Cô không dám lên tiếng, sợ hắn sẽ phát hiện, cô cực kỳ hốt hoảng, nhanh chóng xoay người, sau đó chạy một cách điên cuồng.
Không biết hắn có phát hiện ra cô hay không, không biết ở phía sau, hắn có đuổi theo cô không, cô chỉ biết chạy, dùng sức mà chạy.
Nhưng đột nhiên, từ phía sau, một cánh tay bền chắc ôm lấy cô, để cho cô không thể chạy, mà người ôm cô cũng không nói lời nào, chỉ ôm cô thật chặt, không ngừng thở hổn hển, phả hơi thở nóng bỏng lên gò má cô, khiến hoảng sợ.
"Này. . . . . . Buông tôi ra!" Cô hốt hoảng, bắt đầu giãy giụa.
Hai cánh tay ôm cô càng thít chặt, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, sau đó cười nói, "Lại để cho anh tìm thấy em rồi, nha đầu thối!"
Quả nhiên là hắn, trong nháy mắt, cả người Âu Tiểu Thiển cứng ngắc, cô nỗ lực ổn định xảm xúc của mình, sau đó lạnh lùng nói, "Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra"
"Không buông!"
"Không phải anh đang chơi xỏ lá tôi chứ , nhanh buông tôi ra đi!"
"Không buông! Thật vất vả anh mới bắt được em, có nói gì đi nữa anh cũng không buông!" Tìm cô bốn năm, lần này có nói gì cũng không thể để cho cô tiếp tục chạy, cuộc sống của hắn trong bốn năm giống như một cái xác không hồn, hắn chịu đủ rồi!
"Hàn Đông Liệt, tôi cho anh biết, bây giờ, tôi là Âu Tiểu Thiển, không phải là vợ của anh, nếu anh còn nói như vậy, tôi có thể kiện anh tội vô lễ đó! Nhanh buông tôi ra, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm!" Không sai, bây giờ, cô là Âu Tiểu Thiển, không phải Âu Thiển Thiển trước kia nữa, cô không thể bị ảnh hưởng bởi người đàn ông này nữa, cô muốn cuộc sống của chính mình.
Không ngờ Hàn Đông Liệt lại thả cô ra, nhưng lại cầm tay cô gắt gao không buông, hắn cảm thấy tay cô đang toát mồ hôi lạnh.
Quay người cô lại, để mặt cô đối diện với mình, hắn khẽ mỉm cười, "Tiểu Thiển, cùng anh trở về đi thôi!"
"Anh là gì của tôi? Tôi là gì mà đi theo anh" Cô buồn cười hỏi.
Nhìn thái độ quyết liệt của cô, đột nhiên Hàn Đông Liệt nghĩ đến bức thư kia, còn có câu nói trong lòng Âu Thiển Thiển, ‘ hãy đối với cô ấy bá đạo một chút, sau đó hãy dịu dàng an ủi cô ấy. . . . . . ’
Hắn chợt buông tay cô ra, sau đó khom người, cúi xuống ôm cô lên, nói một cách bá đạo, "Có thể không cùng anh trở về, chúng ta tìm phòng nói chuyện một chút đi!"
"Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh thả tôi xuống!" Âu Tiểu Thiển dùng sức giãy giụa, tay với chân giãy giụa lung tung.
Tưởng rằng, những hành động giãy dụa của cô chỉ là vô ích, nhưng không ngờ hắn chưa đi được mấy bước, liền ngã xuống đất, hai người cùng ngã ở trên cỏ.
Hàn Đông Liệt nằm ở phía dưới, hai tay ôm cô thật chặt, để cô bình yên vô sự ngã trên người hắn, để hắn làm tấm đệm lưng cho cô.
"Anh... . ."
Nhìn bộ dạng của hắn giống như người sắp ૮ɦếƭ, Âu Tiểu Thiển hốt
hoảng, tay bấu lấy người hắn mà lắc lắc, lo lắng nói, "Hàn Đông Liệt,
anh đừng giả bộ nữa, nhanh lên. . . . . . Này, nếu anh đã ૮ɦếƭ thật
rồi, tôi đi đây, tôi đi đây, tôi đi luôn đấy!"
Đáng ૮ɦếƭ, người đàn ông bị sao vậy? Âu Tiểu Thiển hoảng hốt nhìn của
hắn, phát hiện mặt hắn bỏ bừng, tay không tự chủ đặt lên trán của hắn
"Ôi, nóng quá, anh bị sốt à?" Cô kinh ngạc rút tay về.
"Tiểu Thiển. . . . . ." Hàn Đông Liệt hơi mở mắt, không nhìn rõ mặt
cô, đôi môi khô khốc từ từ mở ra, "Đừng đi. . . . . . không muốn xa
em. . . . . . anh. . . . . ."
Thật là kinh khủng, người của hắn một chút hơi sức cũng không có,
hiển nhiên cũng không có cách nào bắt được cô. Sớm biết hôm nay gặp
được cô, hắn nhất định sẽ không làm việc liều mạng như thế, nhất định
sẽ tự cho mình giấc ngủ tốt, ăn cơm thật ngon, duy trì tinh thần , sau
đó nắm chặt cô, vĩnh viễn không buông tay, nhưng bây giờ. . . . . .
sức lực để hắn dắt cô cũng không có.
Thật sợ hãi, sợ cô sẽ lại cứ như vậy mà rời đi!
Lúc này, Âu Tiểu Thiển vô cùng sốt ruột tâm tình, cô không nghe được
lời hắn nói, cô hốt hoảng đứng dậy, nói với hắn, "Anh chờ một chút,
tôi đi gọi người, tôi lập tức sẽ quay lại ngay!"
Nói xong, cô liền chạy thật nhanh! Hàn Đông Liệt dùng sức đưa tay ra
bắt hình bóng của cô, cuối cùng chỉ vơ vào không khí. Lúc đi, cô nói
cái gì? Nghe không rõ, đầu hắn đau tới nỗi không nghe được gì rồi. Cô
đi rồi sao? Bỏ lại hắn? Lại một lần chạy trốn hắn?
"Tiểu Thiển. . . . . ." Hắn nỉ non gọi tên cô, hai mắt từ từ nhắm lại.
Trong không khí xen lẫn hơi mùi thơm ngát, làm cho đầu óc người từ từ
tỉnh táo. Hàn Đông Liệt chậm rãi mở hai mắt, nhìn trần nhà thật cao,
sau đó hắn quay đầu, quét mắt nhìn cả căn phòng. Căn phòng hoa lệ
không có ai, yên tĩnh chỉ có mùi thơm thoang thoảng.
Đôi mắt hắn một lần nữa nhìn trần nhà, Khuôn mặt toát ra vẻ ưu thương.
Cô đi, nha đầu độc ác bên cạnh hắn lại một lần nữa chạy trốn. Tại sao
không cho hắn một chút thời gian? Cứ như vậy ghét hắn sao?
"Nha đầu thối!" Hắn nhỏ giọng hầm hừ, sau đó khổ sở nhắm hai mắt lại.
Lúc hắn đang đắm chìm trong tuyệt vọng, đột nhiên, cửa mở ra, từng
bước chân nhẹ nhàng truyền vào tai của hắn, hắn tò mò mở mắt, nhìn
thấy khuôn mặt quen thuộc.
"Anh tỉnh rồi?" Âu Tiểu Thiển đem cháo trong tay đặt lên trên tủ đầu
giường, sau đó dùng tay mình áp lên trán hắn, nhẹ giọng nói, "Hạ sốt
rồi, còn khó chịu không?"
Hàn Đông Liệt kinh ngạc, sững sờ nhìn cô, hoàn toàn không dám tin vào
hai mắt của mình, cũng không tin tưởng vào đôi tai của mình, hắn thấy
ảo giác sao? Nha đầu độc ác kia ở trước mặt của hắn, tỏ vẻ quan tâm
hắn?
Gạt người vừa chứ, không thể nào là thật!
"Này, Hàn Đông Liệt, anh sốt đến hỏng cả đầu rồi hả? Tôi hỏi anh, sao
anh không trả lời hả?" Giọng nói của cô đột nhiên cao ✓út, trợn mắt
nhìn hắn.
Hàn Đông Liệt kinh ngạc! Đây không phải là ảo giác, đây là sự thật! Cô không đi, cô ở lại chăm sóc hắn!
Đột nhiên kích động, không biết lấy sức từ đâu, hắn đột nhiên đứng dậy, ôm chặt cô, vui vẻ không ngừng kêu tên cô, "Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, Tiểu Thiển. . . . . ."
"Anh buông tôi ra!" Âu Tiểu Thiển dùng sức ngăn hắn, chân mày nhíu thật chặt, "Bác sĩ nói anh làm việc quá mệt, hơn nữa thiếu ngủ trầm trọng, không điều độ, với lại ngồi máy bay hơn 10 tiếng, cho nên mới sốt. Nghỉ ngơi nhiều một chút, ăn nhiều một chút, sẽ không sao!"
Hàn Đông Liệt nhìn cô, nghe cô càu nhàu, mỉm cười nói, "Tại sao không đi?"
Lúc hắn ngất đi, cô có thể bỏ đi, tiếp tục biến mất ở trong thế giới của hắn, nhưng cô lại lựa chọn ở lại chăm sóc hắn, nguyên nhân là gì?
Hắn rất muốn biết!
"Nơi này là nhà tôi, sao tôi phải đi? Phải đi thì cũng phải là anh đi mới đúng!" Cô hùng hồn trả lời.
"Nhưng không phải em vừa nhìn thấy anh là muốn chạy trốn sao?"
"Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nói như vậy, tôi chỉ không muốn gặp anh thôi,không phải muốn chạy trốn!"
"Vậy tại sao bây giờ, em lại ở bên cạnh chăm sóc anh?"
"Điều này rất quan trọng sao?"
"Dĩ nhiên quan trọng, đối với anh mà nói đây là điều quan trọng nhất, nói cho anh biết, tại sao?" Hàn Đông Liệt vội vàng hỏi, muốn biết đáp án.
Âu Tiểu Thiển thở dài, do dự hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, "Thư. . . . . . Tôi đã xem rồi!"
Trong lúc vô tình phát hiện một thứ hắn để trong túi trước иgự¢, cô tò mò mở ra, mới biết đó là thư chị gái cô viết, nhìn thư do chị để lại, trong lòng cô vô cùng rối loạn! Một loại cảm giác luẩn quẩn không nói ra được cứ lởn vởn trong đầu cô.
"Em đã xem qua rồi sao ? Vậy em. . . . . ."
"Đừng hiểu lầm, tôi xem rồi, nhưng anh đừng quên những việc nhà anh đã làm với nhà họ Âu, tôi sẽ không tha thứ cho các người!"
Nếu như chị biết chuyện này, còn có thể thế sao? Để cho hai người bọn họ ở chung một chỗ?
"Tiểu Thiển. . . . . ."
Hàn Đông Liệt còn muốn nói thêm, nhưng Âu Tiểu Thiển lại cầm bát cháo ở đầu giường lên, cắt đứt lời của hắn, "Cái gì cũng đừng nói, ăn cháo đi đã, dưỡng bệnh cho tốt, sau đó tránh xa tôi ra!"
Cô đang đuổi hắn đi sao? Hàn Đông Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
Quả nhiên, cô vô cùng để ý chị của mình, chỉ một lá thư thôi, mà khiến cô thay đổi nhiều như vậy, có lẽ, ở trong lòng của cô, không có ai có thể thay thế được chị cô!
“Em đút anh ăn đi, anh không có sức!" Hắn đột nhiên bắt đầu giở thói vô lại, nằm ở trên giường như đại gia đòi phục vụ.
"Cái gì? Tôi đút anh ăn?" Gạt người, nói mình không có hơi sức, là ai vừa mới nhào vào ôm cô vậy?
"Không sai không sai, chính là em, nếu không phải em, người khác đút, anh cũng sẽ không ăn! Nhanh lên một chút..., em muốn nhìn anh bệnh nặng hơn sao? Hay là muốn nhìn anh đói ૮ɦếƭ?" Nhìn cô, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười gian manh.
"Hàn Đông Liệt, anh. . . . . ."
"A. . . . . ." Một tên con trai vô sỉ há to miệng, cố ý ngắt lời cô.