xã, rốt cục đã có chuyện gì? Vì sao lại mang vẻ mặt như vậy đến tìm anh?”
Bị anh ôm như vậy, Âu Tiểu Thiển cảm thấy an tâm, vùi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, nói nhỏ: “Không tìm thấy Three, tôi rất sợ nhỡ anh ấy gặp chuyện không hay!”
Gần đây anh ấy âm thầm hành động, cô vừa gọi điện về Thiên quốc gia, không ai biết anh ấy đi đâu, boss còn nói Three muốn rời khỏi Thiên quốc gia, đã từ chức trợ thủ.
Vì sao anh lại gạt cô? Rốt cục anh muốn làm gì? Vì sao lại đột ngột biến mất? Vì sao không nói cho cô? Anh như người thân của cô, vửa như bằng hữu, vừa như anh trai, nhưng lại đột nhiên biến mất, là vì sao?
Hàn Đông Liệt ôm cô đang run rẩy ở trong lòng mình, cúi đầu thương tiếc nhìn cô nói: “Em không cần lo lắng, thực ra sáng nay anh ấy có đưa cho anh một phong thư, có thể bên trong sẽ có manh mối!”
Âu Tiểu Thiển kinh ngạc đẩy anh ra, kích động nói: “Cái gì? Thư? Ở đâu? Mau đưa tôi!”
Thấy cô phản ứng thái quá, Hàn Đông Liệt có chút ghen tuông, không khỏi nhíu mày nói: “Anh sẽ đưa em, nhưng phải đáp ứng anh một chuyện!”