Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi của mình, không ngừng lắc đầu!
Hai tay của Lôi Minh nắm lấy đầu của cô, không để cho cô lộn xộn, sau đó nói, "Tôi sẽ đưa em đến một nơi rất đẹp, nơi đó không có Hàn Đông Liệt, không có khổ sở, không có bi thương. . . . . . Em sẽ vô cùng hạnh phúc."
Âu Thiển Thiển nhắm hai mắt lại, không nhìn tới mặt của hắn, cũng không nghe những lời hắn nói, hạnh phúc? Thứ này cô đã tìm mười lăm năm, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng, mà tìm được. . . . . . Là vô cùng đau đớn.
Lôi Minh buông tay ra, nhẹ nhàng sờ mấy vào gò má của cô, sau đó đứng thẳng, "Nhớ những gì hôm nay tôi nói, còn hai ngày, hai ngày sau tôi tới đón em!"
u Thiển Thiển nghe tiếng bươc chân của hắn càng ngày càng xa, sau đó nghe được tiếng cửa sổ bị đóng lại, cô mới chậm rãi mở mắt. Đưa tay hướng về lỗ tai, ở trong lỗ tai lấy ra một cái hộp rất nhỏ, móng tay nhẹ nhàng đẩy, cái hộp nhỏ vừa vặn để một viên thuốc màu trắng.
Nhìn viên thuốc màu trăng kia, cô lầm bầm lầu bầu , "Chị, . . . . . . Em đi tìm chị!"
Tờ mờ sáng, mây đen giăng đầy, giống như là buổi chiều.
u Thiển Thiển cả đêm chưa ngủ, lại thêm buổi sáng dậy thật sớm, mang theo sắc mặt khó coi cùng đôi mắt thâm quầng đi tới cửa phòng của Hàn Đông Liệt, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái, sau đó nói, "Là tôi, tôi có thể vào không?"
Bên trong phòng vốn yên lặng, chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hàn Đông Liệt quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù đứng ở cửa phòng,thở hổn hển nói, "Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" u Thiển Thiển lên tiếng, hơi cười cười, sau đó nói, "Tôi có thể vào không?"
"Dĩ nhiên!" Hàn Đông Liệt nghiêng người nhường đường.
u Thiển Thiển vừa đi vào vừa nói, "Tôi chỉ muốn lấy đồ, lập tức đi ngay, anh có thể ngủ tiếp!"
"Lấy đồ gì?" Nét mặt Hàn Đông Liệt vốn vui vẻ dần dần trở thành âm trầm, thì ra là cô chỉ vào lấy đồ, hắn còn tưởng rằng cô đến tìm hắn, luôn ôm một chút hi vọng như vậy, nhưng mỗi lần đều bị tổn thương nặng nề, vẫn như cũ vẫn luôn ôm hi vọng!
Cho dù là thương tích khắp người, vẫn muốn mình có một chút hi vọng như vậy.
u Thiển Thiển đi tới trên tủ đầu giường, đưa tay cầm lấy hủ tro cốt của chị, sau đó xoay người đi ra cửa, đi đến bên người của Hàn Đông Liệt thì cô còn khách sáo nói, "Cám ơn anh!"
Hàn Đông Liệt trầm mặt, dùng sức nắm chặt quả đấm, bước mấy bước tới ngăn ở trước mặt cô, sau đó dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô nói, "Không được đi!"
"Có chuyện gì sao?" u Thiển Thiển lạnh nhạt hỏi.
Hàn Đông Liệt cau mày, hung hăng nhìn chằm chằm cô, gầm nhẹ, "Em đừng quên, bây giờ em đã là vợ của tôi rồi, tôi nói cái gì em cũng phải nghe theo!"
"Vậy anh muốn nói cái gì? Nói nhanh một chút đi, tôi còn có chuyện rất quan trọng!"
"Tôi muốn cả đời này em không được phép rời khỏi tôi, không cho phép dùng bộ dạng này đối diện với tôi, không cho phép em dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, không cho phép có ánh mắt như vậy!"
u Thiển Thiển kiên nhẫn nghe hắn nói xong, sau đó lạnh lùng nói, "Thật xin lỗi, tôi không làm được!"
Nói xong,cô rời đi, lần nữa đi về phía cửa.
Cô ôm hủ tro cốt của chị, ra khỏi nhà họ Hàn, cũng không quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự xinh đẹp, mà bước vội vàng càng ngày càng xa.
Không đi xe, chỉ dùng đôi chân của mình đi tới biệt thự nhà họ u mười lăm năm trước.
Đem hủ tro cốt của chị đặt ở căn phòng bọn họ từng ở, sau đó cười nói, "Chị, . . . . . . Chúng ta đã về nhà!"
Quả nhiên, nơi này mới chính là nhà của bọn họ, một nhà bốn người, thật vui vẻ . . . . . . Bây giờ mặc dù còn lại một mình cô, chỉ cười vui như thế nhưng lại nghe tiếng vang vọng bên tai như ngày xưa.
Tiếng của chị: Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, mau tới đây, em xem đây là quần áo anh Đông Liệt đưa cho chị, đẹp không? Rất đẹp có đúng hay không?
Tiếng của ba: một năm trước, hôm nay là ngày đầu tiên con vào nhà họ u, mà một năm sau, hôm nay chính là ngày sinh nhật của con, chúc con sinh nhật vui vẻ, Tiểu Thiển đáng yêu của ba!
Tiếng của mẹ: Tiểu Thiển? Đừng chơi nữa, mau tới đây ăn cơm, mẹ làm món tôm con thích ăn nhất đây, không nhanh lên thì chị con sẽ ăn hết đấy.
. . . . . .
Cô nhắm mắt lại lắng nghe tiếng của bọn họ, nhưng khi cô mở mắt ra, tất cả đều biến mất!
Cách trang trí cũ kỹ, không gian tĩnh lặng . . . . . . Tất cả tất cả đều đã không thể xảy ra nữa!
Nhẹ nhàng hé môi, run rẩy nói, "Ba, mẹ, chị . . . . . . Con yêu mọi người!"
Không mang hũ tro cốt của chị trở về, cho chị ở lại biệt thự nhà họ Âu, sau đó âu Thiển Thiển một thân một mình trở lại biệt thự nhà họ Hàn, mà bây giờ đã khuya, cô mới vừa đi vào cửa, liền nhìn đến Hàn Nguyên, Lê Thư Nhã và Hàn Đông Liệt, ba người cũng ngồi ở phòng khách, có cùng bộ dáng muốn hỏi tội cô.
"Cô đi đâu? Trễ như thế mới trở về?" Hàn Nguyên lạnh giọng hỏi.
"Về nhà!" âu Thiển Thiển trả lời đơn giản.
"Về nhà? Cô đã là con dâu nhà họ Hàn chúng tôi, còn luôn chạy về nhà, có biết như vậy làm ảnh hưởng chúng tôi nghỉ ngơi không?" Hàn Nguyên bất mãn nhìn cô.
âu Thiển Thiển nhẹ nhàng cười một tiếng, lễ phép, nhẹ nhàng nói, "Đây lần đầu tiên con về nhưng không về nhà họ Lam, mà là nhà họ u, có một số việc con nhất định phải xử lý, nên mới về trễ như thế!"
"Nhà họ Âu?" Hàn Nguyên cau mày ngẩng đầu nhìn cô.
"Dạ đúng vậy, chính là nhà họ Âu mười lăm năm trước, chính là có người làm cho chúng tôi phá sản, không thể không bỏ lại nhà họ u mà chạy!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô, mặc dù mọi người đều đã biết chuyện này, nhưng là lần đầu tiên có người trước mặt họ nói ra, mà người lại là. . . . . . cô!
Nhìn bọn họ từng người từng người kinh ngạc, âu Thiển Thiển buồn cười nói, "Cái này thì có cái gì mà kinh ngạc? Các người không phải cũng đã biết sao? Còn là. . . . . . Các người hiện tại cũng không phải kinh ngạc, mà là đang sợ. . . . . . Sợ tôi sẽ trả thù các người?"
"Càn rỡ!" Hàn Nguyên trầm giọng rống giận, khí thế hào hùng mà nói, "Cô dám dùng thái độ này để nói chuyện với trưởng bối sao?"
"A. . . . . . Trưởng bối?" Hai mắt âu Thiển Thiển sắc bén nhìn của hắn nói, "Hiện tại trước mặt tôi không phải một trưởng bối, mà là kẻ thủ, kẻ đã để cho chúng tôi cửa nát nhà tan!"
Editor: Cua Rang Me
Lời nói kinh người làm mọi người trợn mắt, há hốc mồm, không ngờ một cô gái yếu đuối, sẽ nói ra những lời thù hận như vậy.
Hàn Nguyên đột nhiên nhắm mắt lại thở dài một cái, sau đó mở mắt nhìn cô nói, "Theo như cô nói, tôi cũng không thể xem cô là con dâu nhà họ Hàn, mà là con gái của kẻ thù?"
"Đương nhiên có thể, nếu như ông có thế để cho Hàn Đông Liệt ly hôn với tôi, như vậy tôi sẽ vô cùng cảm kích!" Nhà họ Hàn và nhà họ u đã trở thành kẻ địch, mặc kệ có phải chị thích hắn hay không, cũng không thể để tên mình ghi vào gia phả nhà họ Hàn. Nhất định phải ly hôn, sau đó . . . . . .
Hàn Nguyên nhìn sang Hàn Đông Liệt, Hàn Đông Liệt lại dùng ánh mắt kiên định quay lại nhìn ông nói, "Con sẽ không ly hôn!"
"Đông Liệt, con . . . . . ."
"Con nói, con sẽ không ly hôn, dù là kẻ thù, dù là trả thù, con cũng sẽ không ly hôn!" Cắt lời của Hàn Nguyên, Hàn Đông Liệt kiên định rống to.
Bên trong phòng khách vang lên tiếng của hắn, trong nháy mắt u Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Để cha con các người bàn bạc xong rồi hãy tới tìm tôi!" Âu Thiển Thiển bỏ lại những lời này, lập tức đi về phòng của mình. Nếu như ở nữa trước mặt của hắn thêm một giây, mặt nạ gạt người của cô sẽ bị đánh vỡ.
Dù là kẻ thù, dù là trả thù. . . . . . Hắn cũng không ở ư sao?
Thật ra thì cô cũng có nghĩ tới việc trả thù bọn họ, nhưng cô lại không thể, giống như năm năm trước cô cũng có thể trả thù người đàn ông kia, nhưng cô lại lựa chọn một mình chịu đựng khổ sở, có lẽ đây là thói quen thôi . . . . . . Không thích phá hoại gia đình của người khác, không thích phá hoại hạnh phúc của người khác!
Bởi vì chính mình đã từng trải qua, là vô cùng đau đớn!
Thay vì đi trả thù người khác, cô lựa chọn một mình trốn tránh, hơn nữa chị cũng sẽ không hi vọng cô làm như vậy đâu . . . . . . Cho nên, cô thừa nhận, mình là một người hèn yếu!
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Hàn Nguyên tức giận, rống lớn, "Nghịch tử, con cứ yên lặng mà nhìn việc nhà họ Hàn như vậy thôi sao?"
Hàn Đông Liệt lạnh lùng đứng dậy, tùy ý nói, "Nếu như muốn yên lặng, vậy ngày mai chúng con dọn ra khỏi nhà!"
"Con nói cái gì?"
"Ý của con rất rõ ràng, mặc kệ cha làm gì, con cũng sẽ không ly hôn với cô ấy, cô ấy là vợ của ta, cả đời này vẫn vậy, đừng hòng ly hôn với con, con cũng vậy, sẽ không cưới những người phụ nữ khác, nếu như không phải là cô ây . . . . . . Cha hãy chờ tuyệt tử tuyệt tôn đi!" Hàn Đông Liệt lạnh lùng bỏ lại những lời này, liền chạy nhanh về phòng của mình.
Chỉ còn lại Hàn Nguyên đang giận ngút trời nhìn theo bóng lưng của hắn rống, "Nghịch tử, cái tên nghịch tử . . . . . . Nghịch tử . . . . . ."
Mà Lê Thư Nhã đi theo bên cạnh luôn không nói gì, gương mặt vốn hiền lành cũng chợt già hơn rất nhiều, nhẹ nhàng mở miệng, từ từ nói, "Đây chính là báo ứng, ông làm chuyện như vậy với bạn tốt của mình, cho nên cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn!"
Hàn Nguyên nhìn cũng nhìn vợ của mình, chỉ có thể cúi đầu thật sâu.
Bạn tốt a .
Ngày thứ ba ….
u Thiển Thiển đứng trước cửa sổ nhìn mặt trời sáng rực, đây là ngày cuối cùng Lôi Minh cho cô rồi, tối nay hắn trở lại đón cô, cho nên cô muốn trước khi trời tối giải quyết toàn bộ mọi chuyện.
Cho nên cô đi tìm Hàn Đông Liệt, tuy nhiên khi cô đến trước phòng của hắn, cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người không ngờ chạm mặt, trầm mặc hồi lâu.
"Em tìm đến tôi, vẫn là vì chuyện ly hôn sao?" Hắn mở miệng trước phá vỡ không gian trầm mặc.
