Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 38

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Âu Thiển Thiển ra khỏi biệt thự Hàn gia, một chiếc xe vừa vặn dừng ở trước mặt cô, cửa xe mở ra, Three có chút vội vàng nói, "Thiển Thiển, mau lên xe!"
Âu Thiển Thiển vội vã lên xe, hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Three vừa lái xe, vừa trả lời, "Ngày hôm qua tôi đi gặp cô ấy, cô ây nói muốn nhắn tin nói chuyện phiếm với em, lúc ấy tôi không nghĩ quá nhiều liền đưa điện thoại di động cho cô , nhưng không nghĩ tới. . . . . . Cô ấy xem tin tức, cứ như vậy biết chuyện giữa hai người!"
" Sau đó cô ấy phản ứng như thế nào? Có tức giận không? Có khóc không?" Thấy được tin tức đó, nhất định cô ấy sẽ rất đau đớn? Nhất định là vậy!
"Không, cô ấy rất bình tĩnh, hơn nữa lại nhìn tôi cười!"
"Phải không?" Âu Thiển Thiển cũng không có kinh ngạc, mà là khổ sở cúi đầu. Chị bình tĩnh như vậy là trong dự liệu của cô, dĩ nhiên cô cũng biết, thật ra thì những thứ kia đều là chị giả bộ, hiện tại chị nhất định sẽ khóc, nhất định đang len lén khóc.
"Đi nhanh một chút!" Cô khẩn trương, có một loại dự cảm xấu.
Mười phút sau, xe dừng ở trước một trong bệnh viện
Âu Thiển Thiển vội vàng xuống xe, chạy vào bệnh viện, vừa vội vàng tìm kiếm vừa nói, "Ở nơi nào? Phòng bệnh ở đâu?"
Three chạy đến bên cạnh cô, đở bả vai của cô nói, "Đừng có gấp, ở phòng bệnh 106 !"
"106?" Âu Thiển Thiển từng bước từng bước tìm kiếm, rốt cuộc tìm được 106, không có gõ cửa trực tiếp xông vào, lại thấy chị lẳng lặng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại an tường ngủ, nhìn kỹ, ánh mắt của chị hơi có chút sưng đỏ, hơn nữa khóe mắt còn mang theo một chút xíu nước mắt.
Chị đã khóc! Tâm Âu Thiển Thiển đột nhiên co rút đau đớn, chậm rãi bước đến mép giường, ngồi xuống!
Giống như trước, cô nhẹ giọng nói, "Tiểu Thiển, chị tới thăm em!"
". . . . . ." Chị vẫn như cũ nhắm cặp mắt, không chịu mở ra nhìn cô.
Âu Thiển Thiển nhíu mày, hốt hoảng cô nói, "Thật xin lỗi, chị không nên giấu giếm em, chị sợ sẽ làm em thương tâm cho nên mới không có nói cho em biết, bất quá chị cùng hắn kết hôn chẳng qua là nhất thời mà thôi, bọn chị sẽ ly hôn , hắn là thuộc về em, cho nên. . . . . . Không nên tức giận !"
". . . . . ." Không có người trả lời lời của cô, im lặng, một chút thanh âm cũng không có.
Chờ không có câu trả lời, không thấy được hai tròng mắt của chị, tâm Âu Thiển Thiển càng thêm hốt hoảng. Chị giận thật? nếu như chị không để ý tới cô thì sao? Không muốn, không muốn chị không để ý tới cô, ở trên thế giới này cô cũng chỉ có một người thân.
"Chị. . . . . ." Mười mấy năm qua, lần đầu tiên cô gọi như vậy, Âu Thiển Thiển nắm tay của cô, khóc thút thít nói, " Em không muốn chị không để ý tới em, em biết sai rồi, em không nên lừa gạt chị, không nên giấu giếm chị, lại càng không nên giành vị trí con dâu Hàn gia này, thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi, em biết sai rồi, van cầu chị mở mắt nhìn em một chút thôi có được hay không? Van cầu chị tha thứ em đi! Chị. . . . . ."
Cô nắm chặt tay của chị, chợt một giảm giác lạnh lẻo từ trên tay của chị truyền đến đáy lòng của cô.
Đột nhiên Âu Thiển Thiển cả kinh, quên cả khóc, nhìn người nằm ở trên giường, thật bình tĩnh , an tường , còn mang theo vẻ mặt hơi thương tâm.
Hít sâu một hơi, cô nhẹ nhàng đứng nhìn người đứng tại cửa nói, "Three, giúp tôi một chuyện được không?"
"Giúp cái gì?" Three tò mò hỏi.
Âu Thiển Thiển nhịn không cho nước mắt tràn ra, run rẩy nói, "Giúp tôi đánh thức chị!"
"Được?" vẻ mặt Three nghi hoặc, mấy bước đi tới mép giường, mắt thấy người nằm ở trên giường .
Mặt cô bình tĩnh tựa hồ không có bất kỳ biểu hiện gì, an tường giống như là một người ૮ɦếƭ. Three vươn tay đặt ở cô mũi, không hề hô hấp, cô. . . . . . ૮ɦếƭ?
