"Yêu cầu?" Lôi Minh tà cười tà, "Không người nào có thể yêu cầu tôi làm gì hết, ở trên thế giới này, tất cả mọi người chỉ có thể cầu xin tôi!"
Tuyết Nhi kinh ngạc, hoảng hốt lui về phía sau mấy bước, Lôi Minh cười lần nữa đến gần, "Bất quá cô cũng không cần lo lắng, tôi cũng không muốn Gi*t hắn, bất quá, tôi muốn cảnh cáo cô. . . . . Không được ra tay đối với Âu Thiển Thiển, nếu như cô ấy xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ tự tay Gi*t cô, nếu không muốn ૮ɦếƭ, thì hãy an phận!"
Lôi Minh nói xong muốn xoay người rời đi, nhưng lại quay người lại nhìn cô, uy Hi*p nói, "Quên nói cho cô biết, ở nơi này trong thời gian một tháng qua , tôi đã liên lạc với toàn bộ tổ chức sát thủ thế giới, bọn họ cũng đồng ý tôi. . . . . . Sẽ không đáp ứng yêu cầu của cô!"
"Kiên nhẫn chờ đợi đi, Hàn Đông Liệt sẽ thuộc về cô!" Bỏ lại những lời này, hắn sãi bước đi ra khỏi nơi này.
Tuyết Nhi nhìn hắn, chân mềm co quắp ngồi dưới đất.
Biệt thự Lam gia
"Thiếu gia, xe của cậu đã chuẩn bị, đây là chìa khóa!" Người giúp việc khom lưng đưa tay đem cái chìa khóa đưa cho hắn.
Three cầm lấy chìa khóa xe, hai mắt dịu dàng trở nên sắc bén, lạnh lùng nói, "Tôi muốn đi ra ngoài một chút, có người tìm tôi thì nói tôi không có ở đây, cũng không cần người ta chờ tôi."
"Vâng, thiếu gia!"
Three cầm chìa khóa đi ra khỏi biệt thự, hắn mở cửa chiếc BMW , xe chạy thẳng tới bệnh viện Đài Loan. Đây là Âu Thiển Thiển nhờ cậy hắn, mỗi chủ nhật phải đi bệnh viện gặp cô ấy, bởi vì cô sợ cô ấy sẽ cô đơn.
Chuyện giữa các cô hắn chỉ biết một chút xíu, biết hai cô là chị em, biết chị của cô thích Hàn Đông Liệt, cũng chỉ có những thứ này, giữa các cô nhất định còn có lớn hơn bí mật, hắn thật tò mò, nhưng lại không muốn đi do thám, bởi vì cái bí mật đó nhất định là sẽ làm cho người ta thống khổ, nếu không các cô cũng sẽ không như vậy.
Đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh của cô, cô vẫn như trước kia nằm ở trên giường, hai mắt xinh đẹp rủ xuống nhìn cái rèm tuyết trắng, khuôn mặt u sầu mang theo sự hoài niệm, nồng nàn.
"Tiểu Thiển!" Three nhẹ nhàng kêu tên của cô.
Cô nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt u sầu trong nháy mắt chuyển đổi, cho hắn một mỉm cười nhu mì.
Three đi tới, ngồi ở trên ghế cạnh giường, dịu dàng cười nói, "Đang suy nghĩ gì đấy? Đang suy nghĩ về hắn sao?"
Cô khe khẽ gật đầu, mỉm cười hạnh phúc.
Three giống như trước, từ từ kể chuyện Hàn Đông Liệt , cho cô biết chân của hắn ta đã tốt lắm, đã có thể đi bộ bình thường, nói cho cô biết hắn ta gần đây đã làm gì, ăn gì, cuối cùng ở nói cho cô biết chuyện của hắn ta cùng Thiển Thiển.
Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, mỉm cười nghe Three nói hết thảy, lời của hắn có lúc sẽ làm cô buồn cười, có lúc sẽ làm cô khẽ cau mày, có lúc sẽ làm cô lộ ra sự lo lắng, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không toát ra vẻ mặt thương tâm. Coi như là nghe được chuyện của hắn cùng Thiển Thiển, cô cũng cười, vẫn lẳng lặng nghe được hắn nói.
Chờ Three nói hết mọi chuyện, cô cầm bảng chữ cái đặt ở trên đùi chậm rãi ghi mấy chữ, " Cho tôi mượn điện thoại di động được không?"
"Điện thoại di động? cô muốn mượn điện thoại di động làm gì?" Three tò mò hỏi.
Cô đưa tay lần nữa, "Nhắn tin, muốn nói chuyện phiếm với Thiển Thiển!"
"À, là vậy à!" Three à một cái, đưa điện thoại di động cho cô, "Trước kia thế nào cũng không nghĩ tới biện pháp này, gởi nhắn tin cho cô ấy, cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ . Điện thoại này để lại cô, cô từ từ tán gẫu cùng cô ấy, tôi đi về trước!"
Cô khe khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Three sãi nước đi ra ngoài, ngồi vào trong xe, hắn chợt nhớ tới, điện thoại di động cũng có thể lên mạng , điện thoại di động cũng có thể xem tin tức .
Hắn cư nhiên lại không nhớ chuyện quan trọng như vậy! Nguy rồi, nếu để cho cô ấy nhìn thấy tin tức của Hàn Đông Liệt và Âu Thiển Thiển , vậy thì xong rồi!
Nhanh chóng xuống xe, cửa xe cũng không kịp đóng lại, chạy thật nhanh vào bệnh viện, Three thở hổn hển chạy vào phòng bệnh, lúc đó trời đã tối rồi, hai mắt Âu Tiểu Thiển nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động, ánh mắt ngơ ngác trống rỗng có chút đáng sợ.
Thật ra thì cô cũng sớm đã đoán được sẽ có việc như vây xảy ra, nếu không thì tại sao Three không để cho cô xem ti vi, không để cho cô đọc báo, cô lập cô với tất cả thông tin bên ngoài, chỉ là để cho cô nằm ở trên giường mỗi ngày, không ngừng nghỉ ngơi, mời y tá chăm sóc riêng cho cô, không để cho cô liên lạc với bất kì ai.
Chỉ là không ngờ. . . . . . Lại xảy ra chuyện như vậy.
Kết hôn? Hai người bọn họ đã kết hôn rồi sao? Mặc dù có nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nhưng Thiển Thiển chưa có nói với cô nha?
Đây là. . . . . . Lừa gạt sao? []
Three đi tới bên giường bệnh, thấy trên màn hình điện thoại di động là trang tin tức, lo lắng hỏi cô "Tiểu Thiển, cô. . . . . . Không có sao chứ?"
Cô để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng nặn ra nụ cười, nhưng nước mẳ trong hốc mắt đang lóe lên. Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nở nụ cười, ý bảo: tôi không sao!
Three có chút hốt hoảng, cố gắng giải thích "Thật ra thì, Thiển Thiển cô ấy là bị. . . . . . Thật ra thì cô ấy không muốn. . . . . ."
Hắn thở dài một hơi, không biết giải thích như thế nào, khi hắn nói " Thiển Thiển là bị ép " thì hắn chợt nghĩ đến Hàn Đông Liệt, đó là ngườ mà cô thích nhất người, nếu như ở trước mặt cô nói lời như vậy, nhất định cô sẽ đau lòng?
Phải giải thích thế nào đây? Phải giải thích như thế nào mới có thể nói dối được đây?
"Việc này. . . . . . Thật ra là bọn họ kết hôn giả, đó là giả, cho nên Thiển Thiển mới không nói với cô, cô ấy sợ cô sẽ hiểu lầm!" Tìm ra một lý do chẳng ra sao, cố gắng giả bộ nghiêm túc, muốn cho cô tin tưởng. [truyen.duoc.edit.tai.]
Nhìn thấu hắn đang nói dối, nhìn thấu hắn đang hốt hoảng, cũng nhìn thấu hắn cố gắng, cô nhếch miệng lần nữa, hướng về phía hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Three thấy cô cười, đột nhiên cả kinh. Rõ ràng là không tin, muốn hướng về phía cô cười, tại sao muốn nở nụ cười dịu dàng đối với cô?
Bối rối cúi đầu, hắn trầm trầm nói "Thật xin lỗi, tôi không nên nói dối để gạt, tôi sẽ lập tức liên lạc với Thiển Thiển, gọi cô ấy đến giải thích tất cả với cô, chỉ xin cô tin tưởng cô ấy, cô ấy sẽ không ςướק đi người mà cô thích nhất!" Cho dù cô ấy thật sự yêu người đàn ông kia, cũng sẽ không ςướק hắn đi, bởi vì ở trong lòng của cô ấy, người quan trọng nhất cuả cô ấy vẫm không thay đổi chính là chị của cô ấy.
Âu Tiểu Thiển cười yếu ớt, sau đó mệt mỏi ngửa về phía sau, nằm ở trên gối đầu mềm mại, nhắm hai mắt lại.
Thấy cô nhắm hai mắt lại, nét mặt Three lại lộ ra vẻ hốt hoảng, biểu hiện giống như cô gái này, càng trầm mặc thì càng hỏng bét.
"Tôi. . . . . . Đi về trước, cô nghỉ ngơi tốt, không nên suy nghĩ lung tung!" Hắn nói xong, chần chừ nhìn cô một lúc, sau đó ở xoay người rời đi.
