"Anh đi đi, trước khi quá muộn, nếu như bị người ta phát hiện anh đang ở phòng của tôi, người khác sẽ hiểu lầm đấy!" u Thiển Thiển với vẻ mặt lạnh nhạt, so với trước đây hoàn toàn khác nhau.
Lôi Minh lo lắng nhìn cô, cau mày nói, "Thiển Thiển, em có biết việc này là ngốc nghếch không? Nếu như đã biết, thì không nên ở lại chỗ này, đi theo tôi, được không?"
"Không, bây giờ tôi chưa muốn đi, tôi còn có chuyện chưa làm!"
"Thiển Thiển!"
"Anh đi đi, đi nhanh một chút, tôi muốn được yên tĩnh một mình, nói với Three giúp tôi, tôi không sao, bảo anh ấy không cần lo lắng cho tôi!" u Thiển Thiển lạnh lẽo giống như là một tượng gỗ, ngơ ngác, lạnh lùng, hai mắt vô hồn.
Lần đầu tiên Lôi Minh nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt như thế, giống như là một con nai đã đi đến đường cùng, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt tuyệt vọng, và dáng vẻ khổ sở này.
"Thiển Thiển, thật ra thì. . . . . ." Hắn đang nói một nửa, sau đó cứng rắn nuốt xuống.
Thật ra thì lúc Three cho hắn tài liệu này, còn nói với hắn một chuyện khác, anh ta nói cho hắn biết, khi Thiển Thiển xem xong những tài liệu này, không cần biết là dùng cách mềm dẻo hay cứng rắn đều phải đưa cô trở về. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của cô, hắn không biết cô sẽ ra sao nếu bị đưa trở về.
Cái tên Three ૮ɦếƭ tiệt kia, nếu biết cô sẽ biến thành như vậy thì không cần đem tài liệu đến cho cô xem, vì cái gì phải là cứ cứng nhắc như vậy? Dù là nói láo một lần, lừa gạt cô một lần cũng không được sao?
"Anh đi đi - Lôi Minh, tôi thật sự không sao, tôi vẫn còn nhớ chuyện tôi đã đồng với anh, không phải anh cũng đã đồng ý chờ tôi rồi sao? Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ trở về tìm anh!"
"Em nói thật?"
"Ừ!" Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Lôi Minh vươn tay vuốt tóc của cô, nói như mệnh lệnh, "Nếu như em không đến, tôi sẽ trói em lại để mang đi."
Đứng dậy, đi trở về cửa sổ, lo lắng quay đầu lại nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn quyết định như vậy, có một số việc, còn đợi cô xử lý tốt mới được. Cô đã không còn là một cô gái bé nhỏ như khi mới vào Thiên quốc gia nữa, hơn nữa cũng càng không phải là cô gái của mười năm trước, luôn bị người ta lừa, hắn tin tưởng cô sẽ xử lý tốt.
Chờ Lôi Minh đi khỏi, u Thiển Thiển từ từ co hai chân lên, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy đôi chân, cuộn cả thân mình lại thật nhỏ.
Hiện tại cô rất muốn ròi khỏi đây ngay, chạy trốn tới một nơi nào đó không có người, chỉ sống một mình. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa được, cô muốn làm rõ chuyện này, còn có ước định của cô với chị, hiện tại cô thật sự không biết có nên tiếp tục thực hiện lơi hứa không.
Nếu như chị còn sống, nghe thế tin tức này thì chị sẽ như thế nào? Sẽ hận hắn sao? Nhưng chị rất thương hắn, có khư khư cố chấp không, có còn muốn sinh con cho hắn không? Còn cô đây? Cô vừa nghĩ như thế nào?
Cô cảm thấy mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, nước mắt đã tràn lan, giọng nói nghẹn ngào thốt ra, "Chị . . . . . . em nên làm như thế nào?
Sáng ngày thứ hai, mọi người trong nhà ngồi vây quanh bàn ăn lớn như bình thường, không ai nói chuyện, trên mặt của mỗi người đều có một vẻ mặt kỳ lạ, vẻ tức giận càng ngày càng tăng.
Mà Âu Thiển Thiển lại cười, vui vẻ ăn hết chén cơm, sau đó đứng dậy nói, "Cha, mẹ, con đã ăn xong rồi, mọi người từ từ dùng!"
Nói xong, cô lập tức xoay người đi, mà lúc đó Hàn Đông Liệt ngồi kế bên cô cũng lập tức đứng dậy, đi theo sau cô đi về phòng.