"Không sai!" Cô trả lời.
"Vào phòng trước đi, rồi sẽ bàn lại!"
"Được!"
Đi vào phòng của hắn, nhưng kỳ thật nơi này là phòng tân hôn của bọn họ, trong không khí nhẹ nhàng khoan khoái, hình như còn lưu lại mùi hương đêm đó, không khỏi làm cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
m thầm hít sâu một hơi, sau đó cố gắng bình tĩnh nhìn hắn hỏi, "Anh chịu cùng tôi nói chuyện, có nghĩa là anh đồng ý ly hôn với tôi?"
"Ừ, đúng vậy!" Hàn Đông Liệt lạnh nhạt, làm cho người ta không khỏi nghi ngờ.
Nhưng hắn trả lời đơn giản như vậy làm cho trong lòng u Thiển Thiển không khỏi run lên, mới hai ngày trước hắn còn kiên quyết không đồng ý, nhưng mà bây giờ sao lại nhẹ nhàng như vậy, hắn đã bỏ đi rồi sao? Cũng đúng, mình là một cô gái lạnh nhạt như thế, là ai thì cũng sẽ có cảm giác đau lòng thôi.
Nhưng là cô lại hoàn toàn không ngờ, Hàn Đông Liệt lại nói:
"Tôi đồng ý ly hôn với em, nhưng mà tôi lại kết hôn lần đầu với em, chỉ là giấy hôn thú không phải tên u Thiển Thiển, mà là . . . . . . u Tiểu Thiển!" Hắn nhìn cô, chưa bao giờ ૮ɦếƭ tâm đối với cô, bởi vì hắn thích cô đã vượt quá tưởng tượng của mình rồi. Căn bản là không bỏ được, chỉ muốn phải lấy được, cho dù là mạnh mẽ ςướק đoạt!
"Anh nói gì? Anh muốn tôi kết hôn lần nữa với anh? Không thể nào!" u Thiển Thiển quả quyết cự tuyệt, nhưng mà ở trong lòng của cô có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là. . . . . . Hắn cũng không có buông tha cô . . . . . .
"Nếu như em đồng ý, vậy thì không có biện pháp, mặc dù bây giờ quan hệ có chút phức tạp, nhưng mà tôi biết chỉ cần sửa một chút tên u Thiển Thiển trên giấy hôn thú lên, nhất định em sẽ không rời đi, thật . . . . . . Không tồi!" Hắn cười gian, nhưng mà trong lòng thì vô cùng khổ sở.
"Anh nhất định giữ tôi không buông sao? Nhà các người đã làm chuyện như vậy đối với nhà của tôi, chẳng lẽ anh còn muốn tôi yêu anh sao? Thật là buồn cười, quá buồn cười . . . . . . Hàn Đông Liệt, không cần làm những chuyện ngây thơ như vậy nữa, dứt khoát một chút, chúng ta ly hôn đi!" Mau thả tôi đi, tôi đã mệt mỏi, sức cùng lực kiệt rồi, mau kết thúc, để cho cô có thể đi tìm chị nhanh một chút.
Thật khó chịu . . . . . . Chỉ muốn chạy trốn . . . . . . Chỉ muốn ૮ɦếƭ nhanh một chút . . . . . .
Nghe được lời của cô, Hàn Đông Liệt lạnh lùng từng bước từng bước đến gần cô, đi tới bên cạnh cô, hắn đưa mắt nhìn ánh mắt của cô rất lâu, sau đó im lặng cười, nói, "Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, em thật sự là không nhớ sao, tôi đã nói rồi bao nhiêu lần, phải gọi tôi Liệt. . . . . . Làm sao em có thể nhẫn tâm quên như vậy? Em nói là, Liệt - cái tên này, chỉ có thể để cho em gọi. . . . . ."
"Không nên quên, cô gái ૮ɦếƭ tiệt, rõ ràng chính em đã . . . . . ." Hắn khẽ cau mày, vẻ mặt đau lòng nói, sau đó cúi người hôn lên môi của cô.
u Thiển Thiển kinh ngạc sững sờ tại chỗ, mặc cho môi của hắn chạm vào môi của mình . . . . . .
Cô nghĩ tới, cô đã từng nói những lời như vậy . . . . . .
Liệt, nhớ, chỉ có em có thể cứ gọi anh như vậy, cách xưng hô này là thuộc về một mình em!
Liệt . . . . . . Liệt . . . . . . Liệt . . . . . . Em . . . . . . Giống như thích anh!