Biệt thự nhà họ Hàn
Âu Thiển Thiển đi qua cửa chính, tiến vào biệt thự, ở trong đại sảnh, Hàn Nguyên, Lê Thư Nhã, Hàn Đông Liệt cùng Tuyết Nhi đã ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô vừa đi vào cửa.
"Cha, mẹ, hai người đã về rồi!" Cô mỉm cười chào hỏi.
Mà vẻ mặt Hàn Nguyên lại bất mãn nói, "Chúng ta cũng đã trở về ba ngày rồi, ba ngày cũng không thấy con, chắc là con rất bận!"
"Thật xin lỗi, bởi vì con có chuyện rất quan trọng, cho nên bây giờ mới trở về!" Âu Thiển Thiển rất chân thành xin lỗi, mắt nhẹ nhàng nhìn quanh, đối mặt với ánh mắt của Hàn Đông Liệt.
Con ngươi xinh đẹp trực tiếp đánh vào lòng của cô, trái tim bắt đầu nhanh chóng nhảy lên!
Ngay lập tức cô nhìn sang chỗ khác, tay không tự giác mà dùng sức nắm chặt hũ tro cốt trong иgự¢ .
"Thiển Thiển, con đang ôm cái gì? Sao lại giống như là. . . . . ." Lê Thư Nhã đột nhiên lên tiếng, muốn điều chỉnh không khí, nhưng đang nói lại đột nhiên dừng lại. Bởi vì vật kia, có điểm giống. . . . . . hũ tro cốt!
Âu Thiển Thiển hơi cười cười, rất tự nhiên nói, "Cái này chỉ là một cái bình bình thường, bởi vì con rất thích nên đã mang từ nhà về!"
"Cái bình? Cô thích món đồ kỳ quái như vậy sao?" Tuyết Nhi tò mò chen miệng, nhưng rõ ràng là cố ý bới móc.
"Ừ, đúng vậy mà, tôi rất thích, đây là món đồ tôi thích nhất!" Bởi vì trong này chính là chị.
Dường như không khí thay đổi càng ngày càng nặng nề, Hàn Đông Liệt đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, trên gương mặt lạnh lẽo lại nhìn thấy lửa giận trong lòng đã nhịn không được. Hắn bắt được cánh tay Âu Thiển Thiển, dùng sức lôi cô đi, để lại một câu cho người ở chỗ này.
"Tôi và cô ấy có chuyện cần nói, ai cũng không cho phép tới quấy rầy chúng tôi!"
Đứa con bất hiếu, thái độ như vậy là sao, con đứng lại đó cho cha!" Hàn Nguyên nóng nảy đứng dậy rống to đối với hắn, tuy nhiên ông đã bị Lê Thư Nhã bên cạnh kéo, "Ông à, hãy để cho bọn họ nói chuyện đi, chuyện của bọn nhỏ, chúng ta cũng không muốn xen vào rồi, đừng như vậy. Vừa rồi không phải nói muốn đi ra ngoài ăn cơm sao? Tuyết Nhi, đi thôi, đi ăn cơm với bác trai bác gái!"
"Dạ . . . . . ." Tuyết Nhi có chút hoảng hốt, lúng túng nói, "Dạ, được ạ!" Nhưng thật sự cô không muốn đi một chút nào, cô muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn nói chuyện gì?
Lê Thư Nhã nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Nguyên, vừa dùng sức vừa thân mật lôi kéo ông nói, "Ông à, đi thôi, có chuyện gì thì chờ ăn cơm tối về hẳng nói nha, đi thôi đi thôi!"
Hàn Nguyên nhíu thật chặc chân mày, không chịu nổi cô sự năn nỉ của vợ, không thể làm gì khác hơn là than thở rời đi, nhưng mà ở trong lòng ông thì không ổn lắm. Người con dâu này, hắn không thể nhận, cần phải tìm cách để cho bọn chúng ly hôn mới được.
Cô ta . . . . . . Rất nguy hiểm!
Bên trong phòng
Đóng cửa mới đóng lại, Hàn Đông Liệt liền ôm Âu Thiển Thiển vào trong иgự¢ thật chặt, giữa hai người đang kẹp cái hũ tro cốt màu trắng đó, man mát lành lạnh giữa hai người.
"Thật tốt quá, em đã trở lại, rốt cuộc trở lại!" Giọng của Hàn Đông Liệt như thở phào nhẹ nhõm.
Âu Thiển Thiểndùng sức đẩy hắn ra, kinh hoảng rống to, "Đừng ᴆụng vào tôi!"
Ở trước mặt của chị không cần ôm tôi thân mật như vậy, ở trước mặt của chị không cần nói với tôi những lời như vậy. Chị sẽ đau lòng , cô sẽ rất đau lòng, rất đau lòng đấy!
Hàn Đông Liệt bị cô đẩy lui về sau một bước dài, kinh ngạc nhìn cô nói, "Em nói cái gì? Đừng ᴆụng em? Em là vợ của tôi, tại sao tôi lại không thể ᴆụng vào em?"
Âu Thiển Thiểnôm chặt tro cốt của chị, cúi đầu không nhìn tới hắn, "Chỉ bây giờ thôi, xin anh đừng ᴆụng vào tôi !"
Hàn Đông Liệt hoàn toàn không hiểu ý của cô, càng không đoán ra suy nghĩ bây giờ của cô. Nhưng cô đã trở lại, đó không phải do cô vẫn còn lưu luyến hắn sao? Còn có một chút hi vọng, hắn sẽ không từ bỏ, nhưng thậm chí cô không cho hắn ᴆụng vào cô, tại sao?
"Hàn Đông Liệt. . . . . ." Âu Thiển Thiểnchợt nhỏ giọng kêu tên của hắn, từ từ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tôi nói rồi, phải gọi tôi liệt!" Gương mặt Hàn Đông Liệt bất mãn, rốt cuộc muốn hắn cảnh cáo bao nhiêu lần, cô mới có thể nhớ.
"Liệt. . . . . ." Cô ngoan ngoãn sửa lại.
"Hả?" Hắn hơi kinh ngạc.
"Có thể đồng ý tôi một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
Âu Thiển Thiển hai mắt nhìn hắn, tay len lén vuốt ve tro cốt của chị, sau đó hơi cười cười, thỉnh cầu hắn, "Anh có thể nói với tôi một câu, ‘Tôi yêu em, Thiển Thiển’ không? Chỉ cần một câu là được rồi!"
Chỉ là muốn hắn hướng về phía tro cốt của chị nói một câu ‘Tôi yêu em’, kêu tên của cô trong câu nói kia. Chị chờ đợi ba chữ nhiều năm như vậy, cô hi vọng có thể vào lúc này giúp chị thực hiện.
Hàn Đông Liệt bị lời của cô làm cho khi*p sợ, hoàn toàn cũng không nghĩ tới cô lại có thể nói ra yêu cầu như vậy. "Tôi yêu em" - những lời này hắn đã để ở trong lòng thật nhiều năm, vẫn luôn muốn nói với cô, luôn nghĩ như vậy, nhưng cô lại muốn hắn thêm hai chữ. . . . . . Thiển Thiển?
Rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì?
"Liệt, có thể không?" Tiếng của cô nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo tràn đầy van xin, "Chỉ một lần, làm ơn!"
Hàn Đông Liệt chợt hít sâu một hơi, hai mắt thâm tình nhìn cô, tiến lên một bước đến gần cô, "Em muốn nghe như vậy sao?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy!"
"Được, em đã muốn nghe, vậy tôi sẽ nói cho em nghe!" Ánh mắt của hắn nhu hòa nhìn cô, đôi môi mỏng từ từ di động, êm ái mà nói, "Tôi yêu em . . . . . . Tiểu Thiển!"
Vẻ mặt của cô kinh ngạc, không đợi cô mở miệng, hắn lập tức nói, "Ba chữ này tôi sẽ không đối với người khác nói, tôi chỉ nói với em thôi, cho nên trong đó bao gồm ba chữ cái phía sau, tôi chỉ có thể gọi tên em, nếu như muốn tôi gọi tên khác, vậy tôi thà bị. . . . . . biến thành câm!"
Hắn biết rõ, người mình yêu là một cô gái tên là u Tiểu Thiển, chính là cô gái đứng ở trước mặt mình. Sẽ không sai, hắn vĩnh viễn đều không nhận lầm.
"Tôi yêu em, Tiểu Thiển! Tôi yêu em vô cùng. . . . . ."
"Không cần nói nữa!" Âu Thiển Thiểnlớn tiếng mà gào thét, muốn át đi tiếng của hắn.
Ở trước mặt của chị, đừng nói những lời như vậy . . . . . . Những lời này, hắn nên nói với chị, những lời này nên thuộc về chị. . . . . . Mà không phải cô!
Thiển Thiển ôm thật chặt tro cốt trong иgự¢, giống như là ở che lỗ tai của chị lại, không để cho chị nghe được câu này.
"Tiểu Thiển, tại sao cho đến bây giờ em vẫn không chịu thừa nhận? Em là u Tiểu Thiển, rõ ràng em chính là u Tiểu Thiển, nhưng vì cái gì nhất định nói mình là u Thiển Thiển? Cho dù Thiển Thiển là vợ sắp cuới của tôi, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô ấy, tôi chỉ muốn kết hôn với em, tôi chỉ muốn sinh con với em, nói cho tôi biết. . . . . . Tại sao muốn giả dạng thành Thiển Thiển?" Vấn đề này hắn vẫn luôn giấu ở trong lòng vấn đề, rốt cuộc cũng nói nên lời rồi.
Bị hắn hỏi vấn đề này, cô bắt đầu sợ, tay không biết làm sao, càng không biết nói thế nào để có thể lừa gạt hắn, cho nên chỉ có thể lắc đầu, không ngừng lắc đầu, dùng sức lắc đầu.
"Tiểu Thiển!" Hàn Đông Liệt lần nữa đem lấy cô ôm vào trong иgự¢, giọng nói nặng nề, "Không cần đang trốn tránh tôi, mặc kệ là bởi vì lí do gì đó, cũng không cần trốn tránh nữa, từ nhỏ tôi đã nhận định em là vợ tương lai của tôi, mà mười lăm năm chờ đợi, tôi vẫn nghĩ như cũ, xin em đừng ђàภђ ђạ tôi, tôi thật sự chỉ yêu một mình em. . . . . . Cho dù em trốn, từ nơi này biến mất khỏi thế giới, tôi cũng sẽ không yêu những người khác, chỉ có một mình em, đời này tôi liền chỉ thích một mình em thôi!"
Hắn ôm cô thật chặt, hoàn toàn quên mất trước иgự¢ mình còn có hũ tro cốt, chỉ tỏ tình với cô, để cho cô biết rõ lòng mình, nhưng hắn cũng không phát hiện hắn ôm chặt người của cô, cô đang run rẩy không ngừng.
"Buông tôi ra!" u Thiển Thiển rống to, giùng giằng, trốn ra hai cánh tay của hắn.
Cô đã không còn cách nào cùng người đàn ông này sống một chỗ, đã không cách nào tha thứ khi hắn đang chị trước mặt của chị mà thương tổn chị như vậy, cũng không còn cách nào khống chế sự đau lòng của mình.
Cô quay đầu, chạy thật nhanh ra khỏi phòng, sau đó chạy vào một phòng khác, khóa chặt cửa lại, sau đó dựa vào cửa từ từ trượt xuống, trong иgự¢ ôm tro cốt của chị , rơi nước mắt nói, "Chị, thật xin lỗi, em đã sai rồi !"
Chỉ là muốn Hàn Đông Liệt ở trước tro cốt của chị nói câu kia mà thôi, nhưng không ngờ hắn lại ở trước mặt cô thổ lộ,càng làm cho cô cảm thấy áy náy chính là. . . . . . Cô lại không có cách nào khống chế tâm trạng vui vẻ của mình.
"Chị. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Cô ngồi dưới đất, ôm tro cốt không ngừng nói xin lỗi, nói xin lỗi không ngừng . . . . . .
Mà Hàn Đông Liệt cheo theo cô, nhìn thấy cô chạy vào căn phòng đó và khóa cửa, hắn hốt hoảng đứng ở cửa phòng, không ngừng gõ cửa, không ngừng nói, "Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, mau mở cửa ra, cho tôi vào đi. . . . . . Mở cửa. . . . . . Mở cửa. . . . . ."
Tại sao lại trở thành như vậy? Cô gái này rốt cuộc muốn hắn chờ bao nhiêu năm, mới có thể mở rộng cánh cửa lòng để tiếp nhận hắn?
"Đáng ૮ɦếƭ, cô gái ૮ɦếƭ tiệt, em mau mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ phá hủy căn phòng này, xem em có thể trốn nữa không!" Hắn rống to, uy Hi*p.
Đến cuối cùng cũng có âm thanh nho nhỏ ở bên trong, "Tôi không muốn nhìn thấy anh, để cho tôi được yên lặng một chút!"
"Không được, tôi không đồng ý, em mau mở cửa ra, bây giờ, lập tức, lập tức mở cửa ra!"
"Hàn Đông Liệt!" Từ trong cửa truyền ra tiếng rất nhỏ, nhưng mà cô cố gắng hô lên, "Nếu như bây giờ anh đem tờ giấy đáng ghét kia đến trước mặt tôi, tôi thà ૮ɦếƭ trước mặt anh, tôi nói thật, tôi sẽ ૮ɦếƭ, tôi sẽ ૮ɦếƭ thật . . . . . . Nếu như không muốn tôi ૮ɦếƭ, thì anh tránh ra, không cần đến gần tôi, đừng để cho tôi nghe được tiếng của anh!"
Hàn Đông Liệt cứng ngắc đứng ở trước cửa.
૮ɦếƭ? Cô rõ ràng cũng chỉ dùng một chiêu này? Cứ như vậy mà ghét hắn sao? Nếu không muốn thấy hắn, vậy tại sao còn phải trở lại?
Đáng ૮ɦếƭ, cô gái ૮ɦếƭ tiệt, em đã bức tôi điên thật rồi!