Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 34

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Ba người đàn ông cùng nhìn về phía Âu Thiển Thiển, đồng thời ánh mắt của họ cũng trở lên dịu dàng.
Âu Thiển Thiển đi tới trước mặt họ, hơi hốt hỏang nói: “ Lôi Minh, anh tìm tôi có việc sao?”
Hàn Đông Liệt rõ ràng là có vấn đề, cô không hiểu tại sao Lôi Minh trở lại? Hắn tìm cô có chuyện gì?
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!” Tầm mắt Lôi Minh nhìn chằm chằm cô, giống như nơi này chỉ có hai người bọn họ.
“ Được, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!” Âu Thiển Thiển nói xong xoay người! Từ lúc đến, cô cũng không nhìn Hàn Đông Liệt một lần, cố ý tránh ánh mắt hắn, Bởi vì chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, lòng cô sẽ nhảy lên!
Hai người vừa đi được ba bước, liền nghe được âm thanh nóng nảy của Hàn Đông Liệt :” Đứng lại cho tôi, ai cho phép hai người có thể nói chuyện riêng?”
Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, thậm chí không thèm nhìn hắn, hơn nữa ngay trước mặt hắn nói muốn cùng người đàn ông khác nói chuyện riêng? Rõ ràng là cô cố ý? Rõ ràng là cô muốn chọc giận hắn?
Tâm tình không khống chế được sắp bùng nổ, hắn quên cái chân đau đớn bước nhanh hai bước, một tay bắt lấy tay cô, hung hăng nói: “Cùng tôi đi về!”
Âu Thiển Thiển bị hắn túm, ánh mắt cùng hắn đối đầu, trong nháy mắt, trái tim đang đập bình ổn bắt đầu loạn nhịp. [Cua]
Cô sợ hãi quay mặt, kiềm chế giọng nói của mình: “Anh buông tay ra, tôi kông muốn đi về với anh.”
“Cô là vợ của tôi, mọi việc đều phải nghe theo tôi, tôi muốn cô trở về, cô nhất định phải về!” Hàn Đông Liệt ngang ngược nói, thô lỗ lôi kéo cô đi.
Không đợi bước đi, tay kia của Âu Thiển Thiển đã bị Lôi Minh bắt lấy, lạnh lùng nói “Buông tay, cô ấy nói không muốn đi theo anh!”
Hàn Đông Liệt quay đầu lại, tức giận nhìn Lôi Minh nói “Đây là chuyện vợ chồng tôi, không tới lượt anh nhúng tay, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”
“Tôi không buông thì sao?” Lôi Minh dùng sức kéo Âu Thiển Thiển về phía mình.
Hàn Đông Liệt cũng dùng hết sức để kéo Âu Thiển Thiển về bên cạnh mình.
Bị hai người đàn ông kéo đi kéo lại, hai tay ÂuThiển Thiển đau đớn như sắp bị xé rồi. Bỗng nhiên, cô mãnh liệt hít một hơi, đang định dùng sức hét lên nhưng đúng lúc đó, Three đang đứng một bên đã hét trước rồi.
“Hai người mau thả tay ra, không thấy cô ấy đau lắm sao?”
Lời nói của Three khiến hai người đang phẫn nộ trong nháy mắt bình thường trở lại, nhìn thấy vẻ mặt Âu Thiển Thiển thống khổ, hai người không khỏi cùng nhau buông lỏng tay, mà Âu Thiển Thiển đột nhiên bị buông tay hỏang hốt ngả về phía sau vài bước, may mắn được Three vững vàng ôm lấy.
“Không sao chứ?” Three nhíu mày lo lắng hỏi, cầm lấy tay cô kiểm tra.
“Dạ, không sao!” Âu Thiển Thiển trả lời, ngửa đầu thản nhiên cười.
Đông Hàn Liệt cùng Lôi Minh nhìn thấy bộ dáng hai người kia thân mật trong lòng như có lửa nhưng lại cảm thấy xấu hổ. Hai người đều giống nhau, từ trước tới giờ đều nghĩ phải làm sao để cô ςướק cô vào tay mình mà chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của cô.
“Thiển Thiển” Bỗng nhiên, Lôi Minh gọi, sau đó mang theo ánh mắt khác thường nhìn cô, lần đầu tiên nhẹ giọng nói “Ngày hôm qua, chuyện cô nói, tôi đồng ý, tôi sẽ chờ!”
Âu Thiển Thiển Kinh ngạc nhìn hắn, chuyện ngày hôm qua? Hắn nói thật sao......