"Tìm tôi có việc gì sao?" Cô hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là muốn tìm em nói chuyện phiếm!" Hàn Đông Liệt canh chừng vẻ mặt của cô, mặc dù vẻ mặt cô luôn tràn ngập nụ cười, nhưng mà hắn có thể nhận thấy, phía sau nụ cười của cô đều là thương đau.
"Ừ, đúng lúc tôi cũng muốn tâm sự với anh, tới đây ngồi xuống nói chuyện quá khứ đi!" Âu Thiển Thiển đi tới bên sofa ngồi xuống.
Canh chừng dáng vẻ của cô, Hàn Đông Liệt cảm thấy có cái gì không đúng.
"Hôm nay em rất kỳ lạ!" Hắn trực tiếp nói suy nghĩ trong lòng mình, hai mắt dịu dàng nhìn cô.
"Kỳ lạ chỗ nào hả ?" Cô hỏi.
"Hôm nay tôi có cảm giác em ..., không có giống em ngày thường một chút nào, có phải hay không là bởi vì chuyện ngày hôm qua, cho nên em . . . . . ." Diễn đàn lê quý đôn.
"Không phải, đối với chuyện ngày hôm qua không có liên quan!" Âu Thiển Thiển cắt lời của hắn.
Hàn Đông Liệt càng ngày càng cảm thấy cô có vấn đề, mà cô lại không thừa nhận với hắn, hắn đã không có quyền hung hăng đối với cô, bá đạo đối với cô, cho nên hắn khẽ cúi đầu, nói một câu, "Thật xin lỗi . . . . . ."
Âu Thiển Thiển cười một tiếng, nói "Anh không có lỗi với tôi, cho nên không cần nói với tôi ba chữ này."
"Tiểu Thiển . . . . ."
"Không được gọi tên tôi!" Tiếng của cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Thật ra thì tôi cũng không muốn nói chuyện với anh, nhưng tôi có chuyện không thể không hỏi anh!"
"Em muốn hỏi cái gì?"
Âu Thiển Thiển hít sâu một hơi, dứt khoát hỏi, "Nguyên nhân mười lăm năm trước nhà họ Âu phá sản, anh có biết hay không biết?"
Hàn Đông Liệt đột nhiên cả kinh, á khẩu không trả lời được. Chuyện của mười lăm năm trước, chẳng lẽ cô đã biết?
Nhìn ánh mắt của hắn, Âu Thiển Thiển hỏi lần nữa, "Nói chuyện đi, anh có biết hay không?"
"Vậy còn em? Em có biết không?" Hàn Đông Liệt đột nhiên hỏi ngược lại, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
Tất cả đều đã sáng tỏ rồi, trả lời cũng chỉ là muốn có chứng cứ mà thôi, Âu Thiển Thiển khẽ nhếch miệng, buồn cười nói, "Hoá ra là như vậy, tôi hiểu!"
"Em hiểu cái gì?" Hàn Đông Liệt nóng nảy hỏi.
"Hàn Đông Liệt, chúng ta ly hôn đi! Ta không muốn ba chữ “ u Thiển Thiển” này viết trong gia phả nhà họ Hàn!" u Thiển Thiển đột nhiên nói, hai mắt kiên định mang theo ánh mắt căm hận.
Phòng khách nhà họ Hàn,
Hàn Nguyên đang xem báo, Lê Thư Nhã với tâm sự nặng nề đang ngẩn người, hai người ở giữa không khí giống như là trước kia vậy, giống như là vợ chồng gây gổ.
Chợt, người giúp việc vội vã đi tới, đứng ở trước mặt của Hàn Nguyên, cúi đầu nói, "Ông chủ, ngoài cửa có một người tên Three, người đó nói là anh trai của cô chủ thiếu, nói có chuyện gấp muốn gặp cô chủ ngay."
Hàn Nguyên khẽ cau mày.
Three? Ba? Cái tên này sao lại lỳ lạ như thế? Giống như đã nghe qua ở đâu rồi!
Three đi vào biệt thự nhà họ Hàn, đi theo người giúp việc đi vào đại sảnh, thấy Hàn Nguyên và Lê Thư Nhã ngồi ở trong phòng khách.
"Bác trai, bác gái, hai người khỏe không, cháu là anh trai của Thiển Thiển!" Three khẽ cúi đầu, hướng tới bọn họ chào hỏi.
"Ừ!" Lê Thư Nhã nhẹ nhàng lên tiếng, mặt không chút cảm xúc.
"Sáng sớm đã tới tìm Thiển Thiển, có chuyện gì gấp sao?" Hàn Nguyên làm bộ như quan tâm hỏi.