Âu Tiểu Thiển kéo chăn đến đỉnh đầu, che kín mặt của mình, lúc này cô mới lộ ra nét mặt khổ sở, nước mắt đau lòng cũng nhịn không được nữa, từng giọt rồi từng giọt không ngừng rơi xuống.
Tâm trạng cô quá đau khổ, rất buồn bực, thật khó chịu. . . . . .
Đầu càng ngày càng khó chịu. . . . . . Thật khó chịu. . . . . . Giống như sắp ૮ɦếƭ. . . . . .
Anh Đông Liệt . . . . . .Anh Đông Liệt. . . . . . Em đây. . . . . . Anh Đông Liệt. . . . . .
Sáng sớm, ở biệt thự nhà họ Hàn
Âu Thiển Thiển nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt, tối qua ngủ lúc nào cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đau đớn trên thân thể cùng tâm hồn khổ sở.
Quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt vẫn còn ngủ say, trong lòng có rất nhiều cảm giác.
Chợt, Hàn Đông Liệt ôm cô vào trong иgự¢, tựa đầu vào vai cô, nhắm mắt lại nỉ non mà nói "Bà xã. . . . . . Bà xã . . . . . ."
Lời nói không minh bạch cộng thêm từng bước từng bước hôn không ngừng vào gò má cô.
"Hàn Đông Liệt, đã sáng rồi, nên rời giường, không cần ôm tôi nữa!" Âu Thiển Thiển lấy tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại lại một lần nữa ôm chặt cô.
Hắn hơi mở mắt một chút, lười biếng nói "Tôi không muốn thức, tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ ba ngày ba đêm, dĩ nhiên. . . . . ." Hắn tà tà cười một tiếng "Em cũng phải ngủ cùng với tôi!"
Cái gì? Ba ngày ba đêm? Một buổi tối thì thân thể của cô đã không chịu nổi, hắn nói là ba ngày,chẳng phải là cô ૮ɦếƭ rồi sao? Người đàn ông này có phải hay không giả bộ cho thời gian quá lâu? Suy nghĩ kỹ một chút, Giang Minh Húc đã từng nói qua hắn là xử nam, trời ạ, 27 năm không có gần gũi phụ nữ, chẳng lẽ là có quá nhiều hoài niệm?
Dùng sức đẩy hắn ra, sau đó nhảy thật nhanh xuống giường, oán trách nói "Tôi mới không ở cùng anh, anh là heo sao? Lại muốn ngủ ba ngày? Nhưng tôi không rãnh cùng anh."
Hàn Đông Liệt nghiêng người nằm ở trên giường, sắc mặt tac mị nhìn cô nói "Bà xã, mặt của em đang đỏ, là em xấu hổ sao?"
"Cái . . . . . . Cái gì? Xấu. . . . . . Xấu hổ? Tôi không có, chỉ là tôi cảm thấy rất nóng, cho nên mới . . . . . . đỏ mặt. . . . . ." Càng nói thì cô càng cảm giác mình có vấn đề, hơn nữa nhiệt độ trên mặt cũng càng ngày càng cao.
Trời ạ, cô là thế nào đây?
Hàn Đông Liệt nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, trên khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc giống như là ăn mật.
"Anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi!" Âu Thiển Thiển đột nhiên rống to.
"Tại sao?" Hắn hỏi.
"Không có lý do gì, chỉ là không cho phép nhìn." Cô trợn mắt rống to, nhưng vẫn không thể cho giấu dáng vẻ lúng túng, cô lập tức xoay người, vội vã nói "Tôi muốn đi rửa mặt, ann cũng mau rời giường đi!"
Nói xong, cô liền đi như chạy vào phòng tắm.
Hàn Đông Liệt nhìn bóng dáng của cô, đợi lúc cô đóng cửa, hắn lật người nằm như chữ “đại” ở trên giường, hai mắt nhắm lại nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc của cô còn để lại trên thân thể của hắn, nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới lời nói tối hôm qua của cô, không khỏi đột nhiên mở mắt thật to, nhìn trần nhà.
Nếu như có một ngày tôi đột nhiên biến mất . . . . . Xin anh quên tôi. . . . . . Được không?
Tại sao cô phải những lời như vậy? Cô sẽ phải rời đi sao? Bọn họ cũng đã có quan hệ như vậy, cô vẫn còn ý định muốn rời khỏi hắn sao? Tại sao? Là bởi vì nhiệm vụ sao? Nhưng nếu như chỉ là nhiệm vụ kia, cô cũng có thể đồng thời tiếp nhận hắn, làm vợ hắn, chẳng lẽ. . . . . .
Là bởi vì. . . . . . Âu Thiển Thiển thật sao?
Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trái tim bắt đầu lo lắng nhảy lên.