Hốt hoảng ấn nút đỏ ở đầu giường, sau đó quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển.
"Thiển Thiển. . . . . ." Hắn thử dò xét kêu một tiếng.
Âu Thiển Thiển nặn ra nụ cười khó coi, nói, "Three, tại sao anh không đánh thức chị? Không nên để cho chị ngủ, gọi chị nhanh đi!"
"Thiển Thiển!" Three dùng hai tay nắm bả vai của cô, sau đó ôm lấy cô, ngăn tầm mắt của cô, "Thiển Thiển, em hãy nghe tôi nói, cô ây đã. . . . . . ૮ɦếƭ!"
"Không ——" Âu Thiển Thiển dùng sức rống to, "Chị sẽ không ૮ɦếƭ, chị sẽ không ૮ɦếƭ, làm sao chị có thể sẽ ૮ɦếƭ, sẽ không , sẽ không !"
Cô kích động dùng sức đẩy Three ra, đứng lên té nhào trên người của chị, khóc lớn nói, "Chị, chị tỉnh dậy đi, em biết sai rồi, em không muốn chị bỏ lại em, van cầu chị mở mắt một chút tôi, van cầu chị, mở mắt ra, không muốn cùng chị nói giỡn, Tiểu Thiển thật là sợ, Tiểu Thiển thật là sợ a, chị. . . . . ."
Cô dùng sức lắc lắc thân thể của chị, tóc của cô lay động có chút loạn, nhưng người kia vẫn ngủ say, vẫn không chịu tỉnh lại.
Three kinh ngạc nhìn cô, mới vừa rồi cô tự xưng mình là ‘ Tiểu Thiển ’? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người các cô có quan hệ gì? Hơn nữa, tại sao cô ấy lại ૮ɦếƭ? Tối ngày hôm qua cô ấy còn bình tĩnh, rõ ràng ngày hôm qua còn sống, thế nào hiện tại lại. . . . . .
"Phanh ——" một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ và y tá cùng nhau lao vào, Three vội vàng đem Âu Thiển Thiển túm khai, ôm cô thật chặt nói, "Thiển Thiển, để cho bác sĩ xem một chút, hoặc giả. . . . . . Hoặc giả còn có thể cứu sống!"
Nghe được hai từ ‘ cứu sống ’, Âu Thiển Thiển đột nhiên trở nên rất an tĩnh, đem mặt của mình dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, dùng sức lôi y phục của hắn, cắn môi của mình.
Thật có thể cứu sống sao? Tay của chị đã lạnh như băng như vậy, thật còn có thể sống sao? Chị không thể cứ như vậy đi, chị còn chưa thấy con Hàn Đông Liệt ra đời, tâm nguyện của chị em còn chưa hoàn thành, chị tại sao có thể bỏ lại em đi? Ngay cả một câu nói cũng không có lưu lại, ngay cả một nụ cười cũng không có lưu lại, cứ như vậy đi?
Không, không thể, không muốn. . . . . . Nếu như chị rời khỏi thé giới, như vậy em phải làm sao bây giờ?
Cô độc trong thế giới, không có một người thân, vậy có thể sống như thế nào đây?
Trải qua một hồi cấp cứu, cuối cùng bác sĩ rũ bả vai, hướng về phía Three lắc đầu một cái, nói, "Chúng tôi đã tận lực!"
Lời nói đó như cây châm cứng đâm vào tâm Âu Thiển Thiển, rất đau đớn, cô đẩy ra three, quay đầu hướng về phía bác sĩ rống to, "Các người gạt tôi, chị tôi không thể nào ૮ɦếƭ, cô ây sẽ không ૮ɦếƭ, cô ây nói sẽ không bỏ lại tôi, cô ấy sẽ không có ૮ɦếƭ. . . . . ."
Vĩnh viễn cũng sẽ không quên cô đã nói: Tiểu Thiển, em gái tốt của chị, dù ba mẹ đều không còn, chị cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, chị sẽ không rời đi em. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . .
Đột nhiên, một cái tay dùng sức đánh vào cổ Âu Thiển Thiển, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, ngất đi.
Three vươn tay dịu dàng ôm thân thể của cô. . . . . .
Một phòng bệnh khác,
Âu Thiển Thiển nằm trên giường bênh trắng như tuyết, Three ngồi ở bên giường nhìn cô. Hắn là vì bất đắc dĩ mới phải đánh cô ngất đi, nếu như không dùng biện pháp này để cho cô bình tĩnh lại, cô sẽ điên mất . Cô gái kia quan trọng đối với cô như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất.
Đưa tay vuốt mặt của cô, hắn nhẹ giọng nói, "Thiển Thiển, thật xin lỗi, không thể chăm sóc tốt cho em!"
Rõ ràng là đã đồng ý sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng thậm chí cô ૮ɦếƭ từ lúc nào hắn cũng không biết. Chẳng lẽ là tối hôm qua cô ấy phát bệnh? Vậy tại sao không gọi y tá chứ? Một mình chịu đựng khổ sở, ૮ɦếƭ trong khổ sở sao?
Nếu như vào lúc đó, hắn không đi có lẽ sẽ tốt hơn, nếu như hắn không nói sẽ đi, nói không chừng. . . . . .
"Chị. . . . . .Chị. . . . . ." Âu Thiển Thiển nỉ non, từ từ mở mắt.
Ánh mắt dần dần nhìn rõ, cô nhìn thấy trần nhà màu trắng quen thuộc, vách tường màu trắng, còn có cả mùi nước sát trùng gay mũi.
Đây là bệnh viện? Tại sao cô lại ở bệnh viện? Vừa nãy giống như là cô gặp một cơn ác mộng, cơn ác mộng rất kinh khủng, mơ thấy chị của cô. . . . . . ૮ɦếƭ.
"Thiển Thiển, em đã tỉnh!" Three ân cần nhìn cô.
"Three, tôi vừa mớigặp một cơn ác mộng. . . . . . Thật là đáng sợ!" Hai mắt của cô nhìn trần nhà, lơ ngơ nói.
"Cơn ác mộng?"
"Đúng vậy a, tôi mơ thấy chị của tôi. . . . . . ૮ɦếƭ!" Lúc nói chuyện, trên khuôn mặt Âu Thiển Thiển lộ ra vẻ sợ hãi, "Thật sự là rất đáng sợ, chỉ cần vừa nghĩ tới là toàn thân tôi lại run rẩy." Cô đưa ra đôi tay ôm cơ thể đang run rẩy của mình.
"Thiển Thiển. . . . . . Thật ra thì. . . . . ." Three không muốn giấu giếm cô, vừa định nói cho cô biết, lại bị cô đột nhiên cắt đứt.
"Không được nói! Van xin anh đừng nói gì cả, anh nghe tôi nói là được rồi, không cần nói, một câu cũng đừng nói!" Nước mắt từ trong mắt của cô chảy ra, từng giọt từng giọt, không ngừng rơi xuống.
Three muốn dùng tay của mình giúp nàng lau, tuy nhiên lại để tay như vậy không duỗi ra.
Âu Thiển Thiển nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, từ từ nói, "Three - anh biết không? Tôi ghét nhất chính là bệnh viện, mà ghét nhất chính là giường bệnh này, bởi vì mẹ và ba đều ૮ɦếƭ trên giường bệnh, mà chị . . . . . ."
Cô hơi dừng lại, sau đó lại nói tiếp, "Nhất định anh sẽrất tò mò, người mà tôi gọi là chị. . . . . . Thật ra thì chị ấy mới là Âu Thiển Thiển thật sự, chị ấy mới đúng là vợ sắp cưới của Hàn Đông Liệt, còn tôi. . . . . . Chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được nhà họ Âu nhặt về."
"Lúc đó tôi chỉ năm tuổi, không có người thân, không có người quen, không có đồ ăn, cái gì tôi cũng không có, ngay cả trí nhớ cũng trống rỗng. . . . . . Nhưng mà, ngày đó tôi gặp được cả nhà bọn họ, bọn họ đưa tôi về nhà, cho tôiquần áo để mặc, cho tôi đồ ăn, hơn nữa còn đặt tên cho tôi, là chị đã đặt tên cho tôi. . . . . . Tên rất êm tai, tên . . . . . . Âu Tiểu Thiển!"
Three kinh ngạc nhìn cô, đây là lần đầu tiên cô nhắc tới chuyện của mình, thế nhưng hắn lại không ngờ tới hai người bọn họ lại thay đổi thân phận của nhau, thì ra cô không phải là Âu Thiển Thiển, mà là Âu Tiểu Thiển, nhưng tại sao lại như vậy chứ? Hắn muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi, chỉ có thể nhìn cô từ từ kể .
Tiếng của cô nhẹ nhàng nhu nhu, đau đớn nói, "Bắt đầu từ ngày đó, ta không chỉ có một mình, có ba, có mẹ, còn có một người chị đối với tôi rất tốt. . . . . . Nhưng mà cuộc sống hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi như vậy, nhà họ Âu phá sản, chúng tôi không thể không chạy trốn, mỗi ngày trải qua cuộc sống bị đòi nợ, cuối cùng ba không chịu nỗi mà tự sát, mặc dù chúng tôi đã phát hiện, nhưng vẫn không thể cứu sống ba. . . . . . Sau đó mẹ Liễu bịmắc bệnh di truyền, không chịu nổi sự ђàภђ ђạ của bệnh, cũng giống như ba, tự sát. . . . . . Tiếp đó chị cũng mắc bệnh di truyền của mẹ, lại nằm ở trên giường bệnh . . . . . ."
"À, Three. . . . . . Tôi chính là sao chổi chuyển thế phải không, bất kì ai có quan hệ với tôi đều sẽ ૮ɦếƭ, thật ra thì người cần phải ૮ɦếƭ. . . . . . Là tôimới đúng!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc