Giả?
Âu Tiểu Thiển kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ viên bảo thạch đen cô đưa cho chị là giả! Càng không nghĩ tới bởi vì điều sơ sót này khiến hắn nhận ra cô.
Hàn Đông Liệt thấy vẻ mặt cô thay đổi, đột nhiên cười, "Cho dù không có viên bảo thạch kia, tôi cũng nhất định sẽ nhận ra em!"
"Gạt người!" Âu Tiểu Thiển lườm hắn một cái.
Hàn Đông Liệt không cười nữa, sau đó đứng nói, "Đã hết năm phút, vợ, chúng ta đi ăn cơm!"
Âu Tiểu Thiển cảm thấy ngoài ý muốn, hắn lại có thể nghiêm tuân thủ giao ước như vậy, cô còn tưởng hắn sẽ luôn luôn vô lại như vậy!
Cô cũng đứng dậy, dùng chăn che mình,xấu hổ nói, "Anh ra ngoài trước đi, tôi xong ngay đây!"
Hàn Đông Liệt cười tà ác, sau đó xuống giường, chậm rãi mặc quần áo, thỉnh thoảng nhìn phản ứng xấu hổ của cô. Rõ ràng cũng đã là hai mươi bảy tuổi nữ nhân, lại còn sẽ như vậy xấu hổ, đây mới thật là để cho hắn cảm thấy vô cùng thú vị.
"Anh mặc nhanh một chút được không?" Âu Tiểu Thiển lúng túng nói.
"Có gì xấu hổ? Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, có cần giống như tiểu nữ sinh đỏ mặt không? Hơn nữa người như em, thấy người mình yêu, mới có phản ứng như vậy chứ?" Hàn Đông Liệt vừa chậm rãi mặc quần áo, vừa cố ý trêu chọc cô.
Âu Tiểu Thiển quay đầu, không thèm nói chuyện với hắn nữa, bởi vì nói chuyện với hắn sẽ rơi vào bẫy hắn bày ra.
Một lúc sau, cuối cùng Hàn Đông Liệt cũng mặc xong quần áo, trở về bên giường, hắn hôn nhẹ trên trán cô, nhẹ nhàng hỏi, "Vợ, Tảo An!"
Chỉ nói một chữ đơn giản, trong nháy mắt, mặt Âu Tiểu Thiển đỏ bừng. Trong đầu cô cũng tự giác sinh ra ảo tưởng kỳ quái, tình huống như vậy, giọng điệu như thế, sao càng lúc càng giống đôi vợ chồng son ngọt ngào nhỉ?
"Rầm!" Cánh cửa bị một người đóng thật mạnh ...
Âu Tiểu Thiển ngồi ở trên giường, cô cuộn người lại, dùng hai tay ôm lấy đôi chân mình, dựa đầu vào gối, dùng âm thanh vô cùng nhẹ nỉ non, "Cuộc sống như thế. . . . . . Mình thật sự có thể có sao?"
Phòng ăn ở lầu một
Hàn Đông Liệt vừa đi tới, liền nhìn thấy Three nhàn nhãn ngồi bên bàn ăn uống cà phê.
Hắn có chút kinh ngạc, tưởng rằng hắn ta có chuyện khẩn cấp gì đã đi rồi, nhưng sao hắn ta lại ở đây, không đi phòng của hắn ngăn cản sao? Hắn ta rốt cuộc đang có chủ ý gì vậy?
"Muộn như vậy mới xuống hình như không hợp quy củ Hàn gia nhỉ!" Three đặt ly cà phê xuống, mỉm cười nhìn hắn.
"Quy củ là do người đặt ra, là có thể thay đổi mọi lúc, cũng giống như con người, có lúc sẽ thay đổi!" Một câu hai nghĩa, không giấu giếm sát khí nhìn Three.
Three lộ ra khuôn mặt thân thiện, đôi mắt nhìn hắn, nói, "Thừa dịp cô ấy không có ở đây, chúng ta nói chuyện chút đi!"
Hàn Đông Liệt ngồi đối diện Three, cẩn thận hỏi, "Được thôi, anh muốn nói chuyện gì?"
