Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 30

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Một ly cà phê bốc hơi nóng được đặt trên làm việc, Âu Thiển Thiển lịch sự cúi đầu nói "Lôi Tổng, cà phê của anh!"
Lôi Minh cúi đầu làm việc nghiêm túc, đưa tay cầm ly cà phê, theo thói quen uống một hớp lớn.
"Anh uống chậm một chút, rất nóng!" Cô hoảng hốt nắm lấy tay đang cầm cà phê của hắn.
Lôi Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói "Không có, tôi không cảm thấy nóng!"
"Làm sao lại không nóng?" Cô dùng sức giành lấy ly cà phê, dùng miệng thử một chút, mặc dù không quá nóng, nhưng hắn lại uống một ngụm lớn, sẽ rất nóng đó.
Nhíu mày, cô oán trách nói "Đầu lưỡi của anh không có cảm giác sao? Không ai uống cà phê như anh uống, phải uống từ từ mới đúng, cuộc sống của hắn trải qua như thế nào đây ? Không phải cuộc sống thường ngày của hắn đều do cô lo liệu sao?"
Cuộc sống của người đàn ông này luôn luôn rối tinh rối mù, từ ngày bắt đầu biết hắn thì hắn đã như vậy rồi, tùy tiện quá mức, cho nên Thiên quốc gia có phụ tá để phụ giúp công việc, cũng chỉ có phụ tá của hắn là chuyên nghiệp thôi, chỉ để ý đến cuộc sống của hắn, nhưng không can thiệp vào công việc của hắn.
Lôi Minh di chuyển thân thể, tựa vào sau ghế, thong thả nói, "Tôi từ em."
"Tại sao?"
Lôi Minh giương mắt nhìn cô, cười gian nói "Tại sao em lại quan tâm tôi như vậy? Nếu như là nghĩ báo đáp ân tìng, vậy thì gả cho tôi, những cách báo đáp khác tôi đều không chấp nhận, còn nữa, lần thứ nhất tôi cảnh cáo em, bây giờ là thời gian làm việc, công việc của em chính là nghe theo sự sắp xếp của tôi, những chuyện khác không nên hỏi nhiều, biết chưa?"
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn lạnh lùng đối với mình như vậy, Âu Thiển Thiển có chút kinh ngạc, đôi mắt rũ xuống, lúng túng nói "Tôi. . . . . . Biết!"
"Đi ra ngoài đi!" Hắn ngửa đầu, bá đạo ra lệnh.
"Vâng!" Âu Thiển Thiển không giải thích được mà nhìn hắn, xoay người đi ra khỏi phòng. Thật kỳ lạ, tại sao hôm nay hắn lại đối xử với cô như vậy? Thật sự người đó là Lôi Minh sao?
Chỉ là, kỳ lạ hơn chính là. . . . . . Vừa nãy cô không cảm thấy sợ hãi. . . . . .
Mà Lôi Minh đang ngồi trong bàn làm việc, mắt nhìn thẳng vào ly cà phê kia, phía trên còn lưu lại dấu son môi màu hồng nhạt của cô. . . . . . Hắn không tự chủ lộ ra một nụ cười vui vẻ. . . . . .
Đây có thể xem như là hôm môi gián tiếp!
6 giờ chiều,
Lôi Minh từ phòng làm việc đi ra, mà vừa đúng lúc Âu Thiển Thiển đứng trước mặt của hắn, hai người cùng bày vẻ mặt nghiêm túc, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nhau.
"Bây giờ có thể cùng tôi nói một chút không, Lôi tiên sinh!" Âu Thiển Thiển sửa lại cách gọi, không hề sợ hãi nhìn hắn.
"Được, muốn cùng tôi nói chuyện, hãy đi theo tôi!" Lôi Minh bỏ lại những lời này, liền đi về phía cửa thang máy.
Âu Thiển Thiển đi theo phía sau, lo lắng suy đoán tâm tư của hắn. . . . . .
Biệt thự nhà họ Hàn
Cả ngày nay tâm tình của Hàn Đông Liệt cực kì không tốt, hắn nhìn chằm chằm cây kim đồng hồ, vừa đúng sáu giờ, hắn lập tức bấm số điện thoại của Âu Thiển Thiển, tuy nhiên lại không người nghe máy.
Dùng sức nắm chặt tay thành quả đấm, lộ ra vẻ mặt tức giận, bấm số một lần nữa, sau đó đặt ở bên tai, nóng nảy nói "Minh Húc, cô ấy đâu?"
Cô ấy? Người nào vậy? Giang Minh Húc giả bộ không biết.
"Cậu muốn ૮ɦếƭ sao?"
Aiz. . . . . . Giọng điệu của Giang Minh Húc thật nặng nề, sau đó chậm rãi nói “Thư ký Âu, cô ấy. . . . . . mới vừa đi cùng Lôi Minh.
Tay Hàn Đông Liệt không ngừng dùng sức cầm điện thoại di động, điện thoại di động phát ra tiếng "Tút Tút", hắn đứng dậy xuống giường, bàn chân mới vừa ᴆụng mặt đất lạnh như băng, hắn chợt dừng động tác lại, hung hăng cắn răng đem chân thu hồi.
Lần này, hắn phải đợi! Bởi vì cô nói. . . . . . Tôi sẽ trở lại!
Xú nha đầu, em sẽ trở lại bên cạnh tôi, đúng không? Em đã nói sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại, đúng không?
Lần này. . . . . . Tôi tin tưởng em!
Khách sạn cao cấp
Âu Thiển Thiển dừng bước ở trước cửa, kinh ngạc nói, "Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"
"Em sợ?" Lôi Minh xoay người nhìn cô, "Vậy thì không cần vào, về nhà đi!"
"Tôi không sợ, nếu như anh ᴆụng đến tôi, cũng không cần chờ tới bây giờ !" Biết hắn mười ba năm, tính cách của hắn đã rất hiểu. Cho tới bây giờ hắn luôn coi cô như bảo bối trân quý nhất, cho nên cô tin tưởng hắn sẽ không làm chuyện quá phận, nhưng, cô sợ tính tình hắn ác độc, nếu như đột nhiên nóng tính, sẽ làm chuyện quá đáng!
Lôi Minh nhìn cô bước vào, không khỏi cười tà tà. Cô giống y như trước kia, không chịu nổi phép khích tướng!
Căn phòng tráng lệ, giường lớn trắng như tuyết, sắp xếp mập mờ. Âu Thiển Thiển lúng túng đứng một bên, không muốn lãng phí thời gian, mở miệng hỏi, "Ngày hôm qua tại sao lại ra tay với Hàn Đông Liệt? Tại sao cố ý bắn ở vai của hắn, mà không Gi*t hắn ?"
Lôi Minh cởi tây trang trên người, vừa tháo cà vạt, vừa nói, "Chờ tôi tắm xong sẽ trả lời vấn đề của em!"
"Tôi không có thời gian chờ anh làm chuyện đó, hiện tại hãy nói rõ ràng!" Âu Thiển Thiển không nhịn được thái độ của hắn, lớn tiếng quát.
Gương mặt Lôi Minh bình tĩnh, đem áo sơ mi cởi xuống, nói, "Tốt, vậy thì vừa tắm vừa nói tốt lắm!"
"Cái gì?" Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn hắn.
Khóe miệng nhếch lên, hắn cười tà đi vào phòng tắm, cửa kiếng mở, chỉ lộ một chút xíu khe hở, làm nổi bật ra vóc người to lớn của Lôi Minh.
“ào…ào…” trong tiếng nước chảy hắn nói, "Tôi sẽ Gi*t hắn, nhưng không phải ở trước mặt của em!"
Nhớ lại lần trước đã làm cho cô kinh sợ, là sai lầm của hắn, sai lầm như vậy, hắn không muốn tái phạm, hơn nữa hắn cũng không thể nhẫn nại với chuyện cô luôn hoảng sợ mà trốn tránh hắn.
Âu Thiển Thiển nhìn thân hình chiếu ra từ gương, lại hỏi, "Anh không nên Gi*t hắn? Nếu như tôi cầu xin anh, anh có thể không Gi*t hắn không?"
"Không thể, trừ phi. . . . . . em đi theo tôi, gả cho tôi, đồng thời thề cả đời chỉ yêu một mình tôi!"
"Không thể nào!"
"Vậy thì không cần bàn lại, em đi đi!"
"Lôi Minh!" Âu Thiển Thiển lớn tiếng kêu tên của hắn, sau đó dụng lực cắn môi, nói, "Anh có thể chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ không? Chỉ cần nhiệm vụ này hoàn thành, tôi sẽ đi với anh, gả cho anh, cả đời chỉ yêu mình anh, chỉ cần chờ nhiệm vụ này hoàn thành, cái gì tôi cũng đáp ứng anh!"
"Két ——" đột nhiên cửa kiếng bị kéo ra.
Thân thể Lôi Minh Tʀầռ tʀʊồռɢ dính đầy nước đứng ở trước mặt cô, hai mắt tức giận nhìn cô nói, "Em muốn tôi trơ mắt nhìn em cùng người đàn ông khác lên giường, sau đó sinh con hắn ta? Không thể nào! Hoặc là bây giờ em đồng ý với tôi, hoặc là em sẽ chờ thay hắn nhặt xác!"
Ánh mắt Âu Thiển Thiển cũng không để ý ánh mắt hắn, mà ánh mắt kiên định nhìn hắn, "Thật không có lựa chọn khác sao? Anh không nên ép tôi như vậy ?"
"Nếu không em nghĩ như thế nào? Để cho hắn và em triền miên ở chung với nhau? Tôi sẽ làm cho em vĩnh viễn trở thành người phụ nữ của tôi, để cho thân thể em chỉ thuộc về tôi?" Hắn vừa nói, tiến lên hai bước, dùng sức ôm cô, thân thể của cô dán chặt vào nơi nào đó trên thân thể hắn, để cho cô cảm nhận được hắn bây giờ khát vọng cô như thế nào.
Âu Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, hốt hoảng giãy giụa, "Anh buông tôi ra, anh đang làm gì vậy!"
"Tôi muốn làm gì, không phải em là người biết rõ ràng nhất sao? Từ khi em 10 tuổi, tôi đã chờ đợi em lớn lên, nhưng khi em mười tám tuổi nhận nhiệm vụ đầu tiên, em lại yêu một tên tiểu nhân hèn hạ! Bởi vì sự kiện kia em bắt đầu trốn tránh tôi, nhưng tôi cũng không buông tha, vì tôi tin tưởng một ngày nào đó em sẽ giống như lần đầu tiên gặp mặt, tiếp nhận tôi, hướng về phía tôi mà cười, nhưng giờ em không còn mở rộng cánh cửa lòng với tôi như trước, em vui vẻ với một người đàn ông khác. . . . . . em có biết khi tôi nghe nói em đem thân hiến xử nữ tặng cho người người đàn ông kia thì tâm trạng tôi thế nào không? Em có biết mỗi lần nghĩ tới em cùng người đàn ông kia dây dưa ở chung một chỗ thì tâm tình tôi ra sao không? Em có biết tôi có suy nghĩ muốn Gi*t hắn như thế nào không?"
"Âu Thiển Thiển, em có biết hiện tại tôi có bao nhiêu mong muốn đè em dưới thân, xóa đi dấu vết của người đàn ông kia trong thân thể em không?" Hắn hung hăng nhìn cô, vẻ mặt ôn tồn tức giận làm cho người ta không khỏi run rẩy.
Âu Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn hắn, cô không cảm thấy sợ, chẳng qua là cảm thấy có lỗi với người đàn ông này. Mười ba năm, từ khi mới bắt đầu biết hắn, hắn đã không giấu giếm tình yêu của hắn với cô, chẳng qua là cô luôn giả bộ ngu mà thôi. Khi hắn cứu cô, cô lại không ngừng tránh né hắn, hắn ở trong bóng tối bảo vệ cô, nhưng cô lại nghĩ hắn là ma quỷ, trốn tránh hắn!
Rốt cuộc cô đã làm tổn thương người đàn ông này nhiều như thế nào. . . . . .
Đôi môi run rẩy mở ra, nhẹ giọng nói, "Thật xin lỗi. . . . . . Không đáp laị tình cảm của anh thật thật xin lỗi, tôi biết anh đối với tôi rất tốt, tôi cũng biết rõ tâm ý của anh đối với tôi, nhưng tôi lại không thể nào cũng có tình cảm như vậy với anh. Chúng ta không thể giống như người thân mà chung sống sao? Anh làm anh trai, tôi làm em gái, chúng ta giống như người thân. . . . . . Giống như. . . . . ."
"Đủ rồi, em câm miệng cho tôi!" Hắn tức giận gầm nhẹ, "Tôi Lôi Minh không cần người thân, em đối với tôi mà nói chỉ có thể là yêu người, tình nhân, hoặc là vợ! Lựa chọn một mối qua hệ đi, em sẽ là ai trong số đó?"
"Nếu như tôi lựa chọn, anhạ sẽ bỏ qua cho Hàn Đông Liệt sao?"
Bây giờ, cô lại còn đang lo lắng cho hắn ta? Nhưng cô lại không phát hiện, vào lúc này nói lời như thế, không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao.
Lôi Minh dùng sức nắm bả vai của cô, hung hăng nói, "Em thật sự muốn chọc giận tôi, Âu Thiển Thiển, đây là em ép tôi!"
Hắn rống lên, sau đó điên cuồng hôn lên môi cô, hơi khom lưng đem ôm cô lên, vừa hôn vừa đi đến mép giường, đem cô ném trên giường lớn tuyết trắng, sau đó đè lên.
Âu Thiển Thiển đưa hai tay ra muốn đẩy hắn, nhưng tay lại ᴆụng phải bộ иgự¢ hắn, dần dần mềm nhũn đi xuống!
Mười ba năm qua, cô thiếu hắn, chỉ cần như vậy thì có thể bồi thường lại sao?
Đối với Hàn Đông Liệt, chỉ cần cô làm như vậy, hắn sẽ bỏ qua cho hắn ta sao?
Nếu như cô mặc hắn tùy ý phát tiết, mà có thể hoàn thành hai chuyện này. . . . . . Như vậy cô. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc