"Công khai? Không được!" Âu Thiển Thiển lập tức từ chối!
Nếu như chuyện này để cho chị biết, chi sẽ rất đau lòng, sẽ rất khổ sở, mặc dù ngoài mặt chị sẽ không biểu hiện ra, nhưng mà có người phụ nữ nào sẽ không thương tâm chứ?
"Tôi đã quyết định rồi!" Hàn Đông Liệt đã cân nhắc quyết định của mình.
"Không được!"
"Em không có quyền từ chối, tôi nói rồi, em phải đồng ý tôi bất cứ chuyện gì vô điều kiện, hơn nữa chuyện hôm qua tôi còn chưa bỏ qua cho em, đã là người của nhà họ Hàn, lại dám để lại trên người dấu hôn của người đàn ông khác, em cảm thấy em như vậy, em còn tư cách nói nữa sao?" Vẻ mặt Hàn Đông Liệt đột nhiên trở nên giận dữ, vừa nghĩ tới vết hôn trên người của cô, vừa nghĩ tới người đàn ông kia đã ᴆụng vào cô, hắn liền tức giận muốn Gi*t người.
Không thể để chuyện như vậy xảy ra được, hắn muốn cô làm vợ sắp cưới của hắn, hắn muốn cho toàn thế giới này biết, người phụ nữ này, là vợ của hắn – Hàn Đông Liệt.
Ai cũng không thể động vào!
Âu Thiển Thiển sốt ruột, cầm lấy cánh tay hắn nói "Nhưng lúc chúng ta kết hôn, rõ rang anh đã đồng ý với tôi, tại sao anh lại có thể. . . . . ."
"Bây giờ tôi đổi ý rồi, em cũng đã là người phụ nữ của tôi rồi, cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa!" Lúc đầu, hắn đã đồng ý với cô, bởi vì cô lấy thân phận của Âu Thiển Thiển cùng hắn ký thỏa thuận, nhưng thật sự là hắn muốn cô thừa nhận mình là Âu Tiểu Thiển, đến khi tuyên bố, vợ của hắn là Âu Tiểu Thiển.
Nhưng bây giờ quá gấp gáp, hắn đã không đợi được tới lúc cô trở về thân phận ban đầu.
"Hàn Đông Liệt!" Âu Thiển Thiển tức giận nhìn hắn chằm chằm.
"Không cần nói nữa, tôi đã quyết định! Vị trí ‘phu nhân nhà họ Hàn’ này, đó là của em rồi !" Hàn Đông Liệt đã có kết quả, lập tức lấy điện thoại di động raThieenrchi Giang Minh Húc, sau đó hả hê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Âu Thiển Thiển, nói trong điện thoại di động "Minh Húc, lập tức tung ra tin tức cho tôi, nói tôi cùng Âu Thiển Thiển đã trở thành vợ chồng từ lúc một tháng trước, phải nhanh, tôi muốn bằng tốc độ nhanh nhất cho toàn thế giới biết!"
Âu Thiển Thiển tức giận nhìn hắn, tuy nhiên cô không thể như đứa bé chạy đến ngăn lại, nếu quả như thật như những gì hắn nói, như vậy cô cũng chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng.
Đó chính là làm cho chị không nghe được tin tức này.
"Được rồi, anh muốn như thế nào, thì làm như vậy đi! Tôi đói bụng, tôi ra ngoài ăn điểm tâm trước !" Nói xong,
cô hốt hoảng đi ra khỏi phòng, chỉ sợ hắn sẽ bắt cô lại không để cho cô đi.
Nhìn bóng lưng vội vã của cô, Hàn Đông Liệt lo lắng cau mày. Cô lại ngoan ngoãn đồng ý? Cô lại muốn giở trò gì?
Âu Thiển Thiển chạy ra cửa phòng, vội vàng chạy đến lầu ba của biệt thự, bởi vì nơi này có rất ít người lui tới, cho nên cô yên tâm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Three.
Điện thoại được kết nối, cô vội vội vàng vàng nói "Three, Hàn Đông Liệt đã đem tin tức chúng tôi kết hôn tung ra, anh phải giúp tôi giấu giếm a, ngàn vạn lần không thể để cho chị biết!"
"Bất luận như thế nào, nhất định không thể để cho chị biết. . . . . . Được, cầu xin anh đấy !" Cô an tâm cúp điện thoại.
Quay đầu, thấy một cái màu đen kịt trước cửa phòng, chợt, cô nhớ lại Thừa Vũ đã nói cho cô một bí mật nhỏ:
Cô đã đi qua lầu ba của biệt thự nhà họ Hàn sao? Nghe nói ở bên trong lầu ba là trong phòng. . . . . . Có một con nữ quỷ. . . . . . Là Hàn Đông Liệt nuôi a!
Nữ quỷ?
Âu Thiển Thiển nghi ngờ đi đến trước cửa phòng, lấy tay nhẹ nhàng gõ một cái cửa, sau đó dựa tai vào trên cửa, gõ cửa lần nữa.
Lỗ tai nhạy bén lập tức nghe ra, phía sau cánh cửa này, còn có hai cánh cửa.
Cô khẽ nhăn đầu lông mày, quan sát cửa. Tự nhiên thiết trí ba cánh cửa, chỗ này rốt cuộc có cái gì đây? Nữ quỷ? Không thể nào đâu, trên cái thế giới này căn bản cũng không có quỷ, vậy nếu như không phải, Thừa Vũ muốn nói cho cô biết cái gì đây?
Không tự chủ, cô đưa tay hướng đến mã khóa cửa, vừa muốn phá giải, lại đột nhiên nghe được tiếng của Tuyết Nhi.
[dien.dan.le.quy.don.com]
"Cô đến đây làm gì?"
Âu Thiển Thiển thu tay lại, quay đầu nhìn về phía cô ấy đáp "Không có gì, chỉ muốn xem căn phòng này một chút mà thôi."
Tuyết Nhi nhìn thấy cô thì đã nổi giận, nhớ tới bộ dáng cô nằm trong иgự¢ anh Đông Liệt, càng thêm tức giận sắp phát điên.
Dùng sức nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói "Cô không phải biết không? Đây là gian phòng riêng của anh Đông Liệt, không được hắn cho phép thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đi vào!"
"Nơi này có cái gì quan trọng sao?" Âu Thiển Thiển dò xét.
"Tôi không biết, tôi cũng chưa vào đó!" Ánh mắt của Tuyết Nhi nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nhớ lại mấy năm trước, cô tò mò muốn mở cái cửa này ra, tuy nhiên cô bị Hàn Đông Liệt hung hăng chửi rủa một trận, hơn nữa còn cảnh cáo cô, nếu như còn dám đến gần nơi này, sẽ không nhìn mặt cô nữa.
Rốt cuộc nơi này có thứ gì quan trọng, cô thật sự không nghĩ ra.
[editor.cua.rang.me]
Âu Thiển Thiển quan sát vẻ mặt bây giờ của Tuyết Nhi, xác định là cô ấy thật sự không biết, sau đó cười đi tới, cố ý đáp lời cô, nói "Tuyết Nhi, cô tin tưởng trên thế giới này có quỷ sao?"
"Không tin!" Cô không do dự mà trả lời.
"Hả? Nhưng gần đây vào buổi tối lúc ngủ, tôi luôn nghe thấy âm thanh kỳ quái, tôi nghi ngờ nơi này có quỷ!" Âu Thiển Thiển cố ý lập lại lời nói dối, dò xét xem cô cóbiết chuyện Thừa Vũ nói hay không.
Tuyết Nhi phiền não nhìn cô, lạnh lùng nói "Có phải thần kinh của Âu tiểu thư quá nhạy cảm hay không? Trước kia tôi ở đây, cho tới bây giờ cũng không nghe thấy âm thanh kỳ quái!"
"A, là như thế sao, có lẽ là tôi quá nhạy cảm!" Âu Thiển Thiển có chút thất vọng, thì ra là cô ấy cái gì cũng không biết.
Vừa đi, vừa quay đầu lại liếc mắt nhìn cánh cửa kia.
Nữ quỷ a. . . . . . Thật rất muốn nhìn thấy !
Đi cùng Tuyết Nhi đến lầu hai, Âu Thiển Thiển viện cớ đến một phòng khác tắm rửa, thay một cái áo cao cổ, che vết hôn trên cổ, sau đó đi trở về phòng của Hàn Đông Liệt.
Vừa mới mở cửa, liền nhìn đến Tuyết Nhi ngồi ở bên giường, trên tay một bát cháo cùng cái muỗng, tỉ mỉ đút Hàn Đông Liệt ăn.
"Anh Đông Liệt, a. . . . . . Ăn một muỗng nữa nha!" Cô dung giọng nói ngọt ngào nói với Hàn Đông Liệt, sau đó liếc mắt nhìn Âu Thiển Thiển cười nhạt, cố ý hất mày, cười hả hê.
Âu Thiển Thiển nhìn thấy cảnh này, trong lòng không kiềm chế được đau đớn, nhưng trên mặt không lộ ra bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, bình tĩnh xoay người, muốn rời khỏi.
"Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, không được đi!" Hàn Đông Liệt nhìn cô, gầm nhẹ ra lệnh
Âu Thiển Thiển dừng bước lại, xoay người mỉm cười nói, "Có chuyện gì không?"
"Em muốn đi đâu?" Hắn hỏi.
"Đi làm!" Cô trả lời rất tự nhiên.
"Không cho phép đi!" Hàn Đông Liệt đột nhiên giận dữ.
Ngày hôm qua cũng trải qua chuyện như vậy, cô lại còn muốn đi làm? Chẳng lẽ không sợ người đàn ông kia càng thêm quá đáng sao? Xú nha đầu đáng ૮ɦếƭ này, tại sao luôn không nghe lời? không thể ngoan ngoãn sống ở bên cạnh hắn sao?
"Tôi muốn đi làm, đây là công việc của tôi !" Cô cố ý, không phải là không thể đi!
"Xú nha đầu, tùy hứng cũng nên có mức độ, đừng quên, tôi là cấp trên của em, hiện tại tôi nói cho em biết, bắt đầu từ bây giờ em bị tôi đuổi viêc, không cần đi làm nữa . . . . . Hơn nữa, nếu như em không muốn vừa ra khỏi cửa là bị ký giả bao vây, thì ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nghe rõ không?" Cô nói Hàn Đông Liệt lãnh khốc là rất đúng. Hắn vẫn luôn cưng chìu cô, mến yêu cô, nhưng cô đối với hắn luôn là cứng đối cứng, hắn nói hướng đông, cô sẽ đi hướng tây, làm ngược lời hắn nói.
Không thể dung túng cô, phải làm cho cô hoàn toàn nghe theo hắn mới được.
Âu Thiển Thiển bình tĩnh nhìn hắn, từ từ mở miệng nói, "Nếu Hàn tổng đã nói như vậy, vậy tôi sẽ ở nhà, nhưng tôi vô cùng xin lỗi nói cho anh biết, tôi nói nhà. . . . . . Là Lam gia."
Cô nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Hồi tưởng lại ngày hôm qua trong иgự¢ hắn dịu dàng, cô sẽ tâm thần không yên, nếu như tiếp tục cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, cô sợ cô sẽ quản không được tim của mình. Người đàn ông này không phải là người cô có thể yêu. . . . . . hắn thuộc về chị !
"Xú nha đầu, em đứng lại đó cho tôi." Hàn Đông Liệt rống to ra lệnh, nhưng Âu Thiển Thiển vẫn sãi bước rời đi.
"Xú nha đầu, tôi muốn em đứng lại đó cho tôi!" Lại một lần nữa rống to, hắn bắt đầu nóng nảy, vội vàng đi xuống giường, nhưng chân bó thạch cao lại không nghe sai bảo, làm cho hắn nặng nề rớt xuống đất.
"Anh Đông Liệt!" Tuyết Nhi gồi ở mép giường thấy hắn ngã xuống, vội vàng kêu to ngồi xổm xuống | đỡ hắn.
Âu Thiển Thiển nghe thấy, hai chân chợt dừng lại, nhưng chỉ một giây dừng lại, cô lại bước tiếp, càng nhanh chóng rời đi.
"Xú nha đầu, em đứng lại đó cho tôi, đứng lại ——" Hàn Đông Liệt rống to đứng lên, đang muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tuyết Nhi dùng sức giữ lại.
"Anh Đông Liệt, chân của anh không thể đi bộ, anh nên nghỉ ngơi !" Tuyết Nhi khuyên hắn.
"Buông tôi ra!"
"Em không thả, em không thả, em không hiểu, em cũng là phụ nữ như cô ấy, anh tại sao lại yêu cô ấy, coi như cô ấy từ khi vừa sanh ra đã là vị hôn thê của anh thì thế nào? Cô ta bỏ anh mười lăm năm, mười lăm năm này anh mỗi ngày đều suy nghĩ tới cô ấy, nhớ tới cô ấy, nhưng cô ấy có không? Anh đã bao giờ hỏi cô ấy xem cô ấy có từng nghĩ tới anh một ngày nào không?"
Lời Tuyết Nhi làm cho thân thể Hàn Đông Liệt đột nhiên cứng đờ, suy nghĩ chợt trở nên trống rỗng. Cái vấn đề này, hắn vẫn luôn rất muốn hỏi, nhưng rồi lại không dám hỏi .
Mười lăm năm. . . . . . Hơn năm ngàn ngày đêm. . . . . . Em có từng nghĩ tới tôi từng giây từng phút không?
"Anh Đông Liệt một cô gái vô tình như vậy, anh không nên yêu cô ấy. . . . . . Không đáng giá. . . . . . Không đáng giá !" hai cánh tay Tuyết Nhi ôm chặt lấy hắn, muốn cho hắn cảm nhận được, mình mới là người có thể cả đời bên hắn.
Nhưng Hàn Đông Liệt lại kéo tay của cô ra, dùng âm thanh bi thương dịu dàng nói, "Không có biện pháp. . . . . . Tôi chính là yêu cô ấy. . . . . ."