Three dùng cái muỗng nhỏ không ngừng khuấy ly cà phê, trầm ngâm vài giây thì mở miệng chậm rãi nói, "Anh thích cô ấy thật lòng sao?"
"Nếu như không phải là thật lòng thì tôi cũng sẽ không tìm cô ấy mười lăm năm, sau đó còn tìm cô ấy bốn năm, tổng cộng sắp hai mươi năm, cậu cho rằng tôi đang nói đùa sao?" Kể từ khi nhìn thấy cô vui vẻ, hắn vẫn luôn luôn thật lòng, không hề có một khắc nào có ý đùa giỡn với cô.
"Vậy anh có thể bảo đảm, trong tương lai, mãi mãi về sau đều yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy sao?" Three dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Đông Liệt hơi nhíu mày một cái, có chút kỳ quái nói, "Cậu cho rằng mình là Mục Sư sao? Tại sao muốn hỏi cái này chứ?"
"Trả lời tôi, anh biết tại sao mà!" Hắn vẫn như cũ, hỏi thêm lần nữa.
Hàn Đông Liệt không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì, nhưng là vẫn kiên định trả lời, "Tôi sẽ!"
Three chần chừ một giây, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt dịu dàng, hơi cười cười nói, "Như thế là tốt rồi, có những lời như vậy. . . . . . Tôi đã yên tâm!"
Hàn Đông Liệt cau mày không hiểu, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn cầu xin anh giúp tôi làm một chuyện mà thôi!"
"Chuyện gì?" Hàn Đông Liệt hoàn toàn cũng không nghĩ tới, rõ ràng người đối nghịch với mình lại có thể nói “cầu xin”! Rốt cuộc là thế nào? Bốn năm không gặp giống như biến thành người khác vậy.
Three đã thấy hắn đối tốt với mình, nhưng vẫn dùng vẻ mặt bình thường nhất và động tác lấy ra một lá thư màu trắng đưa cho hắn nói: "Gần đây Boss giao cho tôi một nhiệm vụ rất bí mật, tôi nhất định phải thi hành một mình, cho nên nếu như có một ngày đột nhiên không thấy tôi nữa, thì nhờ anh đem lá thư này giao cho cô ấy!"
Thư?
Hai hàng lông mày của Hàn Đông Liệt cau chặt một lần nữa, vừa nhìn thấy lá thư màu trắng giống như lá thư u Thiển Thiển để lại cho hắn, coi như là di thư, mà lá thư này để làm gì?
"Rốt cuộc là cậu muốn đi làm cái gì? Hay là nói ngắn gọn cho tôi biết đi, nếu như cậu nói toàn bộ cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ giúp cậu!"
"Cho dù tôi không nói ra, anh cũng sẽ giúp tôi, đúng không?"
"Tại sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ giúp cậu?"
"Dĩ nhiên, bởi vì đối với anh mà nói thì anh đã mất đi một đối thủ cạnh tranh rồi, đối với anh mà nói là chuyện tốt, không phải sao?"
Hàn Đông Liệt ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình,, sau đó cầm lấy lá thư trên bàn, nói, "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu lần này, nhưng mà có thể nói cho tôi biết khi nào cậu trở lại không? Tôi sẽ chuẩn bị!"
Three cầm ly già phê kia, khoan thai nói, "Lần này có thể sẽ lâu một chút, cho nên . . . . . . Thời gian không xác định!"
"À, vậy sao, tôi hiểu rồi ! Nếu vậy cũng không cần trở lại!"
"Anh nói ai không muốn trở lại hả ?" u Tiểu Thiển đột nhiên xuất hiện ở cửa, có chút bất mãn nhìn hai người bọn họ.
Three để ly cà phê xuống, dịu dàng nhìn cô nói, "Không có gì, chúng tôi chỉ ở đây tán gẫu thôi!"
u Tiểu Thiển cau mày nhìn hắn, nhìn chăm chú thật lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi vào bàn, vừa ngồi xuống vừa nói, "Three, sắc mặt của anh càng ngày càng không tốt, mau tìm bác sĩ đi, đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi!"
"Được!" Three mỉm cười trả lời.
Âu Tiểu Thiển nhìn hai người, cảm giác hai người bọn họ là lạ, bình thường luôn luôn mang theo sát khí, hôm nay lại có thể hòa hợp như vậy, thật sự là làm cho người ta tò mò.
Hơn nữa gần đây Three cũng lạ, luôn tránh mặt cô, hơn nữa sắc mặt cũng không được tốt, chẳng lẽ là bị bệnh lạ gì sao?
Không không không, Âu Tiểu Thiển lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp!
"Đúng rồi, bà xã, sau khi ăn cơm xong, chúng ta đi dạo phố!" Hàn Đông Liệt đột nhiên ra tiếng, phá vỡ không khí quái dị này.
"Tôi không có thời gian, hơn nữa. . . . . . Không nên gọi tôi là bà xã, tôi không phải là bà xã của anh!" Cô đột nhiên rống to, cả phòng ăn đều vang lên tiếng của cô.
Hàn Đông Liệt để đồ ăn xuống, quay đầu nhìn cô cười nói, "Vậy cũng được, em đã từ chối, vậy lát nữa chúng ta sẽ xuất phát!"
"Cái gì?" Trong nháy mắt Âu Tiểu Thiển nổi trận lôi đình. Người đàn ông đáng ૮ɦếƭ này, chẳng lẽ không nghe rõ ràng cô vừa nói gì sao? Hắn lại còn dám bá đạo như vậy, thật là làm cho người ta tức giận.
Mà Three lẳng lặng nhìn hai người, ánh mắt lộ ra vẻ ưu thương, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười dịu dàng, bỗng nhiên ở nơi nào đó trên người bắt đầu đau đớn kịch liệt, hắn cố gắng cắn răng thật chặt!
Đã chống đỡ được bao nhiêu ngày rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ bị cô phát hiện, cho nên trước khi cô phát hiên . . . . . . rời đi!
Một tiếng đồng hồ sau, bên trong xe BMW
Âu Tiểu Thiển vẻ mặt hờn dỗi nhìn Hàn Đông Liệt ngồi ở chỗ ngồi trước, tâm tình khó chịu vô cùng. Mà người ngồi ở bên cạnh của cô, lại là một gương mặt với tinh thần sảng khoái, dáng vẻ vui vẻ đến mức đứa ngốc cũng nhìn ra .
Âu Tiểu Thiển quay mặt về phía cửa sổ, không nhìn tới hắn, mà những cảnh vật kia vừa thoáng qua trong mắt cô, bỗng nhiên cô kinh ngạc kêu lên, "Dừng xe, dừng xe, dừng xe!"
Xe lập tức dừng lại, cô mở cửa xe, lại bị Hàn Đông Liệt kéo tay.
"Em muốn làm gì đây?" Hắn hỏi.
Âu Tiểu Thiển quay đầu lại nhìn hắn, không lịch sự nói, "Tôi rất gấp, đi vệ sinh được không?"
Hàn Đông Liệt nhíu lên hai hàng lông mày, hoàn toàn không tin tưởng lời của cô ..., nhưng lại buông tay ra nói, "Mau trở lại!"
Âu Tiểu Thiển nở một nụ cười kì lạ với hắn, nhắm lại một con mắt nói "Ok!"
Lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghịch ngợm như vậy của cô, Hàn Đông Liệt đột nhiên sửng sốt, một hồi lâu cũng không có phản ứng, nhưng chờ hắn phản ứng thì cô đã đi rất xa.
Âu Tiểu Thiển đi mấy vòng, cuối cùng đi vào một nhà thuốc. Nhìn cô y tá mặc đồng phục màu trắng trong nhà thuốc, cô mở miệng nói, "Cho tôi hai viên Tђยốς tгáภђ tђคเ và một ly nước!"
Được, tiểu thư, xin chờ một chút!" Cô y tá mặc đồng phục không có một chút kinh ngạc, mỉm cười đi lấy thuốc.
Khi thuốc và nước ở trong tay của cô, lúc cô muốn uống thuốc, đột nhiên có một cánh tay bắt được tay của cô, nhỏ giọng nói, "Em ở đây làm gì?"
Âu Tiểu Thiển mắt liếc nhìn Hàn Đông Liệt, nhẹ nhàng như thường mà nói, "Không phải anh không muốn có đứa bé, cho nên tôi muốn làm biện pháp phòng ngừa!"