Cô nhớ lại: anh có thể chờ tôi hòan thành nhiệm vụ không? Chỉ cần nhiệm vụ hòan thành, tôi sẽ đi theo anh, có thể gả cho anh, cũng có thể yêu anh cả đời, chỉ cần nhiệm vụ hòan thành, cái gì tôi cũng đáp ứng anh!
Âu Thiển Thiển giật mình nhìn hắn, hỏi lại: “ Anh...... nói thật sao?”
“Tôi khi nào đã lừa cô?” Lôi Minh hỏi ngược lại.
Tâm trạng Âu Thiển Thiển luôn luôn thấp thỏm rốt cục buông lỏng, thật tốt quá, rốt cục có thể an tâm rồi. Hắn chưa từng lừa cô, hắn nói nhất định là thật.
Nhưng ... .....cảm giác mất mát đang hiện trong lòng cô.
“Các người đang nói cái gì? Anh đồng ý cái gì? Lại muốn chờ cái gì? Hôm qua rốt cục xảy ra chuyện gì?” Hàn Đông Liệt không kiềm được tò mò, một mạch đem toàn bộ vấn đề hỏi ra. [truyen.duoc.edit.tai.]
Âu Thiển Thiển cúi đầu không đáp. Mà Lôi Minh lại nhìn cô, cười tà nói: “Đây là giao hẹn của chúng tôi, anh không cần biết!”
Hàn Đông Liệt đem vẻ mặt phhẫn nộ giấu đi, đi tới trước mặt Lôi Minh, khóe miệng nhấc lên khinh miệt , cười nói: “Tôi hiện tại dùng thân phận chồng cô ấy, trịnh trọng nhắc nhở anh ... ..... cách xa vợ tôi ra một chút, chỉ cần tôi còn đây thì đời này anh đừng nghĩ đem chú ý đặt lên cô ấy.”
Hung hăng lên tiếng, sau đó thóang cái chuyển mắt nhìn sang Three đứng bên cạnh Âu Thiển Thiển ám chỉ rằng ngươi cũng giống như hắn.
“Vợ, cần phải đi!” Hắn nói chuyện cường thế , lần nữa cầm tay Âu Thiển Thiển đi hướng ra cửa.
Lần này, Three cùng Lôi Minh đều không có cản trở, chỉ đứng tại chỗ nhìn hai người bọn họ. Đợi sau khi họ đi khỏi đây, Three mở miệng lần nữa nói: “Vì sao không cản hắn?”
Điều này không giống tác phong của Lôi Minh, không thể ngờ là trơ mắt nhìn thằng đàn ông khác đem người phụ nữ mình yêu thích ςướק đi.
Lôi Minh nghiêng đầu nhìn hắn, quỷ dị cười nói: “Tôi đáp ứng Thiển Thiển rồi, tôi sẽ chờ cô ấy!”
“Chờ cô ấy làm cái gì? Hai người các người giao hẹn cái gì?”
“A......” Lôi Minh khe khẽ cười, nói tiếp: “Này..... Cùng cậu có liên quan sao?”
Khi nói chuyện, vẻ mặt hắn thong dong nhưng hai tay lại nắm lại gắt gao thành nắm đấm.
Thật là nực cười, hắn- Lôi Minh không thể ngờ sẽ lại yếu đuối về một mặt- chờ đợi? Đây căn bản không phải là phong cách của hắn nhưng khi nhìn tới nước mắt của cô lưu lại thì hắn đột nhiên muốn thử dịu dàng đối với cô một chút.
Quay đầu lại lần nữa nhìn về phía bóng dáng cô biến mất phía cửa, trong lòng hung hăng mắng: Thực khó chịu!
Âu Thiển Thiển bị Hàn Đông Liệt kéo tới ngòai biệt thự, cô cố sức giãy dụa, gào to: “Hàn Đông Liệt, anh thả tôi ra, anh là tên hỗn đản này, anh mau thả tôi ra! Tôi nói tôi không quay về, tôi không muốn quay về với anh!”
Phòng tuyến cuối cùng của cô, cô không muốn bị hắn phá giải. Ở trên thế giới này, ai cũng có thể yêu, nhưng chỉ có hắn là không được.
"Hàn Đông Liệt, anh mau buông ra. . . . . ."
"Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, em câm miệng cho tôi, còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ đánh em!" Miệng hắn không ngừng hầm hừ, tiếp tục mạnh mẽ lôi cô đi.
Nhớ tới chuyện mới vừa rồi, hắn liền nổi giận, vô cùng nổi giận, tức giận muốn đánh người, thậm chí có Gi*t người.
Đánh? Người đàn ông này dám đánh phụ nữ?
Nhất thời, Âu Thiển Thiển to gan mở miệng, nhìn hắn quát "Khốn kiếp, khốn kiếp, Hàn Đông Liệt, anh mau buông tôi ra, tôi không trở về với anh, không trở về với anh, thật sự là không muốn trở về với anh. . . . . . Như thế nào? Tôi không ngừng nói một câu, còn nói rất nhiều câu. Anh đánh tôi à? Đánh à!"
Vừa dứt lời, Hàn Đông Liệt đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người tức giận nhìn cô.
Bị hắn nhìn như vậy, trong lòng Âu Thiển Thiển lại một lần nữa lo lắng loạn nhịp, càng lúc càng nhanh!
"Anh. . . . . . anh định làm gì?" Chẳng lẽ đánh cô thật sao?
"Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, nhìn thấy tôi tức giận thì em rất vui phải không? Ở đó cố ý cùng hai người đàn ông thân mật, để cho tôi ghen phải không? Ngươi muốn thấy dáng vẻ tôi tức giận điên cuồng sao?" Hắn ác ngoan ngoan nói xong, đi tới trước mặt cô, đứng thật gần cô.
Âu Thiển Thiển bị dọa sợ lui về phía sau, mà Hàn Đông Liệt lại đột nhiên đưa tay bắt lấy cô lần nữa kéo về trước mặt mình, hai mắt tức giận chăm chú nhìn cô chằm chằm, lần nữa hung hăng nói "Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, hiện tại tôi thật muốn Gi*t em!"
Đã không nghĩ ra từ ngữ nào để biểu đạt tâm tình bây giờ của mình, hơn đã không nghĩ ra phương pháp gì mới có thể làm cho cô ở lại bên cạnh mình, thật rất muốn Gi*t cô gái đáng ૮ɦếƭ này.
Âu Thiển Thiển bị hắn hù dọa, muốn lui về phía sau muốn trốn thoát, tuy nhiên cô không có cách nào nhúc nhích. Ánh mắt của hắn rõ ràng là như thế hung ác, nhưng cô vẫn cảm thấy. . . . . . Rất đẹp, rất mê người!
"Tôi. . . . . ."
Cô vừa mở miệng, liền bị Hàn Đông Liệt che lại, hắn dùng sức hôn môi cô, không chút kiêng kỵ ở trong miệng của cô hoành hành, đem lấy tất cả tức giận của mình trừng phạt bằng nụ hôn, không ngừng, không ngừng hôn cô.
Âu Thiển Thiển bị hắn bá đạo hôn làm cônchấn động, không ngờ hắn lại đột nhiên hôn cô, càng không nghĩ tới cả lại là hôn điên cuồng như vậy. . . . . . Có chút đau, có chút khổ sở, có chút máu chảy ra, tuy nhiên hắn lại không để cho cô suy nghĩ nữa.
"Tiểu Thiển. . . . . ." Hắn hôn cô, nhẹ giọng nỉ non, từ từ bá đạo chuyển thành nụ hôn nóng bỏng dịu dàng, không hề dùng sức nữa, không hề điên cuồng nữa, chỉ là muốn cùng cô quấn lấy.
"Ưmh. . . . . ." Đột nhiên, ở thời khắc tình cảm đậm đà, Hàn Đông Liệt nhíu chặt chân mày, mặt khổ sở ngưng nụ hôn này.
"Anh? Anh làm sao vậy?" Âu Thiển Thiển nhìn thấy bộ dạng của hắn, lo lắng hỏi.
"Đau!" Hàn Đông Liệt ngồi xổm xuống, đôi tay nắm chân phải của mình.
Trong nháy mắt, Âu Thiển Thiển quên mất hắn vừa mới hôn mình, quên mất sự tức giận của mình. . . . . . Tất cả đều quên, chỉ là lo lắng nhìn hắn nói, "Anh là tên ngốc, tôi đã nói với anh biết bao nhiêu lần, phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi, anh lại . . . . . . Anh thật không muốn chân lành lặn sao? Muốn trở thành người què sao?"
"Nếu như tôi thành người què thật, em sẽ chăm sóc tôi cả đời sao?" Hai mắt Hàn Đông Liệt nhìn cô, tay gắt gao nắm lấy tay của cô.
"Tôi. . . . . ." Âu Thiển Thiển kéo dài giọng nói, lại chần chừ không đáp! !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc