“Em …….các người? hai người các ngươi đang làm gi?”
Adam ngạc nhiên nhìn hai người bịn họ. một là cô dâu của hắn, một là người thừa kế nhà họ Tư, tại sao bọn họ lại ở cùng nhau, bọn họ có biết không?
Còn nữa, cái laptop đó, tại sao phải trên tay của cô?
Hỏng bét! U Tiểu Thiển trong lòng thầm mắng! tại sao cô lại vì câu nói kia cảu Thừa Vũ mà mất hồn, không nghe được bước chân, thật là làm cho người ta tức giân. Cũng đã qua 4 năm rồi, rõ ràng đã có lòng tin là sẽ không bị hắn làm ảnh hưởng như vậy, mà bây giờ lại…..
Nên làm sao đây?
“À há?” Thừa Vũ đột nhiên lên tiếng, sau đó từng bước từng bước vừa đi vừa nói, “Adam, cậu vừa nói gọi Gill chính là cô u sao?
“Cô u? hai nguời quen biết nhau?”Adam tò mò hỏi.
Thừa Vũ đứng trước mặt của hắn, cười hì hì nói, “Đúng vậy, nói thật cho cậu biết, thât ra cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi đã kết hôn nhiều năm rồi!”
“cậu nói cái gì?” adam kinh ngạc nhìn hắn.
Thừa Vũ đối với hắn thần bí cười một tiếng, nhân lúc hắn không chú ý đã vươn tay đánh vào cổ của hắn, từ trong miệng thốt ra hai từ “ngu ngốc.”
U Tiểu Thiển thấy tình hình như vậy, không khỏi kinh ngạc há to mồm, “Anh ….”
Cô hoàn toàn khong nghĩ tới, hoa hoa công tử lại có thể biết đánh người, hơn nữa còn giwor thủ đoạn thừa dịp lúc người ta không chú ý mà ra tay, gương mặt thản nhiên, đến tột cùng thì hắn là dạng người gì đây?
Thừa Vũ xoay người, nhún vai nói: “Đã làm xong, bây giờ thì cô có thể yên tâm làm việc.”
“Tại sao lại giúp tôi?” cô hỏi
Bởi vì trông cô rất xinh đpẹ” hắn lỗ mãng trả lời.
U Tiểu Thiển cau mày, nói chuyện với người đàn ông này thật mệt ૮ɦếƭ, hơn nữa rất dễ dàng tức giân, mặc kệ, trước tiên làm việc xong đã!
Ngón tay linh hoạt của cô không ngừng gõ gõ bàn phím, sau đó sửa đổi toàn bộ tài liệu trong đó.
“Ok, xong rồi à?” Thừa Vũ hỏi.
“Chuyện của tôi, không liên quan đến anh, tránh ra để tôi đi!” u Tiểu Thiển dùng sức xé bỏ áo cưới màu trắng trên người mình, trong nháy mắt trên người của cô xuất hiện bộ đồ thể thao bó sát người, thì ra là cô mặc hai tầng.
Thấy cô vội vã đi, Thừa Vũ dùng một tay bắt được cô, nói: “Cô cứ đi như vậy?”
U Tiểu Thiển quay đầu lại nhìn hắn, “Không đi, chẳng lẽ chờ người khác tới bắt tôi?”
“nhưng tôi vừa mới cứu cô, nói thế nào thì cô cũng nên báo đáp tôi, theo tôi đi một chuyến đi!”
“Cứu tôi?” u Tiểu Thiển buồn cười nhìn của hắn nói, “Tôi có nói để cho anh cứu tôi sao? Hơn nữa anh nghĩ tôi bất lực không giải quyết được sao? Không phải tôi đã nói anh không nên xen vào việc của người khác, anh tự nghĩ nhiều rồi!”
“Ai nha? Cô đúng là người vong ân phụ nghĩa nha!” Thừa Vũ không ngờ cô lại có thể cay cú như vậy, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
“Buông tôi ra, tôi không có thời gian tán gẫu với anh!” Giọng của u Tiểu Thiển trở nên hung dữ!
“Haizzz ….” Thừa Vũ thở dài một cái, sau đó lắc đầu nói, “Thật sự rất xin lỗi cô đã không nghe lời, lúc tôi tới đây đã dẫn theo rất nhiều người chính xác mà nói, cô đã bị đoàn đoàn bao vây rồi, tôi nghĩ cô nên giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn đầu hàng đi!”
U Tiểu Thiển giật mình hướng ra ngoài cửa sổ, quả nhiên một rất nhiều bảo vệ bao quanh cả biệt thự.
Đáng ૮ɦếƭ, bây giờ cô có chắp cánh cũng không thể bay rôi!
“Cô dâu xinh đẹp, đi theo tôi!” Thừa Vũ đưa tay phải ra, vô cùng lịch sự mời cô.
U Tiểu Thiển hung hăng nhìn hắn chằm chằm, từ trong miệng thốt ra hai chữ “Hèn hạ!”
u Thiển Thiển bị Thừa Vũ nắm tay ra khỏi biệt thự, hình như hắn đối với địa hình này rất quen thuộc, cư nhiên có thể tránh mọi người, cứ như vậy thoải mái đi ra ngoài.
Hai người cùng ngồi lên xe, sau đó Thừa Vũ nói với tài xế một tiếng "Lái xe", xe liền di chuyển nhưng không rõ phương hướng.
Trên mặt u Thiển Thiển cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng mà trái tim lại bắt đầu lo lắng. Tại sao chỉ đi như vậy, nhất định sẽ nhìn thấy hắn, cô nên làm sao mới phải đây? Tại sao cô lại tránh né hắn suốt bốn năm, hắn lại có thể phát hiện ra cô nữa?
"Này, đã đủ chưa, bây giờ tôi cũng không chạy được, mau buông tay tôi ra!" Cô cau mày hung hăng nhìn hắn.
"À, thật đáng tiếc, tôi còn muốn nằm thềm một chút nữa!" Thừa Vũ nắm lấy tay cô để ở trước mặt, cẩn thận quan sát nói, "Tay của cô thật là trắng nha, cô dưỡng da bằng cách nào vậy? Hơn nữa nhìn rất cuốn hút nha, làm sao có thể đi trộm đồ chứ?"
u Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, không ngờ lực quan sát của hắn tốt như vậy, chỉ nhìn thôi đã đoán được nghề nghiệp của cô! Người đàn ông này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Buông tôi ra!" Cô dùng sức hất tay của hắn ra, quay mặt sang cửa sổ xe, hỏi "Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Thừa Vũ mập mờ vươn tay, vuốt mái tóc dài của nàng, cũng không trả lời vấn đề của cô, mà lại hỏi ngược cô, "Tại sao cắt bỏ mái tóc dài? Tóc ngắn không thích hợp với cô!"
"Không cần anh quan tâm đừng ᴆụng vào tôi!" Cô né tránh tay của hắn.
Thừa Vũ cảm thấy không thú vị nữa, nhún vai, trả lời vấn đề mới vừa rồi, "Tôi đưa cô đến gặp King, dường như hắn nhớ cô đến sắp điên rồi!"
"............." u Tiểu Thiển không nói thêm gì nữa, mà quay đầu vền ngoài cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.
Hai người không nói thêm gì nữa, suốt đoạn đường xe chạy đều đều, đột nhiên, xe bắt đầu gia tăng tốc, hơn nữa còn quẹo trái quẹo phải, giống như là mặc kệ mọi người ở phía sau.
"Này, cậu là ai? Tại sao lại mặc kệ chúng tôi!" Hắn nghiêm túc hỏi tài xế.
Tài xé khẽ mỉm cười lấy mắt kính màu đen xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn kiếng chiếu hậu nói, "Bởi vì tôi ngứa ngáy muốn thử kỹ thuật lái xe của mình một chút, cho nên không nhịn được mặc kệ những người đi theo tôi, thật sự rất xin lỗi, thiếu gia Thừa Vũ, đã hù dọa người sao?
"Cậu không phải là tài xế của tôi, rốt cuộc cậu là ai?" Hắn hỏi.
Không đợi giả tài xế trả lời, u Tiểu Thiển ở bên cạnh thật hưng phấn gọi: "Three, thật tốt quá, tôi biết chắc anh sẽ đến cứu tôi!"
Three? Thì ra là hắn chính là người hợp tác với cô, thật là ngàn tính vạn tính, cư nhiên đã bỏ sót người này!
Three lái xe rất nhanh, mặc kệ xung quanh, sau đó lái xe đến một nơi yên lặng rồi dừng lại.
"Thật là đặc sắc, kỹ thuật lái xe của cậu làm cho tôi cảm thấy ngưỡng mộ, có hứng thú tài xế cho tôi không? Bao nhiêu tiền tôi cũng được!" Thừa Vũ nhìn hắn.
"Xin lỗi, nghề nghiệp của tôi không phải là tài xế!" Three nói xong lập tức xuống xe, mà u Tiêu Thiển cũng theo xuống xe, chỉ còn lại Thừa Vũ ngồi ở bên xe.
Lúc y Tiểu Thiển đóng cửa xe, Thừa Vũ giảo hoạt nhìn cô nói, "Cô u, cô không chạy thoát được đâu, nhất định tôi sẽ đem hai người gặp mặt, tôi đã đồng ý với hắn!"
Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, vậy về sau chẳng phải hắn sẽ bị em gái làm phiền đến ૮ɦếƭ? Vì để tai mình được yên ổn, hắn sẽ không nhận thua được!
u Tiểu Thiển đối với hắn lộ ra một nụ cười đáng yêu, nghịch ngợm nói, "Tôi nghĩ chúng ta nên không hẹn gặp lại đi, gặp lại! Cũng không muốn gặp lại!"
Thừa Vũ ngồi ở chỗ này trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, biện pháp của hắn quả thật không được tốt như Three, muốn theo dõi hắn căn bản là không thể nào, cho nên chỉ có thể về nhà trước!
Từ sau xe ngồi xuống, sau đó ngồi vào ghế lái, lúc này mới phát hiện hắn đã cầm luôn chìa khóa xe, quả nhiên là làm việc cẩn thận a, hắn không khỏi mỉm cười.
Mà đúng lúc này điện thoại trong túi áo hắn đột nhiên vang lên, lấy di động ra, lười biếng nói: "Alo..."
Cậu ở đâu? Tìm được cô ấy? Trong điện thoại vang lên tiếng của Hàn Đông Liệt.
"Ai nha, cậu đã đến rồi sao? Thật sự rất nhanh!" Hắn cười hì hì nói.
Đừng dài dòng, nói cậu ở đâu? Cô ấy đâu? Ở bên cạnh cậu sao?
"Ách..." Thừa Vũ do dự một chút sau đó nói, "Xin lỗi, đã để cho cô ấy chạy!"
Cái gì? Đáng ૮ɦếƭ, cậu ở đâu? Hàn Đông Liệt nóng nảy hỏi.
Thừa Vũ nhìn ngoài cửa sổ một chút, cau mày nói: "Nơi này là nơi nào đây? Thật sự tôi cũng không rõ ràng, hỏng bét, hình như tôi lạc đường!"
Thôi, cậu đứng ở chỗ đó không được cử động, tôi lập tức tìm đến cậu!
"Ừ, tốt quá, nhanh lên nha, nếu không tôi sẽ sợ!" Hắn đùa giỡn nói, nhưng điện thoại lại bị hắn tắt mất!
............
Mười phút sau.
Một chiếc xe hơi Bentley dừng ở bên cạnh xe Thừa Vũ, Hàn Đông Liệt lạnh lùng xuống xe, đi tới bên cạnh xe gõ gõ cửa sổ xe.
Thừa Vũ mở cửa sổ xuống, cười nói: "Không hổ là King đại tổng tài nha, làm việc quả nhiên rất hiệu suất, nhanh như vậy đã tìm được tôi!"
"Cô ấy đâu?" Hắn lạnh lẽo hỏi.
\'Ở trong điện thoại không phải đã nói cho cậu biết rồi rồi sao? Cô ấy chạy rồi!"
"Đi hướng nào?" Hắn hỏi lại.
Thừa Vũ vươn tay, chỉ vào một hướng khác nói: "Bên kia!"
Hàn Đông Liệt không nói hai lời lập tức đi về phía xe mình, muốn đi theo hướng kia tìm kiếm cô, nhưng vừa mới đi được hai bước, liền nghe Thừa Vũ phía sau nói: "Cậu không biết chỗ chính xác thì sao tìm tới được, tỉnh táo một chút đi, tôi còn có một biện pháp tốt hơn!"
Hàn Đông Liệt dừng bước lại, quay đầu lại nói: "Biện pháp tốt?"
Thừa Vũ lấy laptop đặt ở chỗ ngồi phía sau xe, cười tà nói, "Trên người cô ấy tôi đã đặt một máy theo dõi, cậu nói xem đây có phải là biện pháp tốt không?"
Cùng chơi mưu kế với người của Thiên Quốc gia, đương nhiên là cần chuẩn bị cẩn thận, hắn mới vừa sờ vào tóc u Tiểu Thiển một cái, đã đem cái máy theo dõi nho nhỏ đặt ở trong tóc cô. Đã từng nói với cô "cô chạy không thoát", cô lại dám hả hê nói với hắn, "gặp lại cũng không gặp lại"! Cũng quá coi thường Tư Cầm Thừa Vũ rồi.
Nước Mĩ, một bên trong biệt thự.
"Three, lúc nào thì chúng ta có thể lên đường?" u Tiểu Thiển nóng nảy hỏi, bây giờ cô chỉ nghĩ lập tức liền rời khỏi nơi này.
"Máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong rồi, chờ tôi giao hàng cho cố chủ thì chúng ta có thể đi rồi!" Three bình tĩnh trả lời.
Mà u Tiểu Thiển ngồi trong lo lắng, tâm tư đã hỗn loạn, cô đứng dậy vừa đi vừa nói: "Tôi ở trong máy bay trực thăng chờ anh, nhanh một chút!"
"Được!"
u Tiểu Thiển nhanh chóng đi khỏi, đi tới cửa sau của biệt thự, tuy nhiên cô thấy một người đàn ông mặc trang phục màu đen đưa lưng về phía cô, đứng ở máy bay trực thăng cách đó không xa.
Bóng lưng này....Là ai?