Three hơi cười cười, vẫn lễ phép trả lời, "Thật ra thì cháu tìm Thiển Thiển là có chút chuyện riêng, cho nên không tiện nói ra, thật xin lỗi bác trai, có thể để cho cháu và Thiển Thiển nói chuyện riêng một chút được không?"
Hắn không muốn lừa gạt cô, cho nên mới sai Lôi Minh đem tài liệu đưa tới cho cô, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, người giống như Lôi Minh vậy, luôn muốn giữ lấy cô bên người chỉ có thể nhìn cô ở một nơi mà tất cả đều là kẻ thù, người đàn ông kia bắt đầu sợ hãi rụt rè từ lúc nào rồi, nếu là hắn lúc trước, nhất định sẽ không nói hai lời, sẽ trói cô mang về.
Lần này hắn sai lầm rồi, lại không tin lôi minh!
"Đương nhiên là có thể!" Hàn Nguyên rất sảng khoái đồng ý, còn cười ha hả nói, "Dì Lan, đưa cậu Lam đến phòng của cô chủ!"
"Dạ!" Dì Lan cúi đầu đồng ý, sau đó đi tới bên cạnh Three, vươn tay nói, "Cậu Lam, xin mời đi bên này!"
Đến khi Three đi khỏi, Lê Thư Nhã đột nhiên lên tiếng, "Rốt cuộc ông đang lo lắng chuyện gì?"
"Không phải tôi đã nói với bà rồi sao? Cô gái kia tuyệt đối không thể ở lại nhà họ Hàn của chúng ta!" Ngày hôm qua chúng ta đã để cô ta nghe tất cả, nếu như chúng ta để cô ta tiếp tục ở đây, nhà họ Hàn tuyệt đối sẽ không được bình yên, nhất định phải đuổi cô ta đi!
"Vậy ông định để đuổi Thiển Thiển như thế nào?" Bà hỏi.
"Tôi tự có cách của tôi, bà cũng không cần can thiệp!" Hàn Nguyên nói xong cũng đứng dậy đi về phòng ngủ.
Lê Thư Nhã nhìn bóng lưng của ông, nhớ tới lúc ông còn trẻ luôn dùng thủ đoạn hung ác tàn nhẫn, không khỏi hướng về phía bóng lưng của ông rống to, "Nếu là như vậy, lúc đầu ông cũng không cần đồng ý chuyện hôn nhân của Đông Liệt và cô ấy, ông quá tàn nhẫn, rất tàn nhẫn. . . . . ."
Cô gái này ngay từ nhỏ đã không có người thân, tại sao ông còn đối xử với cô tàn nhẫn như vậy?
Cửa phòng u Thiển Thiển,
Dì Lan vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa, nói, "Thưa cô chủ, cậu Lam đến rồi!"
Cậu Lam? u Thiển Thiển giật mình, hai người đang nói chuyện cũng ngưng hẳn, cô hơi cau mày đi tới cửa, mở cửa ra, thấy mặt của Three, cô bất mãn nói, "Anh tới đây làm gì?"
"Tôi muốn nói chuyện riêng với em một chút!" Gương mặt Three nghiêm túc, đưa mắt nhìn Hàn Đông Liệt đang ở trong phòng, nói, "Tổng giám đốc Hàn, tôi có thể nói chuyện riêng với em gái tôi vào phút được không?"
"Có chuyện gì mà tôi không thể nghe được?" Hàn Đông Liệt mang theo sát khí hỏi.
"Đúng vậy, anh không thể nghe được chuyện này, hơn nữa đây còn là chuyện vô cùng quan trọng, anh có thể đồng ý để cho tôi và Thiển Thiển nói chuyện riêng mấy phút không? Chỉ cần mấy phút là được rồi!"
Hàn Đông Liệt hơi do dự một chút, sau đó đảo mắt nhìn u Thiển Thiển một chút, mới vừa nói chuyện ly hôn, hắn vẫn không trả lời, thay vì bây giờ tiếp tục nói với cô, còn không bằng ra ngoài một chút, làm giảm sự căng thẳng!
"Được!" Hắn đồng ý, sau đó đi ra khỏi phòng.
Nhìn Hàn Đông Liệt ra khỏi phòng, u Thiển Thiển nhìn theo ánh sáng trên cửa, xoay người dựa vào cửa, nhìn hắn hỏi, "Anh muốn nói chuyện gì với tôi?"
Trên mặt Three mơ hồ lộ ra vẻ tức giận, lần đầu tiên rống to với cô, "Đem vật kia đưa cho tôi!"