Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 33

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Chính là yêu cô ấy như vậy, mình cũng không cách nào khống chế tâm tình này, coi như là bị thương nặng, cũng sẽ không ngừng yêu cô.
“Anh Đông Liệt, anh mới vừa. . . . . . Nói gì?" Tuyết Nhi giật mình nhìn hắn, hoàn toàn không thể tin được câu kia là hắn nói.
Cư nhiên hắn nói yêu? Sao hắn có thể dùng thanh âm như vậy, giọng nói như vậy ? Lộ ra vẻ mặt thống khổ, là của anh Đông Liệt của cô sao? Là của một tổng giám đốc cuồng ngạo bá đạo băng sơn sao?
Toàn bộ lực chú ý của Hàn Đông Liệt đều bị hình ảnh Âu Thiển Thiển rời khỏi bệnh viện hấp dẫn, đã hoàn toàn không nghe được Tuyết Nhi nói gì, hắn khập khễnh chạy ra ngoài, nhưng ra tới cửa thì phát hiện, đã không thấy bóng dáng Âu Thiển Thiển .
Tim bắt đầu đau đớn, càng lúc càng đau. . . . . .
"Tiểu Thiển, tại sao. . . . . . Em luôn muốn rời khỏi tôi ?" Hắn nhẹ giọng nỉ non, lòng như sắp sắp đứt ra.
Từ khi biết cô, cô liền ẩn núp hắn, cách xa hắn, bất kể hắn làm gì, cho dù là ôm cô vào trong иgự¢ thật chặt, nhưng vẫn cảm thấy cô cách rất xa mình.
"Anh Đông Liệt!"
"Thiếu gia!"
Tuyết Nhi cùng Lan Di cũng vội vả đã chạy tới, đỡ hắn.
"Lan Di, nhanh đi chuẩn bị xe!" Hàn Đông Liệt ra lệnh, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào phía trước.
Cô chạy một lần, hắn bắt cô một lần, cô chạy hai lần, hắn bắt hai lần, bất kể cô từ bên cạnh hắn chạy bao nhiêu lần, hắn đều phải cô bắt trở lại. Muốn từ bên cạnh hắn chạy trốn? Không thể nào, hắn tuyệt không cho phép, coi như là chân trời góc biển, hắn cũng phải đem trói cô trở lại.
Lan Di nhìn hắn, trên mặt lộ ra sự kinh hoảng, từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, đây là lần đầu tiên thấy hắn chật vật lại phẫn nộ như vậy. Khẩn trương bắt cánh tay của hắn, nói, "Thiếu gia, bây giờ cậu nên ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng, tôi sẽ tìm Thiếu phu nhân mang về."
"Đúng vậy, anh Đông Liệt, đi về nghỉ ngơi trước đi!" Tuyết Nhi nói tiếp.
"Tất cả im miệng cho tôi!" Hàn Đông Liệt rống to, dùng lực đem tay của hai người hất ra, hung hăng nói, "Chuyện của tôi, còn chưa tới phiên các người quản , nhanh đi chuẩn bị xe!"
Hai người bị sự phẫn nộ của hắn làm chấn động, trong nháy mắt sửng sốt, nhưng Lan Di hoàn hồn, cúi đầu cứng nhắc nói, "Vâng, thiếu gia!"
Sau khi Lan Di đi, Tuyết Nhi chuyển từ kinh hoảng sang khổ sở, thấy người mình thương nhất vì một người con gái khác mà điên cuồng, cô cảm giác mình thống khổ muốn ૮ɦếƭ. Từ nhỏ hắn đối với cô vô cùng dịu dàng, hơn nữa vô cùng sủng ái cô , bây giờ lại đói xử với cô như vậy, tại sao?
Là người con gái kia, đều là lỗi của người con gái kia!
"Anh Đông Liệt, anh không thích Tuyết Nhi sao? Anh muốn bỏ lại Tuyết Nhi cùng người con gái kia ở một chỗ sao? Cô gái kia. . . . . . So Tuyết Nhi ai quan trọng hơn?" Cô nghẹn ngào, dùng sức nhịn nước mắt, hỏi.
Cô gái kia vứt bỏ hắn mười lăm năm, mà cô ở bên cạnh hắn làm bạn mười lăm năm. . . . . . Hắn thật tuyệt tình như thế, không để ý cô?
Ánh mắt Hàn Đông Liệt lạnh như băng nhìn cô rơi nước mắt , vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, nhẹ nhàng nói, "Tuyết Nhi, em vĩnh viễn là người tôi thích nhất. . . . . . em gái!"
Em gái?
"A. . . . . ." Tuyết Nhi rơi lệ mà cười, hai mắt thật to lộ ra ghen tỵ tức giận, dùng sức gạt tay hắn đang vuốt ve mặt mình, sau đó hất đầu đi ra khỏi biệt thự Hàn gia
Cô đi xuyên qua dòng người không ngừng chuyển động trên đường cái, lấy điện thoại di động ra bấm số Lôi Minh, trong điện thoại di động cô tức giận gầm nhẹ, "Tôi không bao giờ ... muốn gặp cô ta nữa, tôi muốn cô ta ૮ɦếƭ, tôi muốn cô ta ૮ɦếƭ ngay bây giờ ——"
Biệt thự Lam gia
"Thiển Thiển? Em tại sao lại đột nhiên trở lại? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Three hơi kinh ngạc nhìn cô, nhớ tới mấy giờ trước cô vội vã gọi điện thoại, mà bây giờ lại đứng ở trước mặt hắn, là chuyện bại lộ rồi sao? Hay lại xảy ra chuyện gì?
Âu Thiển Thiển ngồi ở trên ghế sa lon, nặn ra nụ cười nói, "Chuyện gì cũng không phát sinh, tôi chỉ là muốn trở lại ở một thời gian ngắn."
Chờ Hàn Đông Liệt lành lại, sau đó nhanh lên một chút để cho mình mang thai, nhanh lên một chút hoàn thành nhiệm vụ, nhanh lên một chút hoàn thành tâm nguyện của chị, cuối cùng hoàn toàn rời khỏi người đàn ông này. . . . . . Vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại.
Dùng tay của mình đặt lên tim của mình, cái loại đau đớn đó, cảm giác ấm áp đó vẫn bồi hồi ở tim của cô.
Three thấy vẻ mặt cô khác thường, không khỏi hỏi, "Thiển Thiển, em không phải là. . . . . . Yêu hắn rồi chứ?"
Cái loại vẻ mặt đó chỉ có thể xuất hiện khi yêu, điều đó sẽ làm cho hắn nhìn thấu lòng của cô!
"Không, tôi không có!" Cô hốt hoảng phủ định!
"Thiển Thiển, em. . . . . ."
"Không nên nói nữa, tôi nói không có là không có, loại tình yêu này. . . . . . Tôi đã vứt bỏ!" Năm năm trước khi người đàn ông kia phản bội cô, cô cũng đã không tin tưởng tình yêu nữa .
"Chuyện tôi muốn anh làm, đã làm xong chưa?" Cô đột nhiên nói sang chuyện khác hỏi.
Vẻ mặt Three có chút tối tăm, trả lời, "Rồi, đã cũng sắp xếp xong xuôi!"
"Vậy thì tốt! Tôi mệt mỏi, tôi đi nghỉ ngơi một chút, nếu như có người tìm tôi, nói tôi không muốn gặp hắn, để cho hắn đi!" Cô lạnh lùng bỏ lại những lời này, sau đó sãi bước đi về phía cửa thang lầu.
Nhưng chân mới vừa bước lên thang lầu, lại đột nhiên thu hồi, quay đầu nhìn về phía Three, chậm rãi mở miệng, nhẹ nhàng nói, "Three, cám ơn anh!"
Nhiều năm như vậy vẫn chịu nhịn tính khí bốc đồng của cô, luôn bảo vệ cô khi cô bị khinh bỉ, cũng đồng thời giúp cô tránh gió bão, dù cô xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ dịu dàng an ủi cô, ở bên cô. Đối với tâm tư của hắn, cô không phải là không hiểu, chẳng qua là. . . . . . Cô không có tư cách tiếp nhận một trái tim tốt đẹp không tỳ vết như vậy.
Hai mắt Three ảm đạm bị lời nói của cô thắp sáng, lần nữa khôi phục vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nhìn cô, nhu nhu nói, "Không cần khách khí, chúng ta. . . . . . Là bạn tốt mà!"
Đau lòng!"Bạn tốt" ba chữ này, đau nhói tim của hắn. Nhưng là vì để cho cô không có gánh nặng, hắn đau nữa cũng không sao.
Âu Thiển Thiển mỉm cười quay đầu, đang muốn đi lên, nhưng lại nghe thấy giọng nói hốt hoảng của người giúp việc.
"Thiếu gia, ngoài cửa có hai người muốn gặp tiểu thư!"
Hai người? Âu Thiển Thiển nghi ngờ nhíu mày, hai người? Nếu như một là Hàn Đông Liệt, vậy người kia là ai? Minh Húc? Tuyết Nhi?
"Hai người? Là ai?" Three cũng nghi ngờ hỏi.
Người giúp việc hơi cúi đầu, cung kính trả lời, "Một là tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, Hàn Đông Liệt, một người khác là đại diện tổng giám đốc của Hàn thị. Lôi Minh!"
Cái gì? Hai người bọn họ tại sao lại cùng tới?
Âu Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tâm bắt đầu bất an. Không thể để cho hai người bọn họ ở chung một chỗ, Lôi Minh quá nguy hiểm, mà với cái tính khí nóng nảy của Hàn Đông Liệt, càng sẽ không cẩn thận, sẽ kích thích Lôi Minh muốn Gi*t người. Thật là quá tệ, cô cư nhiên chỉ lo mình, hoàn toàn quên mất sự an toàn của Hàn Đông Liệt
Three đi tới bên cạnh cô, đặt tay của mình lên bả vai của cô, dịu dàng nói, "Đừng lo lắng, không có việc gì, em đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ứng phó hai người bọn họ!"
Âu Thiển Thiển nhìn hắn dịu dàng, khe khẽ gật đầu, "Dạ!"
Mấy phút sau, trong đại sảnh ba người đàn ông ngồi ưu nhã. Trên mặt của mỗi người đều có những vẻ mặt khác nhau, nhưng điều duy nhất giống nhau là, trong ánh mắt mỗi người đều giấu giếm sát khí.
" Hôm nay hai vị đột nhiên viếng thăm? Là có chuyện quan trọng sao?" Three làm chủ nhân, rất lễ phép mở miệng trước.
" Đến tìm người!"
" Đến tìm người!"
Hàn Đông Liệt cùng Lôi Minh rất ăn ý trăm miệng một lời. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ khinh thường.
Three nhìn hai người bọn họ, mỉm cười nói, "Thật xin lỗi, Thiển Thiển nói, cô ấy không muốn gặp hai người, mời trở về đi!"
Hàn Đông Liệt cũng không để ý tới lời của Three, mà hướng về Lôi Minh, xoi mói nói, "Lôi tổng, cái chức đại diện Tổng giám đốc này thật là nhàn nhã a, còn có thời gian ra ngoài tìm người, xem ra tôi phải suy tính một chút, có hay không nên trừ tiền công!"
"A. . . . . ." Lôi Minh khinh miệt hừ lạnh một tiếng, nói, "Không sao, coi như anh đuổi việc tôi ngay bây giờ cũng không sao, dù sao công việc cũng không thích hợp với tôi!"
"Nếu biết không thích hợp, nên tự giác rút lui nhanh một chút, bất kể là công việc, hay là tình cảm, Lôi tổng anh cũng nên học tính tự giác một chút!" lời nói Hàn Đông Liệt đem mùi thuốc súng giữa hai người tăng thêm.
Mắt Lôi Minh lạnh lẻo nhìn hắn, cười tà nói, "Vậy thì thật là xin lỗi, con người của tôi chính là không hiểu được cái gì gọi là tự giác. . . . . . Tôi chính là một người như vậy, nếu như không chiếm được, thà tự tay tôi hủy diệt, chứ không để cho người khác lấy được!"
Three nhìn hai người ‘ tranh giành người yêu ’ , không nhịn được mở miệng nói, "Nếu như hai vị muốn gây gổ, xin mời tìm một chỗ khác!"
"Gọi cô ấy ra ngoài, tôi muốn gặp cô ấy!"
"Gọi cô ấy ra ngoài, tôi muốn gặp cô ấy!"
Lại một lần nữa, hai người ăn ý trăm miệng một lời. Nhưng đột nhiên, hai người từ ghế sa lon đứng lên, bốn mắt nhìn nhau, tức giận nhìn nhau, thật giống như một giây kế tiếp hai người sẽ đánh nhau.
Nhưng là âm thầm, ánh mắt ૮ɦếƭ chóc của Lôi Minh hơi nheo lại, tay từ từ đưa về phía sau người, vừa định hành động, thì nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
"Đủ rồi, hai người!"
Âu Thiển Thiển từ cầu thang bước ra, thật ra thì cô vẫn luôn đứng ở sau thang lầu nhìn bọn họ, mà Lôi Minh vừa mới có một động tác nhỏ muốn rút súng ra, cô đã nhìn thấy, cho nên mới xuất hiên.
Cô sai lầm rồi sao? Cô không nên trở lại Lam gia? Nhưng nếu như tiếp tục ở cùng Hàn Đông Liệt, cô sợ mình sẽ đánh mất tim của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc